"Em mặc thế này, khiến anh cảm thấy bản thân là một ông chú...!đang đứng trước trẻ vị thành niên."
"..."
Trình Doãn nghi hoặc nhìn xuống, một giây sau lập tức hiểu ra.
Cô vừa quay phim xong, trên người vẫn là bộ đồng phục học sinh, trước mặt lại là người đàn ông mặc vest cao to chỉnh tề thế này...!
Nếu không phải trên người anh là bộ vest lịch thiệp, nếu không phải hai người đang ở trong nhà hàng cao cấp, nhất định sẽ có người nghĩ "ông chú" kia là bọn buôn người!
...!
Hoa Thần ngồi trên ghế, chốc chốc lại liếc sang chỗ ngồi đối diện.
Dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, Tống Nguyên cũng ngẩng đầu lên, ngay giây sau liền cong môi cười.
"Vui ha?" Hoa Thần nhe răng trợn mắt, miệng cười nhưng tim không cười.
Lúc nghe điện thoại thấy anh bảo sẽ liên lạc với công ti gỡ mấy bài viết lăng mạ cô xuống, Hoa Thần còn ngây thơ nghĩ, Tống Nguyên thực sự coi trọng cô.
Sau đó lại nghe hắn gọi cô sang nhà nói chuyện, ngữ điệu vô cùng chân thành, Hoa Thần còn mù quáng tin rằng, hắn sẽ cúi đầu xin lỗi cô!
Ai mà ngờ, cô lại phải thu dọn đống "chiến trường" do chính hắn bày ra!
Thư tình của nữ sinh trung học, lời động viên an ủi của fan...!cả nam lẫn nữ, ngay cả mấy cô dì x cũng không tha!
Hoa Thần cắn răng, bóc từng hộp quà một, sau đó phải tìm mấy tờ giấy đó, vuốt thẳng, cất vào một hòm lưu niệm cho hắn.
Tống Nguyên nhìn vẻ mặt cam chịu của cô, bật cười.
"Đó đều là đồ fan của tôi tặng, cô mà làm mất cái nào.
Tôi có tám cái miệng cũng chẳng nói đỡ cho cô được nữa đâu."
Hoa Thần không phục.
"Anh làm mất đồ của fan, là lỗi của tôi à? Cần gì anh ra mặt cho tôi? Cóc thèm!"
"Cô là trợ lý, đồ của tôi là cô quản, sao lại không phải lỗi của cô?" Tống Nguyên dựa lưng vào ghế, tư thế ngạo mạn rất...!thiếu đánh!
"..."
Thôi được rồi...!đến giờ thì cô đã hiểu được mấy lời khuyên chân thành của Trình gia rồi!
...!
Thức ăn nóng hổi, ánh nến lung linh, quanh bàn ăn còn phảng phất mùi rượu ngọt.
Phục vụ nhanh chóng rót rượu, sau khi làm tốt công tác chuẩn bị bàn ăn liền nhanh chóng rời đi.
Dụ Ngôn Gia chăm chú vào miếng bít tết được nấu đến mức Rare trên đĩa.
Ngón tay sạch sẽ đưa lưỡi dao cắt xuống phần thịt cháy xém, bên ngoài thịt hơi hồng, trông rất đẹp mắt.
Ngay khi mũi dao vừa hạ xuống, nhìn vào phần thịt bên trong màu đỏ tươi còn mọng nước, rất kích thích vị giác.
Trình Doãn nhìn đĩa thịt bò cắt nhỏ được đẩy sang trước mặt, bâng quơ hỏi.
"Trước đây chúng ta có hoài nghi lớn như vậy, khả năng nào có thể khiến Dụ tiên sinh chấp nhận em vậy?"
Nhớ khi đó ở California, gương mặt dịu dàng kia hung dữ lắm.
Giống như nói, cô chính là gương chiếu yêu, hoàn toàn có thể khiến anh biến thành một bộ dạng khác.
Cô cũng biết, khi quan hệ của hai người tiến đến bước này, nhắc đến chuyện xui của quá khứ là không tốt.
Nhưng cô cần biết anh có cam tâm tình nguyện hay không, hay là vì mục đích nào khác.
Dụ Ngôn Gia nhìn cô, ánh mắt lộ rõ sự bất đắc dĩ, nói.
"Có biết tại sao hai nhà chúng ta lại có giao tình từ trước không?"
Cầm dĩa lên, xiên ngang qua miếng thịt bò thơm phức, mùi vị đậm sốt tiêu xanh, rất đậm đà.
Cô khẽ lắc đầu, ánh mắt long lanh.
"Em không biết."
Dưới ánh nến ấm áp, gương mặt Dụ Ngôn Gia đã dịu đi nét nghiêm nghị phần nào.
"Để tiện cho việc hứa hôn."
Trình Doãn: "..."
Có việc này thật à?
Khó tin nha!
"Vậy chẳng phải Vương Tần Lâm mới là kẻ được hứa hôn với em sao?"
Dụ Ngôn Gia kéo ghế lại gần cô, bàn tay lớn đặt lên đỉnh đầu cô vuốt nhẹ, gương mặt thỏa mãn như đang âu yếm thú cưng của mình vậy.
"Cậu ta không có cửa.
Anh đã canh từ trước rồi, dù em có thành hôn với cậu ta, anh cũng sẽ đi cướp người về."
Trình Doãn chu môi, bờ môi anh đào đỏ mọng quyến rũ có thể đoạt mạng người.
"Dụ tiên sinh, xin hỏi anh lấy đâu ra tự tin như vậy thế?"
Bàn tay chậm rãi chạy xuống dưới, dừng lại ở chiếc eo nhỏ.
"Anh bế em từ hồi mới đẻ, biết lúc đó anh nói gì không?"
Trình Doãn nâng cằm, nhìn vào ánh mắt thâm thúy kia, híp mắt tò mò.
"Nói gì?"
"Khỉ con đỏ hỏn này nhất định là vợ anh."
"???" Trình Doãn sa mạc lời lần hai.
Khỉ con?
Đỏ hỏn?
Căn phòng ăn đang yên ắng, lãng mạn bất chợt phảng phất đầy mùi chết chóc.
"Dụ Ngôn Gia! Anh thích chết hả?"
___
Trình Doãn: "Tịnh tâm, tịnh tâm, tịnh tâm...!Hắn là chồng mình, không thể đánh, không thể phát tiết!"
Dụ Ngôn Gia tối hôm đó: Ngủ trên cái sô pha mềm mại này hơi bị cô đơn ha!!!.