Thâm Cung

chương 46

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày mười lăm tháng tám năm Quang Nhật thứ sáu, thọ yến của Hoàng Đế Tống Chiêu Huy và yến tiệc đoàn viên trung thu được kết hợp tổ chức một thể, hoàng cung Bách Phượng vì vậy mà nhộn nhịp còn hơn lễ tết.

Ngày hôm nay, Hoàng Đế tròn mười tám tuổi. Tuy không phải đại thọ, sứ thần các nước mang quà đến chúc mừng cũng chỉ là hàng quan lại, không có hoàng tộc nhưng lễ tiếp đón vẫn phải làm long trọng đúng quy củ. Lễ tiếp đón sứ thần do đích thân Hoàng Đế chủ trì, thực hiện ở khoảng sân lớn phía trước điện Cát Tường. Hậu cung cũng phải có mặt từ sớm. Hoàng Đế ngồi ở bàn lớn chính giữa sân, Hoàng Hậu và Thái Hậu ngự ở hai bên. Nhiều ngày không gặp, Thái Hậu trông xanh xao hơn trước một chút, chỉ ngồi lặng lẽ ở đó mà không nói lời nào. Có lẽ thời tiết thay đổi làm ảnh hưởng đến bệnh khớp của bà, tâm tình cũng vì thế mà không được tốt.

Đây là lần đầu tiên ta thấy bộ dạng hoàn toàn nghiêm túc của Hoàng Đế. Hắn mặc long cổn màu đen, thân áo thêu hình “kim long tại thiên”, hai ống tay áo cũng thêu kín hoa văn rồng phượng. Áo phủ ngoài đỏ thẫm, trang trí họa tiết bát cát tường. Mười hai sợi tua ngọc rũ dài từ chiếc mũ bình thiên gần như che khuất gương mặt khiến ta không nhìn rõ được biểu cảm của hắn, nhưng chỉ riêng tư thế ngồi thẳng lưng kia thôi thường ngày đã khó thấy rồi. () Nhiều khi ta cứ nghĩ mãi, không biết tên tiểu tử này rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt.

Hôm nay Hoàng Hậu cũng ăn mặc rất nghiêm trang. Phượng bào trên người nàng may từ vải sa nam, trên có thêu hình cửu phụng và tản vân, càng tôn thêm nét hiền từ, đoan chính cần phải có của một vị quốc mẫu.

Đế Hậu cùng ngồi một chỗ cười nói hòa hợp tạo cho người khác cảm giác triều chính và hậu cung hết sức ổn định, yên bình. Chính ta nhìn vào cũng cảm thấy mừng thay cho thiên hạ. Thế mà ở phía trước mặt ta, Liễu Thục phi nương nương lại hình như không nghĩ như vậy.

Vị trí ngồi được xếp theo địa vị cho nên bên phía hậu cung, dãy ghế đầu tiên tất nhiên thuộc về Thục phi Liễu Yến Yến và Đức phi Triệu Lam Kiều. Ta ngồi ở hàng thứ hai dành cho phân vị phi cùng với Trịnh Vân Anh và Minh Âm. Khoảng cách hai dãy khá gần, nhờ thế nhất cử nhất động của Liễu Yến Yến ta đều nhìn thấy cả. Liễu Yến Yến có một tật xấu là quá ghen tuông. Bất luận Hoàng Đế gần gũi nữ tử nào, nàng ta cũng đều sẽ nổi giận. Chỉ tiếc nữ tử đang ngồi sát bên Hoàng Đế kia là chính cung Hoàng Hậu, Liễu Yến Yến không có tư cách, càng không có gan ghen với người đó cho nên chỉ đành ngồi ở đây hậm hực trút giận lên đĩa điểm tâm. Dáng vẻ hầm hầm bẻ nát từng cái bánh một của Liễu Yến Yến thực sự rất buồn cười, cho nên Triệu Lam Kiều ngồi bên cạnh đã không nhịn được mà phì cười một tiếng. Liễu Yến Yến vốn chờ có người để trút giận, lập tức quắc mắt nạt Triệu Lam Kiều:

“Ngươi cười cái gì?”

