Dưới ánh tà dương tràn ngập hương hoa, chủ tớ hai người cứ như vậy lặng yên ôm nhau .
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua ngẫu nhiên phát ra từng tiếng réo rắt như âm thanh của sáo trời, cảnh như mộng, người cũng như mộng.
Một lúc lâu sau Thanh nhi mới chậm rãi rời khỏi vòng tay Diệp Lạc, trên gương mặt thanh tú vẫn còn đọng lại giọt nước mắt trong suốt, long lanh ngập ngừng không muốn rơi.
Thanh nhi khẽ thở dài một hơi, bình thản nói:
-“Tiểu thư, ta nghĩ ta cả đời cũng không thể quên hắn được rồi! Ta yêu người kia đã nhiều năm như vậy nhưng đến cuối cùng cũng chính tay ta giết hăn! Đây là điều ta chưa từng nghĩ đến, tiểu thư người biết không? Kỳ thật ta khi đó hai bàn tay ta nắm chặt chủy thủ nhưng không cách nào xuống tay, lòng ta đau lắm, thực sự rất đau.”
Nói tới đây thân thể nhỏ nhắn của Thanh nhi run rẩy, sắc mặt nàng trở nên cực kỳ tái nhợt, nàng phảng phất như muốn phát tiết, tiếp tục nói:
-“Tiểu thư, người biết không? Ta không biết lúc đó lấy đâu ra dũng khí, tuy rằng lòng rất đau, nhưng là không còn cách nào khác, khoảnh khắc chủy thủy cắm sâu vào ngực hắn, ta cảm giác thanh chủy thủ đó cũng đâm sâu vào trái tim mình. Trong thân thể hắn phun ra máu tươi cũng giống như máu của chính mình, thật sự đau quá. . . . . . . . Đau quá. . . . . . . .”
Diệp Lạc lại vươn tay đem thân thể nhỏ nhắn run rẩy kia kéo vào lòng khẽ vỗ về, nhẹ giọng nói:
-“Thanh nhi, cám ơn muội, đây không phải là lỗi của muội, nếu không có muội. . . . . . . . . Ta không biết ta có hay không dũng khí đối mặt hết thảy. . . . . . . . Thanh nhi. . . . . . Ta thật sự quá ích kỷ?”
-“Không!”
Thanh nhi bỗng nhiên kích động vòng tay gắt gao ôm chặt Diệp Lạc nói:
-“Tiểu thư, người đừng cảm ơn ta, nếu đổi lại là tiểu thư người cũng làm như thế đúng không? Hắn làm sai . . . . . Ta không thể để hắn đã sai càng thêm sai. có lẽ. . . . . . Có lẽ. . . . Nên để ta tự tay chấm dứt. . . . . . Chính là kết cục tốt nhất. . . . . .”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Thanh nhi nghẹn ngào, rốt cuộc nói không được nữa.
Diệp Lạc trầm mặc không nói, đúng vậy Thanh nhi nói không sai, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn giết chết Tử Dạ, nàng cũng sẽ giống như Thanh nhi làm như vậy, cho dù tự tay giết chết người giống như thân nhân của mình…Dù cho thống khổ nhưng nàng vẫn sẽ đi làm, nếu như là nàng, nàng cũng sẽ không chút do dự ra tay.
Nàng không biết an ủi Thanh nhi như thế nào, bởi vì hiện tại bất cứ lời nào cũng đều vô nghĩa, cứ để muội ấy tự mình vượt qua cũng tốt.
Tình cảm của Thanh nhi đối với Du Hàn nàng mới biết cách đây không lâu, trước đây nàng biết cảm tình Thanh nhi giành cho Du Hàn không giống bình thường, nhưng nàng khi đó, lại không ngờ Thanh nhi đã yêu Du Hàn, hơn nữa còn yêu sâu như vậy.
