Vì sao nói lời dọa người như vậy, dường như sinh ly tử biệt ở ngay trước mắt, tất cả mọi người bật khóc, Thái hoàng Thái hậu lau nước mắt, nói: "Đứa nhỏ ngoan, ta đã sớm nhìn ra ngươi phúc trạch thâm hậu [1], ngươi nói cái gì vậy. Bệnh của ngươi mới khá hơn chút, tuyệt đối đừng suy nghĩ miên man, chỉ cần lo chăm sóc thân thể mình là được rồi."
[1] phúc trạch thâm hậu (福澤深厚): phúc đức lớn tổ tiên để lại.
Nàng khẽ mỉm cười, khóe môi mỏng điềm đạm cong lên như vành trăng, giống như dáng vẻ khi mới tiến cung, có loại hương vị người tình hoa lê [2]. Nàng dựa vào gối, lúc nói chuyện phải cố gắng hết sức, vừa ho vừa nói: "Ta muốn cảm ơn... Hoàng tổ mẫu, từ khi tiến cung... ta đã được Hoàng tổ mẫu thương yêu, Hoàng tổ mẫu cũng không chê ta... Dốc hết sức tác hợp ta với chủ tử. Hoàng tổ mẫu giống như tổ mẫu ruột của ta... Cho đến hôm nay, lòng ta cũng chỉ tràn đầy cảm kích với ngài, tuyệt đối không có bất cứ câu oán hận nào..."
[2] Người tình hoa lê: chỉ vẻ đẹp ngọt ngào, trong trắng, thuần khiết.
Thái hoàng Thái hậu biết nàng nói đến chuyện ngày đó bà cố ý không triệu kiến nàng, chỉ gọi mình Hoàng đế. Nàng thấu tình đạt lý như vậy, sao có thể không hiểu dụng ý trong đó! Ngoài miệng đã từng nói lời yêu thích, tới khi liên quan tới cục diện chính trị, vẫn không tránh khỏi tổn thương nàng. Trong lòng nàng đều biết cả, hiện tại lại nói không có bất cứ câu oán hận nào, bởi vậy khiến Thái hoàng Thái hậu hối hận không ngừng, cảm thấy thật có lỗi với đứa nhỏ, nếu không phải đêm đó cố ý tính kế cũng sẽ không hại nàng thành ra như bây giờ.
Tầm mắt nàng lại dịch chuyển, dừng lại trên người Hoàng Thái hậu, nhẹ nhàng gọi một tiếng ngạch nương: "Tính cách của ngài và ta hợp nhau nhất, lời ngài nói ta đều đồng ý... Thật sự từ khi sinh ra đến giờ ta chưa từng thấy ai ngay thẳng như ngài... Hoàng ngạch nương, nếu có kiếp sau, ta muốn làm một người như ngài."
Thái hậu nghe xong, phát hiện có khi nàng thật sự không xong rồi, che miệng òa khóc nức nở: "Đứa nhỏ này, tại sao cứ nói lời xui xẻo như vậy!"
Nàng hô hấp dồn dập, có vẻ như ngực bị đè nén, nhắm mắt hung hăng hít vào mấy hơi rồi mới nói với mẫu thân nàng: "Nương, sao lại bỏ nhà mà vào cung? Chuyện của ta khiến ngài và người nhà nhọc lòng, là ta bất hiếu. Sau khi trở về, ngài nói với a mã... nói a mã đã dốc sức vì triều đình hơn hai mươi năm, hiện giờ cũng lớn tuổi rồi, nên... nên sớm rút khỏi triều, chăm sóc thân mình thật tốt thì hơn."
Trắc phúc tấn khóc đến mức không thể tự kìm nén, gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, tất nhiên trở về ta sẽ nói với a mã ngươi. Hai ngày trước các chủ tử trong cung đã cho phép cả nhà tiến cung thăm ngươi, a mã và ngạch nương ngươi, còn có bọn Hậu Phác cũng vào, vì ngươi hôn mê nên bọn họ chỉ nhìn một lát rồi đi ra ngoài. Hiện giờ ngươi đã khỏe, lát nữa ta báo tin tốt này cho bọn họ, để bọn họ yên tâm."
