"Ngươi nói cái gì?" Nguyên Duật Diệp đứng bật dậy, nhìn chằm chằm người quỳ bên dưới.
Thượng Trang cũng kinh hãi, Bùi Thiên Sùng, chính là tướng quân của Lê Quốc kia sao?
Thị vệ cúi đầu: "Hoàng Thượng bớt giận, tin tức về thay đổi địa điểm tướng quân che giấu rất kín nhưng không ngờ vẫn bị phát hiện, đối phương đều có thân thủ tốt, bọn họ đánh tới khiến chúng ta không kịp trở tay."
Hai tay nắm chặt thành đấm, Nguyên Duật Diệp lạnh giọng gằn từng chữ: "Là kẻ nào?"
"Còn chưa biết." Thanh âm của thị vệ mỗi lúc một nhỏ.
"Dương tướng quân đâu?"
"Tướng quân tự mình dẫn người đuổi theo, hiện tại chưa về."
Nguyên Duật Diệp một chưởng đập xuống bàn, hít một hơi thật sâu mới mở miệng nói: "Biết rồi, lui xuống."
"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Thị vệ lui xuống, Trương công công cũng không đi vào, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thượng Trang lặng lẽ nhìn hắn, thấy hắn nhắm mắt, mím môi không nói lời nào. Một chưởng vừa rồi hẳn dùng rất nhiều sức lực, bàn tay hắn đã lộ ra gân xanh. Nàng không khỏi nhớ lại câu nói khi đó, người Lê Quốc có nội ứng trong kinh thành, xem ra quả thật là vậy.
Nhưng hôm tết Nguyên Tiêu gặp Dương Thành Phong, nàng nhận ra hắn là người cực kỳ cẩn thận. Bùi Thiên Sùng ở trong tay hắn lại bị đối phương dễ dàng cứu đi, chuyện này khẳng định là có người mật báo.Hoặc là sớm đã có người theo dõi bọn họ.
Sự tình này nàng quản không được, cũng không biết nên quản thế nào, chỉ là nhìn bộ dáng của Nguyên Duật Diệp, nàng không khỏi cảm thấy lo lắng.
"Hoàng Thượng." Bàn tay nhỏ bé của nàng cầm lấy bàn tay của hắn, thấp giọng gọi.
Bất giác run lên, Nguyên Duật Diệp mở mắt nhìn nữ tử trước mặt, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Không sao, nàng về trước đi, thời điểm hoàng thúc vào cung, ta sẽ phái người qua Cảnh Nhân Cung nói nàng biết."
Thượng Trang còn định mở miệng, hắn đã hướng ra ngoài, nói: "Phục Linh, đưa chủ tử ngươi hồi cung."
Thanh âm cuối cùng đành nuốt xuống, Thượng Trang không nói gì, chỉ nâng bước rời đi.
Phục Linh không khỏi cả kinh, Hoàng Thượng mở miệng đuổi tiểu thư đi, đây đúng là chuyện trước nay chưa từng có. Chỉ là hiện tại thấy tiểu thư cũng không nói lời nào, nàng chỉ đành im lặng.
Thời điểm xuống bậc thang, Thượng Trang nghe tiếng Nguyên Duật Diệp gọi Trương công công và, kêu hắn đi truyền Mộ Dung Vân Sở tiến cung.
Đi thêm một đoạn, Phục Linh mới mở miệng nói chuyện, trong lúc lơ đãng lại thấy Linh Khuyết ở phía trước đi tới không khỏi giật mình. Chuyện ngày đó nàng ấy đánh tiểu thư, nàng vẫn còn ghi nhớ.
Linh Khuyết chỉ liếc nhìn hai người, sau đó thu hồi ánh mắt, không nói gì cả, chỉ cùng cung nữ đi về phía trước.
Thời điểm lướt qua nhau, Thượng Trang nhẹ giọng: "Nếu muốn qua Càn Thừa Cung dò xét Hoàng Thượng thì không cần, Hoàng Thượng triệu kiến Mộ Dung thừa tướng, hiện tại không có thời gian."
Linh Khuyết giật mình, trong lòng có chút không vui, dừng bước nói: "Ngươi chưa bao giờ chủ động đi gặp ngài ấy, hôm nay tới đây không phải vì chuyện Vương gia sắp đại hôn sao?" Nàng ấy là nữ tử đứng núi này trông núi nọ, tuy nàng không muốn tin nhưng những thứ trước mắt không phải vậy sao?