Sau này mãi cho đến khi nàng bị Diệp Linh đâm bị thương, từ trong hôn mê tỉnh lại, thời điểm chuẩn bị cùng Du Hàn thành thân nàng mới nhận ra Thanh nhi yêu Du Hàn, cũng biết Du Hàn ở trong lòng muội ấy mà nói rất quan trọng.
Mà bây giờ Thanh nhi lại tự tay giết hắn, một khắc đưa ra quyết định đó không biết trong lòng muội ấy thống khổ đến nhường nào người ngoài căn bản không thể hiểu biết. Khi Thanh nhi tự tay đâm thanh chủy thủ vào người mình yêu, cướp đi sinh mệnh của hắn, nội tâm của muội ấy có phải hay không giống như vạn tiễn xuyên tâm?
Có lẽ đó cũng không phải đau đớn nhất, chân chính làm Thanh nhi đau lòng hẳn là Du Hàn trước khi chết vẫn không thể buông tay đi.
Hơn mười năm sớm chiều ở chung, thứ tình cảm còn hơn thân nhân đó không phải cứ nói chấm dứt là có thể chấm dứt được! Kỳ thật Du Hàn không hiểu tình cảm của hắn đối với Diệp Lạc không phải là yêu, chẳng qua chỉ là ham muốn chiếm đoạt! Kia căn bản không phải là tình yêu chân chính!
Đáng tiếc Du Hàn vĩnh viễn cũng không có cơ hội hiểu rõ ràng!
Một trận tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, Diệp Lạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa Diệp Hạo một thân quần áo màu lam nhạt mỉm cười nương theo làn gió đi tới.
Diệp Hạo chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Lạc, ánh mắt nhìn nụ cười trong suốt của nàng, sau đó dừng lại trên gương mặt thấm đẫm nước mắt của Thanh nhi, nhẹ giọng nói:
-“ Lạc nhi, ta có thể ở cùng Thanh nhi một chút được không? Ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Thanh nhi biểu tình kinh ngạc nhìn Diệp Hạo, nước mắt long lanh đọng lại trên khóe mắt nàng không kịp rơi xuống, nhưng là, giờ phút này đứng dưới ánh mặt trời nàng thoạt nhìn mong manh như sương sớm, loá mắt kinh tâm động phách.
Diệp Lạc đầu tiên hơi sững sờ nhưng rất nhanh liền mỉm cười kéo tay Thanh nhi nhẹ nhàng đặt trong bàn tay to lớn của Diệp Hạo, đối Diệp Hạo gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Nàng cước bộ nhẹ nhàng đi qua một tòa núi giả, bỗng nhiên từ trong đó truyền ra giọng nói nho nhỏ làm nàng tò mò dừng bước.
Đại kết cục – Vệ Tử Thanh
Edit: Muỗi Vove
Diệp Lạc nín thở cẩn thận nghe ngóng một hồi, chỉ nghe thấy thanh âm của một nam nhân và một nữ nhân đang trò chuyện với nhau.
Nàng đột nhiên cảm giác thanh âm kia có điểm quen thuộc liền lén lút di chuyển đến gần hơn, từ sau hòn sơn giả nhìn lại chỉ thấy hai người này sóng vai ngồi bên nhau, đúng là đang cười nói gì đó.
Nam nhân trẻ tuổi Diệp Lạc nhận thức được, bởi vì hắn chính là thị vệ bên người Tử Dạ, tên gọi Vệ Tử Thanh.
Mà ngồi bên hắn là một nữ tử diện mạo thanh tú Diệp Lạc chưa bao giờ gặp qua, bất quá Diệp Lạc nhìn thoáng qua y phục trên người nàng bên môi nhếch lên ý cười, nữ tử này mặc phục sức cung nữ, nàng hẳn là cung nữ trong cung rồi!
Diệp Lạc thở dài không muốn nghe tiếp, nàng mỉm cười đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên nữ tử kia nói một câu làm cước bộ của nàng nháy mắt ngừng lại, tò mò dỏng tai lên lắng nghe.
