Thái Tử Phi Thất Sủng

chương 239: ba người gặp nhau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Diệp Lạc cau mày, cùng Thanh nhi chậm rãi đi dạo trong đình viện, gió nhẹ thổi qua, khẽ lướt qua mái tóc nàng, nhưng lại thổi không đi những sầu bi.

Thanh nhi nhìn Diệp Lạc một bụng tâm sự, quan tâm hỏi:

-”Tiểu thư, người không sao chứ? Hoàng thượng trúng độc, có thể cứu được không?”

Thanh nhi cũng là người trong giang hồ, cho nên, Tử Dạ trúng độc, nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, cho nên, bây giờ gặp Diệp Lạc rầu rĩ không vui, liền quan tâm hỏi thăm tình hình Tử Dạ.

Diệp Lạc thở dài một hơi, sầu muộn nói:

-”Ta đã dùng nội lực truyền vào cơ thể hắn ép độc xuống, hắn tạm thời không có việc gì, nhưng như vậy thì có thể duy trì được bao lâu, độc mà hắn trúng phải cực kỳ kỳ quái, không giống với những độc dược bình thường, hơn nữa, so với hàn độc trong Thủy Vân cung có phần tương tự, chỉ là, tác động mạnh hơn rất nhiều, cũng không giống như hàn độc làm máu toàn thân người ta đông lại, ta vừa mới dò xét qua bát mạch của hắn, cơ hồ đều bị độc tố xâm nhập, giải dược bình thường chỉ sợ không có tác dụng.”

Thanh nhi nghe xong lời của Diệp Lạc không khỏi nao nao, nàng thật không ngờ, Tử Dạ trúng phải kịch độc nghiêm trọng như thế, nếu là như vậy, đây không phải là nói, Tử Dạ đã không có thuốc nào cứu được sao?

Thanh nhi biết tình cảm của Diệp Lạc đối với Tử Dạ, chính bởi vì như vậy, cho nên, nàng mới càng lo lắng cho Diệp Lạc, nếu Tử Dạ xảy ra chuyện gì, nàng không biết, Diệp Lạc sẽ như thế nào .

Nghĩ đến đây, trong lòng Thanh nhi thở dài một hơi, nói:

-”Tiểu thư, nô tỳ vừa mới nghe Vệ thị vệ nói, hoàng thượng là không cẩn thận bị Hương Linh công chúa đâm bị thương, cho nên mới trúng độc, nhưng đáng tiếc, sau khi Hương Linh công chúa đâm hoàng thượng, liền tự sát thân vong, không biết được hung thủ thật sự đứng đằng sau là ai.”

Diệp Lạc trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên nói:

-”Có lẽ, ta biết ai hạ độc, cũng biết vì sao, độc này lại tương tự hàn độc như thế!”

Thanh nhi có điểm nghi ngờ nhìn Diệp Lạc, một ý nghĩ trong đầu nàng chợt lóe, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt, bật thốt:

-”Tiểu thư, người là nói. . . . . . . . Hoàng thượng sở dĩ trúng độc là do mưu kế của hắn?”

Diệp Lạc trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi nói:

-”Ta không biết có phải là hắn hay không, nhưng ta cảm thấy, không chỉ trong chuyện này, còn có chiến tranh giữa Tây Lương và Sở quốc, đều có bàn tay hắn nhúng vào, ngươi còn nhớ rõ lúc chúng ta ở trong kinh thành, có một ngày, ta đột nhiên đi ra ngoài không? Đó là bởi vì, lúc đó ta gặp hắn, hắn thay đổi, trở nên không còn là hắn trong quá khứ nữa, chỉ là, ta thật sự là nghĩ mãi không ra, hắn làm như vậy, đối với hắn có lợi gì?”

Thanh nhi trong lòng ảm đạm, tuy rằng thời gian đã qua đi lâu như vậy, nhưng mỗi khi nhớ tới Du Hàn, lòng của nàng vẫn mơ hồ đau đớn, hiện tại dù nàng không còn yêu hắn nữa, nhưng biết mọi chuyện cùng Du Hàn không thoát khỏi có quan hệ, trong lòng nàng vẫn có điểm khổ sở. Bởi vì, Du Hàn dù sao cũng là nam nhân đầu tiên mà nàng yêu, dù có hay không hắn cũng đã trở thành một vết sẹo khó mờ.

