Trình Doãn ngồi bệt xuống đống gỗ chất cao đã hoai mục, yếu ớt dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tác dụng của thuốc xem như đã ngấm vào cơ thể, chẳng biết uy lực của nó ra sao, chỉ có thể cảm nhận mỗi dây thần kinh giống như sắp đứt đoạn.
"Yo, một chú mèo hoang đáng thương này? Em gái, đi đâu mà lạc vào tận cửa miệng của anh vậy?"
Trình Doãn run rẩy không buồn ngẩng đầu, điều đó càng khiến đám đàn ông vây quanh cảm thấy kích thích, đã có người động tay động chân với cô.
"Này, nghe thấy anh mày nói gì không?"
"Cút!"
Trình Doãn nghiến răng, hất mạnh tay hắn ra khỏi vai mình, đôi mắt đỏ rực đầy tia máu khiến hắn kinh hãi mà lùi lại.
Đám người cảm thấy sợ hãi.
"Đi thôi đại ca, hình như con bé này có bệnh đấy!"
Đợi bọn chúng một lần nữa tản đi, Trình Doãn mới thoải mái nhắm mắt, chân cô không đi nổi nữa, nếu có thể ngủ một giấc mà giải thuốc thì thật tốt.
Chưa được bao lâu lại có kẻ tới làm phiền, nhưng lần này hắn lại ngông cuồng hơn, luồn cả bàn tay vào eo cô, nhấc bổng cô lên.
"Mẹ kiếp! Bà đã bảo cút..."
"Là tôi."
Trình Doãn thấy Dụ Ngôn Gia đang cúi xuống nhìn mình.
Không biết có phải do ánh mắt của anh như vậy, hay tại tác dụng của thuốc, cái nhìn của anh âu yếm khác lạ.
Trình Doãn gục đầu xuống.
Mặc dù vô cùng căm ghét hắn, nhưng trong lòng lại đinh ninh có Dụ Ngôn Gia bên cạnh là sẽ an toàn.
Dụ Ngôn Gia nhìn cô gái trong lòng thiếp dần đi, sợi dây đàn căng như sắp đứt cuối cùng cũng trùng xuống, để lại một cảm giác nặng nề khó tả.
Tại sao lại không nghe lời như vậy, tại sao lại ương bướng như vậy, cô không thể đứng yên một chỗ đợi anh quay lại hay sao? Nếu anh thật sự không quay lại tìm cô, liệu có phải...!
Ánh mắt người đàn ông ngập tràn bất đắc dĩ.
Nhưng cô gái này rõ ràng không cần thương hại.
...!
"Chủ của các cậu đâu? Có thể thả tôi được chưa?" Đàm Triết nhíu mày thật chặt, xung quanh ông là bốn năm tên vệ sĩ cao to lực lưỡng.
Ông cảm giác như đang ôm rắc rối vào người.
Nhưng đổi lại, tìm được chút tin tức của Đàm Ngư cũng tốt.
Mà trực giác mách bảo, người phụ nữ ban sáng chính là người sẽ cho ông một câu trả lời.
"Đàm tiên sinh, xin thứ lỗi.
Ngài thực sự phải đợi đến lúc anh ấy quay lại."
Đàm Triết nặng nề thở một hơi, vốn dĩ đến đây để tìm người, cuối cùng lại thành bản thân bị giam lỏng.
Tiếng người ồn ào bên ngoài rất lớn, ngay sau đó, bóng dáng anh tuấn bất phàm đi vào, anh chỉ đi một mình, không hề khoa trương như tưởng tượng của Đàm Triết.
Ông còn tưởng bị xã hội đen để mắt tới chứ.
Dụ Ngôn Gia ngồi xuống bàn trà, đối diện ông, lạnh nhạt chất vấn.
"Tôi có thể biết lý do Đàm tiên sinh đến đây không?"
"Tôi có trách nhiệm phải nói cho cậu nghe sao?"
Dụ Ngôn Gia cong môi cười, tác phong ưu nhã rót trà, không có nửa điểm không hài lòng.
Đàm Triết và cô gái nhỏ kia, rất thích hỏi vặn lại người khác.
Giống như khó chịu với cả thế giới, dù bạn có làm gì đi nữa cũng không thể khiến cô ấy vừa lòng.
Đàm Triết khó hiểu cái nụ cười quỷ dị của cậu thanh niên trước mặt.
"Nguyệt Cung Sương bị người ta gài vào phá, ông đi vào đây chắc cũng chẳng phải tình cờ.