-“Vệ đại ca, huynh có phải hay không trong lòng vẫn luôn có một người? Nàng là người như thế nào? Huynh có thể kể cho ta nghe không?”
Diệp Lạc vốn nghĩ Vệ Tử Thanh cùng vị nữ tử này tình toan tính hợp, nhưng chỉ một câu của nàng chứng minh bọn họ không phải quan hệ đó, trong lòng Vệ Tử Thanh có một nữ nhân khác.
Điều này khiến Diệp Lạc cảm thấy tò mò, cho nên nàng dừng bước, nàng muốn biết người Vệ Tử Thanh yêu là ai.
Kế tiếp qua một lúc lâu Vệ Tử Thanh mới chậm rãi nói:
-“Nàng là một nữ tử rất đẹp, vẻ đẹp tựa tiên tử trên trời. Ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền cho rằng nàng là thần tiên, bởi vì nàng thật sự rất đẹp rất đẹp. . . . . . . .”
Thanh âm của Vệ Tử Thanh tựa như ảo mộng, hắn nói rất chậm phảng phất như đang hồi tưởng lại.
Nữ tử kia chính là Mộc nhi, nàng tò mò hỏi:
-“Vệ đại ca ngươi yêu nàng sao? Nàng đẹp như vậy, huynh chắc chắn rất yêu nàng.”
Vệ Tử Thanh trầm mặc, thật lâu sau mới chậm rãi nói:
-“Đúng vậy, ta yêu nàng thực yêu nàng, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta liền yêu nàng nhưng là. . . . . . . Nàng không phải là nữ nhân ta có thể yêu. . . . . . . . .”
Vệ Tử Thanh nói đến phần sau, thanh âm ngày càng nhỏ cơ hồ khó nghe.
Mộc nhi lại thắc mắc:
-“Vệ đại ca, vậy huynh tại sao biết nàng? Nàng bây giờ đang ở đâu? Sao huynh không đi tìm nàng?”
Vệ Tử Thanh thở dài một hơi, trầm lắng nói:
-“Có một lần ta bị một sát thủ dẫn tới trong rừng cây, ở trong rừng cây kia mai phục một nhóm sát thủ, lúc đó nàng xuất hiện cười nhạo ta, ta không cam lòng bị nàng cười nhạo, cho nên khi bị đám sát thủ vây đánh ta cũng không chạy trốn, nhưng ta dù sao vẫn không phải đối thủ của bọn họ, đến cuối cùng chính là nàng cứu ta. . . . . . Mộc nhi có phải hay không cười ta? Ta đường đường là thị vệ bên cạnh hoàng thượng lại cần một nữ tử chân yếu tay mềm tới cứu.”
Mộc nhi không trả lời Vệ Tử Thanh mà tiếp tục hỏi:
-“Vệ đại ca, cho nên huynh liền yêu nàng phải không?”
Vệ Tử Thanh cười khẽ một tiếng, trong thanh âm tràn ngập thê lương, hắn khẳng định:
-“Đúng vậy, tại một khắc kia ta liền yêu nàng, yêu đến không thể tự thoát ra được, nhưng là. . . . . . . Nàng chung quy không phải là người ta có thể yêu. . . . . . . .”
Mộc nhi giống như trầm mặc, qua một hồi lâu mới hỏi:
-“Vì sao? Vệ đại ca, huynh vì sao không thể yêu nàng? Nàng tên là gì?”
Vệ Tử Thanh trầm tư, ngay tại thời điểm Diệp Lạc cho là hắn không trả lời hắn lại bỗng nhiên nói:
-“Nàng là Phiêu Linh, lá rụng phiêu linh. . . . . Diệp Lạc phiêu linh. . . . . . Đây là tên của nàng…”
Phiêu Linh, một khắc cái tên này từ trong miệng Vệ Tử Thanh nói ra, trong lòng Diệp Lạc thoáng rung động, nháy mắt nàng giống như nhìn thấy trong rừng cây một nữ tử áo trắng bay bay mỉm cười đối nam tử đang bị thương nói:
-“Nếu muốn báo ân, ngươi hãy đi Thủy Vân cung tìm Phiêu Linh thôi!”
