Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
"Cô nương, vừa rồi Di chủ nhân nói gì với ngài vậy?" Ốc Ốc vừa đi vừa hỏi Thù Lan.
Mặt Thù Lan nóng lên, đó là nóng từ trong lòng, dù bên ngoài băng tuyết đầy trời cũng không cách nào giảm độ ấm trên mặt nàng. Thật ra nàng muốn nói cho Ốc Ốc nhưng cẩn thận cân nhắc, lại cảm thấy không thể mở miệng. Loại chuyện này nghe rồi bỏ ngoài tai, truyền thêm một lần, về sau nhất định truyền ra rắc rối.
Hiện giờ nàng vô cùng sợ dính vào rắc rối, thật vất vả mới có cuộc sống yên ổn, tốt nhất đừng xảy ra chuyện xấu gì. Nàng nói: "Không có gì, Di chủ nhân tám chuyện thường ngày với ta mà thôi, không có gì khác."
Ốc Ốc vẫn có chút không tin nhưng biết tính tình nàng ấy mềm yếu, chưa chắc đã chịu nói. Bắc môn ở phía trước, ngạch cửa cao, nàng đỡ Thù Lan bước qua, lại nói: "Ta được hầu hạ cô nương cũng coi như duyên phận. Cô nương đừng ngại nô tỳ lắm miệng, trong cung này tuy hòa hợp êm thấm nhưng không ai không mang tâm tư riêng, điều này nô tỳ không nói cô nương cũng biết. Vị Di chủ nhân kia..." Nàng hơi ngừng rồi nói tiếp: "Di chủ nhân nghĩ sao nói vậy, có những lời cô nương nghe qua rồi thôi, tuyệt đối đừng để trong lòng. Cô nương vào cung chơi, tuy kết giao bạn bè là chuyện tốt nhưng từ nay về sau cũng nên hạn chế, chỉ nên giao tiếp bình thường. Trong cung này nhiều chủ nhân, mỗi người một ý, cô nương không cần nghe, chỉ cần nghe Hoàng hậu chủ tử của chúng ta là được. Chủ tử nương nương đều vì tốt cho cô nương, tuyệt đối không hại cô nương."
Thù Lan nghe nàng ấy nói xong mới phát hiện ngày đó Hoàng đế lên tiếng sai mấy cung nhân giỏi giang tới hầu hạ nàng cũng không phải tùy tiện căn dặn. Một cung nữ tầm thường còn chưa lên đến chức cô cô quản sự mà cũng có kiến thức như vậy, Khôn Ninh cung đúng là ngọa hổ tàng long. Nàng cười nói: "Làm phiền ngươi chỉ điểm cho ta, lời ngươi nói ta ghi nhớ trong lòng. Ta là người lỗ tai mềm nhưng còn biết tốt xấu, điều nên nghe ta nghe, điều không nên nghe ta cũng để ngoài tai."
Đi về phía trước, phía trước chính là Khôn Ninh cung, lúc này nóc điện màu vàng kim trên cung điện đỏ son đã bị tuyết bao phủ, chỉ lộ ra các đỉnh nhòn nhọn uốn cong và mấy tượng thú đứng trên nóc nhà đón gió.
Chân bước đi trên đường đã được dọn dẹp sạch tuyết, trong lòng lại không khỏi nghĩ đến những lời của Di Tần trước đó. Nghiêm túc mà nói, chủ ý không tốt, dụng ý cũng không tốt, nhưng nàng không thể không thừa nhận có vài lời đã đánh trúng đáy lòng nàng. Người hướng về nơi ấm áp, đây là bản năng. Trước có băn năng, sau có lễ nghĩa liêm sỉ, nàng biết không nên, chỉ là khó có thể khống chế suy nghĩ trong đầu. Trong lòng có chút sợ hãi, lại không biết nên nói cùng ai. Nếu quyết đoán hơn, tự xin ra cung là biện pháp tốt, không phải nàng chưa nghĩ đến, nhưng thật sự thực hành thì nàng có chút không đành. Hiện giờ ca ca không ở đây, a mã vẫn làm bậy làm bạ như cũ, vị Doanh Trại phúc tấn kia bị biếm thành thứ phúc tấn nhưng rốt cuộc vẫn ở trong phủ... Sợ hãi đã sớm ăn sâu bén rễ trong nội tâm không phải một sớm một chiều có thể diệt trừ. Nàng không có dị nghị gì với cách xử trí của các chủ tử trong cung, nàng chỉ đơn thuần không muốn trở về, chỉ như thế mà thôi.
