Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Vy Phi
Không biết tại sao, lời này làm hắn có loại xúc động muốn rơi nước mắt.
Vốn cũng không có gì khác thường, chỉ là một câu dặn dò chuyện nhà thôi, dặn hắn đừng gặp những người không thường lui tới, sau đó chờ nàng trở lại. Vóc dáng nho nhỏ như vậy, nhưng dăm ba câu lại rất có khí thế, dường như nàng trở lại thì có thể bảo vệ hắn. Hoàng đế cảm thấy hơi buồn cười, mình là người nắm giữ núi sông này, tất cả mọi người đều sống dưới sự che chở của hắn, sao hắn lại cần nàng bảo vệ? Nhưng tại sao chỉ một câu nói như vậy, làm cho hắn sinh ra rất nhiều cảm xúc, phải chăng một người rèn giũa lâu ngày, cũng sẽ có lúc mệt mỏi? Hắn vốn cho rằng mình không cần ai quan tâm, thật ra không phải. Cuộc sống nhiều gian khó, hắn muốn nghe câu nói kia, nàng tình cờ nói ra, mọi thứ đều đúng lúc.
Đầu ngón tay non mềm, cẩn thận cầm lấy mảnh vải thêu vàng, chỉ một lực kéo nhỏ như vậy đã khiến hắn dừng bước chân. Hắn quay người lại nhìn nàng, rất nhiều câu nói hận không thể cùng tuôn ra, nhưng nhiều quá sẽ bị nghẹn lại, hơn nữa hắn có thói xấu là động một tí cũng chọc người ta tức nổ phổi, vì vậy càng thêm không biết nên mở miệng thế nào.
Đến lúc này Anh Minh mới cảm thấy hơi xấu hổ, dường như hắn không nghĩ ra, tại sao nàng lại bỗng nhiên nói vậy với hắn. Đúng vậy, tại sao phải nói những lời này, ngay cả chính nàng cũng không hiểu, chỉ là lời nói tới miệng không thể thu lại được, đã lỡ thốt ra rồi. Thậm chí khoảnh khắc trước khi ngỏ lời nên bản thân không kiềm chế được sao? Chán nản thì chán nản, nhưng trong chán nản còn có một phần hi vọng, mong hắn có thể đáp lại, kết quả đương nhiên là lấy thất vọng để kết thúc rồi.
Nàng thu tay lại, cảm thấy mình như một kẻ ngốc, loại tình huống khó xử này làm cho người ta không còn mặt mũi, đành phải nhắm mắt cứu vãn: "Ta cũng không muốn trước khi đại hôn có bất kỳ sơ suất nào, mong chủ tử bảo trọng thánh cung... Được rồi, người về đi, nô tài cung tiễn chủ tử." Vừa nói vừa khuỵu gối, thấy Đức Lộc bước nhanh về phía trước, lại cẩn thận dặn dò: "Dạo này ngự tiền đều phải cẩn thận hơn trong mọi việc mới được, chuyện gì cũng phải dùng nhiều tâm trí, vậy sẽ không sai."
Đức Lộc liên tục nói vâng: "Xin chủ tử nương nương yên tâm, đại hôn đã ở trước mắt, mọi nơi trong cung đều được lưu ý, ngay cả thị vệ cũng tăng thêm mấy lớp, nhất định sẽ không xảy ra sự cố gì."
Nàng gật đầu: "Vậy là tốt rồi. Hầu hạ chủ tử về, sớm thu xếp ổn thỏa một chút."
Hoàng đế cứ như vậy mà ngơ ngẩn bị vây quanh ra khỏi Đầu Sở điện, trong lòng có một bồn lửa, đốt cháy đến mức khiến hắn gần như không thở được, đi mấy bước, càng nghĩ càng hối hận, sao hắn lại cứ đi ra như vậy? Rõ ràng là nàng quan tâm hắn, hắn hẳn là nên đáp lại nàng chứ!
Kiệu đã đỗ ngay cửa cung, hắn đi xuống bậc thềm, bỗng nhiên dừng chân.
Đức Lộc ôi một tiếng, không hiểu nguyên do: "Vạn tuế gia sao vậy ạ?"
Hoàng đế không trả lời hắn, đột nhiên xoay người vòng qua bức tường bình phong, một lần nữa đi vào Đầu Sở điện.
