Mộc nhi nhìn vũng máu trên mặt đất trong mắt đã tràn ngập mê man sợ hãi, hai tay nàng gắt gao giữ chặt ống tay áo của Vệ Tử Thanh, thân thể run run giống chiếc lá vàng trước gió.
Tử Dạ liếc mắt nhìn Mộc nhi sau đó thản nhiên nói:
-“Dẫn nàng ta đi!”
Cung nhân tiến lên, Mộc nhi vẫn giữ chặt ống tay áo Vệ Tử Thanh không chịu buông ra, Vệ Tử Thanh vỗ nhẹ vào bả vai nàng quan tâm nói:
-“Mộc nhi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta một chốc nữa sẽ đến thăm ngươi.”
Mộc nhi lúc này mới buông tay, từng bước quay đầu theo mấy vị cung nhân đi ra ngoài.
Vệ Tử Thanh nhìn theo bóng Mộc nhi rời đi rồi mới hướng Tử Dạ nói:
-“Hoàng thượng. . . . . .”
Lời của hắn chưa kịp nói hết đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tử Dạ như có suy nghĩ gì liền dừng lại.
Tử Dạ nhưng chỉ là thản nhiên liếc mắt một cái nói:
-“Đi theo trẫm!”
Nói xong tùy ý xoay người đi ra ngoài.
Vệ Tử Thanh hơi chần chờ một chút, sau đó cũng mau bước theo.
Ngự thư phòng, Tử Dạ ngồi ở sau án thư, biểu tình bình tĩnh nhìn một phong thư trong tay.
Qua một lúc lâu, Tử Dạ mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Vệ Tử Thanh trầm giọng nói:
-“Tử Thanh, Sở quốc bên kia truyền đến tin tức nói là Sở quốc thái tử đã biết chuyện Sở Hoàng bị giam lỏng ở Tây Lương quốc, hiện tại thái tử Sở quốc đang chuẩn bị hướng trẫm Tây Lương phát binh!”
Vệ Tử Thanh kinh ngạc, hắn nhìn Tử Dạ khó hiểu hỏi:
-“Tin tức Sở hoàng nằm trong tay chúng ta không phải đều được giữ kín hay sao? Sở quốc từ nơi nào biết được tin tức này?”
Tử Dạ sắc mặt âm trầm trầm ngâm trong chốc lát sau nói:
-“Trẫm cũng rất muốn biết Sở quốc tại sao lại nhanh như vậy nhận được tin tức, hừ tin tức này trẫm đoán chừng là do đám người bịt mặt nói cho lại bọn họ, mục đích chính là bắt cóc Sở Hoàng để tới áp chế trẫm, nay Sở Hoàng được trẫm cứu đưa vào cung, cho nên mới sinh độc kế khác!”
Vệ Tử Thanh trong mắt xẹt qua một tia lo lắng, hắn nhìn Tử Dạ nói:
-“Hoàng thượng, nếu tin tức này thật sự rơi vào tay Sở quốc, như vậy tình cảnh của chúng ta liền gặp phải nguy cơ rồi! Sở quốc phát binh hơn nữa còn có phản quân, chúng ta. . . . . . . . .”
Tử Dạ không đợi vệ Tử Thanh nói xong vội ngắt lời hắn nói:
-“Ngươi không nói trẫm cũng biết, lấy binh lực của chúng ta hiện tại nếu đồng thời phải đối phó với Sở quốc và phản quân căn bản không thể giành phần thắng, thế nhưng kế sách này của địch nhân mặc dù tốt nhưng cũng sẽ làm bại lộ thân phận của hắn, trận chiến này nếu không thể tránh né như vậy trẫm liền đánh cuộc một lần thôi!”
Vệ Tử Thanh nghe xong những lời này của Tử Dạ, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc nói:
-“Thân phận? Hoàng thượng, chẳng lẽ người truyền tin đến Sở quốc không phải là hắn sao?”