Nàng miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng: "Lúc này ta tỉnh táo, một lát nữa thế nào.. cũng không biết được. Ngài tạm thời không cần nói cho bọn họ, lỡ như chuyện này... Lát đi ra đừng khiến bọn họ mừng hụt... Đến cuối cùng hãy nói với bọn họ, như vậy thì hơn."
Từng câu từng chữ của nàng đều giống như dặn dò hậu sự, cảm giác áp lực đáng sợ này thật sự khiến người ta muốn nổi điên. Trắc phúc tấn không nói ra lời, chân mềm nhũn ngồi liệt xuống, may mà có nha đầu phía sau đỡ lấy, dìu đến giường sưởi nghỉ ngơi.
Anh Minh cố sức quay đầu nhìn Hoàng đế: "Vạn tuế gia..."
Sắc mặt Hoàng đế xanh mét, lắc đầu, nói: "Trẫm không muốn nghe nàng nói những lời đó, hôm nay nàng nói quá nhiều rồi, chỉ sợ tổn hại sức lực. Vẫn nên nghỉ ngơi đi, tương lai chúng ta còn dài, ngày mai rồi nói cũng không muộn."
Tay nàng nắm chặt lấy hắn, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Chúng ta mới vỏn vẹn ba tháng vợ chồng, ta vốn chưa thỏa mãn. Ngài... hiện tại ngài không cho ta nói, sau này... sau này sẽ không nói được nữa."
Hoàng đế bị nàng giày vò đến mức tan nát trái tim, buồn bã nhìn nàng, nói: "Nàng muốn dặn dò cái gì? Muốn khoan mấy lỗ trong lòng trẫm thì nàng mới tha cho trẫm đây? Trẫm cưới nàng là muốn nàng quản lý tam cung lục viện cho trẫm, muốn nàng làm vợ hiền của trẫm, không phải để nghe nàng dặn dò trăn trối! Từ đầu đến cuối nàng đều như vậy, vui vẻ hòa nhã với người khác, đối với trẫm thì luôn tìm mọi cách ức hiếp, trẫm nhịn nàng đủ rồi! Nàng không được nói, nàng nghỉ ngơi cho trẫm, có nghe thấy không?"
Hắn vờ tức giận che giấu hoảng sợ trong lòng, Anh Minh nhìn ra được. Nàng cố sức nâng tay lên, sờ mặt hắn, nói: "Ngài đừng chỉ biết nói tốt cho bản thân, lúc... lúc trước... người bị ức hiếp là ta đó!" Thấy hắn che lỗ tai, nàng túm ống tay áo hắn: "Lời này là lời cuối ta nói với ngài, xin ngài nhìn ta, tha... tha cho a mã ta một mạng."
Cặp mắt long lanh kia chuyển hướng về phía Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu: "Hoàng tổ mẫu... Hoàng ngạch nương..."
Thái hoàng Thái hậu vặn tay, gật đầu: "Đứa nhỏ ngoan, đều theo lời ngươi. Chỉ cần ngươi khỏe lên... Hôn sự của huynh đệ ngươi cũng nên tổ chức rồi, đến lúc đó ngươi cũng phải uống rượu mừng chứ?"Ánh mắt mờ mịt sắp nhắm lại của nàng lại nổi lên tia sáng, nói cảm tạ ân điển của Hoàng tổ mẫu: "Ta muốn trở về uống rượu mừng..." Nàng lại nắm chặt tay Hoàng đế: "Đi cùng với ngài. Ngài... ngài bớt nói chuyện, uống rượu thôi... có được không?"
Hoàng đế nói được: "Nàng không muốn trẫm nói, trẫm sẽ không nói, đều nghe theo nàng."
Nàng gật đầu: "Quyết định như vậy đi... Ta mệt quá, ta phải ngủ một lát..."
Nhưng Hoàng đế không cho, hắn cuống quít nói không được: "Nàng không được ngủ, nàng phải mở to mắt, nàng không thể ngủ!" Hắn sợ một khi nàng ngủ rồi sẽ không tỉnh lại được.
Anh Minh sắp sửa nhắm đôi mắt lại, hô hấp nặng nề hơn, hơi thở ngày càng yếu ớt, thở gấp nói: "Phải đi rồi... Không ở lại được."