Anh Minh trở lại sao gian, trong lòng còn ngơ ngẩn, mới ngồi xuống, ngước mắt lên đã thấy hắn xuất hiện ở cửa, thật sự là dọa nàng nhảy dựng. Nàng nói sao vậy: "Vạn tuế gia rơi đồ à?"
Hắn nín một hơi, bật thốt: "Trẫm sẽ cẩn thận, không gặp sứ thần ngoại bang, cũng sẽ không để quan viên của Tiết phái đến gần, nàng yên tâm đi." Nói xong xoay người muốn đi, chợt nhớ tới còn có chuyện chưa nói rõ, quay lại lần nữa bổ sung một cung: "Trẫm... Chờ nàng trở lại." Bây giờ thì không ở lại nữa, vội vàng đi ra cửa cung.
Anh Minh đứng ở nơi đó, ánh đèn sáng chói chiếu vào lòng nàng. Lúc trước vì không nghe được một câu nói của hắn, chán nản đến mức không biết nên cư xử thế nào, ai ngờ hắn quay lại, trịnh trọng thông báo một hồi như tuyên thề, giọng điệu và từ ngữ không hề dây dưa bịn rịn, lại đặc biệt làm cho lòng nàng thêm vững vàng. Nàng nhẹ nhàng cười rộ lên, xoay người đi vào trong, đi qua chiếc gương đồng lớn, thấy người trong gương cười tươi như hoa. Trước đây nàng cho là hôn sự này của mình lúc bắt đầu không thể thiếu đau thương, kết thúc cũng thê lương, hậu cung ba ngàn nữ nhân, không thể giữ được quân tâm (lòng vua), bản thân không phải là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, có thể tương kính như tân đã là vận may trời ban. Vậy mà không ngờ, hiện tại lại là tình trạng thế này, người nàng gặp là một thiếu niên một lòng vững vàng, tay nắm sinh sát, đáy lòng trong sáng, nàng ngoại trừ cảm ơn ông trời quan tâm, còn có thể làm gì đây!
Tùng Cách đi vào, vỗ ngực nói: "Chủ tử, lúc nãy hù chết nô tài rồi, Vạn tuế gia nổi giận lôi đình, cũng không phải là chuyện đùa, Nô tài đã nghĩ nên báo tin cho trong nhà thế nào, không ngờ cuối cùng mưa to sấm lớn cũng nhỏ lại, chuyện này đúng là lật trời." Vừa nói vừa dò xét sắc mặt nàng, kề sát vào khẽ nói: "Trước đây chúng ta đều sợ Vạn tuế gia, người ta là chủ của thiên hạ, một ánh mắt có thể khiến một người rơi đầu. Bây giờ xem ra tính tình của người ta cũng không xấu xa như vậy, người nói phải không?"
Anh Minh nghe xong, nghĩ nha đầu này vẫn hơi ngốc: "Hắn đối với chúng ta coi như là đãi ngộ tốt, nhưng chúng ta không thể không có lòng kính sợ. Nếu nói hắn tính tình tốt..." Nàng lộ vẻ đau thương cắn môi dưới, phải xem đứng ở lập trường nào, nếu như bây giờ mình là người Tiết gia, sao có thể nghĩ hắn tốt? Tóm lại Tiết Công gia bị bí mật giải quyết rồi, người cầm đầu chết đột ngột thậm chí không thể làm lòng quân rung chuyển, cuối cùng binh chỉ chia làm hai lộ, một lộ hộ tống linh cửu, một lộ tiếp tục đi về phía trước mà thôi. Còn Trưởng tử của Tiết gia, dựa theo cái tên mà giết, Tiết gia như tòa nhà đồ sộ bị ngã, xu thế suy tàn khó mà bổ cứu. Đối với nàng hắn tất nhiên là thương mến, nếu như không phải xử trí như vậy, cứ dựa theo pháp luật mà hạ gục Tiết Thượng Chương, sau đó tính hết tội trạng, vậy thì a mã của nàng sẽ bị kéo vào, hai lão ca (cụ già) làm bạn.
Mọi người tự quét tuyết trước cửa, ngày đó Tiết phúc tấn nói không sai, cuối cùng không phải cũng như vậy sao. Nàng thở dài, rồi lại cười: "Sáng mai chúng ta đến Từ Ninh cung xin phép, Vạn tuế gia cho phép chúng ta về nhà năm ngày trước đại hôn."
