Tô Tầm dè dặt hỏi thăm, “Anh Đào, anh Nghiêm kia chính là vị phó giáo sư anh từng nhắc tới à? Là…”
Đào Thanh Phong thật lòng vui vẻ vì đã có được người bạn dầu triên ở thời không xa lạ. Hơn nữa thỉnh thoảng Nghiêm Đạm còn cho Đào Thanh Phong cảm giác như Yến Đạm Sinh. Làm bạn với Nghiêm Đạm có thể đền bù một chút tiếc nuối ngày xưa. Mặc dù như vậy thật có lỗi với Nghiêm Đạm, nhưng thực tình, ngay khoảnh khắc đó, Đào Thanh Phong đã nghĩ nụ cười, lời nói như đúc Yến Đạm Sinh.
“Là bạn của tôi.” Đào Thanh Phong thoải mái thừa nhận, đúng lúc nhận được một tin nhắn mới từ Nghiêm Đạm, nụ cười trên mặt càng thêm tươi.
Tô Tầm rùng mình, từ kính chiếu hậu, trông thấy bộ dáng vui vẻ nhìn chằm chằm điện thoại của Đào Thanh Phong, không dám nói mấy câu gây mất hứng. Nhưng Tô Tầm xét thấy thời gian gần đây Đào Thanh Phong đã thể hiện biết phân rõ phải trái, bèn nhắc nhở mơ hồ, “Công ty của chúng ta… không cho phép nghệ sĩ… yêu. Tuần trước Lạc Kỳ bị công ty phát hiện có người yêu đã phạt tiền nặng, lại mất một lượng lớn fan ảnh hưởng rất nhiều đển sự nghiệp. Đó là cô ấy còn yêu người khác phái, nếu...”
Đào Thanh Phong hoàn toàn không để tâm vào câu chuyện của Tô Tầm. Cô diễn viên kia yêu thì sao? Có quan hệ gì với mình đâu? Bèn ừ ừ vài câu lấy lệ với Tô Tầm, tập trung nhắn tin.
Tô Tầm thở dài một hơi, nhíu chặt mày.
Không trách Tô Tầm trông gà hóa cuốc được. Bởi vì Tô Tầm chẳng biết Đào Thanh có thẳng băng hay không. Mặc dù trước kia cũng có vài scandal tình ái với các nữ diễn viên khác nhưng tất cả chỉ là chiêu trò lăng xê. dinkễn.đna'f/q.jso',nonđo Lăn lộn trong giới giải trí, không mắt nhìn hướng tai nghe phương, phòng ngừa chu đáo chuyện xấu nhất có thể xảy ra là không được! Chết hồi nào không hay chứ chẳng chơi.
Tô Tầm phiền muộn nghĩ: tính tình anh Đào vừa mới khá hơn một chút, sự nghiệp cũng vừa phát triển theo chiều hướng tốt, nếu…
Tô Tầm nghiêm túc hỏi Đào Thanh Phong, “Anh Đào, vị phó giáo sư kia, thật sự chỉ là bạn thôi?”
Đào Thanh Phong nghe không hiểu, ‘thật sự chỉ là bạn thôi’ là ý gì?! Theo Đào Thanh Phong, có thể trở thành bạn bè đã là mối quan hệ thân thiết khó có được, rất rất thân thiết rồi. Vì vậy, Đào Thanh Phong gật đầu lia lịa.
Tô Tầm không nói gì nữa, vẫn bộ dáng u sầu như cũ.
Tối đó rốt cuộc Đào Thanh Phong cũng thể nghiệm cảm giác ‘mười giờ ngủ’ là thế nào. Thói quen ngủ sớm khiến Đào Thanh Phong buồn ngủ tới mức mi mắt không cách nào nhấc lên nổi, nhưng tin nhắn cứ tới liên tục.
Hôm sau, Đào Thanh Phong thức dậy kinh ngạc phát hiện trời sáng quá rõ. Đây là lần đầu tiên thức dậy trễ đến vậy. Điện thoại để bên gối cứ nhấp nháy liên tục báo hiệu có tin nhắn mới chưa đọc.
Cái cục vuông vuông này… đúng là thứ tốt!
Ngày mới của Đào Thanh Phong bắt đầu bằng nụ cười khi đọc tin nhắn của ai kia.
Hôm nay Đào Thanh Phong có cảnh quay thứ hai, diễn với Chung Ngọc Kiểu và Lưu Kỳ. Theo thứ tự trong phim thì đây là cảnh đầu tiên hoàng tử Quảng Tích xuất hiện. Hoàng hậu Quy Ninh dẫn quận chúa Si Lộc vào thành của quân phản loạn dò thám tin tức. Bởi vì hai người xinh đẹp nên bị bọn quân phản loạn thèm thuồng sắc đẹp làm khó. Hương Xương và Si Lộc đều là những nữ tử hơn người, nhưng không dám lộ rõ trước mặt quân phản loạn,cố gắng nhẫn nhịn. Thời khắc mất chốt thì hoàng tử Quảng Tích xuất hiện, cứu hai người khỏi vòng vây.