Thái hậu mắt thấy không hay, lớn tiếng trách cứ thái y hầu hạ bên cạnh: "Sao còn đứng đó nhìn? Rốt cuộc Hoàng hậu thế nào, các ngươi mau bắt mạch, kê thuốc đi!"
Các thái y hai mắt nhìn nhau, khó xử nói: "Thưa Thái hậu, lúc trước bọn thần đã xem mạch rồi, lúc này mạch đập của nương nương vững vàng, khí huyết thịnh vượng, còn tràn đầy sức sống hơn so với trước khi bị bệnh. Nhưng tình huống này rốt cuộc là khỏi bệnh hay hồi quang phản chiếu, chúng thần thật sự không dám đảm bảo. Chúng thần chỉ có thể kê phương thuốc bổ thần ích khí, hỗ trợ điều trị cho nương nương."
Xem ra bà đã nhìn rõ tâm tư của những người này! Thái hậu rơi nước mắt giàn giụa, bà biết thủ đoạn quen thuộc của những thái y này, khi có thể cứu thì còn trông mong được, đến khi không thể chữa thì kê mấy phương thuốc vô thưởng vô phạt lừa gạt bên trên để tự bảo vệ bản thân. Sao có thể như vậy được, Hoàng hậu còn đang tuổi xuân, nếu có bất trắc gì, Hoàng đế phải làm sao bây giờ? Ngẫm lại lúc trước Tiên đế buông tay đi về Tây Thiên [3], bà nắm bàn tay tiểu Hoàng đế đi giữa đường hẻm, cô nhi quả phụ thê thê thảm thảm, đoạn hồi ức bỗng chợt hiện ra. Hiện giờ nỗi đau này lại ập đến, chẳng phải một đời này của Hoàng đế đáng thương lắm sao.
[3] buông tay đi về Tây Thiên: chết đi.
Thái hậu lấy lại bình tĩnh gọi Hoàng hậu: "Ngươi đang mang thai đó, ngươi biết chưa?" Vừa nói vừa chỉ bụng nàng: "Bên trong có hoàng tử của Đại Anh chúng ta đó, ngươi nhất định phải ráng lên, mạnh khỏe sinh hắn ra."
Anh Minh sửng sốt: "Mang thai..."
Mọi người bên cạnh được Thái hậu nhắc nhở, chuyện lớn như vậy mà đến lúc này mới nhớ ra, không ai nói với nàng. Vì thế mọi người nói đúng: "Nhìn đứa nhỏ đi, mẫu thân là gốc rễ của đứa nhỏ, chỉ khi ngươi khỏe thì đứa nhỏ mới khỏe được."
Nàng nghe xong, sau một lúc lâu không nói gì, chỉ lưu luyến nhìn Hoàng đế, mấp máy môi gọi tên hắn.
Lục phủ ngũ tạng của Hoàng đế đều đang rung động, hắn gật đầu, cầm tay nàng, nói: "Ta ở đây. Nàng nhìn đi, vì đứa nhỏ, nàng nhất định phải vượt qua cửa ải này."
Nàng cố sức hít thở, sóng mắt dạt dào, quay mặt đi, dán gương mặt lên y phục họa tiết rồng cuộn của hắn.
Trong điện tiếng khóc rung trời, bên trong vừa khóc, cung nhân bên ngoài cũng hoảng sợ bật khóc. Tam Khánh và Tiểu Phú đứng ở cửa điện chờ tin tức cũng há miệng nức nở, đoán rằng Hoàng hậu không xong rồi. Bọn họ vẫn nhớ rõ dáng vẻ linh hoạt lúc trước nàng ấy tới lui ngang dọc ở Dưỡng Tâm điện, mới có nửa năm thôi mà đã ra nông nỗi này!
Lòng Hoàng đế như tro tàn, vuốt tóc nàng, chỉ trong một chớp mắt, hắn nghĩ đến tình cảnh hai mươi ba nươi năm về sau, bản thân phải sống cô độc, lẻ loi một mình hết quãng đời còn lại. Người sống trên đời chính là để chịu khổ chịu nạn sao? Nếu cuối cùng đều sẽ mất đi, chi bằng chưa từng nếm trải hương vị có được.