Tùng Cách ồ một tiếng, vô cùng vui vẻ muốn thu dọn đồ ngay lập tức. Thật ra cũng không có gì để dọn, cần dọn, đơn giản chỉ là tâm tình thôi.
Bên Thái hoàng Thái hậu biết Hoàng đế đã đồng ý tất nhiên không nói hai lời, chỉ ngàn dặn vạn dò trước khi nàng đi: "Về đến nhà không thể thiếu bằng hữu thân thích đến bái kiến, con phải thể hiện mình là chủ tử, nên gặp thì gặp, không nên gặp thì nói miễn là được. Quy tắc thị thiện (thử đồ ăn) trong cung, không thể vì về đến nhà mà rối loạn, vẫn phải giữ nguyên trạng, biết không? Trên đời này kẻ xấu rất nhiều, trước mặt một vẻ sau lưng một dạng, con đâu biết người khác đang tính toán gì."
Anh Minh cười nói vâng: "Hoàng tổ mẫu, nô tài về mấy ngày rồi trở lại, người đừng lo lắng."
Thái hoàng Thái hậu gật đầu: "Kế Hoàng hậu của tổ tông tuy tôn quý, nhưng dù sao lễ chế cũng không sánh bằng nguyên Hậu, đại hôn cũng không thể vượt quy định. Hiện giờ Hoàng đế yêu thương con, tất cả đều lấy quy chế của nguyên Hậu để tiến hành. Con cũng hiểu được, ban đầu Hiếu Tuệ Hoàng hậu và hắn chỉ là phu thê trên danh nghĩa, trong lòng hắn, đây mới là lần đầu đại hôn, nói muốn để con đường đường chính chính tiến vào từ Càn Thanh môn." Lão thái thái mỉm cười vén tóc mai của nàng: "Đứa bé ngoan, giữ được lòng của gia, đó chính là vận may lớn nhất, nhất định không thể để mắc phải sai lầm."
Anh Minh đỏ mặt, mím môi khẽ cười: "Nô tài nhớ ạ. Hoàng tổ mẫu cũng bảo trọng thân thể, chờ nô tài tiến vào, lại phụng dưỡng dưới gối Hoàng tổ mẫu."
Nàng trở về, nghi thức ra cung đều theo quy chế của Hoàng hậu. Nhưng về nhà mẹ đẻ không thể mang theo gấu con, bởi vậy tạm thời Sát Bất Đắc được đưa đến Dưỡng Tâm điện để trông nom.
Trong Dưỡng Tâm điện Chương kinh Quân cơ tới lui, nó bị buộc vào chuồng ở trước vi phòng, mặc áo hoa chớp mắt nhìn khắp nơi. Có thể do ở cùng Anh Minh lâu ngày, không gặp người quen lập tức kêu gào lên. Đầu điện bên đây thì đang bàn bạc chính sự, mới nói vài câu đã bị nó làm loạn, Hoàng đế tức giận đập bàn: "Buộc miệng nó lại cho trẫm!"
Nhưng nó là sủng vật của Hoàng hậu, thật sự buộc lại cũng không hay. Tiểu Phú cầm sợi dây đi qua, nó ngồi dưới đất đáng thương nhìn hắn, Tiểu Phú không còn cách nào, gọi Thiên Đam tới, nói: "Thời khắc ngươi báo đáp nương nương đến rồi, đừng để nó gào lên. Nếu như thật sự chọc giận Vạn tuế gia, nương nương trở lại không thấy nó, đầu tiên là sẽ hỏi ngươi."
Thiên Đam cúi đầu khom lưng đáp lại, đến Thiện phòng lấy chút mật ong, một người một gấu ngồi đối diện nhau, nhìn thấy nó há miệng, bèn quét chút mật lên mũi nó. Sát Bất Đắc vội vàng liếm mật, sau đó thì không còn tiếng gì nữa.