Chẳng ngờ Triệu Lam Kiều lại chỉ thu lại nụ cười, uyển chuyển tránh đi sự khiêu khích của Liễu Yến Yến:

“Thần thiếp chỉ là nhớ lại một vài chuyện thôi.”

Liễu Yến Yến chẳng ngờ Triệu Lam Kiều tự nhiên bị nạt nộ như thế ở chỗ đông người mà vẫn có thể nhún nhường, nhất thời nghẹn lời. Nếu là người khác chưa chắc Liễu Yến Yến sẽ buông tha nhưng người này lại là Triệu Lam Kiều. Nàng ta chẳng những là quý nữ Triệu thị, phân vị cũng chẳng thấp hơn Liễu Yến Yến bao nhiêu mà bây giờ đang là đại lễ, huynh trưởng Triệu Họa của nàng ta cũng đang ngồi ở hàng đầu bên phía triều thần. Liễu Yến Yến đành phải ngậm miệng. Tính ra hai người này vốn chẳng ưa nhau, thêm nữa, sau sự việc Triệu Lam Kiều nâng đỡ Quách Ngữ tranh sủng, Liễu Yến Yến càng thêm căm ghét Triệu Lam Kiều. Mối quan hệ giữa hai người càng lúc càng xấu, mỗi lần gặp nhau đều như nước với lửa. Có điều hôm nay là ngày trọng đại, Liễu Yến Yến dẫu càn quấy đến đâu cũng không dám làm loạn vào lúc này nên chỉ có thể dùng ánh mắt hừng hực lửa căm thù mà nhìn Triệu Lam Kiều. Trái lại, Triệu Lam Kiều như chẳng để tâm đến Liễu Yến Yến, cứ thản nhiên uống trà, ăn điểm tâm. Liễu Yến Yến thấy Triệu Lam Kiều phớt lờ mình, sát khí càng tỏa ra dữ dội. Trước tình cảnh ấy, mấy người ngồi sau bọn ta đều sợ đến run người, chẳng ai dám hó hé một lời nào, chỉ sợ không dưng mang họa. Ngay đến Trịnh Vân Anh luôn thích nói cười cũng im thin thít.

Đoàn sứ thần vẫn chưa thấy bóng dáng, trà nước trên các bàn đang dần vơi đi thì có cung nữ bưng ấm trà mới đến. Vì tính chất trọng đại của buổi lễ, cung nữ phục vụ đều là người ở Ngự tiền và mấy đại cung nữ bên Triêu Lan cung điều đến. Chính vì vậy khi nhìn thấy một cung nữ lạ mặt trong đám người châm trà, lòng ta liền sinh nghi. Thấy cung nữ đó bưng bình trà tiến về phía mình, ta nghiêng đầu nhìn về phía khác, vờ như không để ý đến nhưng hai tai thì vểnh lên, cố gắng tập trung nghe thật kĩ từng bước chân của nàng ta.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn, dù đã cố kiềm chế nhưng nhịp bước vẫn hơi dồn dập, đủ thấy nàng ta đang căng thẳng. Quả nhiên ta chẳng phải đợi lâu, vừa nghe tiếng đế giày trượt trên nền đá, ta xoay nhìn đã thấy cung nữ kia đã muốn ngã dúi về phía mình, khay trà trên tay cũng hướng thẳng ta mà bay đến. Đã có chuẩn bị từ trước nên chỉ trong tích tắc, ta đã xòe bàn tay đón lấy chiếc khay vừa bay đến, bình trà bên trên cũng theo chuyển động cổ tay ta mà xoay tròn mấy vòng nhưng vẫn yên vị trên khay, một giọt trà cũng không rơi ra ngoài.