Trong kịch bản đầu tiên, có phân đoạn tình cảm mập mờ giữa hoàng tử Quảng Tích và hoàng tẩu. Nhưng qua kịch bản lần ba đã bị xóa sạch sẽ, biên kịch không dám tăng thêm yếu tố tình cảm lung tung. Nhưng vẫn giữ cảnh ‘ánh mắt nhìn chăm chú đầy vẻ thưởng thức’ khi hoàng tử Quảng Tích cứu hai mỹ nhân. Còn hai mỹ nhân đó, rốt cuộc chỉ là thưởng thức hay động lòng, và người đó là ai, thì để người xem tự cảm nhận đi thôi.
Bên kia đạo diễn đang cho quay cảnh Chung Ngọc Kiểu và Lưu Kỳ Hồi vào thành. Bên này, trong lúc đợi tới lượt, Đào Thanh Phong đang cung kính đứng nghe phó đạo diễn hướng dẫn.
“Lúc nói ‘Hai cô nương không sao chứ? Xin hãy đi với tại hạ!’ phải nhấn rõ từng chữ, giọng hơi to một chút, bởi vì theo bối cảnh trong phim, quần chúng xung quanh nhiều, sẽ rất ồn. Vẻ mặt thì vừa ân cần vừa gấp gáp. Cậu phải nhớ kỹ thể hiện biến hóa ánh mắt, bởi vì trông hai cô nương kia rất sang quý, nên có chút nghi ngờ. Nào làm thử một lần đi!”
Phó đạo diễn chủ động đóng thế, Đào Thanh Phong đọc lời thoại theo kịch bản, nói ‘xin hãy đi’ xong mới đưa tay ra, đón tay phó đạo diễn.
Phó đạo diễn nhắc nhở, “Nói tới đó mới đưa tay ra là quá muộn. Ngay từ lúc bắt đầu đã phải duỗi tay ra rồi. Bởi vì cậu mơ hồ cảm thấy hai người này không phải người bình thường, nên phải thể hiện ân cần hơn nữa.”
Mặc dù Đào Thanh Phong cảm thấy phó đạo diễn nói cũng có lý, nhưng vẫn có ý kiến riêng của mình, “Vươn tay quá sớm, có phải… đường đột lắm không?”
Phó đạo diễn nghe vậy sững người. Theo ý phó đạo diễn, đoạn này sẽ khiến người xem nghi ngờ: có khi nào hoàng tử Quảng Tích đã biết thân phận thật của Hương Xương và Si Lộc, mới đặc biệt ra tay giúp đỡ. diễn.dnanlkflqy'm,nsđôn Nhưng giải thích của Đào Thanh… hình như cũng có lý. Hoàng tử Quảng Tích là người ngâm tẩm từ nhỏ trong sách thánh hiền, trước khi nói chữ ‘xin’ nhất định sẽ không đường đột vươn tay kéo tay nữ nhân.
Phó đạo diễn thầm cảm khái: quả nhiên Đào Thanh đã tìm hiểu rất kỹ nhân vật. Phó đạo diễn không ép Đào Thanh Phong, “Để đạo diễn quyết định đi!”
Trong lúc Đào Thanh Phong nhẩm lại cậu thoại, bỗng nghe bên chỗ đạo diễn truyền tới tiếng ồn do máy quay lệch chỗ.
Lúc quay phim sẽ có rất nhiều máy quay ở các góc độ khác nhau, có đường ray nhỏ cho máy quay di chuyển. Nghe tiếng máy quay lệch chỗ, là do máy quay vốn phải đứng yên bỗng nhiên lại dời..
Lúc này, đạo diễn đang kiểm tra đoạn phim trong một máy quay, thì máy quay khác tự tiện dời chỗ. Cảnh Chung Ngọc Kiểu và Lưu Kỳ Hồi vào thành bị quân phản loạn đùa giỡn đã xong, các máy quay đã di động khoảng một trăm mét.
Đạo diễn vốn đã thông qua cảnh quay của Chung Ngọc Kiểu. Nhưng Chung Ngọc Kiểu lại vô cùng mạnh mẽ tự mình chỉnh vị trí của máy quay, về chỗ ban đầu lại. Hùng Tử An bất đắc dĩ nhìn Chung Ngọc Kiểu kêu, “Cô làm gì đấy? Tôi nói rồi, qua!”