Thanh nhi cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói:

-”Tiểu thư, vậy bây giờ phải làm sao? Đi tìm hắn lấy giải dược sao? Nếu không, để nô tỳ đi tìm hắn?”

Diệp Lạc khẽ lắc đầu, ánh mắt nàng hướng về cảnh sắc phía xa, nói:

-”Hắn nếu đã hạ độc, như thế nào có thể để người ta dễ dàng tìm được? Hắn sở dĩ làm như vậy, chẳng qua là vì ta thôi! Không cần đi tìm hắn, đến một lúc nào đó thời điểm thích hợp, hắn sẽ xuất hiện!”

Thanh nhi do dự một chút, có điểm chần chờ nói:

-”Nhưng là, tiểu thư, hoàng thượng làm sao bây giờ?”

Diệp Lạc biểu tình ngưng trọng, trầm mặc một lúc lâu, mới nói:

-”Độc trong cơ thể hắn, tạm thời sẽ không phát tác, chờ thêm một thời gian nữa, khi chiến sự ổn định lại, ta sẽ dẫn hắn quay về kinh, giải độc.”

Thanh nhi có điểm kinh ngạc hỏi:

-”Tiểu thư, người có thể giải độc cho hoàng thượng?”

Diệp Lạc khẽ lắc đầu, nói:

-”Ta không biết ta có thể giải được kịch độc này hay không, nhưng nếu thật sự không tìm được giải dược, ta sẽ dùng biện pháp khác ngăn chặn tốc độ phát tán độc tố trong người hắn, sau đó từ từ tìm kiếm phương pháp điều chế giải dược. Bất quá, muốn ngăn độc dược phát tác, ở nơi này không được, nhất định phải hồi cung, bởi vì áp độc cần một lượng lớn dược vật trân quý, chỉ ở trong cung mới có!”

Thanh nhi gật đầu, có chút lo lắng nói:

-”Tiểu thư, ý người là cùng hoàng thượng quay về kinh sao? Nhưng chiến sự hiện tại khẩn cấp như thế, hoàng thượng chỉ sợ sẽ không đáp ứng!”

Diệp Lạc khẽ thở dài một hơi, nói:

-”Ta biết, nếu. . . . . . Nếu hắn thật sự cố chấp, ta chỉ còn cách điểm huyệt ngủ của hắn. Bất kể như thế nào, ta cũng sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện gì!”

Diệp Lạc vừa dứt lời, bỗng nhiên một thanh âm trầm khàn vang lên:

-”Lạc nhi, nàng thật sự ở trong này!”

Diệp Lạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở trong sân bên hòn giả núi, một tuấn mỹ nam nhân vận y phục màu trắng tựa tiếu phi tiếu đứng ở nơi đó, không phải Ứng Vương Tử Ảnh thì là ai?

Diệp Lạc nhìn thấy hắn, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, nói:

-”Ứng Vương gia? Sao người lại tới đây?”

Tử Ảnh cười cười, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Lạc.

-”Ta nếu không đến,Tây Lương cũng sắp chống cự không nổi rồi! Ta tuy rằng hận hắn cướp đi nàng, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Tây Lương mất nước! Nàng nói xem ta phải làm sao bây giờ? Hả Lạc nhi của ta?”

Tử Ảnh vươn tay, một phen vòng qua bả vai Diệp Lạc, biểu tình cực kỳ ám muội hỏi.

Diệp Lạc còn chưa kịp đẩy hắn ra, một tiếng gầm đã truyền tới:

-”Tử Ảnh, buông Lạc nhi ra!”

Vừa lúc đó, thân ảnh Tử Dạ cùng vệ Tử Thanh xuất hiện trước mặt mọi người, ánh mắt phẫn nộ của Tử Dạ dừng lại ở cánh tay Tử Ảnh đang khoác lên vai Diệp Lạc.