May mà Hoàng hậu không định đuổi nàng đi, đây là chỗ tốt bụng của Hoàng hậu. Thù Lan từ lối bên bước lên bậc thang, lúc này Khôn Ninh cung còn im ắng. Nàng vào chính điện, hỏi cung nữ vén mành trước noãn các rằng Hoàng hậu nương nương dậy chưa. Tiểu cung nữ nói: "Nương nương vừa mới yêu cầu nước trà, lúc này dậy rồi."
Có người đi vào, tất nhiên phải thông truyền. Tiểu cung nữ đứng ngoài mành truyền lời: "Nương nương, Thù Lan cô nương tới."
Giọng nói của Hoàng hậu như cách rất xa, nhàn nhạt đáp một tiếng rồi không có động tĩnh gì nữa.
Rèm cửa thêu họa tiết hỷ tương phùng hình tròn [] được vén lên, Thù Lan nghiêng người đi vào. Hoàng hậu đại khái còn nằm trên giường, chỉ thấy gấu con đang ghé hai chân trước lên giường sưởi, đôi mắt nhỏ ti hí nhanh như chớp nhìn chằm chằm nàng, phát hiện nàng di chuyển về phía trước, nó căng thân đứng dậy.
[] Họa tiết hỷ tương phùng:
Con gấu này... Có vẻ ngay từ đầu đã không muốn thấy nàng, ban đầu đang bốn chân chạm đất, chỉ cần thấy nàng, chân sau lập tức đứng thẳng, chân trước đen nhánh giơ lên, trợn mắt há mồm với nàng, rất có ý đe dọa. Hôm nay lại là như vậy, con vật này càng nuôi càng lớn, đứng lên cao cỡ đứa trẻ sáu bảy tuổi, lúc này không chỉ giương nanh mà còn phát ra tiếng gầm gừ. Thù Lan xấu hổ lại sợ hãi, đứng bất động ở đó không dám động đậy. Cuối cùng Hoàng hậu lên tiếng quát Sát Bất Đắc, gấu con kia nghe thấy, thành thật nằm lại mặt đất nhưng đôi mắt nhỏ như hạt châu kia vẫn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng. Ánh mắt nhìn thẳng băng, thật sự có chút dọa người.
Hoàng hậu lộ mặt ra từ phía sau màn trướng, nói không cần để ý: "Nó chỉ là con gấu thôi, nó đùa với ngươi ấy mà."
Thù Lan cười kinh hồn bạt vía, thật ra nàng đâu thể nhầm lẫn giữa thị uy và vui đùa. Nàng quay đầu lại nhìn gấu con, ngập ngừng: "Ngày mai nô tỳ đút thịt cho nó ăn thử xem, để nó đừng coi thường nô tỳ như vậy."
Anh Minh cười nói: "Nó chỉ là con vật để chơi đùa thôi, biết gì coi trọng với xem thường!"
Vạn vật trên đời đều chú ý đến duyên phận. Thù Lan hỏi: "Nô tỳ đã thấy người ta nuôi chó nuôi mèo, chưa bao giờ thấy nuôi gấu, tại sao ngài lại nghĩ tới nuôi gấu?"
"Con gấu này là Vạn tuế gia tặng ta, lúc mới mua còn bé tí." Nàng so sánh, tay vẽ ra độ dài khoảng hai thước, cười nói: "Thật sự vô cùng thú vị, mọi người đều thích nó."