Khoảng khắc trước khi bước vào Hình đường hắn bỗng nhiên dừng lại quay đầu hỏi nàng:
-“Thái Tử Phi, người có biết một nữ tử tên gọi Phiêu Linh không?”
Nguyên lai người trong lòng hắn chính là Diệp Lạc nàng, Diệp Lạc phiêu linh.
Thanh âm của Mộc nhi lại truyền đến cắt đứt suy nghĩ của Diệp Lạc:
-“Vệ đại ca, huynh về sau vẫn tiếp tục yêu nàng sao?”
Thanh âm của Mộc nhi nồng đậm thương cảm.
Vệ Tử Thanh trầm giọng nói:
-“Yêu, nhưng là tình yêu này ta sẽ đem giấu kín ở sâu trong đáy lòng, bởi vì nàng đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình rồi. . . . . . .”
Nói tới đây Vệ Tử Thanh dừng một chút, lại nói:
-“Mộc nhi, muội nguyện ý cùng ta thành thân không. . . . . . . . . .”
Diệp Lạc nghe đến đó, nhìn thoáng qua hai người đang tựa sát vào nhau, mỉm cười xoay người rời đi.
Mà Diệp Lạc không biết nàng vừa xoay người trong nháy mắt Mộc nhi kinh ngạc chỉ về bóng lưng của nàng khe khẽ nói:
-“Vệ đại ca, huynh xem, hình như là Hoàng hậu nương nương. . . . . .”
Vệ Tử Thanh nhìn thân ảnh nàng biến mất, trên dung nhan tuấn mỹ lộ ra một ý cười thoải mái cùng phức tạp, hắn vươn tay nhẹ nhàng kéo Mộc nhi vào lòng, dùng thanh âm cơ hồ nhỏ đến khó nghe dịu dàng nói:
-“Có lẽ đây mới là điều nàng muốn. . . . . . Mà ta hẳn cũng nên buông tay thôi . . . . Không phải sao?’’
//Cái vô lý chính là ở chỗ này, tác giả kỳ thật không cần để Vệ Tử Thanh yêu Diệp Lạc, sao cứ thích nữ chính xuất sắc được nhiều người yêu nhỉ, nhiều quá đâm ra loãng, không cần thiết, hơn nữa đại kết cục còn để Diệp Lạc biết được tình cảm của Vệ Tử Thanh, thật là càng biết nhiều thì càng áy náy thôi chứ được cái gì…hừm//
Một trận gió nhẹ thổi qua, lá vàng xào xạc phát ra những thanh âm vui tai, Mộc nhi giống như không nghe rõ lời nói của Vệ Tử Thanh, nàng nghi ngờ nhìn Vệ Tử Thanh hỏi :
-‘‘Vệ đại ca, huynh vừa mới nói cái gì?’’
Vệ Tử Thanh mỉm cười dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Mộc nhi, chân thành nói :
-‘‘Mộc nhi, muội nguyện ý gả cho ta không . . . . . . . ?’’
Đại kết cục – buông tay
Edit : Muỗi Vove
Diệp Lạc lại trở về trong đình đã không còn thấy thân ảnh của Thanh nhi và Diệp Hạo, chỉ có dương quang sáng lạn làm rừng hoa nở bừng, đong đưa theo gió.
Trong đình không biết từ khi nào đã đặt một chiếc đàn cầm, Diệp Lạc đi vào trong chậm rãi ngồi xuống ghế, đầu ngón tay trắng noãn nhẹ lướt qua, một chuỗi âm thanh như mây trôi nước chảy, ảo diệu đậm lòng người.