Buông tay

Edit: Muỗi Vove

Diệp Lạc cũng không biết chuyện gì xảy ra, nàng biết Tử Ảnh cùng Tử Dạ vẫn luôn bất hòa, nhưng hiện tại đối đầu với kẻ địch hùng mạnh, nàng thật sự nghĩ không ra huynh đệ hai người lại mâu thuẫn cái gì, lập tức giải vây:

-‘‘Sao chàng lại tới đây? Hắn là. . . . . . . .’’

Tử Dạ căn bản không đợi nàng nói xong, bước nhanh tới vươn tay kéo nàng vào ngực mình, trợn mắt nhìn Tử Ảnh.

Tử Ảnh trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, bất quá rất nhanh thu lại chẳng hề để ý, cười cười liếc nhìn Tử Dạ, miễn cưỡng nói:

-‘‘Hoàng huynh phẫn nộ như vậy làm gì? Ngươi vẫn nên trước tiên nghĩ cách như thế nào bảo trụ Tây Lương đi!’’

Tử Dạ lạnh lùng nhìn Tử Ảnh, không chút nào yếu thế nói:

-‘‘Ngươi xuất hiện ở nơi này tất sẽ cùng hợp tác với trẫm, còn nói mát cái gì! Nếu ngươi hối hận, tùy thời có thể mang quân đội của ngươi rời đi!’’

//Hai anh em nhà này cứ như trẻ con ấy//

Tử Ảnh cũng không vừa liếc nhìn Tử Dạ mỉm cười nói:

-‘‘Hoàng huynh sai lầm rồi, người nên rời đi cũng không phải ta, thân trúng kịch độc ngươi cho là ngươi còn có thể chống được bao lâu? Cho nên đừng cố chấp nữa, nhanh quay về kinh thành đi thôi!

Lời của Tử Ảnh làm Tử Dạ cảm thấy phẫn nộ nhưng lại không thể phản bác, trong mắt của hắn hiện lên một tia đau đớn, vòng tay ôm Diệp Lạc cũng chậm rãi để xuống.

Vừa rồi nhìn thấy Tử Ảnh đối với Diệp Lạc vô cùng thân thiết, động tác thân mật thì tức giận đến mức quên mất tình cảnh của hắn lúc này, lời của Tử Ảnh đúng lúc gợi lên tâm sự trong lòng hắn.

Hắn đã thành ra thế này, còn có thể làm bạn bên cạnh Diệp Lạc bao lâu? Hiện tại có quân đội Tử Ảnh tham gia, Sở quốc tưởng công hãm Tây Lương là điều không dễ dàng, nói cách khác có Tử Dạ ở đây Tây Lương cuối cùng cũng được bảo vệ.

Mà hắn đối với Diệp Lạc có phải hay không cũng nên buông tay? Đúng vậy, hắn hẳn nên buông tay, tuy rằng quyết định này khiến lòng hắn đau đến rỉ máu, nhưng vì Diệp Lạc, vì hài tử, hắn phải làm như vậy.

Đối với tình cảm của Tử Ảnh giành cho Diệp Lạc hắn hiểu hơn ai hết, có thể giao Diệp Lạc cho Tử Ảnh chiếu cố hắn cũng yên lòng .

Bởi vì hắn biết cho dù hắn không còn trên đời này, Tử Ảnh cũng sẽ hảo hảo chiếu cố Diệp Lạc .

Nghĩ đến đây Tử Dạ lặng yên nhìn Tử Ảnh, sau đó không nói thêm gì nữa, thậm chí cũng không nhìn Diệp Lạc, cứ như thế yên lặng xoay người rời đi.

Thái độ của Tử Dạ làm Diệp Lạc vô cùng kinh ngạc, nhưng nàng cũng không đi theo Tử Dạ, bởi vì nàng còn có nhiều chuyện không rõ muốn hỏi Tử Ảnh, nàng dõi theo bóng dáng Tử Dạ cùng Vệ Tử Thanh, mắt thấy hai người bước vào thư phòng, lúc này mới yên lòng lại.