Thù Lan nghe xong cảm khái: "Có lẽ ý tưởng của Vạn tuế gia khác biệt so với người khác, nô tỳ thấy con gấu này đã bị nó dọa sợ muốn chết."
Cho nên không có lá gan lớn, làm sao dám sánh vai bên cạnh Vạn tuế gia. Anh Minh dựa vào khung giường cười nhạt: "Duyên phận không phải trò đùa, hai vợ chồng muốn ở được với nhau thì tính tình phải hợp. Hắn không thích những nữ nhân xinh đẹp như hoa đó, trong cung không thiếu nữ nhân xinh đẹp, nhìn nhiều phát chán, chỉ có tính tình hợp nhau mới có thể chung sống lâu dài."
Thù Lan nghe được lời này của nàng ấy, trong lòng giật thót, lại có chút phiền muộn. Còn không phải sao, trong cung rất nhiều người đẹp, chủ nhân nào cũng là mỹ nhân không thể bàn cãi. Nhưng Vạn tuế gia không thích bọn họ, Vạn tuế gia thích người cứng rắn quyết liệt như Hoàng hậu nương nương. Dáng vẻ giống như mình, cùng lắm trong lòng cực kỳ hâm mộ, không dám có ý tưởng không an phận.
"Nương nương nói có lý, nô tỳ thấy Vạn tuế gia cũng rất thích con gấu kia." Nàng cố ý nói vòng vo, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nghe nói hôm nay Vạn tuế gia tế lễ Tiết Công gia, tất cả đều thuận lợi chứ ạ?"
Anh Minh ừ một tiếng: "Giữa buổi Hoàng thượng đã sai Tiểu Phú lại đây báo bình an, ta cũng yên tâm.Lúc này chắc đang bận việc triều chính, ta hơi mệt, định nghỉ ngơi một lát mà không ngờ ngủ tới tận giờ này."
Thù Lan nhìn sắc mặt nàng, nói: "Tinh thần nương nương có vẻ không tốt, ngài gọi thái y tới bắt mạch chưa?"
Anh Minh lắc đầu: "Lúc này đã khá hơn nhiều rồi, không cần đâu. Ta có một bệnh đó là không chịu được mệt, cũng không chịu được hoảng sợ. Nếu rơi vào một trong hai trường hợp đó, có khi ta phải ngủ ba ngày ba đêm mới lại được sức."
Thù Lan nghe vậy bật cười: "Bệnh này của nương nương thật hiếm thấy."
Anh Minh nhìn Sát Bất Đắc đang ghé vào giường sưởi, chỉ ngón tay: "Tám phần là đổi tính đổi nết với Sát đại gia, nó là con gấu, mùa đông tới cũng không ngủ đông, còn ta gần đây lại thường cảm thấy ngủ không đủ."
Thù Lan nghe được từng câu lại từng câu nói ấm áp của Hoàng hậu, Hoàng hậu là người không thích làm bộ làm tịch như vậy đó. Lẽ ra nữ chủ nhân tôn quý nhất thiên hạ không cần phải bình dị gần gũi như vậy, nàng ấy có lý để mà kiêu căng. Nhưng nàng ấy không như vậy, khi nói chuyện với người khác, nàng ấy sẽ không làm ra vẻ hất hàm sai khiến, cũng không chăm chăm bắt lấy chỗ sai của ngươi mà chì chiết. Chỉ cần ngươi không làm ra vẻ với nàng ấy, nàng ấy chính là Hoàng hậu tốt tính nhất từ xưa tới nay.
"Nghĩ là trời lạnh, trong phòng đốt địa long và giường sưởi quá ấm áp, ngược lại khiến người ta mệt mỏi rã rời." Thù Lan nói: "Lát nữa nô tỳ truyền lời thay nương nương, bảo bọn họ đốt bớt đi. Không cần dùng than, thay vào đó dùng củi, lấy tro dập bớt, để ngọn lửa cháy nho nhỏ là được rồi."
Anh Minh cười nói: "Vất vả ngươi rồi, một tiểu thư Công phủ còn biết những điều đó."