Hương hoa càng đậm, cả vườn hoa dường như đều vui theo khúc nhạc nhẹ nhàng nhảy múa.
Không biết qua bao lâu sau một âm phù du dương khúc nhạc kết thúc.
Bỗng nhiên vang lên một trận tiếng vỗ tay, Diệp Lạc ngạc nhiên nhìn lại chỉ thấy ở cách đó không xa dưới tàng cây mai, một nam tử tuấn mỹ mỉm cười chăm chú nhìn nàng, hai bàn tay vỗ nhẹ lên những tiếng thanh thúy, sau đó vẻ mặt tươi cười đi về phía nàng.
Gió nhẹ thổi qua lay động vạt áo bào màu trắng, ánh sáng chiếu lên dung nhan tuấn mỹ, hắn lúc này thoạt nhìn tuấn mỹ làm cho người ta hoa mắt.
Diệp Lạc kinh ngạc nhìn hắn, qua một lúc lâu mới nhẹ giọng nói :
-‘‘Ứng Vương gia? Ngươi làm sao ở chỗ này?’’
Tử Ảnh tựa tiếu phi tiếu đi đến bên cạnh nàng, thanh âm trầm thấp nói :
-‘‘Chiến tranh đã kết thúc, ta không ở đây thì ở đâu?’’
Nói xong hắn dừng một chút, liếc mắt quan sát nàng, nửa đùa :
-‘‘Hoặc là, Lạc nhi có nguyện ý cùng ta rời đi không?’’
Diệp Lạc chấn động, qua một hồi lâu bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười của nàng dưới ánh mặt trời càng thêm kinh tâm động phách, cặp mắt trong trẻo nhìn Tử Ảnh, nhẹ giọng nói :
-‘‘Ứng vương gia thật biết nói đùa!’’
Tử Ảnh không đáp lời nàng mà hướng ánh mắt về phía xa đột nhiên nói :
-‘‘Lạc nhi, ta nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngày đó tuyết rơi đầy trời, những bông tuyết bay lượn trên không trung cùng cánh mai cuốn lấy nhau, khi đó chính là thời điểm cảnh sắc ở ngự hoa viên đẹp nhất.’’
Nói tới đây, Tử Ảnh dừng một chút, hắn không đợi Diệp Lạc nói chuyện lại tiếp tục nói :
-‘‘Nàng biết không? Lúc đó tuy rằng nàng dịch dung thành bộ dạng xấu xí, nhưng ta lại vẫn cảm thấy nàng rất đẹp, còn có ánh mắt của nàng thật sự hấp dẫn ta! Lạc nhi, nàng biết không? Kỳ thật tại một khắc đó ta đã bị nàng làm ê muội rồi!’’
Trên dung nhan tuyệt mỹ của Diệp Lạc vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, nàng nhẹ giọng nói :
-‘‘Ngươi tới đây là muốn nói với ta những lời này sao?’’
-‘‘Không!’’
Tử Ảnh bỗng nhiên quay đầu, nhìn thật sâu vào mắt Diệp Lạc, kích động nói :
-‘‘Ta tới là muốn hỏi nàng một câu, Lạc nhi, nàng có từng. . . . . . . Từng yêu ta không ? Dù chỉ là một chút. . . . .’’
Diệp Lạc trầm mặc, một lúc sau mới thừa nhận:
-‘‘Ứng Vương gia, ngươi là nam nhân trong mộng của biết bao người, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi trong nháy mắt đó trái tim chứng thật vì ngươi mà rung động, nhưng là. . . . . . . Nhưng là. . . . Sau này ta lại yêu hắn. . . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . .’’
Tử Ảnh tròng mắt đen thâm trầm hiện lên một chút đau đớn, hắn bỗng nhiên vươn hai tay đem Diệp Lạc ôm vào lòng, gắt gao siết chặt như muốn khảm nàng thật sâu vào người, đầu vùi vào mái tóc đen dài khẽ hít lấy mùi hương của nàng.