Hoàng đế bận rộn chính vụ, cách ngày đều có tin khẩn cấp tám trăm dặm từ Khách Nhĩ Khách báo về kinh thành, tấm lưới lớn tiêu diệt dư đảng của Tiết gia được âm thầm mở ra, vì vậy Anh Minh rời cung mấy ngày, hắn bận đến mức không có thời gian nghĩ đến nàng. Nhóm cuối cùng giải tán, hắn mới đi ra khỏi Đông Noãn các. Đến trước vi phòng nhìn gấu con, thấy nó đã thành thành thật thật ngủ rồi, tư thế ngủ hơi giống với người kém cỏi. Ngay sau đó hắn bắt đầu thấy gấu nhớ người, thật lâu sau hỏi Đức Lộc: "Hoàng hậu về mấy ngày rồi?"
Đức Lộc nói: "Bẩm chủ tử, hôm nay là ngày thứ ba. Nghe nói Tề gia sắp nổ tung. thân thích cả tám trăm năm không qua lại, ai cũng trang phục lộng lẫy đến cửa. Sáng nay Nạp Công gia gặp nô tài nói chuyện phiếm, nói bây giờ ngạch cửa sắp bị san bằng rồi, trong nhà còn náo nhiệt hơn cả miếu hội nữa."
Hoàng đế nghe thấy chẳng phải việc quan trọng, hắn biết Hoàng hậu có tiểu viện của mình, những người không liên quan cũng không gặp được. Hắn chỉ là nhớ nàng, nghĩ đến trong lòng lại thấy cô đơn, không biết làm sao để sống qua thêm hai ngày nữa. Tối đó nếu như không đồng ý cho nàng về thì hay rồi, bây giờ hối hận cũng không kịp.
Tam Khánh bước đến bẩm chủ tử, nói đến giờ vào tửu thiện rồi, hắn nghe xong trở về Cần Chính Thân Hiền [], cho người dắt Sát Bất Đắc đến. Món ngon bày đầy bàn, hắn ăn không có vị gì, lúc người kém cỏi còn ở đây luôn giành ăn với hắn, bây giờ không ai giành, thật sự thấy không quen.
[] Cần Chính Thân Hiền: là nơi Hoàng đế nhà Thanh nghe báo cáo, đưa ra quyết định và xử lý chính vụ hằng ngày, chức năng giống như Dưỡng Tâm điện.
"Đưa bàn tới cho Sát đại gia." Hoàng đế chống khuỷu tay lên bàn ăn, buồn khổ nói, chờ bàn được đưa tới lại bảo thái giám thị thiện chia thức ăn lên bàn. Khẩu vị của Sát đại gia thuộc dạng tốt giống như người kém cỏi, ăn xong rồi trừng đôi mắt nho nhỏ lên nhìn hắn, Hoàng đế đặt đũa xuống, thở dài: "Ngươi nói xem, có phải ngươi nhớ chủ tử của ngươi đúng không?"
Sát đại gia có nhớ chủ tử hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là Vạn tuế gia nhớ nương nương rồi. Lúc tình cảm nồng nàn thì nam nữ đều giống nhau, Đức Lộc nói: "Chủ tử gia, hay là nô tài sắp xếp, chủ tử di giá, đến tề gia thăm nương nương."
Hoàng đế bỗng động tâm, nếu hỏi hắn có muốn đi hay không, chuyện này còn phải hỏi sao! Nhưng hắn cũng có điều cố kỵ, nếu như đi, khó tránh mất thể diện. Tuy rằng Hoàng hậu gả tiến cung, hắn vẫn là chủ của Tề gia, làm sao có thể đến nhà như nữ tế (con rể) được. Quân quân thần thần, phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, nếu như mất đi uy nghi của Hoàng đế, sẽ dung túng cho ngoại thích không biết trời cao đất dày, đây là kiêng kỵ lớn nhất khi chấp chính, tuyệt đối không thể làm rối quy củ.
Hắn cắn răng, lắc đầu, thế nhưng đêm đó hắn không ngủ ngon chút nào. Ngày hôm sau tinh thần cũng có chút ngẩn ngơ, Nội Vụ phủ đưa cát phục dùng trong đại hôn đến, hắn đứng ở trước gương mặc thử, trong lòng càng nhớ nàng, hỏi đã đưa cho Hoàng hậu chưa.
Tam Khánh nói: "Vân đại nhân vừa mới hồi bẩm, cát phục của Hoàng hậu chủ tử đã chuẩn bị xong, hôm nay lễ sắc lập đã hoàn tất, chủ tử gia đến Thái Hòa điện xem duyệt sách bảo Hoàng hậu, sau đó sẽ do Thuần Thân vương và Khánh Bối lặc đưa đến phủ đệ của nương nương. Cát phục đưa qua cùng với sách bảo, giờ này chắc còn chưa đến."