Thù Lan thẹn thùng nói: "Tiểu thư Công phủ gì chứ, năm vừa rồi học được rất nhiều chuyện. Có đôi khi nô tỳ nghĩ trắc trở cũng không hoàn toàn xấu, ít nhất nô tỳ đã học được cách đốt giường sưởi, không phải tay nghề hạng nhất sao?"
Cách lý giải này của Thù Lan khiến Anh Minh nhìn nàng ấy với con mắt khác. Trước kia nàng cảm thấy nàng ấy mềm yếu nhu nhược, không có chủ ý, hôm nay nghe được lời này, nàng phát hiện nàng ấy không hề rỗng tuếch.
"Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt, nếu cứ mãi chìm đắm trong ý nghĩ mình là người đáng thương nhất, vậy mới đáng lo..." Lời này còn chưa nói xong thì bên ngoài vang lên tiếng vỗ tay, Anh Minh ai da một tiếng: "Sao lại tới lúc này!"
Thù Lan biết Hoàng đế tới. Khi Hoàng hậu ngủ đã đuổi sạch sẽ người ra ngoài, chờ lúc Hải Đường và Tùng Cách tiến vào, nàng đã mặc xiêm y cho Hoàng hậu rồi. Hoàng hậu đang đứng trước gương chải tóc, vừa bận việc vừa nhìn xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài. Hoàng đế theo lối giữa chậm rãi đi tới, nàng không thể ra cửa đón hắn, đành đứng ở bậc cửa noãn các nhún người thỉnh an hắn.
Thần sắc trên mặt Hoàng đế không tốt, mày nhíu lại, không tự nhiên thoải mái như ngày thường. Trong điện đều là người sáng suốt, biết hiện tại ở trước mặt Hoàng đế dễ đụng vào vẩy ngược [] nên tất cả đều lặng lẽ lui ra ngoài.
[] Vẩy ngược: Vừa là điểm kiêu ngạo vừa là điểm chí mạng của rồng, chạm vào sẽ tức giận, nhổ ra sẽ chết.
Anh Minh tiến lên kéo hắn: "Làm sao vậy? Hôm nay xử trí Tiết gia không thuận lợi sao?"
Hoàng đế ngồi xuống giường sưởi: "Tiết gia trải qua hơn trăm năm, gốc rễ bám rất sâu. Một nhà rơi đài liên quan tới mười nhà, chuyện này có chút khó giải quyết."
Hắn lộ ra một chút, trong lòng nàng đã nắm chắc. Uyển Đậu tiến vào dâng trà, nàng đứng bên cạnh nhận lấy, đôi tay đặt chén trà lên bàn trên giường sưởi, hơi nặng nề hỏi: "Nói vậy Tề gia chúng ta cũng bị liên lụy vào?"
Điều này gần như không cần phải nói, đó là tất nhiên. Từ khi sắc phong Hoàng hậu, Hoàng đế đã sớm chuẩn bị, sau khi lật đổ Tiết gia, một ngày nào đó sẽ đối mặt với vấn đề nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu. Lúc đó hắn cảm thấy vấn đề không khó giải quyết, nếu có ý muốn thiên vị, trên đời nào có chuyện không thể giải vây thoát tội. Nhưng lúc này... Hắn ngắm nhìn nàng, cảm thấy không dễ mở miệng.
"Vạn tuế gia?" Nàng lo sợ nói: "Lúc này Tề gia chúng ta gặp chuyện lớn rồi ư?"
Hoàng đế lấy tay chống đầu, một lát sau mới nói: "Người nhạc phụ này của trẫm không phải lần đầu gặp chuyện lớn, trẫm quen rồi."
Đây không phải vấn đề quen hay không quen, Anh Minh có chút sốt ruột: "Có phải thời điểm tịch biên gia sản Tiết gia, tra ra chứng cứ phạm tội của a mã?"
Hoàng đế nói không phải: "Bên trong đám người ám sát trẫm ở Quan Đế miếu lúc trước có bộ hạ cũ ở Ô Lương Hải của các ngươi."