Nguyên Chính Hoàn sắp thành thân, tương lai, nữ tử duy nhất trong lòng y không còn là nàng, hơn nữa, y sớm đã quên mất nàng là ai. Những lý do này còn chưa đủ để khiến nàng tiếp cận Nguyên Duật Diệp sao?
Phục Linh ở cạnh không khỏi tức giận, nhưng thấy Thượng Trang nháy mắt ra hiệu, lời nói tới yết hầu đành phải nuốt xuống.
Thượng Trang không hề quay đầu, chỉ nói: "Ngươi muốn nghĩ thế nào, tùy ngươi. Cục diện hôm nay lúc trước ta đã sớm nói, sự thật kia ngươi không nên giấu diếm, không phải sao?" Mặc dù Nguyên Duật Diệp sủng ái Linh Khuyết, nhưng đó không phải tình yêu nam nữ, điểm này tin chắc nàng ấy còn rõ ràng hơn nàng, chỉ tiếc là hết lần này tới lần khác, nàng ấy lại ép hắn làm chuyện mình không mong muốn.
Sắc mặt Linh Khuyết thay đổi, nữ tử này đang cảnh cáo nàng sao?
Phục Linh nghe tới mờ mịt, lời tiểu thư nói sao một câu nàng cũng không nghe hiểu?
Bỏ tay cung nữ ra, Linh Khuyết xoay người bước nhanh về phía trước. Phục Linh cả kinh, vội chắn trước mặt tiểu thư nhà mình, sợ nữ nhân này lại như lần trước làm tiểu thư nhà mình bị thương
Áp chế tức giận trong lòng, Linh Khuyết cắn răng mở miệng: "Ngươi có thể tiếp cận ngài ấy, nhưng nếu để ta biết ngươi tiếp cận lại làm tổn thương ngài ấy, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Thượng Trang nhíu mày, đưa mắt nhìn nữ tử trước mặt, thấp giọng nói: "Linh Khuyết, ngươi và ta hôm nay sao lại tới bước này?"
Nàng vẫn còn nhớ khi đó Nguyên Duật Diệp từng nói Linh Khuyết có vẻ thích nàng. Cho nên thời điểm ở Thành Vương phủ, trước mặt Tiên Hoàng, nàng mới mở miệng thay nàng ấy cầu tình.
Bọn họ tuy không quá thân thiết nhưng hiện tại sao lại bèo bọt như vậy?
Linh Khuyết tựa hồ không ngờ nàng nói như thế, thoáng giật mình. Nhớ lại tình cảnh hi đó, nội tâm có chút xót xa, đúng vậy, khi đó nàng từng cho rằng...
Linh Khuyết cắn môi, có lẽ đây là sai lầm của ông trời.
Nàng và nàng ấy đều khó có khả năng tránh được sai lầm.
Nàng yêu Nguyên Duật Diệp, nhưng hắn lại yêu nàng ấy, nghĩ tới đây, hai tay Linh Khuyết bất giác nắm chặt thành đấm, giờ phút này muốn mở miệng nói nhưng lại không biết nói chuyện thế nào.
Thượng Trang nhìn nữ tử trước mặt, khẽ lắc đầu, sau đó liền kéo Phục Linh đi về phía trước.
Phục Linh đuổi theo bước chân của tiểu thư nhà mình, không khỏi nhíu mày hỏi: "Vừa rồi tiểu thư nói gì vậy? Sao một câu nô tỳ cũng nghe không hiểu?" Tiểu thư giúp nàng ấy che giấu chuyện gì? Mặc dù nàng không biết, nhưng trực giác nói rằng đó là chuyện vô cùng quan trọng.
Thượng Trang lắc đầu, chỉ nhẹ giọng: "Không có gì. Phục Linh, sau này gặp nàng, ngươi không thể thiếu quy củ như vậy, dù sao nàng ấy cũng là chủ tử, biết chưa?"
Nghe vậy, Phục Linh đành nuốt lời định nói vào bụng, trả lời: "Chỉ cần nàng ta không khi dễ tiểu thư, nô tỳ sẽ chịu đựng."
Thượng Trang nở nụ cười, nha đầu ngốc, nàng ấy là chủ tử, cho dù xảy ra xung đột, Linh Khuyết cũng chỉ có thể tìm cớ trách phạt ngươi thôi.