Động thái này của Diệp Lạc thu vào trong mắt Tử Ảnh khiến lòng hắn một trận ảm đạm, nhưng hắn rất nhanh khôi phục vẻ mặt thản nhiên, mỉm cười nói:

-‘‘Lạc nhi, nàng có phải hay không có chuyện hỏi ta?’’

Diệp Lạc khẽ gật đầu nói:

-‘‘Sao ngươi lại tới nơi này? Ngươi không phải cùng hắn. . . . . . . .’’

Câu nói kế tiếp Diệp Lạc cũng không nói hết, nhưng Tử Ảnh hiểu được ý tứ của nàng, chỉ thấy hắn mỉm cười đi đến bên cạnh Diệp Lạc, ôn nhu nói:

-‘‘Lạc nhi, nàng ở nơi này ta làm sao có thể yên tâm? Nàng có biết ta đối với nàng. . . . . . .’’

Đối mặt với ánh mắt ôn nhu của Tử Ảnh, khuôn mặt Diệp Lạc đỏ lên, mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, không đợi Tử Ảnh nói xong liền ngắt lời hắn:

-‘‘Được rồi! Ứng Vương gia không có việc gì nên muốn tìm ta nói giỡn sao?’’

Con ngươi đen của Tử Ảnh hiện lên một tia phức tạp, hắn rất muốn lớn tiếng nói cho nàng biết hắn không phải giỡn, hắn đối với nàng thật lòng!

Nhưng là hiện tại hắn cái gì cũng không nói nên lời, kỳ thật hắn nhìn ra Tử Dạ trúng độc chỉ sợ duy trì không được bao lâu nữa, vừa rồi Tử Dạ đột nhiên rời đi, ý tứ của hoàng huynh hắn hiểu được, nhưng sao trong lòng không có nổi nửa điểm vui mừng.

Đúng vậy hắn yêu Diệp Lạc, thực hy vọng được nàng đáp lại, nhưng là hắn sẽ không miễn cưỡng nàng, lại càng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Tử Dạ mỗi lần gặp nạn Diệp Lạc nhất định sẽ xuất hiện ở bên cạnh, ngày đó rốt cuộc hắn cũng minh bạch hắn vĩnh viễn không thể thay thế được vị trí Tử Dạ trong lòng Diệp Lạc. Có lẽ đã đến lúc hắn nên buông tay rồi!

Nghĩ đến đây, Tử Ảnh thu hồi nụ cười ôn nhu, trầm giọng nói:

-‘‘Lạc nhi, nếu ta nói ta không thể trơ mắt nhìn Tây Lương quốc mất vào tay Sở quốc, mặc kệ quan hệ của ta và hoàng huynh có như thế nào ta cũng không thể bỏ mặc! Như vậy nàng sẽ tin sao?’’

Diệp Lạc yên lặng gật đầu, trên dung nhan tuyệt mỹ bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khuynh thành đối Tử Ảnh nhẹ giọng nói:

-‘‘Cám ơn ngươi!’’

Tử Ảnh có điểm chua xót thản nhiên nói:

-‘‘Lời nàng vừa nói ta đã nghe được, nếu nàng muốn vì hắn giải độc cũng sắp phải rời đi thôi, tuy rằng hiện tại binh lực của chúng ta và Sở quân xem như tạm thời ngang nhau, nhưng ta cảm giác được còn có một thế lực ngầm đang âm thầm giám thị chúng ta, nàng và hắn nếu ở lại chỗ này cũng không an toàn!’’

Diệp Lạc khẽ gật đầu nhìn Tử Ảnh, nhẹ giọng nói:

-‘‘Ta sáng mai sẽ hộ tống hắn quay về kinh, ngươi. . . . . . . Ngươi nhất định phải cẩn thận!’’

Nói xong Diệp Lạc không đợi Tử Ảnh đáp lời liền xoay người rời đi.

Diệp Lạc không biết rằng Tử Ảnh nhìn theo bóng dáng nàng, trong ánh mắt tràn ngập cô đơn.

Truyện Chữ Hay