Lời này quả thật giống như sét đánh giữa trời quang, sức công phá mạnh đến mức khiến đầu nàng như muốn nở hoa. Nàng ngơ ngẩn hồi lâu mới nói: "Người Ô Lương Hải rất nhiều, khó bảo đảm không có người sinh lòng riêng, bị người ta mua chuộc. Lúc này a mã ta đã lên làm Quốc trượng, ông ấy căn bản không cần tạo phản, ngài phải tin tưởng ông ấy."
Nạp Tân người này nổi danh gió thổi chiều nào theo chiều nấy, tránh nặng tìm nhẹ là sở trường của hắn rồi, nào có chuyện làm kèo mua bán lỗ vốn như vậy. Nếu theo lẽ thường mà nói thì đúng là không có khả năng, nhưng chuyện này dính dáng tới chính trị thì không có cách nào nói theo lẽ thường, cần phải có bằng chứng chứng minh mình trong sạch mới được.
Hoàng đế sờ trán, sợ nàng lo lắng nên nói: "Đương nhiên trẫm tin tưởng hắn, trừ khi hắn là đứa ngốc mới có thể để bản thân liên lụy vào thời điểm này..." Thấy nàng trừng mắt như hổ rình mồi, hắn vội sửa lời: "Ý trẫm là hắn sẽ không hồ đồ, Quốc trượng của trẫm vô cùng khôn khéo."
Anh Minh thở dài: "Tuy nói là như vậy nhưng rốt cuộc trăm miệng cũng khó lòng bào chữa. Tiết gia căm ghét nhà chúng ta, thật ra nói về trượng nghĩa, đúng là nhà chúng ta không trượng nghĩa, không cùng tiến cùng lùi với bọn họ. Trước đây bọn họ đưa ta vào cung chính là để thời điểm mấu chốt có thể cứu bọn họ một phen. Nhưng ta lại chỉ lo bảo vệ bản thân và Tề gia, không có một chút trợ giúp với bọn họ."
"Nếu nàng giúp đỡ bọn họ thì lúc này đã bị chôn cùng bọn họ rồi. Làm người tốt thì có ích gì, chỉ bằng nghĩa khí nhất thời, lúc bản thân gặp nạn thì ai tới cứu nàng?" Cách lý giải của Hoàng đế luôn gãi đúng chỗ ngứa: "Đến lúc nàng bị tử hình cũng chẳng ai cảm kích nàng, chỉ cảm thấy nàng là đồ ngốc, tự đâm đầu vào chỗ chết. Cho nên nàng chỉ muốn tự bảo vệ mình là đúng, trẫm đánh giá cao loại người không nói nghĩa khí như nàng."
Đây mà gọi là an ủi à? Hắn coi là vậy nhưng Anh Minh vẫn hụt hẫng: "A mã ta phải làm sao bây giờ, Hình bộ sẽ tra xét nghiêm ngặt đúng không? Còn bị bắt giam nữa?"
Hoàng đế nói: "Về lý là vậy nhưng cũng phải chừa thể diện cho Hoàng hậu, trẫm không nói, đám đại thần đó cũng biết. Trẫm chỉ hạ chỉ cấm a mã nàng đi lại, bảo hắn chờ người Hình bộ gọi đến. Nàng cũng đừng sốt ruột, sự tình nghiêm trọng, không có chứng cứ xác thực, chỉ dựa vào lời của người Ô Lương Hải kia không đủ để định tội Tề gia nàng."
Hắn đã cam đoan như vậy, nàng cũng yên tâm phần nào, đi đến ôm cánh tay hắn, ngọt ngào nói: "Vạn tuế gia, ngài biết trong lòng ta nghĩ gì không?"
Hoàng đế ừ một tiếng: "Muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ trẫm để trẫm xử nhẹ a mã nàng."
Nàng cười mỉa: "Vậy ngài nói xem có thể thành công không?"
Hoàng đế cụp mắt đánh giá nàng: "Tư sắc nàng không đủ."
Anh Minh nghẹn họng: "Ngài có biết nói chuyện hay không? Đã lâu như vậy rồi mà không có chút tiến bộ nào."