Mấy năm ta học võ, tuy không thể gọi là giỏi giang gì nhưng đỡ lấy một bình trà cũng chưa phải là quá khó.

Cung nữ kia sau khi ngã xuống đất mà chẳng nghe chỗ ta có biến động gì, bèn ngẩng đầu nhìn lên. Khi thấy khay trà của mình đang an toàn nằm trên tay ta mà ta lại đang thản nhiên nhìn nàng mỉm cười, mặt của nàng ta liền tái đi.

“Nô tỳ vụng về, xin nương nương tha tội!”

Cung nữ kia chẳng bối rối lâu đã thuần thục cúi lạy ta lia lịa. Ta vẫn tỏ ra không có việc gì, nhấc ấm trà để xuống bàn của mình rồi trả lại cái khay cho nàng ta:

“Không sao, ngươi đi đi.”

Sự việc diễn ra quá nhanh.

Mãi đến lúc này, Minh phi và Trịnh Vân Anh mới giật mình, đồng loạt hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Ta lắc đầu, trấn an hai người bọn họ:

“Không có gì đâu.”

Minh phi tinh ý, nhìn thấy cung nữ châm trà nọ quỳ dưới đất, lại thấy ta đang đưa trả khay cho nàng ta, liền hiểu ra, lo lắng hỏi:

“Nương nương không bị bỏng chứ?”

Trịnh Vân Anh nghe xong liền kinh hãi hỏi theo:

“Tỷ tỷ bị đổ trà lên người à? Đâu, đưa tay cho muội xem nào… ”

Trên tay ta chẳng hề có giọt nước trà nào, nhưng nhìn ánh mắt ngập tràn lo âu của Trịnh Vân Anh lại thấy không đành lòng, bèn đưa một tay ra cho muội ấy yên tâm. Nào ngờ cung nữ kia thực to gan, dám thừa cơ hội ấy chụp lấy tay ta, luôn miệng nói:

“Nương nương có bị thương không? Nô tỳ thật đáng tội! Để nô tỳ xem…”

Nàng ta miệng vừa nói, tay vừa cầm chặt cổ tay ta, chỉ chực muốn tháo nếp gấp trên tay áo ta xuống.

Đúng là đến thật rồi.

Ta cười nhạt, lập tức thẳng tay hất nàng ta ra không chút khoan nhượng.

Nhờ ơn Triệu Lam Kiều, ở trong cung ta luôn có tiếng hiền lành nhân từ, thế nên dĩ nhiên cung nữ kia chẳng ngờ ta lại phản ứng thô bạo như thế. Bị ta bất ngờ hất ra, nàng ta ré lên một tiếng rồi loạng choạng ngã xuống đất. Thế là kinh động đến Thục phi và Đức phi ngồi phía trước.

Tâm tình Liễu Yến Yến đang không tốt, nghe thấy ồn ào liền quay lại xẵng giọng hỏi:

“Hòa phi làm cái gì mà ầm ầm thế? Không biết hôm nay là ngày gì hay sao mà lại làm loạn lên như vậy?”

Ta vội đứng dậy chắp tay thưa:

“Bẩm Thục phi nương nương, cung nữ này chỉ bất cẩn bị ngã thôi. Xin nương nương rộng lòng lượng thứ.”

Liễu Yến Yến lườm ta, mở miệng định mắng tiếp nhưng chưa kịp lên tiếng thì cung nữ kia lại quỳ mọp xuống đất, dập đầu nói lớn:

“Nô tỳ vụng về làm đổ trà ra áo Hòa phi nương nương… Nô tỳ đáng tội!”

Triệu Lam Kiều quan sát nãy giờ, dường như chỉ chờ câu này, lập tức đứng dậy bước lại chỗ ta, lo lắng hỏi:

“Bị đổ trà lên người sao? Hòa tỷ tỷ thật là… Việc nguy hiểm thế mà lại làm như không có gì… Tỷ tỷ không bị thương đó chứ?”