Tử Dạ biết Vệ Tử Thanh đang nói đến ai, hắn mỉm cười nói:
-“Với sự hiểu biết của trẫm về Tử Ảnh, nếu là bởi vì nàng, bởi vì ngôi vị hoàng đế, hắn tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho người Sở quốc, bởi vì hắn cuối cùng vẫn là con dân Tây Lương quốc, nếu tin tức Sở Hoàng bị giam lỏng rơi vào tay thái tử Sở quốc, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội này mà lợi dụng nó danh chính ngôn thuận xâm lược Tây Lương quốc, đến lúc đó cũng không phải hắn và trẫm có thể ngăn trở được, cho nên hắn vì Tây Lương tuyệt đối sẽ không mạo hiểm đem toàn bộ Tây Lương quốc lâm vào hiểm cảnh.”
Vệ Tử Thanh nhíu mày nhìn Tử Dạ hỏi:
-“Hoàng thượng, nếu không phải hắn thì là ai?”
Tử Dạ từ trên ghế đứng lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một chút ý cười khinh miệt, hắn thản nhiên nói:
-“Kia bất quá chỉ là một người không quan trọng! Hắn thật sự vẫn không cam lòng nhưng nếu hắn vọng tưởng đoạt đi đất nước của trẫm quả thực chính là si tâm vọng tưởng! Trẫm há có thể dễ dàng bị hắn lật đổ?”
//Dạ ca đang nói đến ai đây mọi người?//
Vệ Tử Thanh không hiểu nhìn Tử Dạ, hắn phát hiện Tử Dạ từ sau khi lên ngôi càng ngày càng trở nên trầm ổn, càng ngày càng có khí chất của một đế vương, tất cả đều khiến hắn bội phục.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tử Dạ, hắn đột nhiên cảm giác được Tử Dạ và có rất nhiều điểm tương tự, nàng yêu Tử Dạ có phải hay không bởi vì bọn họ dù có ở xa nhau cũng có thể hút lẫn nhau?
-“Tử Thanh!”
Thanh âm của Tử Dạ truyền đến làm Vệ Tử Thanh phục hồi tinh thần lại, hắn giật mình cúi đầu xuống nói:
-“Có thuộc hạ!”
Tử Dạ nhìn Vệ Tử Thanh bên môi lộ ra một chút ý cười, Vệ Tử Thanh theo hắn từ nhỏ lần đầu tiên lộ vẻ thất thần trước mặt hắn, bộ dáng không yên lòng này là vì cung nữ tên gọi Mộc nhi kia sao?
Nghĩ đến đây Tử Dạ khẽ cười một tiếng nói:
-“Tử Thanh, ngươi là vướng vì tiểu cung nữ kia? Nếu là như vậy ngươi nên lui ra đi, buổi tối trở lại đây trẫm có chuyện muốn ngươi đi làm!”
Vệ Tử Thanh mơ hồ không hiểu nhìn Tử Dạ, bất quá hắn rất nhanh liền hiểu ý tứ trong lời nói của Tử Dạ, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên ấp úng nói:
-“Hoàng thượng thuộc hạ không phải. . . .”
Tử Dạ không đợi hắn giải thích khoát tay áo nói:
-“Được rồi, trẫm đã biết, ngươi cứ lui ra đi! Trẫm còn có tấu chương muốn xem, ngươi không cần phải ở đây canh gác!”
Nói xong hắn không hề để ý tớiVvệ Tử Thanh mà ngồi trở lại ghế cúi đầu chăm chú xem tấu chương.
Vệ Tử Thanh lời đến miệng đành phải nuốt trở vào sau đó lặng yên lui ra ngoài.
Tin báo tử
Edit: Muỗi Vove
Kinh thành.
Ở trong một khách điếm vẻ mặt Thanh nhi lo lắng nhìn Diệp Lạc nói:
-“Tiểu thư, người thật sự phải về Diệp phủ sao?”
Diệp Lạc trên tay cầm một tay nải màu vàng, thản nhiên nói:
-“Vì nguyện vọng của mẫu thân, ta phải trở về một chuyến.”