Cô gái của tôi bị người ta hạ thuốc rồi, nếu đoán không nhầm, người tiếp theo sẽ là ông."
Rõ ràng chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, vô lực nhưng nghe ra lại mang tính sát thương cao.
Đàm Triết không khỏi rùng mình.
Ý Dụ Ngôn Gia là nói, ông ta chính là con cá lọt lưới được anh may mắn cứu sống.
Cư nhiên lại đi mắc nợ một người ngoài.
Dụ Ngôn Gia nói tiếp.
"Cháu gái của ông mất tích, cô gái của tôi cũng vô cùng hứng thú với việc này.
Nếu sau này ông có gặp cô ấy, nhớ phải nể mặt tôi một chút."
Lời nói bình thản nhưng phong thái lại ngông cuồng, ông ở ẩn nhiều năm, giới nghệ thuật thì nằm lòng còn giới chính trị thì mù tịt, không thể đoán ra thân phận của kẻ ngồi trước mặt này uy phong cỡ nào mà dám uy hiếp ông như thế này.
Sống hơn nửa đời người, đây là trường hợp đầu tiên.
Đàm Triết bực dọc đứng dậy, trên mặt cố duy trì sự bình thản.
"Thả tôi đi được chưa?"
Dụ Ngôn Gia nâng mắt, giọng điệu tám chín phần là ép buộc.
"Thế ông đã nhớ những lời tôi nói chưa?"
Đàm Triết sải bước, cố ném lại một câu.
"Có ơn tất trả, có thù tất báo!"
...!
Trình Doãn bị cơn đau buốt ở đầu đánh thức, trần nhà tông xám lạnh xen kẽ trắng, chóp mũi lưu lại một mùi hương quen thuộc.
Hạ tầm mắt xuống dưới một chút, nhìn thấy gương mặt Dụ Ngôn Gia đang dõi về phía mình thì lập tức quay đầu đi.
"Tại sao lại đưa tôi về nhà anh?"
Cô có chung cư riêng.
"Ở đây gần, kịp thời giải thuốc thì tính mạng của em mới không gặp nguy hiểm."
Trình Doãn cười nhạt.
"Quả thật anh không để người của mình chịu thiệt thòi."
Dụ Ngôn Gia đứng dậy, đến gần mép giường, dùng ánh mắt cao ngạo từ trên dõi xuống.
"Nói như thể...!tôi đang bắt nạt em vậy?"
Trình Doãn chống tay ngồi thẳng lưng, dựa vào thành giường.
"Anh nghĩ nhiều rồi."
Hắn kéo ghế ngồi xuống cạnh giường cô.
"Em đi tìm Đàm Triết?"
Trình Doãn quay đầu nhìn anh, đuôi mắt hẹp dài không hề thổ lộ điều gì, khiến cô muốn nhìn thấu nhưng lại nhìn không ra.
So với những lần trước sợ hãi khi bị anh hỏi câu này, hiện tại cô lại cảm thấy lạ lùng hơn, nhưng suy nghĩ mãi, Trình Doãn lại chẳng tìm ra bất thường ở chỗ nào.
Khóe miệng thiếu nữ cong lên một cách hoàn mỹ, đôi mắt long lanh, sạch sẽ.
"Đổi bác sỹ riêng cho Trình gia, không được sao?"
Rất lâu sau, Dụ Ngôn Gia mới lên tiếng, bên môi còn lưu lại một ý cười nhẹ.
"Em muốn diễn đến khi nào đây?"
"Tôi là diễn viên, diễn, là nghề của tôi." Trình Doãn thẳng thắn trả lời, khí thế táo bạo khác hoàn toàn so với những cô gái đồng tuổi.
Mười chín tuổi, lớn không lớn, nhỏ không nhỏ.
Đáng lẽ ra phải vô lo vô nghĩ, vô cần vô hại.
Nhưng tâm tư lại khó đoán, luôn luôn che giấu cảm xúc bằng vẻ ngoài ngang ngược.
Dụ Ngôn Gia nghĩ đi nghĩ lại, dẫu sao cô cũng chỉ là một sinh viên đại học Tân Thành bình thường.
"Cuộc sống là thực tế, không phải phim trường.
Không nhất thiết phải dùng diễn xuất để che đậy."
"Cuộc sống là một bộ phim, một bộ phim làm lại từ thực tế, thật thật giả giả, anh phân biệt nổi không?"
___
Mọi người like để Giai biết mọi người có hài lòng với truyện không nhé? Chứ cái đà này làm mình hoài nghi tay nghề hậu covid quá...????.