Nói rồi nhanh như chớp tóm lấy tay ta kéo lên cao như thể là để nhìn cho rõ, nhưng thực chất ngón tay lại đang luồn vào nếp gấp trên ống tay áo của ta.

Ta cười gượng, nhanh chóng rút tay lại:

“Thần thiếp quả thực không sao cả. Ấm trà vẫn còn nguyên đây, nương nương nhìn xem, nào có đổ ra ngoài đâu…”

Triệu Lam Kiều thấy ta có ý định rút tay về, lập tức dùng hết sức giữ chặt lấy. Tốn bao nhiêu tâm sức mới có được cơ hội tốt như vậy, nàng ta sao có thể dễ dàng bỏ qua.

Tạ Thu Dung, Ngọc Thủy và Ngọc Nga vất vả đến tờ mờ sáng mới sửa xong hai tay áo cho ta. Tay nghề thêu của Tạ Thu Dung và Ngọc Thủy rất tốt, nhìn những dải mây thêu chèn vào cạnh họa tiết phượng hoàng tám đuôi mềm mại sống động e rằng chẳng ai dám nghĩ nó chỉ mới được thêu vội trong một đêm. Ban sáng trước khi rời cung, ta đã kiểm tra kĩ lưỡng lại từng mũi thêu, cho dù người khác nhìn vào cũng không thể phát hiện bất cứ sai sót gì, nhưng suy nghĩ một hồi ta vẫn quyết định gấp phần viền đó lên.

Thử nghĩ mà xem, nếu kẻ nào đã có lòng dùng đám phượng hoàng chín đuôi này hại ta thì nhất định không bỏ qua cơ hội phơi bày thứ này. Hôm nay là ngày trọng đại, chẳng những bách quan tề tựu mà cả sứ thần các nước đều có mặt, nếu để lộ ra việc ta đại nghịch bất kính, có ý đồ lấn lướt Hoàng Hậu thì cái mạng nhỏ của ta dù là Hoàng Hậu hay Hoàng Đế cũng không cứu nổi. Vì vậy ta mới nảy ra ý định gấp tay áo lên, dùng kim nhỏ ghim cố định lại, kẻ nào muốn gỡ tay áo ta xuống thì kẻ đó chính là chủ mưu hãm hại ta.

Không ngoài dự đoán, kẻ có đủ bản lĩnh qua mặt Hoàng Hậu thao túng Ti Chế phòng còn có thể là ai khác ngoài Triệu Lam Kiều?

Đương lúc ta và Triệu Lam Kiều đang giằng co thì Liễu Yến Yến đã mất kiên nhẫn, nhăn mặt gắt lên:

“Đã không sao thì thôi. Đức phi, ngươi còn ở đó lôi kéo cái gì?”

Liễu Yến Yến không thích ta nhưng càng không thích Triệu Lam Kiều hơn. Trước tình thế này, trong lời nói vô thức có ý hơi nghiêng về phía ta.

Triệu Lam Kiều đương nhiên hiểu Liễu Yến Yến muốn kiếm chuyện với mình, nhưng con mồi đã dâng tới miệng muốn nàng ta nhả ra còn khó hơn lên trời. Bởi vậy, Triệu Lam Kiều coi như không thấy ánh mắt rực lửa của Liễu Yến Yến, chỉ nhìn chằm chằm vào tay ta:

“Thực sự không sao chứ? Thật khiến muội muội đây lo lắng… A, ban nãy vẫn luôn cảm thấy tay áo tỷ tỷ hình như hơi ngắn. Muội còn cứ nghĩ Thượng cung cục sao có thể làm ăn tắc trách như vậy. Thì ra là bị vướng lên sao…”

Sự kinh ngạc trên gương mặt tú lệ của Triệu Lam Kiều nhìn qua rất chân thật. Bất giác ta tự hỏi vị Đức phi trẻ tuổi này đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào, thời thơ ấu đã trải qua những việc gì mà khả năng diễn kịch lại cao siêu như thế?

