Thái Tử Phi Thất Sủng

chương 207: huynh muội gặp lại (232)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoàng đế Sở quốc bị người ta dùng đao kê vào cổ, tự nhiên là không dám phản kháng, đành phải theo những người đó rời đi, nghe phía sau tiếng đao kiếm truyền đến càng ngày càng xa, tim của hắn tuy rằng lo lắng, lại vẫn đang cố gắng bảo trì sự bình thản.

Mà vị nương nương kia, nàng chính là mẫu phi của Hương Linh công chúa, là người luôn luôn được nuông chiều từ bé – Hồng phi nương nương, chưa từng trải qua kinh hách, khi nàng nhìn thấy lưỡi đao sáng loáng, sớm đã sợ tới mức toàn thân như nhũn ra, không thể nhúc nhích, trước sự hối thúc của những người bịt mặt, nàng chính là lết đi từng bước!

Mấy người bịt mặt nóng lòng, không ngừng thúc ép nàng, nhưng là, nàng cả người run run, căn bản là không thể bước đi.

Một tên bịt mặt đang khống chế Sở hoàng không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Hồng phi liếc, trong mắt hiện lên một tia hung quang, tức giận nói:

-”Lão Tam, đem con tiện nhân kia giết! Khổng thể để như vậy, truy binh của cẩu hoàng đế mà đuổi tới thì nguy!”

Lão Tam nghe xong lời này, sát tâm nhất thời nổi lên, chỉ thấy hắn mạnh đem hồng phi đẩy ngã trên mặt đất, giơ tay chém xuống, nháy mắt Hồng phi đang thương cũng không kịp kêu lên một tiếng, như vậy hương tiêu ngọc tổn!

Mà Sở Hoàng không hổ là vua của một nước, hắn tận mắt thấy một khắc nữ nhân kia còn làm nũng ở trong ngực mình, giờ phút này bị chết thê thảm như thế, nhưng ngay cả một cái nhăn mày cũng không có, mà là mặt không thay đổi chứng kiến hết thảy.

Giết Hồng phi, mấy người bịt mặt khống chế Sở Hoàng đang muốn tiếp tục đi về phía trước, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên từ chỗ sâu trong rừng liễu, bỗng nhiên lóe ra hai bóng người màu trắng, ngăn cản bọn họ.

Lão Tam hướng kia hai Bạch y nhân nghênh đón, lại chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, trên đùi của hắn liền truyền đến một trận đau đớn, nháy mắt ngã nhào trên đất, hắn thậm chí thân pháp của đối phương cũng đều thấy không rõ ràng.

Hai Bạch y nhân này võ công cực cao, đảo mắt, đã cướp được Sở hoàng từ trong tay đám người bịt mặt, ngay sau đó, một trong hai người Bạch y nhân một tay bắt lấy Sở Hoàng, thân ảnh giống như quỷ dị, biến mất trong rừng liễu.

Không biết qua bao lâu, thời điểm Sở hoàng tỉnh dậy, lại phát hiện hắn ở một nơi xa lạ, mà chính hắn, giờ phút này chật vật nằm trên mặt đất, người cứu hắn, giờ phút này đang đứng ở một bên, đưa lưng về phía hắn.

Sở Hoàng dựa vào thành bàn đứng lên, nhìn bóng lưng Bạch y nhân, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên, Bạch y nhân xoay người lại, nhìn hắn, thản nhiên nói:

-”Ông đã tỉnh?”

Sở Hoàng nhìn người trước mặt, không khỏi ngây ngẩn cả người, hắn không có nghĩ đến, người cứu mình lại là một nữ tử, hơn nữa, là một nữ tử dung nhan tựa thiên tiên.

Hắn bản chất phong lưu, thân là vua của một nước, hậu cung có vô số phi tử, ngày ngày nhìn đến biết bao nhiêu mỹ nhân, giờ phút này…đối với bạch y nữ tử trước mặt, lại giống như là khác nhau một trời một vực.

Thấy Sở hoàng cứ nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Diệp Lạc có điểm không vui, nàng lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác, thanh âm lạnh lùng nói:

-”Ông yên tâm, ông bây giờ đã muốn thoát khỏi nguy hiểm rồi, một lúc nữa, tự nhiên sẽ có người mang ngươi tiến cung!”

Sở Hoàng lưu luyến đem ánh mắt từ trên người Diệp Lạc thu hồi, hắn sẽ không để ý Diệp Lạc đối với hắn lãnh đạm như thế, mà lại hỏi:

-”Là ngươi cứu trẫm, trẫm nhất định sẽ hảo hảo báo đáp ngươi!”

Diệp Lạc cười lạnh một tiếng, phất tay:

-”Không cần!”