Hoàng đế ừ một tiếng, đúng vậy, lại quên xem duyệt ở Thái Hòa điện. Trước đây, lễ sắc lập của Hiếu Tuệ Hoàng hậu, những thứ này đều lướt qua, hôm nay không giống vậy, có lẽ là bởi vì coi trọng, mỗi một hạng mục hắn đều không dám lười biếng, sợ chỗ nào đó không được hoàn hảo, phạm vào kiêng kỵ, lại xuất hiện điềm xấu.
Đức Lộc không hổ là đệ nhất tâm phúc ngự tiền, nghe xong lời này, đầu óc quay như chong chóng, đè giọng xuống đi lên nói: "Chủ tử, lát nữa sách bảo đều phải niêm phong trong hộp, sau khi ngài xem duyệt thì ngoại trừ chủ tử nương nương, không ai có thể mở ra. Nếu như ngài có lời gì muốn nói, thì viết ra rồi đặt vào trong hộp, như vậy khi nương nương mở ra sẽ nhìn thấy."
Đây là một ý kiến hay, Hoàng đế cảm thấy có thể làm, vội vàng đi ra phía sau thư án, lấy một tờ giấy viết thư hoa đào, nâng bút chấm mực, tùy tiện viết ra câu "Trẫm cũng rất nhớ nàng."
Đức Lộc đứng bên cạnh nhìn, nghĩ khả năng ăn nói của Hoàng thượng đúng là không thể chê vào đâu được, nhưng hắn không thể bình luận chủ tử, đành ôn tồn nhỏ nhẹ chỉ điểm: "Vạn tuế gia, ngài không muốn hẹn chủ tử nương nương lúc hoàng hôn sao?"
Hoàng đế buồn rầu, thầm nghĩ sao có thể không muốn chứ. Vấn đề là chính hắn đã hạ lệnh thân quân bảo vệ nghiêm mật Trực Nghĩa Công phủ, bây giờ đúng là bê đá đập chân mình, ngay cả bản thân hắn cũng không vào được.
Đức Lộc nôn nóng thay chủ tử, thề son sắt nói: "Chủ tử gia, nếu ngài muốn gặp nương nương, không hề khó khăn chút nào."
Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn: "Ngược lại trẫm muốn xem trong lòng ngươi có ngưu hoàng cẩu bảo [] gì."
[] Ngưu hoàng cẩu bảo (牛黄狗宝): dùng để chỉ những người lòng dạ xấu xa.
Đức Lộc cười hắc hắc: "Cho Tam Khánh đi theo nhóm Thuần Vương gia đến Trực Nghĩa Công phủ, không phải là thấy nương nương rồi ư. Sau đó nói với nương nương, để nàng cho người trực đêm trong viện rút đi, đến lúc đó chúng ta tìm Quốc cửu gia, xin ông ấy dẫn người vào viện, như vậy là ngài có thể gặp nương nương rồi."
Hoàng đế không nói gì, biểu hiện này cho thấy hắn đã đồng ý.
Chỉ cần Vạn tuế gia cho phép, trên đời này không có chuyện gì không dễ làm. Tam Khánh theo kế hoạch đi cùng chính phó nhị sử vào Tề phủ. Lễ sắc lập Hoàng hậu cũng không quá rườm rà, quan trọng nhất là trao sách bảo. Ấn tỷ Hoàng hậu bằng vàng ròng đặt trong hộp cây tử đàn vừa dày vừa nặng, trọng lượng không hề nhẹ, Hoàng hậu chỉ cần đi ngang qua sân khấu, hai tay nhận lấy giao cho Đại Trường thu [], như vậy lễ xem như xong.
[] Đại Trường thu (大长秋): là người tuyên đạt ý chỉ của Hoàng hậu, quản lý việc trong cung, là quan thủ lĩnh hầu hạ Hoàng hậu, thường do hoạn quan làm.
Nạp Công gia mời Thuần Thân vương nói chuyện uống trà, đến lúc này Anh Minh mới đến xem sách bảo. Hộp cây tử đàn được mở ra, trên kim ấn có đặt một tờ giấy hoa đào, nàng không biết đó là gì, vừa mở ra nhìn thì nhận ra trên bức thư ngay ngắn là nét chữ của Hoàng đế, gọn gàng dứt khoát viết năm chữ lớn, nàng vô cùng kinh ngạc, vừa khinh thường lại vừa buồn cười.