Nghĩ rồi ta lại tự nhủ quý nữ dòng chính thất của Triệu Tướng gia, cành vàng lá ngọc như thế thì có thể trải qua chuyện gì được? Có lẽ trên đời này thực có một loại người gọi là thiên tài.

Triệu Lam Kiều đã muốn đóng kịch, ta sẽ cùng nàng đóng cho trọn vẹn. Mắt thấy Triệu Lam Kiều định giật tay áo của mình xuống, ta liền lộ vẻ sợ hãi, muốn tránh né. Hành động ấy càng củng cố niềm tin trong lòng Triệu Lam Kiều, nàng ta càng giữ chặt lấy cánh tay ta, nhanh nhẹn giật phắt nếp gấp trên tay áo xuống.

Cây kim nhỏ bị giật mạnh rơi ra, tay áo mềm mại buông xuống để lộ một dải họa tiết phượng hoàng tám đuôi giương cánh sống động giữa những dải mây bạc.

Sự sợ hãi trên mặt ta dần dần chuyển thành một nụ cười nhã nhặn còn vẻ đắc ý của Triệu Lam Kiều lại hóa thành kinh hoảng. Triệu Lam Kiều như thể không tin vào mắt mình, đôi mày đẹp còn hơi nheo lại, có lẽ muốn đếm cho thật kĩ số đuôi của mấy con phượng hoàng trên tay áo ta.

Tiếc cho nỗ lực của Triệu Lam Kiều, cho dù đếm đi đếm lại bao nhiêu lần thì mấy con phượng hoàng kia vẫn chỉ có tám cái đuôi.

Bàn tay Triệu Lam Kiều bỗng phát run rồi chậm chạp tuột khỏi cánh tay ta. Lúc này ta mới lễ phép đáp:

“Thực ra là thần thiếp chưa quen mặt loại lễ phục long trọng như vậy cho nên cảm thấy hơi vướng víu, đành mạo muội gấp tay áo lên một nếp để tiện cử động hơn, không phải là Thượng Cung cục tắc trách đâu.”

Triệu Lam Kiều vốn thông minh, rất nhanh liền hiểu ra kế hoạch không thành lại còn bị ta trêu chọc, ánh mắt trở nên sắc lạnh, giọng nói cũng thay đổi:

“Dù cảm thấy khó chịu thì cũng không thể làm vậy. Đây là lễ phục, chẳng phải thứ có thể tùy tiện muốn mặc thế nào thì mặc.”

Liễu Yến Yến bị phớt lờ từ ban nãy, lúc này đã giận đến nỗi hai tai muốn bốc khói, liền đập bàn, quát lên:

“Hai người các ngươi không coi bản cung ra gì sao? Lôi lôi kéo kéo mãi chẳng ra thể thống gì cả! Ở đây còn có bản cung, bản cung chưa lên tiếng đã tới lượt Đức phi dạy dỗ kẻ khác nên mặc y phục thế nào à?”

Lần này Triệu Lam Kiều giở trò lên lễ phục của ta, xem như đã đặt cược rất lớn. Sau việc này dù số phận ta ra sao thì Hoàng Hậu cũng sẽ phát hiện ra việc Ti Chế phòng bị thao túng, tất sẽ dọn dẹp gọn gàng. Về sau Triệu Lam Kiều muốn mua chuộc lại càng khó khăn hơn. Nắm được Ti Chế phòng trong tay có rất nhiều lợi ích. Triệu Lam Kiều vì ta mà hi sinh lợi ích lớn lao như vậy, đúng là đã quá coi trọng ta rồi.