Chung Ngọc Kiểu lắc đầu, vừa đẩy máy quay vừa nói, “Ông Hùng, ông biết cái tật ‘không biết xấu hổ’ của tôi rồi rồi đó! Nhất định phải quay lại mới được!”
Tất cả nhân viên đã vào vị trí mới, máy quay cũng được dời đi, lúc này đòi quay lại, bắt mọi người phải di chuyển từ đầu, thật sự là rất khó xử. Đạo diễn đã nói qua, thì chấp nhận thôi, cần gì phải làm loại chuyện nhọc sức lại không ai cám ơn thế này?!
Nhưng Chung Ngọc Kiểu không phải người thường, liều mạng tới mức chẳng cần thể diện, cũng muốn quay lại một lần nữa, cố gắng thể hiện hoàn mỹ nhất. Người xem không quan tâm bạn có hiền lành trong mắt nhân viên đoàn phim không, chỉ quan tâm tới thành phẩm cuối cùng, tức những hình ảnh thấy được trong bộ phim hoàn chỉnh.
Hồi trẻ Chung Ngọc Kiểu dựa vào ‘Đốt cháy thời gian’ đã thu được tám giải thưởng diễn viên chính xuất sắc nhất. Năm đó, dù là ở trong nước hay nước ngoài, chỉ cần có ‘Đốt cháy thời gian’ tham gia tranh cử, nhất định sẽ đạt giải. Bộ phim này chỉ bỏ sót hai giải thưởng quốc tế, đơn giản là vì quên đăng ký mà thôi.
Chung Ngọc Kiểu ba mươi hai tuổi đã thu đầy cúp thưởng lớn nhỏ, sau đó chỉ thỉnh thoảng nhận vai khách mời trong một vài phim. ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ xem như bộ phim đánh dấu sự trở lại chính thức của Chung Ngọc Kiểu sau một thời gian vắng bóng. Cho nên Chung Ngọc Kiểu mới có thái độ gần như bới lông tìm vết, đến mức có lúc đạo diễn Hùng Tử An cũng không chịu nổi.
Lưu Kỳ Hồi nghe xong, muốn xỉu tới nơi. Vừa rồi chỉ quay cảnh vào thành đã tốn hai tiếng đồng hồ. Sau đó bị quân phản loạn đùa giỡn, đôi ba câu thoại, lại tốn hai giờ nữa. Thật ra hơn phân nửa thời gian là Chung Ngọc Kiểu cọ sát với Lưu Kỳ Hồi, luôn không hài lòng với diễn xuất của cô diễn viên trẻ này. Lưu Kỳ Hồi biết rõ: người diễn vai hoàng hậu này đối với mình hoàn toàn khác hẳn kiểu thương yêu gần như phóng túng trong phim, nghiêm khắc tới cực điểm, nhất là khi hai người đóng chung một cảnh.
Dù Lưu Kỳ Hồi đã là một thần tượng phim truyền hình ‘nóng bỏng tay’ đóng khá nhiều vai sinh động. Nói theo cách của fan Lưu Kỳ Hồi là vừa có sắc vừa có tài (mặc dù vẫn bị rất nhiều anti fan giễu cợt). Nhưng trong mắt diễn viên thực lực cấp bậc như Chung Ngọc Kiểu thì chẳng là cái đinh gỉ gì hết.
Bốn tiếng đồng hồ, ngay cả nước cũng không rảnh hớp một ngụm mà vẫn chưa xong.
Lưu Kỳ Hồi nhận lấy chai nước trợ lý đưa, uống một ngụm thật lớn. Mặc trợ lý lau mồ hôi trang điểm lại, chỉ muốn nằm vật xuống đất như cá muối. Nhưng vừa dặm phấn xong, Lưu Kỳ Hồi phải cam chịu số phận, dưới ánh mắt đồng tình của toàn bộ nhân viên đoàn phim, tuân theo khí thế mạnh mẽ của Chung Ngọc Kiểu, diễn một lần, lại một lần nữa.
Thì ra diễn viên cũng là công việc có yêu cầu cực cao như vậy? Mới đầu Đào Thanh Phong thật sự không thể hiểu nổi, nếu là mình đạo diễn đã nói ‘qua’ là ổn rồi, xong việc sớm, nhận càng nhiều việc càng mau kiếm đủ tiền bồi thường hợp đồng.
Nhưng dưới cái nắng cuối thu nóng bức, Chung Ngọc Kiểu phơi mấy giờ đồng hồ lại như không hề mệt mỏi. Vào cảnh, thần thái vẫn vô cùng sáng láng, tựa như thần thái của hoàng hậu Hương Xương mà Đào Thanh Phong đã đọc trong kịch bản.
Đào Thanh Phong như ngộ ra điều gì đó.