Diệp Lạc hơi giật mình một cái, sau đó yên tĩnh trở lại, im lặng nằm trong lòng hắn.
Chung quanh không một tiếng động, mà hai người đang ôm nhau cũng không muốn phá vỡ đi khoảnh khắc ấm áp này.
Qua một lúc lâu, Tử Ảnh mới nhẹ nhàng buông Diệp Lạc ra, nhìn vào dung nhan tuyệt mỹ của nàng, ôn nhu nói :
-‘‘Lạc nhi, chỉ cần trong lòng nàng từng có ta, như vậy ta cũng đủ mãn nguyện rồi! Bởi vì dù bây giờ người nàng yêu là hoàng huynh, nhưng ít nhất nàng cũng từng thích ta! Nếu không phải hoàng huynh xuất hiện người nàng yêu sẽ là ta!’’
Diệp Lạc nhìn trong mắt Tử Ảnh tràn ngập ôn nhu, cảm động nói:
-‘‘Ứng Vương gia, cám ơn ngươi!’’
Trong mắt Tử Ảnh một tia ưu thương chợt lóe, bất quá hắn rất nhanh liền nở nụ cười nhẹ nhàng ở trên trán Diệp Lạc ấn xuống một nụ hôn, sau đó cười nói :
-‘‘Được rồi, hoàng huynh nếu đã đến đây thì nên đi ra thôi!’’
Diệp Lạc kinh ngạc xoay người, đã thấy Tử Dạ một thân áo bào màu tím chậm rãi đi đến bên người nàng, còn không đợi nàng kịp phản ứng liền bá đạo ôm nàng vào lòng.
Diệp Lạc có điểm ngượng ngùng muốn đẩy hắn ra, nhưng lại nghe bên tai tiếng hắn trầm giọng nói :
-‘‘Hoàng đệ cám ơn ngươi.’’
Diệp Lạc trợn to hai mắt, nàng lần đầu tiên nghe thấy Tử Dạ nói lời cảm ơn, hơn nữa lại là người mà hắn từng hận Tử Ảnh.
Tử Ảnh quay đầu nhìn về xa xa, thản nhiên nói :
-‘‘Hoàng huynh không cần cảm ơn ta, ta làm như vậy thực sự không phải vì ngươi, ngươi nên biết!’’
Tử Dạ buông Diệp Lạc ra đưa tay về phía Tử Ảnh, ngữ khí cực kỳ thành khẩn nói :
-‘‘Ta biết, nhưng là ta vẫn muốn cám ơn ngươi, nếu không phải nhờ ngươi ta và Lạc nhi sẽ không thể ở cùng một chỗ, càng không thể làm cho Lạc nhi hạnh phúc!’’
Tử Ảnh thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tử Dạ, qua một lúc lâu hắn rốt cục vươn tay nắm chặt tay Tử Dạ, huynh đệ hai người nhìn nhau nở nụ cười thoải mái, tất cả mọi ân oán tình cừu đều tan thành mây khói.
Sau một khắc Tử Dạ mới buông lỏng khỏi tay Tử Ảnh, vỗ vỗ lên bờ vai hắn nói :
-‘‘Hoàng đệ, về sau Tây Lương liền giao cho đệ, kỳ thật đệ so với ta thích hợp để trở thành một hoàng đế hơn! Bởi vì đệ có thể buông.’’
Dưới ánh mặt trời Tử Ảnh nhìn bóng lưng Tử Dạ và Diệp Lạc ôm nhau rời đi, bên môi giương lên một nụ cười chua xót tự vấn :
-‘‘Buông sao? Không, hoàng huynh sai lầm rồi, nếu người nàng yêu là ta, ta vĩnh viễn cũng sẽ không buông, đáng tiếc. . . . . Nàng yêu ngươi. . . . . . .’’