Cũng vì đã hi sinh quá lớn mà chẳng đạt được mục đích lại còn bị ta đem ra làm trò cười, Triệu Lam Kiều khó nén nổi lửa giận trong lòng. Thêm vào một Liễu Yến Yến ngông cuồng đứng một bên quát nạt, lửa giận của Triệu Lam Kiều thế là bén ra ngoài:

“Thần thiếp chỉ nói thế thôi. Thục phi nương nương muốn dạy dỗ ai thì cứ dạy dỗ kẻ đó, thần thiếp sao dám chen vào chứ!”

“Ngươi dám nói vậy với bản cung?”

“Nương nương dạy bảo, thần thiếp tất nhiên phải đáp lời rồi. Nếu không chẳng phải vô lễ lắm sao?”

“Ngươi!”

Triệu Lam Kiều và Liễu Yến Yến đều còn trẻ, xưa nay lại được nuông chiều, chuyện gì cũng theo ý các nàng. Bây giờ tự nhiên có việc trái ý xảy ra nên nhất thời tức giận không kiềm chế được cũng là phải lẽ. Cục diện giằng co giữa ta và Triệu Lam Kiều chuyển thành trận chiến của Triệu Lam Kiều và Liễu Yến Yến.

Triệu Lam Kiều dù có tức giận nhưng vẫn cố giữ cho giọng nói vừa đủ nghe, lời lẽ cũng không tính là bất kính, chỉ là bên trong có ý tứ mỉa mai mà thôi. Ngược lại Liễu Yến Yến càng nói càng tức tối, cuối cùng đã hóa thành quát tháo om sòm. Người ở chung quanh không biết từ lúc nào đều đã yên lặng hướng về phía này xem chuyện náo nhiệt. Ngay cả Hoàng Đế ngồi trên cao cũng phải lên tiếng:

“Thục phi và Đức phi đang nói chuyện gì ấy nhỉ?”

Liễu Yến Yến nghe Hoàng Đế nhắc đến mình vội giật bắn người, ấp úng đáp:

“Thần thiếp… Là Đức phi, nàng ta…”

Trước mặt Đế Hậu và quần thần, Triệu Lam Kiều không dám cướp lời, Liễu Yến Yến vì vậy được lợi thế, vốn đang định kể tội thì thấy Minh phi nhìn nàng khẽ lắc đầu. Liễu Yến Yến liền trợn mắt nhìn lại, Minh phi không hề sợ hãi, vẫn kiên nhẫn lắc đầu. Liễu Yến Yến rất càn quấy nhưng cũng biết tâm kế của mình không bằng kẻ khác cho nên rất nghe lời khuyên giải của Minh phi. Minh phi đã ra hiệu nhắc nhở, nàng ta dù còn ấm ức nhưng cũng thôi không làm ầm lên nữa.

Liễu Yến Yến đang như hòn than nóng tự nhiên chỉ trong khoảnh khắc lại xìu xuống như bánh bao nhúng nước khiến cho người khác đều không hiểu nổi nguyên do.

Hoàng Đế nhíu mày, lại hỏi:

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Liễu Yến Yến mím môi, tự biết mình ăn nói lỗ mãng, bèn đưa mắt cầu cứu Minh phi.

Minh phi hiểu ý, lặng lẽ bước lên một bước, cúi người chắp tay thưa:

“Bẩm Hoàng Thượng, do có một cung nữ châm trà bị vấp ngã, suýt chút làm đổ trà nóng lên người Hòa phi nương nương cho nên mới khiến Thục phi nương nương và Đức phi nương nương nhất thời lo lắng. Cũng may Hòa phi nương nương không bị thương, cho nên cũng không phải chuyện gì đâu ạ.”

Lông mày Hoàng Đế càng nhíu chặt, liếc nhìn sơ đúng là có một cung nữ châm trà đang quỳ ở chỗ ta, bèn gọi ta:

“Hòa phi, có đúng vậy không?”

Sau câu nói của Hoàng Đế, mọi ánh mắt liền hướng về phía ta. Ngay cả Minh phi cũng quay lại nhìn ta. Ta hiểu ý nàng muốn khuyên ta đừng làm lớn chuyện bèn khẽ gật đầu đáp lại nàng rồi nâng váy tiến lên, bắt chước làm bộ dạng cúi người kính cẩn đáp:

“Bẩm, đúng là như thế ạ.”