"Các ngươi đều lui đi, để trẫm và Hoàng hậu một mình." Hắn mệt mỏi phất tay: "Đi hết đi, đừng làm phiền chúng ta."
Rốt cuộc Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu đã bình tĩnh lại, một mực dặn dò: "Hoàng đế, ngươi là vua của một nước, chớ quên trọng trách trên vai."
Hoàng đế im lặng, gật đầu nói: "Hoàng tổ mẫu yên tâm, trẫm chưa từng quên."
Tất cả mọi người đi rồi, toàn bộ thế giới thu lại trong căn noãn các nho nhỏ. Hiện tại hắn cũng không có yêu cầu gì cao sang, kể cả nàng không tỉnh, không thể nói chuyện, chỉ cần thân thể nàng ở bên cạnh hắn, chỉ còn lại thể xác hắn cũng cảm thấy mãn nguyện.
Hắn sờ mặt nàng, lại nắm tay nàng, hai ngón tay đặt trên mạch đập của nàng, cảm giác được mạch đập thình thịch, trong lòng mới yên ổn. Nàng đã kiên trì chống đỡ lâu như vậy, đến bây giờ đành thuận theo tự nhiên, tuy không muốn nhưng hắn cũng không thể không chấp nhận. Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, nhìn đỉnh màn, lẩm bẩm nói: "Trẫm cứ nghĩ như thế này, nếu nàng chết phải nằm vào quan tài, trẫm cũng sẽ vào theo, trẫm không muốn tách rời nàng. Trẫm biết cục diện hôm nay tạo thành là bởi vì nàng quá mức lo lắng, nàng luôn sợ trong nhà sụp đổ rồi nàng cũng thất thế theo... Trẫm đã nói đầu óc của nàng chỉ bé bằng cái hạt đào, trẫm cưới nàng không phải vì vừa ý gia tộc nhà nàng. Nhà trẫm là thế gia lớn nhất trên đời, so về dòng dõi thì không ai xứng đôi với trẫm, thật sự không hiểu nàng đang lo lắng cái gì. Dù sao lúc trước Thái hoàng Thái hậu cũng đã đồng ý lời cầu xin của nàng cho a mã, hắn có thể sống yên ổn. Hoàng hậu bệnh đến mức này, mọi người đều thiên vị nàng, nàng còn muốn thế nào nữa? Cho nên nàng đừng chết, phải sống mạnh khỏe rồi sinh con dạy cái với trẫm." Hắn nói, cuộn tròn người, ngập ngừng: "Mới ba tháng mà thôi... Mới ba tháng, nàng hưởng thụ tình yêu của trẫm, còn chưa đáp trả trẫm đã dám chết?"
Lại là một đêm ruột gan đứt từng khúc, hắn không biết bản thân phải chịu đựng thế nào, cầm sẵn cổ tay nàng, không buông ra dù chỉ một khắc, mặc dù ngón tay tê cứng mất cả tri giác hắn cũng không dám buông ra.
Hắn nghĩ có lẽ kiếp sau bọn họ sẽ biến thành cái cây, cành lá liền kề quấn quít vào nhau, hai chân hắn là rễ lớn cắm sâu vào đất, hai tay ôm chặt lấy nàng. Nàng là khắc tinh [4] của hắn, từ khi hắn phát hiện mình thích nàng, hắn vẫn luôn lo được lo mất, nếu có kiếp sau, hắn không bao giờ muốn như vậy.
[4] khắc tinh: đối tượng có khả năng đem lại điều bất lợi hoặc có thể diệt trừ đối phương, nói trong mối quan hệ với đối phương.
