Vào lễ trưởng thành của Trình Doãn, giống với nghi lễ trước kia của nhà họ Trình, chia nhỏ cổ phần, ba đứa mỗi đứa một nửa.
Trước khi buổi lễ bắt đầu, Trình Doãn ngồi trong phòng khách, nhìn đống giấy tờ mà luật sư riêng đem đến, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
"Trình Lăng, mười lăm phần trăm, Trình Nhược...!mười phần trăm cổ phần..." Cô ngưng một lát.
"Tại sao đến đứa con út lại chỉ có năm phần trăm?"
Trình Nhược đưa mắt nhìn Trình Lăng, rồi lại quan sát nét mặt của Trình Tống trên bàn làm việc.
Ông yên lặng, nhìn vào mặt báo trên bàn, nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi.
Trình Lăng thở một hơi, ngữ điệu dửng dưng.
"Doãn Doãn, em còn nhỏ.
Ít hơn một chút cũng không sao cả, giấy trắng mực đen như vậy rồi, em còn đòi hỏi cái gì chứ?".
ngôn tình ngược
"Oh!" Trình Doãn gập tờ giấy, nhét lại vào phong bì.
"Còn nhỏ sao? Vậy thời điểm năm sáu năm trước, anh cả và chị hai cũng nhỏ như vậy nhỉ?"
Trình Nhược nhíu mày thật chặt.
"Mày rốt cuộc muốn làm gì? Tao vốn cho rằng mày chỉ đang trong tuổi mới lớn, hành động hiếu thắng còn có thể châm trước, nhưng càng ngày mày càng quá đáng rồi đó!"
Trình Doãn nhìn lên, mỉm cười dịu dàng.
"Muốn gì sao? Tôi muốn công bằng."
Sau đó lại chĩa họng súng về phía Trình Tống.
"Chắc ba cũng không muốn chuyện này truyền ra ngoài đâu nhỉ? Dù sao hôm nay cũng có rất nhiều phóng viên, một khi tờ giấy này mà lộ ra, ba lúc đó hối hận cũng không kịp."
Trình Nhược tức xù lông.
"Mày...!không tôn trọng người lớn!"
Cô đứng dậy, từng bước lại gần.
"Trình Nhược, nếu đổi lại là chị chỉ có năm cổ phần trong tay...!chị có chịu để yên không?"
"Mày..."
Nhìn cảnh Trình Nhược ấp úng không nói lên lời, Trình Doãn cảm thấy rất thoải mái.
Giấy phân chia cổ phần đã được luật sư riêng làm từ trước, đúng là bọn họ đã định chỉ chia cho Trình Doãn như thế, có như không có.
Họ không ngờ sẽ phải chịu cảnh tượng này, càng không tin một cô gái thường ngày chẳng nói chẳng rằng lại có thể uy hiếp bọn họ không thể cãi lại nửa câu.
Tin xấu mà truyền ra ngoài, người chịu chết đầu tiên sẽ là ba người họ.
Trình Doãn bây giờ đã có ít tiếng tăm trong giới, những điều mà cô đe dọa, không gì là không thể xảy ra.
Trình Doãn thay quần áo rồi tiến vào hội trường, trùng hợp lại bắt gặp Lợi Bỉ.
Âu phục thẳng tắp, hòa nhã, lại thêm bó hoa hồng đỏ rực và túi quà nhỏ cầm trong tay.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng là bạn trai đến chúc mừng bạn gái.
"Chúc mừng ngày trưởng thành."
Trình Doãn cũng khách sáo cảm ơn, nhìn đống đồ trong tay Lợi Bỉ mà nghi hoặc.
"Dụ Ngôn Gia có việc đột xuất không thể đến dự, tôi thay cậu ấy gửi lời chúc mừng đến cô." Lợi Bỉ chìa bó hoa và túi nhỏ đến trước mặt cô.
"Đây là quà chúc mừng của cậu ấy."
"Cảm ơn." Cô lặp lại một lần nữa.
Lợi Bỉ biết rõ những việc mà Trình Tống làm, ánh mắt nhìn cô gái trước mặt phân nửa cũng đều là đề phòng.
Đưa đồ xong, Lợi Bỉ lập tức muốn rời đi.
"Cô nên nhớ, Dụ Ngôn Gia đối với cô trở nên thay đổi, cũng có nghĩa con người cậu ta cũng thay đổi." Lợi Bỉ nán lại một lát.
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô thế thôi, tin rằng người thông minh như cô có thể hiểu được."
Trình Doãn cười cười, cứ cảm giác thái độ của Lợi Bỉ với cô không còn niềm nở như trước nữa.
Còn về việc Dụ Ngôn Gia vì cái gì mà thay đổi, cô cũng chẳng hơi sức mà bận tâm, chỉ cần việc ai nấy làm, đường ai nấy đi là được.
"Nhưng mà chỉ sợ trái tim này lại yêu anh ta bất chấp thôi..." Trình Doãn nhỏ giọng tự nhủ, giống như khuyên ngăn bản thân vậy.
...!
Buổi lễ trưởng thành kết thúc được hơn một tuần, Trình Doãn lại lao đầu vào công việc, tiếp tục nhận phim mới.