Ta bày ra việc gấp tay áo lên cũng chỉ để thử xem kẻ nào giở trò với mình, không hề có ý định gây phiền phức cho ai. Hơn nữa hôm nay là đại yến, nếu bây giờ nhiều lời gây chuyện, một bên là Thục phi có họ Liễu chống lưng, một bên là Đức phi có Triệu Tướng gia che chở, chống đối bọn họ, người gặp phiền phức nhất sẽ là ta thôi.

Bản thân người trong cuộc là ta đã nói vậy, Hoàng Đế cũng chẳng vặn hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng phán một câu:

“Cung nữ kia tay chân vụng về, không xứng được hầu hạ trong cung, lôi ra ngoài trượng tễ đi.”

Trong ngày đại thọ của mình mà Hoàng Đế vẫn không ngại sát sinh. Ai nấy nghe xong đều xanh mặt nhưng không người nào dám lên tiếng can giải. Dù sao cũng chỉ là một cung nữ thôi, những người có mặt ở đây có ai chẳng phải quý nhân đâu, làm sao có thể liều mình vì một cung nữ vô danh?

Ta cúi đầu, khép chặt mi mắt. Thực lòng không muốn nhìn thấy cảnh cung nữ kia bị người ta lôi đi, mãi đến lúc tiếng kêu khóc của nàng ta chỉ còn văng vẳng ngoài xa, ta mới dám mở mắt ra đã thấy Minh phi ngồi bên cạnh đang tự tay châm thêm trà vào chén của ta. Nàng nhìn ta, mỉm cười đằm thắm:

“Đa tạ nương nương tương trợ.”

Ta không muốn phật ý nàng nên cũng mỉm cười tươi tắn, nâng ly trà lên uống một ngụm cho phải phép.

Cũng là một loại trà, nhưng không hiểu sao bây giờ chẳng nghe thấy hương thơm ấm áp như ban nãy nữa.

Khi ta đặt ly trà xuống nhìn lại, Minh phi đã nhìn ra phía khác.

Minh phi trong ấn tượng của ta từ trước đến nay luôn là một nữ tử dịu dàng, hành xử chừng mực, suy nghĩ chu toàn. Đến hôm nay mới biết, khi cần thiết thì nàng cũng có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy. Chỉ bằng đôi câu nói ôn hòa, đem tất cả rắc rối đổ hết lên đầu một cung nữ, thế là bảo vệ được Thục phi của nàng. Đúng là không thể nghĩ ra biện pháp nào đơn giản mà ổn thỏa hơn. Trong tình thế đó, đây đã là giải pháp tốt nhất rồi.

Ta biết Minh phi không làm sai. Đổi lại là ta, nếu phải lựa chọn, ta cũng sẽ làm như nàng. Nhưng mặc dù thấu hiểu đến mức nào, trong lòng vẫn cứ dâng lên một nỗi xót xa.

Nơi Hậu cung mạng người rẻ mạt.

Bất giác, ta cảm thấy tay mình bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, ngoảnh nhìn lại đã thấy hiện ra trước mắt gương mặt thuần khiết cùng với nụ cười ngây thơ vô tư lự của Trịnh Vân Anh. Ta không biết những chuyện đã qua muội ấy hiểu được bao nhiêu, cũng nhận thức được rằng theo thời gian, muội ấy nhất định sẽ dần dần hiểu ra tất cả. Ta vừa muốn muội ấy nhanh chóng hiểu được những gian trá, độc địa ở đây mà biết tự bảo vệ mình lại vừa hi vọng muội ấy đừng bao giờ hiểu một điều gì cả, để cho nụ cười trong trẻo, thiện lương này mãi mãi đừng tan biến.

Truyện Chữ Hay