Tấu chương ở Dưỡng Tâm điện đã chất thành một ngọn núi nhỏ, căn bản hắn không rảnh để ý tới. Dường như sinh mệnh Hoàng hậu đã đi tới đoạn đường cuối cùng, chính nàng có dự cảm như vậy, mọi người cũng dự cảm như thế. Hắn muốn ở bên cạnh nàng, hắn biết hồi quang phản chiếu là thế nào, năm đó trước khi phụ hoàng băng hà cũng từng có một đoạn thời gian ngắn như vậy. Khi đó hắn sáu tuổi, đã mơ hồ nhớ rất nhiều chuyện. Bệnh của phụ hoàng ập tới nhanh chóng, đang lúc nguy nan hấp hối bỗng nhiên tinh thần minh mẫn, tựa như trở lại thanh xuân, nói mấy lời, còn ăn nửa bát tổ yến. Hắn cho rằng phụ hoàng bình phục nhưng Đa Tăng đưa hắn tới trước giường bệnh, ấn hắn xuống, nói: "Đại a ca, quỳ xuống dập đầu với phụ hoàng đi." Hắn dập đầu ba cái, khi ngồi dậy, hắn thấy thân mình phụ hoàng như núi đổ ầm ầm, mắt nhắm nghiền không còn mở ra nữa. Cho tới bây giờ, hắn vẫn nhớ rõ tình cảnh đáng sợ đó, cảm giác sợ hãi cực độ vì không cách nào xoay chuyển trời đất.
Anh Minh chống đỡ được đến giờ thìn, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía hắn. Giờ phút này, hắn cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt, tim đập như sấm, cả đời chưa từng có thời khắc nào tra tấn khổ sở như lúc này. Hắn gần như không chịu đựng nổi, khóc lóc thảm thiết trước mặt nàng: "Anh Minh, nàng đừng rời bỏ ta."
Nàng cũng khóc, lại cảm thấy may mắn, nói: "Ngài thật sự yêu ta đến khắc cốt ghi tâm[5]..."
[5] Khắc cốt ghi tâm: việc đã ghi vào tâm khảm
Người này không đàng hoàng, đến chết cũng không thay đổi, từ trong giọng nói của nàng, hắn nhận ra một chút hương vị đắc ý. Nhưng điều đó vẫn không thể giảm bớt cảm giác khổ sở của hắn, trái tim hắn muốn vỡ ra, nói đúng: "Trẫm yêu nàng khắc cốt ghi tâm, không có nàng, trẫm không sống nổi."
Hai vợ chồng cứ như vậy nhìn nhau, hai mắt đẫm lệ, gào khóc đến mức Hoàng hậu lại ngất đi lần nữa, Hoàng đế cũng ngồi liệt dưới bục kê chân, gần như hấp hối.
Người có tình phải chia xa, đây là điều nuối tiếc ngàn đời, khiến người nghe đều không khỏi cảm động. Các thái y chờ ngoài noãn các cúi đầu thở dài, lúc này Đế Hậu không truyền triệu bọn họ, có ý mặc kệ số phận. Nhưng vì chức trách, bọn họ vẫn sẵn sàng chờ lệnh để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Bởi vì tình cảnh sinh ly tử biệt[6] như vậy, bọn họ đã trải qua sáu bảy lần, mỗi lần đều đứt từng khúc ruột, mỗi lần đều tê tâm liệt phế [7].
[6] Sinh li tử biệt: sống mà phải chịu xa lìa gọi là "Sinh li", chết vĩnh biệt nhau mãi mãi là "tử biệt".
[7] Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng
Sau đó lại thêm ba ngày ba đêm nữa, cho đến buổi sáng ngày thứ tư, Chu Hưng Tổ do dự đưa ra một quan điểm: "Thời gian Hoàng hậu nương nương hồi quang phản chiếu... có vẻ dài quá rồi."
Các thái y đều như mới tỉnh mộng, cúi đầu tính toán thời gian... Đúng vậy, có người nào hồi quang phản chiếu nhiều ngày như vậy đâu. Hoàng hậu nương nương đau buồn ngủ một giấc, tỉnh giấc lại tiếp tục đau buồn, đau buồn rồi còn ăn uống, sau đó lại tiếp tục ngủ... Đây nào có phải hồi quang phản chiếu, rõ ràng là khỏi hẳn!
Nhưng các thái y không dám mãng, lúc này đưa ra kết luận, lỡ lát sau có bất trắc gì, ai chịu trách nhiệm nổi. Khi Hoàng đế buồn rầu ủ rũ đi ra khỏi cửa, Chu Hưng Tổ chặn đường Hoàng đế, rũ tay áo, nói: "Hoàng thượng, trước mắt không biết phượng thể nương nương thế nào, trong lòng chúng thần nóng như lửa đốt, xin Hoàng thượng để chúng thần bắt mạch bình an cho nương nương một lần."
