Hôm sau, từ Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hậu trở về, xa xa có nhìn thấy động tĩnh bên lãnh cung, Thượng Trang bất giác đi chậm lại.
Phục Linh theo ánh mắt của nàng mà nhìn qua, trong lòng biết nàng đang suy nghĩ cái gì, vì vậy thấp giọng nói: "Tiểu thư đi thôi, ở đây gió lớn."
Thượng Trang gật đầu, thời điểm nâng bước lại nghe thanh âm của Mộ Dung Vân Khương từ sau truyền tới: "Sự tình hôm qua Vu Tu Dung làm quá liều lĩnh rồi."
Quay đầu thấy Mộ Dung Vân Khương được Thanh Nhi dìu tới, Thượng Trang và Phục Linh cùng hướng nàng hành lễ, nghe nàng tiếp tục: "Bổn cung coi như là trông thấy thủ đoạn của người, thật khiến bổn cung phải rửa mắt mà nhìn."
Thượng Trang nhẹ giọng: "Nếu nương nương ở trong vị trí của thần thiếp, người cũng sẽ làm như vậy."
"Bổn cung không phủ nhận." Nàng buông tay Thanh Nhi ra, một mình đi tới.
Thượng Trang cũng bảo Phục Linh lui xuống, thấy Mộ Dung Vân Khương chậm rãi tiến lên, nàng liền đi theo, nghe nàng ấy nói: "Hoàng Thượng sủng ái ngươi, đương nhiên sẽ có người nhìn chằm chằm vào ngươi. Có câu này ngươi hẳn cũng biết, nhận sủng ái vào thân đồng thời cũng phải gánh sự ghen ghét."
Thượng Trang thong dong cười đáp: "Nương nương quá lời, Hoàng Thượng đối với lục cung luôn đồng đều." Tay nắm khăn khẽ run lên, nhưng nàng vẫn mỉm cười. Nàng không muốn sự sủng ái đó, nhưng việc này cho dù nói ra, có ai sẽ tin?
Mộ Dung Vân Khương cũng cười, ánh mắt hướng về lãnh cung ở đối diện, bất giác cảm thán: "Ngươi hạ thủ vẫn còn lưu tình." Từ Chiêu Nghi không chết là lời giải thích tốt nhất.
"Không phải thần thiếp hạ thủ lưu tình, mà tội Từ thị phạm phải không đáng chết."
Nữ tử phía trước quay đầu nhìn, cười yếu ớt: "Bổn cung thật không hiểu nỗi ngươi, đối với nàng, ngươi có thể hạ thủ lưu tình, nhưng người lại không nói để Hoàng Thượng biết trước trong bánh phù dung kia có độc."
Thượng Trang không nói, Mộ Dung Vân Khương sẽ không biết. Nàng không nói bởi vì trong bánh ngọt kia vốn không có độc."Nếu là bổn cung, bổn cung sẽ không hạ thủ lưu tình." Nàng nhàn nhạt một câu.
Hộ giáp thoáng đâm vào lòng bàn tay, Mộ Dung Vân Khương vẫn nhớ thời điểm vừa tiến cung ca ca từng nói, nàng không thích hợp với thâm cung, nàng quá đơn thuần, sẽ không bằng những kẻ biết tính toán kia.
Chỉ là huynh ấy lại quên, con người rồi sẽ thay đổi.
Tại thời điểm nàng xác định muốn làm cái gì, cho dù là tâm kế cũng không thể làm khó dễ nàng.
Nữ nhân, trời sinh đã biết tính toán.
Thượng Trang không khỏi giật mình, sau nửa ngày mới mở miệng hỏi: "Nương nương rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Nàng cười nhạo: "Bổn cung không muốn nói gì cả, chỉ là muốn để ngươi biết, hi vọng ngươi đừng để người kia hãm hại mình."
Thượng Trang cả kinh, ánh mắt bất giác lướt qua mặt hồ tĩnh lặng phía trước, nàng quả thật nghĩ không ra Từ thị đã vào lãnh cung thì có thể làm ra chuyện gì?
Khóe miệng không khỏi nhếch lên, nàng nhìn nữ tử phía trước, lần nữa hỏi: "Người kia có thể khiến thần thiếp thế nào?"