Thanh nhi cúi đầu, nàng biết Diệp Lạc nếu đã quyết định chuyện gì thì không cách nào thay đổi được, nhưng nàng thật sự không muốn quay về Diệp phủ, bởi vì nàng không muốn tiểu thư biết tin tức Diệp Linh đã chết.
Sau khi giao Vân Lạc Tử cho Vương thẩm ở trong Thủy Vân cung chăm sóc, Diệp Lạc liền mang theo bài vị của lão cung chủ chuẩn bị về Diệp phủ, nàng hiểu nguyên nhân Diệp Lạc làm như thế, nàng cũng biết thời điểm lão cung chủ qua đời trong lòng có một tâm nguyện đó là có thể trở lại Diệp phủ, nàng cũng không phải muốn ngăn cản Diệp Lạc đem linh vị lão cung chủ trở về, chỉ là thời điểm bây giờ không thích hợp.
Bởi vì có một việc Diệp Lạc còn chưa biết, tin tức Diệp Linh đã chết là do nàng sáng hôm nay ra ngoài tìm hiểu mới biết được. Diệp Lạc và Diệp Linh cảm tình mặc dù không tốt nhưng Diệp Linh dù sao cũng là muội muội của Diệp Lạc, nếu như Diệp Lạc biết được chuyện này khó tránh khỏi trong lòng cảm thấy tự trách. Nàng không hy vọng Diệp Lạc thật vất vả mới bình tĩnh trở lại tâm tình lại vì Diệp Linh chết mà trở nên thương tâm.
Huống chi thái độ của Diệp gia đối với Diệp Lạc vốn đã không có thiện ý, hiện tại Diệp Linh đã chết khó nói được bọn họ sẽ không đem chuyện này tính lên trên đầu Diệp Lạc, cho nên nàng mới ngăn cản Diệp Lạc quay về Diệp phủ.
Diệp Lạc nào có biết tâm tư của Thanh nhi? Trên tay nàng nâng niu linh vị của mẫu thân giống như cảm nhận tâm nguyện bức thiết muốn quay về Diệp phủ của mẫu thân, chuyện này tính ra kéo dài cũng đã nhiều năm.
Hiện tại thân thế của Diệp Hạo bị phụ thân phát hiện, tin tưởng Diệp phu nhân không thể ngăn trở mẫu thân quay về Diệp gia, cho nên nàng nhất định phải đem linh vị mẫu thân đưa trở về, xem như là chấm dứt tất cả mọi ân oán xưa cũ, huống chi kế tiếp nàng còn có một chuyện vô cùng trọng yếu phải làm.
Chỉ là thái độ của Thanh nhi khiến nàng cảm thấy có điểm kỳ quái, nàng liếc mắt nhìn Thanh nhi hỏi:
-“Thanh nhi, muội làm sao? Muội không muốn ta quay về Diệp phủ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thanh nhi muốn nói lại thôi, nàng không biết có nên nói tin tức Diệp Linh chết cho Diệp Lạc hay không, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Lạc, nàng do dự một chút cuối cùng vẫn ấp úng nói ra:
-“Tiểu thư, nô tỳ ngày hôm nay đi nghe ngóng tin tức, nghe nói. . . . . . . Nghe nói nhị tiểu thư đã chết. . . . . . “
Nói tới đây Thanh nhi nhìn thoáng qua Diệp Lạc liền cúi đầu.
Diệp Lạc nghe xong những lời này, trong lòng nao nao, qua một hồi lâu mới hỏi:
-“Thanh nhi, muội từ nơi nào nghe được tin tức này? Nàng ta ở Diệp phủ, làm sao lại đột nhiên chết đi?”
Thanh nhi cắn cắn môi hạ thấp thanh âm nói:
-“Nô tỳ cũng không rõ lắm, chỉ là nghe người ở trong kinh thành nói nhị tiểu thư không cẩn thận ngã vào trong hồ sen, đợi đến khi hạ nhân phát hiện ra thì nàng đã chết.”