Trước đây Đàm Ngư là gà cưng của công ty cạnh tranh với Giai Thụy.
Có vài người cô rất muốn một lần được hợp tác nhưng lại không có cơ hội, đến bây giờ có cơ hội làm chung công ty, lại sợ bị nói tuổi nghề còn chưa tới, không xứng đứng chung đất diễn với các vị tiền bối.
Điển hình là Chung Miện.
Tam kim ảnh hậu đời đầu của làng giải trí, bén duyên với diễn xuất lúc mười lăm tuổi.
Cuối cùng vướng vào lùm xùm gia đình mà suýt nữa mất trắng sự nghiệp.
Nhưng vận khí của cô vẫn luôn rất tốt, giành được một vai phản diện, đứng trong đội ngũ toàn trường phái thực lực để cạnh tranh.
Giai Thụy vẫn luôn ưu tiên và dành cơ hội cho nhân tài mới, điểm này Trình Doãn rất ưng ý.
Chỉ là vai phản diện chẳng dễ thở tí nào, Trình Doãn quay đi quay lại một cảnh cũng chỉ vì một diễn viên thứ không đạt yêu cầu.
Trình Doãn day day mi tâm, có khi nào ngày trước cô gây khó dễ cho Lâm Xuyến, nay lại chịu cảnh tương tự không?
"Trình Doãn, nếu không chịu được nữa có thể bảo đạo diễn dùng đóng thế, dù sao đây cũng là một hồ nước băng, ngâm mình quá lâu cũng không tốt." Chung Miện đưa một túi chườm nóng cho cô, nhẹ nhàng nói.
Trình Doãn mỉm cười đón lấy.
Lời đồn không sai, Chung Miện rất biết cách chăm sóc bạn diễn, hơn nữa còn rất hòa đồng, lương thiện.
Sống thêm một kiếp cô mới có thể hưởng phúc lợi này mà.
"Em không sao, nếu dùng đóng thế chỉ cần thay diễn viên thứ là được.
Cảnh này em phải trực tiếp diễn, nếu không tự bản thân sẽ rất áy náy."
Chung Miện cười nhẹ, còn khen cô rất có lòng hy sinh vì nghệ thuật.
"Còn ba phút nữa." Tinh Hiểu Đồng từ phía đạo diễn đi về phía cô, trên tay còn có một ly nước.
Đoàn phim "Thành phố xa hoa" so với "Dịch An Lệnh" trước kia tốt hơn rất nhiều.
Toàn thân đều lan tỏa một nguồn năng lực tích cực và ấm áp, Trình Doãn nhấp một ngụm nước, sau đó tiến về phía Chung Miện, tiếp tục thực hiện cảnh quay.
Lần này diễn xuất của diễn viên thứ tốt hơn trước rất nhiều, Trình Doãn nhảy xuống hồ nhân tạo cũng được một lúc mà vẫn chưa bị dây cáp kéo lên, có lẽ đạo diễn vẫn đang xem xét qua máy thu, cô nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Nhưng Trình Doãn đã thả mình trong hồ rất lâu, đến nỗi mỗi tế bào đều muốn hòa tan vào dòng nước lạnh, cảm giác nặng trịch như nhấn chìm cô xuống tận đáy hồ.
Trình Doãn bất giác nảy sinh dự cảm không lành, cô thử cử động tay chân, kết quả là không thể điều khiển.
Trình Doãn mở bừng hai mắt, phát hiện mí mắt nặng trịch, ý thức cũng dần mơ hồ, nhìn lên mặt nước, cảm giác đường sáng trắng cũng dần mất đi.
Bên tai cô đều là im lặng, thứ im lặng đến đáng sợ có thể giết chết con người.
Trình Doãn không buồn ngủ, cũng không phải người không biết bơi, mặc dù cơ thể có chút yếu đi do lịch trình dày đặc, nhưng không đến nỗi sắp ngất đi thế này chứ?
Cô vùng vẫy một cách vô lực trong hồ, bên ngoài không thể nhìn thấy, chỉ có thể đợi tổ dây cáp kéo lên.
Nhưng Trình Doãn cảm thấy...!cô đang chìm dần...!chìm dần...!sắp chìm xuống hẳn đáy hồ.
Hai mắt cũng không thể mở nổi nữa, Trình Doãn rất muốn kêu cứu, nhưng cổ họng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Chẳng lẽ...!cứ như vậy mà hết sao?
Bùm...!
Người đàn ông ôm lấy cơ thể ướt nhẹp của thiếu nữ vào lòng, ngoi từ mặt nước bơi lên bờ, trên người đều tỏa ra sát khí.
Ánh mắt sắc bén của Dụ Ngôn Gia lúc này lại lạnh lẽo thêm mấy phần, đám nhân viên của đoàn phim tự biết điều mà mang chăn đến cho Trình Doãn.
Cô chỉ cảm thấy bờ môi lạnh toát dần ấm lên, sau đó là xúc cảm mềm mại truyền đến, một mùi vị sạch sẽ ập đến, giúp cô thông khí.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, bên tai Trình Doãn còn văng vẳng câu nói như thú gầm.
"Phong tỏa chỗ này, không ai được phép nửa bước rời khỏi đây!".