Xem ra lại nói sai rồi, Hoàng đế sửa chữa: "Tư sắc không đủ nhưng còn có công phu." Nói xong hắn tự cho là hài hước nhướng mày cười.
Cho nên ngươi nói người này đầu óc không đủ dùng, tuyệt đối không phải, hắn cực kỳ thông minh, bất cứ lúc nào cũng biết tranh thủ lợi ích cho bản thân. Ban đêm hai người đè nhau trên giường, ý tưởng của hắn rất có tinh thần sáng tạo, nhưng nàng cảm thấy ngượng ngùng. Xong việc Hoàng đế đánh giá nàng thật biết giả bộ: "Hứng thú nổi lên thì ra sức hơn ai hết", cuối cùng lại dày vò nàng một lần nữa.
Đương nhiên lời đánh giá nàng mang ý tích cực, trong quá trình từ đại cô nương biến thành phụ nữ, lời này coi như là lời khen đáng giá nhất. Tiền triều thay đổi bất ngờ, tình thế nghiêm trọng hơn lần vừa rồi ngàn vạn lần. Nhưng nàng thấy hắn tình nguyện làm nhẹ nhàng mọi thứ để nàng yên lòng, để không hù dọa nàng.
Nàng cúi đầu, sờ ngón tay hắn, ấp úng nói: "Chúng ta nói chuyện đứng đắn được không?"
Hoàng đế nói: "Trẫm còn đứng đắn hơn nàng đó, nàng muốn nói gì, trẫm nghe."
Nàng đan tay vào khe bàn tay hắn, do dự nói thầm: "Ta cũng biết Tề gia chúng ta không chịu được tra xét, trước đây a mã ta đi theo Tiết Công gia làm bao nhiêu chuyện không đàng hoàng, điều này trong lòng ngài còn rõ hơn ta. Nhưng lúc này không phải ông ấy là cha vợ của ngài sao? Rốt cuộc con rể chém đầu cha vợ nghe không tốt lắm. Ý của ta là tốt xấu gì ngài cũng hãy giữ mạng cho ông ấy, được không? Dù không làm quan, với tính tình của a mã ta, khó chịu vài ba năm rồi sẽ thông suốt. Ngài để cho ông ấy sống, giữ lại đầu để uống rượu, đây là yêu cầu duy nhất của ta với ngài, ta nghĩ... không quá phận đâu nhỉ?"
Đúng là không hề quá phận, nàng là người phân rõ phải trái, không hề can thiệp vào quốc gia đại sự, cũng sẽ thông cảm với khó xử của nam nhân. Cưới được người vợ như vậy hắn nên mừng thầm trong lòng. Đây là khác biệt của Hoàng hậu và sủng phi. Hoàng hậu muốn chu toàn hai phía, sẵn sàng nhượng bộ một bước, tuyệt đối không làm ngươi khó xử. Sủng phi không giống vậy, một khóc hai nháo ba thắt cổ, chỉ cần có thể đạt được mục đích, biến ngươi thành hôn quân, đó cũng là do ý chí của ngươi không kiên định.
Có một nữ nhân như này là đủ rồi, Hoàng đế thầm nghĩ. Nếu chỉ có nàng, không thể không ban ơn cho nhà mẹ đẻ nàng. Hắn cầm lấy tay nàng: "Trẫm đồng ý với nàng, nhất định để a mã nàng sống khỏe mạnh."
Nàng muốn xác nhận lại một lần nữa: "Nói lời giữ lời?"
Hoàng đế cân nhắc, tuy rằng để thực hiện được rất gian nan nhưng nếu đã đồng ý, hắn nhất định làm được.
Hắn nói ừ: "Nói lời giữ lời. Trẫm đã cưới khuê nữ của hắn, không màng đến hắn thì cũng phải để ý đến nàng. Trẫm biết hậu phi không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, cuộc sống sẽ khó khăn. Trẫm sẽ không để ai ức hiếp nàng, nàng phải tin tưởng trẫm."