Đúng là người không biết xấu hổ, chữ "cũng" dùng rất có dụng ý, giống như nàng nhớ hắn nhớ đến vô cùng, hắn nể mặt cũng muốn nhớ đến nàng.
Tam Khánh canh đúng thời gian đến truyền lời, nói một lượt hết lời Đức Lộc dặn dò, Anh Minh nghe xong thẹn thùng: "Vậy có thể thành..."
Tam Khánh nói: "Chủ tử nương nương yên tâm. có cái gì mà không thành, thành sự tại người mà."
Nếu sai người tới thông báo, tức là đã quyết định chủ ý, nàng chỉ cần đồng ý. Khoảng thời gian từ lúc lễ sắc lập đến trời tối, trong lòng lo sợ cất giấu bí mật nhỏ, thật là chờ đợi đến nóng lòng nhưng lại cảm thấy ngọt ngào.
Mở một cánh cửa số, ánh sáng chiếu vào dần yếu mỏng đi, sau cùng như biến thành một sợi tơ nhện. Nàng cho người lui xuống, dựa vào gối đầu nói: "Các ma ma trong cung đã vất vả nhiều ngày, hôm nay lễ sắc lập đã xong, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Dẫn mọi người đi đi, đến phòng đảo tọa bên ngoài cửa thùy hoa, bảo nhà bếp chuẩn bị ít trái cây, rượu và thức ăn, khoản đãi cho thật tốt."
Hải Đường nói vâng, đi ra ngoài truyền lên, Anh Minh lại cười nói: "Các ngươi cũng đi cùng đi, chỗ này không cần hầu hạ gì, các ngươi đi, cũng cho ta một mình thanh tỉnh một chút."
Đây là chủ tử thương cảm cho mọi người, người trước mặt rối rít tạ ân, đều theo ý chỉ rút ra bên ngoài cửa viện. Nàng từ trong phòng đi ra, nhìn mặt trăng đã lên đến ngọn cây, trong lòng cảm thấy buồn bực, người này định vào như thế nào? Lẽ nào, không phải là muốn nhảy tường chứ!
Quả đúng là như vậy, cửa chính không thể vào, Quốc cửu gia dẫn tỷ phu đến khóa viện chỉ cách viện của Hoàng hậu một bức tường. Hậu Phác nơm nớp lo sợ nói: "Hoàng thượng, nô tài chỉ có thể giúp ngài đến đây, còn lại thì dựa vào chính ngài. Lúc trước nô tài có đi một vòng ở cửa viện, trước cửa có người canh gác, hiện giờ người huynh đệ như nô tài cũng không được phép vào, nên không có cách nào đánh yểm trợ cho người. Ngài xem bức tường có chắn mái này, nói không cao chút nào, rất dễ bay qua, nếu ngài không tin, có thể thử xem."
Hoàng đế mặc áo khoác của thị vệ cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch, lần này nghe theo lời Đức Lộc, đúng là thua thiệt lớn rồi. Cả đời hắn chưa từng làm chuyện hoang đường thế này, trang phục thành như vậy vì một nữ nhân chỉ qua một đêm nữa là sắp gả cho hắn, thật không biết bản thân mình đang làm gì nữa. Bây giờ không những vậy, còn phải nhảy tường, hắn cảm thấy tôn nghiêm có chút không chịu nổi.
Đang muốn rút lui có trật tự, Quốc cửu gia nói nhỏ: "Thật ra cũng không có gì, lần trước nô tài còn bị người ta đánh xuống... Ôi, Vạn tuế gia, ngài xem!"
Hoàng đế nhìn xuyên qua cửa sổ trên tường hoa, một ngọn đèn bát giác đang chậm rãi khẽ đung đưa trong gió, một thân ảnh mảnh khảnh đứng tựa cửa. Chỉ liếc mắt một cái, hắn bỗng nhiên cảm thấy chuyến đi này không tệ, không nói lời nào lợi dụng ánh trăng nhảy vào, phóng qua bức tường chắn mái, rơi xuống dưới hàng chuối ở bức tường phía đông.