Mộ Dung Vân Khương chỉ cười một tiếng: "Bổn cung không biết." Dứt lời, nàng không quay đầu, chỉ kêu Thanh Nhi tới rồi nhanh chóng rời khỏi.
Phục Linh chạy đến, nhíu mày hỏi: "Tiểu thư, Hoàng Hậu nương nương nói gì với người vậy?"
"Không có gì." Mộ Dung Vân Khương dường như đang nhắc nhở nàng, nhưng trước mắt hẳn sẽ không có gì xảy ra.
Trở về Cảnh Nhân Cung, tin các vị Vương gia ba ngày sau sẽ rời kinh về đất phong truyền tới.
Một ngày này, Nguyên Duật Diệp không tới Cảnh Nhân Cung, hình như là qua chỗ của Vân Phi.
Một mình Thượng Trang buồn chán, vì vậy kêu người mang giấy vào để mình vẽ tranh.
Vẽ được mấy bức lại cảm thấy buồn tẻ, nghỉ ngơi cũng ngủ không được. Nàng đành mở cửa sổ, nhìn cảnh trí trong viện, thỉnh thoảng có mấy con chim sà xuống, chơi đùa trên cạnh.
Tiến vào, thấy nàng ngơ ngác ngồi một chỗ, Phục Linh đặt điểm tâm lên bàn, cười nói: "Hôm nay Hoàng Thượng không tới, nơi này cũng trở nên lạnh lẽo."
Thượng Trang chấn động, thật vậy sao?
Nàng cảm thấy như vậy sao?
Phục Linh đi tới kéo nàng tới trước điểm tâm: "Tiểu thư ăn chút đi, nô tỳ đã lén thử một chút, ăn rất ngon."
Thượng Trang nhịn không được mà cười, nha đầu Phục Linh này đúng thật là to gan. Nàng cười nói: "Không cần vụng trộm như vậy, cùng ngồi xuống ăn đi."
Phục Linh vội tránh đi: "Vậy thì không được, nô tỳ sao có thể cùng ngồi một bàn với chủ tử." Dứt lời, nàng liền lém lỉnh nói, "Có điều đứng đây ăn cũng được, nô tỳ tạ tiểu thư trước."
Nói xong, cung nữ liền tiến tới lấy một cái bánh ngọt đưa vào miệng.
Thượng Trang thật sự rất thích nàng như vậy, cho nên cũng ăn một cái, hương vị quả thật không tệ.
Qua ngày hôm sau, vừa rời giường, Phục Linh liền vội vàng từ bên ngoài chạy tới, cả gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, không ngừng thở hổn hển.
Thượng Trang nhìn nàng, nhịn không được mà hỏi: "Có chuyện gì? Sao trông ngươi gấp gáp như vậy?"
Phục Linh liều mạng hít thở một hồi, mới nói: "Tiểu thư, Vương gia sắp thành hôn."
Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, Thượng Trang bật thốt lên hỏi: "Vị Vương gia nào?"
"Đương nhiên... Đương nhiên là Hoàn Vương điện hạ." Bằng không sao nàng phải chạy gấp như vậy?
Thượng Trang đứng dậy, không khỏi muốn bật cười, y sắp thành hôn, không phải rất bình thường sao? Các vị vương gia tới tuổi này của y đều sớm đã thành hôn. Khi đó lúc y hồi kinh, Nguyên Duật Diệp từng nói lúc chào đón y đừng quá kinh ngạc. Nàng đã tưởng tượng tới rất nhiều chuyện khiến mình bất ngờ, trong đó đương nhiên cũng có chuyện y thành hôn.
Hôm nay thật sự đã tới, ngược lại khiến nàng không khỏi khiếp sợ.
Cười tự giễu, kỳ thật đây không phải đại sự, không phải sao?
Bên cạnh y cũng nên có người chiếu cố như Mạc Tầm, rốt cuộc cũng là đại nam nhân, bên người nên có một nữ tử chăm sóc.
Nghĩ như vậy, nàng hít một hơi thật sâu, cười hỏi: "Thật sao? Là tiểu thư nhà nào?"
Phục Linh nhíu mày: "Nô tỳ cũng không biết là tiểu thư nhà nào, nhưng nô tỳ nghe nói hình như tên của tân vương phi là.. là Diệc Trang."