Diệp Lạc nghe xong trong đôi mắt sáng hiện lên một tia ảm đạm, Diệp Linh và nàng là tỷ muội cùng cha khác mẹ, tuy rằng tình cảm của các nàng không tốt, nhưng khi nghe được tin tức này trong lòng của nàng vẫn có chút khổ sở.
Từ khi khôi phục được trí nhớ nàng cũng nhớ lại được tất cả, bao gồm một màn Diệp Linh dùng thanh chủy thủ đâm thằng vào lưng nàngđ, nàng từng hận nàng ta bởi vì nàng không rõ vì sao nàng ta cứ nhất định đưa mình vào tử địa.
Nhưng là khi nàng ở Diệp phủ nhìn thấy nàng ta điên điên khùng khùng, ở sâu trong nội tâm nàng cũng không còn hận nữa, không phải bởi vì nữ nhân kiêu ngạo kia cuối cùng cũng bị báo ứng, không ngờ đó còn chưa phải là một kết cục tàn nhẫn nhất.
Nghĩ đến đây Diệp Lạc chợt nhớ tới Tử Dạ, nghĩ đến ngày đó ở Diệp phủ chẳng lẽ Diệp Linh chết cùng hắn có liên quan gì sao?
Bất quá Diệp Lạc rất nhanh phủ định ý nghĩ này, bởi vì nếu như Tử Dạ muốn giết Diệp Linh thì làm gì còn chờ tới bây giờ? Hắn nếu đã thả cho nàng ta quay về Diệp phủ thì chính là không muốn giết nàng, càng không có lý gì sau khi thả Diệp Linh lại giết nàng.
Thanh nhi thấy Diệp Lạc trầm tư không nói nghĩ nghĩ răng Diệp Lạc vì cái chết của Diệp Linh mà thương tâm vội nói:
-“Tiểu thư người cũng đừng khổ sở nữa, nhị tiểu thư chết đi coi như cũng là một cách giải thoát, nàng ta kiêu ngạo như vậy, nếu sống mà trở nên điên điên khùng khùng càng khiến nàng thống khổ hơn thôi.
Diệp Lạc nhẹ nhàng thở dài một hơi, Thanh nhi nói không sai, Diệp Linh luôn luôn kiêu ngạo, nếu nàng ta có một ngày tỉnh táo lại biết mình điên khùng như vậy đối với nàng ta mà nói sẽ là một đả kích rất lớn, chỉ là nếu lúc trước nàng không đáp ứng tiên hoàng gả cho Tử Dạ thành Thái tử phi của hắn, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra như vậy?
Nghĩ đến đây trong lòng Diệp Lạc dâng lên một cỗ nồng đậm áy náy, sự xuất hiện của nàng đã gián tiếp hại chết Diệp Linh, nếu không phải nàng, Diệp Linh hiện tại vẫn là phi tử trong cung, vẫn đang sống một cuộc sống vô cùng tốt đẹp.
Thanh nhi làm sao lại không biết Diệp Lạc đang suy nghĩ gì? Nàng biết Diệp Linh chết đi Diệp Lạc nhất định sẽ áy náy, cho nên nàng nhẹ giọng nói:
-“Tiểu thư, người không cần quá tự trách, chuyện của nhị tiểu thư không phải do người, Tử Dạ thân là vua của một nước, hậu cung cũng sẽ có những phi tần khác, lấy tính cách của nhị tiểu thư làm sao có thể dung hòa với những người khác?”
Diệp Lạc nhẹ nhàng đặt linh vị tới trên bàn, sau đó từ trên ghế đứng lên bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài đường phố náo nhiệt, nàng biết Thanh nhi nói rất đúng, sự thật Diệp Linh tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào cùng nàng ta tranh đoạt, chính điều đó đã tạo nên bi kịch ngày hôm nay.
Diệp Lạc tâm tình không tốt nhìn bên ngoài, bỗng nhiên một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng.