Thư được gửi đi, ngày hôm sau hắn liền đến, trong lòng hắn quả nhiên là có nàng, bởi vì khi nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ của hắn phẫn nộ đến cực điểm, trong nội tâm nàng âm thầm vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ đau thương khóc lóc, nàng muốn hắn phải kháng chỉ.
Quả nhiên khi thấy nàng thương tâm khóc trong mắt của hắn có một tia đau lòng, hắn ôn nhu cầm tay nàng an ủi, cũng đối với nàng hứa hẹn nhất định sẽ thú nàng!
Nhưng cho dù có được lời hứa của hắn nàng vẫn không cam lòng, bởi vì hắn không đáp ứng nàng sẽ kháng chỉ, hắn làm sao có thể cúi đầu trước hoàng thượng như thế? Hắn nếu yêu nàng hẳn sẽ phản đấu hôn lễ với Diệp Lạc đến cùng mới phải chứ!
Nàng tìm mọi cách khóc lóc, làm nũng hòng khiến hắn đau lòng mà đi kháng chỉ nhưng hắn vẫn thủy chung trầm mặc, hắn chỉ nói với nàng rằng hắn không thể kháng chỉ nhưng hắn nhất định sẽ thú nàng! Ngụ ý cũng là hắn vẫn thuận theo ý chỉ hoàng thượng thú Diệp Lạc làm Thái Tử Phi mà hắn cũng sẽ lấy nàng nhưng nàng lại chỉ có thể là sườn phi của hắn!
Nàng phẫn nộ, nàng không cam lòng nhưng nàng lại phát hiện chính mình không có cách nào đi ngăn cản, hắn không phải yêu nàng sao? Hắn sao có thể nhìn nàng thương tâm mà vẫn kiên trì muốn kết hôn với nữ nhân xấu xí ấy?
Chỉ chớp mắt vài ngày trôi qua Diệp Lạc hồi phủ, dung nhan của nàng ta vẫn xấu xí kinh khủng, nàng ghê tởm nhìn thấy người trong phủ vì chuẩn bị cho chuyện chung thân của nàng ta mà tất bật bận rộn, trong lòng của nàng khó chịu giống như bị kim châm, nàng cũng đã không thể khống chế được tâm tình của mình chạy đến tìm Diệp Lạc mà hung hăng chỉ trích nàng ta, nói nàng ta không biết xấu hổ, nói nàng đoạt người trong lòng của nàng!
Trước mặt phụ thân, mẫu thân cùng tất cả mọi người trong Diệp phủ, nàng khóc đến lê hoa đái vũ thê lương mà tuyệt vọng, nàng muốn Diệp Lạc từ nay về sau sống cũng sẽ bị thế gian khinh thường!
Mục đích của nàng đã đạt, đến ngày đại hôn hết thảy toàn bộ Diệp phủ không có người nào đưa tiễn Diệp Lạc, trừ bỏ tỳ nữ mà nàng ta đem từ bên ngoài về!
Nhưng cho dù Diệp Lạc rời khỏi Diệp phủ, trong lòng nàng vẫn có một nỗi hận khó hiểu, bởi vì Diệp Lạc một thân hỷ phục đỏ chót làm nhói mắt của nàng! Bộ hỷ phục tinh xảo kia vỗn thuộc về nàng, tại sao lại khoác lên trên con người xấu xí kia?
Trong một khắc nàng cơ hồ muốn xông tới đem bộ hỷ phục xé rách! Thế nhưng nàng đã không làm, bởi vì hành động đó không phù hợp với con người bên ngoài ôn nhu như nước của nàng ở trước mặt mọi người.
Nàng xông về phòng ngủ tìm một con dao gọt hoa quả hung hăng cứa một đường trên cổ tay trắng noãn của mình, máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ mắt của nàng, nhưng là nàng lại điên cuồng cười thành tiếng, tiếng cười của nàng làm kinh động tỳ nữ bên ngoài cùng toàn bộ Diệp phủ, mẫu thân đau lòng nàng ôm chặt lấy nàng ép ca ca tiến cung đem chuyện nàng tự sát nói cho hắn biết.
Nàng tinh tường nhìn thấy trong mắt ca ca hiện lên một chút do dự cùng đau đớn, nhưng sau cùng ca ca vẫn sai người truyền tin vào hoàng cung, nàng dùng khăn thêu trắng noãn che đi máu tươi đầm đìa trên miệng vết thương, khóe môi gợi lên một nụ cười đắc ý.
Giờ lành đã đến, kiệu hoa đỏ chót dưới sự chỉ trỏ của mọi người hướng hoàng cung đi đến, lúc này khi bóng dáng của nó còn chưa biến mất đột nhiên một chiếc xe ngựa xa hoa vội vàng chạy tới Diệp phủ vô tình lướt qua đội ngũ đón dâu.
Hắn đến đây bởi vì hắn đúng như suy nghĩ của nàng không muốn đi đón dâu, biểu tình của hắn khẩn trương ngồi ở bên người nàng, nhìn vết thương trên cánh tay nàng còn chưa khô máu, vẻ mặt hắn vô cùng áy náy, nàng còn bắt gặp trong ánh mắt hắn là nồng đậm yêu thương!
Nàng ngoài mặt giả vờ rơi lệ vùi sâu trong lồng ngực hắn nhưng trong nội tâm lại đang đắc ý cười Diệp Lạc cho dù được hoàng thượng tự mình tứ hôn Thái Tử Phi thì thế nào? Nàng ta vẫn bại ở trong tay nàng, bởi vì nàng mặc dù không có thân phận thái tử phi nhưng nàng có được trái tim của hắn, còn Diệp Lạc thì sao, chẳng qua chỉ là một thái tử phi hư danh bị thế nhân khinh thường mà thôi!
Giống như nàng suy nghĩ, từ lúc đại hôn cho đến khi trời tối hắn cũng không có rời khỏi nàng nửa bước mà là đáp ứng yêu cầu của nàng ở lại.
Cho dù hắn không ngủ lại ở trong phòng nàng nhưng chỉ cần hắn lưu lại không trở về cung động phòng với Diệp Lạc cũng đã đủ rồi.
Đêm hôm đó nàng thật lâu không thể đi vào giấc ngủ, nàng đang tính toán làm thế nào mới có thể đem những thứ vốn thuộc về mình tây toàn bộ đoạt lại, trong đêm khuya ca ca lại nằm ngoài dự kiến xuất hiện ở trong phòng ngủ của nàng.
Ca ca nhìn nàng, ánh mắt đầy chỉ trích trách mọc, nói rằng nàng đã thay đổi! Nàng cười lạnh, nàng thay đổi sao? Không, nàng không thay đổi nàng, bản chất của nàng vốn là như vậy, chỉ là ca ca căn bản không có phát hiện ra thôi!
Hắn hiện tại đến chỉ trích nàng là vì Diệp Lạc sao? Hắn nhìn ra cái gì? Nhìn ra dụng tâm của nàng sao? Nhưng hắn thân là ca ca của nàng, hắn làm sao có thể vì nữ nhân xấu xí đó mà đến chỉ trích nàng? Nàng mới là muội muội ruột của hắn, không phải sao? Diệp Lạc chẳng qua chỉ là đứa nhỏ do thị thiếp sinh ra, chỉ có nàng mới là ruột thịt của hắn!
Đối với chỉ trích của ca ca nàng căn bản là chẳng thèm để tâm, ai cũng không thể đem những thứ thuộc về nàng cướp đi, cho dù người kia có là ca ca của nàng cũng không được!
Đối mặt với ánh mắt châm chọc của ca ca, hơn nữa trong mắt hắn còn hiện lên một tia thương hại, hắn đang làm cái gì? Hắn thấy nàng đáng thương sao? Hay là đang thương hại Diệp Lạc? Nàng chợt phát hiện tại nàng chán ghét ca ca dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng.
Bởi vì người đáng thương không phải là nàng, mà hẳn phải là nữ nhân xấu xí kia mới đúng! Không phải sao? Trong nội tâm nàng phẫn nộ, nàng lạnh lùng nhìn ca ca nói: ta muốn nàng về sau sống không bằng chết!
Suy nghĩ của Diệp Linh
Edit : Muỗi Vove
Nghe xong những lời này của nàng trên mặt ca ca xẹt qua một chút thống khổ, hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó như có điều muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn trầm mặc rời đi.
Nàng nhìn theo bóng lưng cô tịch của ca ca trong lòng có cảm giác như được trả thù, nàng cũng không biết vì sao nàng lại có cảm giác như thế? Chẳng lẽ là vì ca ca đứng ra bênh vực cho nữ nhân xấu xí mà nàng ghét nhất sao?
Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, chuyện của người khác nàng không muốn biết cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu, cho dù hắn là ca ca của nàng cũng đừng mơ tưởng có thể thay đổi được quyết định của nàng.
Sau ngày nàng khóc thương tâm muốn chết Tử Dạ rốt cục không đành lòng đem nàng mang vào hoàng cung, đúng vậy đây là kết quả nàng muốn thấy nhất, chỉ có vào hoàng cung kế hoạch của nàng mới có thể từng bước một tiến hành.
Ở thánh điện, thời điểm nàng nói dối nàng thấy trong mắt hắn hiện lên một chút kinh ngạc, hắn kinh ngạc vì nàng nói dối sao? Có lẽ là thế nhưng nàng nhất định phải nói dối, nàng vốn không trông cậy có thể lừa được hắn, bởi vì hắn cùng với nàng trong lúc đó căn bản không phát sinh cái gì, người nàng muốn gạt chính là hoàng thượng và Diệp Lạc, nếu không nói dối hoàng thượng lão gia hỏa kia như thế nào có thể đồng ý để nàng tiến cung?
Hết thảy đều rất thuận lợi, nàng âm thầm châm ngòi cho những mâu thuẫn của hắn và Diệp Lạc, quả nhiên hắn càng ngày càng chán ghét nàng ta, nhìn hắn tra tấn Diệp Lạc trong lòng của nàng quả thực thống khoái vô cùng, đây là kết quả nàng mong muốn nhất, không ai có thể đoạt đi bất cứ thứ gì của nàng? Nổi thống khổ của nàng ta giờ mới bắt đầu, nàng muốn Diệp Lạc cũng như mẫu thân vô dụng của nàng ta chậm rãi bị trượng phu của mình tra tấn đến chết!
Nàng thông minh biết lời nói dối có thể duy trì nhất thời nhưng không có thể duy trì lâu dài, cho nên nàng dụng kế làm ình chân chính trở thành người của hắn, thế nhưng sau đó nàng lại trông thấy hắn và Diệp Lạc ôm hôn trong ngự hoa viên, thật sự khiến nàng hận chết đi.
Hắn không phải yêu nàng sao? Hắn làm sao có thể chạm vào người Diệp Lạc? Hắn hôn nàng ta biểu tình say mê như thế khiến lòng nàng nhói đau, hắn phản bội nàng, hắn làm sao có thể phản bội nàng? Hắn là của nàng, hắn làm sao có thể đi hôn nữ nhân xấu xí kia?
Nàng hận, nàng không cho phép bất cứ ai phản bội nàng, quản chi là hắn, nếu đã phản bội nàng như vậy hắn nên nhận sự trừng phạt bao gồm cả Diệp Lạc!
Trong lúc tức giận nàng đã làm ra một việc khiến cả đời này vô cùng hối hận, nàng đã tự tay giết đứa nhỏ của mình và hắn, nàng làm như vậy là vì muốn đem tội danh này đổ lên đầu Diệp Lạc, cũng thuận lợi trả thù hai người đó.
Nhưng là nàng sai lầm rồi, nàng không nên ra tay sát hại con của mình, nàng mất đi đứa nhỏ cũng mất đi hắn, nhưng Diệp Lạc vẫn không tổn hao chút nào, nàng ta vẫn là một Thái tử phi cao cao tại thượng, còn nàng, nàng đang sống từng ngày trong bất an.
Hắn bắt đầu thay đổi thái độ với nàng, cũng đối nàng lãnh đạm, nàng hối hận, nàng hối hận chính mình giết đứa nhỏ, nếu đứa nhỏ còn sống, như vậy hắn còn có thể đối xử như thế với nàng sao?
Nàng không thể chịu đựng được cảnh bị hắn vắng vẻ, nàng muốn vãn hồi trái tim của hắn, thời điểm biết được hắn đáp ứng cùng mình lên núi Thiên Hoa cầu con nàng mừng rỡ như điên, mà nàng lại trăm triệu không ngờ chuyến đi này sẽ xảy ra nhiều biến cố như vậy.
Khi ở trên núi Thiên Hoa gặp thích khách, nàng cho là hắn đã chết, nàng tuy rằng sợ hãi nhưng cũng không thương tâm, nhất là khi hồi cung biết được Diệp Lạc bị chết cháy ở Ly cung, Ly cung bây giờ cũng trở thành một đống phế tích, trong lòng nàng quả thật âm thầm cao hứng.
Trong lòng nàng biết đã không có hắn nàng ở trong cung sẽ rất khó để tiếp tục sinh tồn, nhưng chuyện đó cũng không làm khó được nàng, đối với người được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam ứng Vương trong tình thế bắt buộc nàng phải dùng mỹ mạo của mình làm vũ khí.
Nhưng là nàng trăm triệu thật không ngờ, việc nàng cố ý tiếp cận Ứng Vương lại rước thêm muôn vàn nhục nhã!
Nàng không cam lòng, nàng tức giận căm phẫn, càng khiến nàng không thể chịu được là người mà Ứng vương gia yêu lại vẫn là Diệp Lạc, nàng ta có gì tốt ?Nàng mọi thứ cũng không bằng nàng ta, điều làm nàng phẫn nộ oán hận đó là Diệp Lạc cư nhiên không chết! Nếu biết nàng ta vẫn đang ở lãnh cung bình an vô sự. Nàng tuyệt đối sẽ không hành động như vậy! Tuyệt đối sẽ không!
Nàng mất đi lý trí một lần lại một lần thất bại, oán hận chồng chất lên oán hận làm nàng bắt đầu điên cuồng mà trở nên liều lĩnh, rốt cục Diệp Lạc bị vu cho tội bất trinh, tội danh này sẽ khiến nàng ta bị đánh thăng vào địa lao, chiến thắng đã nằm trong tay nàng!
Khi nàng biết được Diệp Lạc bị áp giải đến Hình đường nàng liền khẩn cấp đi xem, nàng muốn tận mắt chứng kiến nàng ta bị đánh tiến vạn kiếp bất phục!
Nhưng là khi nàng chạy tới Hình đường, hết thảy xảy ra trước mắt đập tan mộng đẹp của nàng. Không, nàng không tin, nàng không tin!
Nàng không thể chấp nhận sự thật này, nàng càng không cách nào chịu được ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn nàng, hắn ở trước mắt nàng đem Diệp Lạc ôm vào trong ngực, hơn nữa còn dùng ngữ khí nhỏ nhẹ khẩn cầu nàng ta đừng rời đi, hắn gọi nàng ta là Lạc nhi, Lạc nhi!
Hắn làm sao có thể đối xử với nàng như thế? Hắn làm sao có thể yêu Diệp Lạc? Hắn làm sao có thể? Hết thảy trước mắt đâm thật sâu vào mắt nàng, nàng không cam lòng, nàng tuyệt đối không chấp nhận kết quả như vậy, tại đây trong một khắc nàng giống như thấy được nụ cười lạnh của hắn, ca ca cười nhạo còn có biểu tình châm chọc trên mặt Diệp Lạc!