Sắc mặt Hoàng đế ảm đạm: "Trẫm đã rất thỏa mãn với tỉnh cảnh hiện tại rồi, có thể kéo dài thêm ngày nào hay ngày ấy."
Các thái y sốt ruột đến độ mũi đổ mồ hôi: "Nhưng... chúng thần muốn thăm mạch cho tiểu a ca."
Hoàng đế cũng không kích động: "Trẫm chỉ mong cứu được Hoàng hậu, người khác đều không quan trọng."
Các thái y bó tay hết cách, cuối cùng Trần Đỉnh Huân không nhịn được, lớn mật nói: "Hoàng thượng có nghĩ tới phượng thể nương nương đã bình phục rồi hay không?"
Hoàng đế ngẩn người: "Cái gì?"
Nếu đã mở đầu thì cũng không còn gì kiêng dè, các thái y đồng loạt chắp tay: "Xin Hoàng thượng để chúng thần thăm mạch cho nương nương."
Lúc này Hoàng đế đồng ý, vội vàng để bon họ đi vào, còn bản thân mình run sợ đứng nhìn bên cạnh. Dáng vẻ Hoàng hậu vẫn rất suy nhược, một bàn tay vươn ra khỏi mền, trắng bệch gần như không có màu máu.
Chu Hưng Tổ mím môi cân nhắc, liếc nhìn Trần Đỉnh Huân, Trần Đỉnh Huân hiểu ý tiến lên bắt mạch. Ba bốn thái y thay phiên nhau, cuối cùng rút ra một kết luận chung: "Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương. Phượng thể nương nương khỏe mạnh không còn giống như lúc trước nữa, Hoàng tử trong bụng cũng khỏe mạnh. Nương nương chỉ cần khôi phục thể lực là có thể xuống giường đi lại."
Lúc này Hoàng đế và Hoàng hậu nằm trên giường chờ chết đều sợ ngây người, Hoàng đế vui mừng khôn xiết: "Đều khỏe sao? Lúc trước không phải hồi quang phản chiếu, thật sự là bình phục rồi ư?"
Trên giường, vẻ mặt Hoàng hậu xấu hổ: "Không chết sao?"
Chu Hưng Tổ nói vâng, đương nhiên vẫn phải chừa lại thể diện cho Hoàng hậu nương nương, chỉ nói: "Lúc trước đúng là bệnh tình nương nương vô cùng nguy kịch, nhưng độc tố đã được loại bỏ, hơn nữa thân thể nương nương vốn khỏe mạnh, khôi phục cũng nhanh. Nương nương mạng lớn, hiện giờ phượng thể an khang, không còn gì đáng ngại nữa."
Hiển nhiên Hoàng hậu còn chưa phục hồi tinh thần, thở hồng hộc nói: "Ta nói mấy câu đã... hoảng hốt hụt hơi, cả người không còn sức. Thật sự... thật sự khỏe rồi sao?"
Trần Đỉnh Huân cười nói: "Có lẽ triệu chứng này của nương nương là nằm lâu nên tứ chi không có sức lực, thân thể yếu ớt. Chỉ cần lát sau xuống đất đi lại mấy vòng, xốc lại tinh thần, chắc chắn sẽ khá lên."
Cho nên náo loạn nửa ngày, một người cho rằng mình sắp chết, một người bị dọa đến mức hồn vía lên mây, chỉ thiếu điều đi theo nàng, thì ra đều là sợ bóng sợ gió? Lúc này thái y còn chẳng cần kê phương thuốc, vái chào rồi chậm rãi lui ra ngoài. Anh Minh có chút ngượng ngùng: "Cảm giác của ta luôn chuẩn xác lắm mà..."
Sắc mặt Hoàng đế tăm tối nhìn nàng, nhưng nhìn nàng, hốc mắt lại đỏ lên, tức muốn hộc máu, nói: "Người kém cỏi này xảo trá thành tính, chuyện sống chết cũng lấy làm trò đùa. Nàng chờ đó cho trẫm, chờ nàng khỏe lên, xem trẫm xử lý nàng thế nào!"