Sở quốc hoàng đế, trong mắt không có hảo ý, tưởng nàng không biết sao? Thân là vua của một nước, lại háo sắc như thế, vừa mới lúc nãy phi tử của hắn chết thảm ngay trước mặt, mà bây giờ hắn còn đối với chính mình nổi lên tâm tư, thật là khiến người ta giận sôi!

Sở Hoàng thấy Diệp Lạc đối với mình lãnh đạm, không khỏi có điểm không vui, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, thanh âm trầm thấp vang lên:

-”Là người nào ở trong này?”

Tiếng nói vừa dứt, một người mang y phục màu lam nhạt từ bên ngoài viện đi vào.

Diệp Lạc quay đầu lại, đôi mắt sáng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nhẹ giọng kêu một tiếng:

-”Đại ca!”

Diệp Hạo nghe thấy thanh âm vô cùng quen thuộc kia, trong lòng chợt động, hắn thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm, khi hắn kinh ngạcđối diện với dung nhan khuynh thành của Diệp Lạc thì không khỏi ngây ngẩn cả người!

Khuôn mặt này, chính là mỹ nhân bước ra từ trong tranh của Tử Dạ, mà nàng, đang đứng ở trước mặt hắn, là muội muội che giấu dung mạo hơn mười năm của mình, Diệp Lạc! Cũng chính là người trong lòng hắn nhớ mãi không quên.

Qua một hồi lâu, Diệp Hạo mới từ trong sự kích động bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Diệp Lạc, rung giọng hỏi:

-”Lạc nhi. . . . . . ? Là muội sao. . . . . . . . ?”

Diệp Lạc gật gật đầu, lại nói:

-”Đại ca, đã lâu không gặp, mọi người vẫn khỏe chứ? Gia gia vẫn khỏe chứ?”

Nhìn Diệp Lạc thản nhiên đứng cách đó không xa, Diệp Hạo nhịn không được kích động trong lòng, hắn bước lên từng bước, kéo Diệp Lạc vào lòng, xúc động nói:

-”Lạc nhi, thật là muội, đúng là muội rồi. . . . . . . .”

Thân thể Diệp Lạc có điểm cứng ngắc, nàng không có thói quen cùng Diệp hạo thân mật như thế, thân là thân huynh muội, Diệp Hạo trong quá khứ, mặc dù đối với nàng không chán ghét, nhưng là cũng không tiếp xúc gì nhiều, mỗi lần nhìn thấy nàng, đều là thản nhiên, mà bây giờ, hắn đột nhiên nhiệt tình như vậy, lại làm nàng không biết phải làm sao!

Mà Diệp Hạo cũng không có phát hiện hành động của hắn có gì không ổn, tim của hắn, sớm đã bị niềm vui che kín, giờ phút này, hắn thầm nghĩ lẳng lặng ôm lấy nàng, quản chi, ở trong lòng của nàng, đây chỉ là cái ôm giữa huynh muội.

Sở Hoàng, yên lặng đứng ở một bên, khi hắn nhìn đến Diệp Hạo ôm Diệp Lạc vào lòng, trên mặt hắn hiện lên một tia lo lắng.

Làm như cố nhân đến

Edit: Muỗi Vove

Diệp Lạc tuy rằng kinh ngạc thái độ Diệp Hạo đối với mình quá mức thân mật, nhưng là, dù sao cũng là người một nhà, nàng tuy rằng hận phụ thân đối mẫu thân vô tình, hận đại nương không tốt, nhưng là, đối Diệp Hạo, nàng lại không hận hắn, bởi vì, trong quá khứ, Diệp Hạo mặc dù đối với nàng thái độ lãnh đạm, nhưng cũng xem như có vẻ quan tâm đến nàng.

Mà bây giờ, nhìn hắn chân tình biểu lộ, trong lòng cũng cực kỳ cảm động. Chỉ có điều nàng làm sao biết được, Diệp Hạo đối với nàng tâm tư?

Lúc này, bỗng nhiên một hồi tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, một người mặc y phục đỏ chót chạy vào trong viện, thời điểm nàng nhìn thấy hai người đnag ôm nhau ở trong này, bỗng nhiên sắc mặt trở nên vặn vẹo, nàng kích động xông lên phía trước, đẩy ra hai người ra, kéo lấy góc tay áo Diệp Hạo, chỉ vào mặt Diệp Lạc điên cuồng hét lên:

-”Là ngươi, là con hồ ly tinh này, là ngươi câu dẫn Dạ ca, ta sẽ không, sẽ không để yên cho ngươi. . . . . . . . .”

Diệp Hạo nhìn Diệp Linh níu chặt lấy ống tay áo mình, bất đắc dĩ nắm tay nàng, nói:

-”Linh Nhi, không cần vô lễ, mau trở lại phòng đi!”

Diệp Lạc kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Diệp Linh một thân quần áo đỏ chót, nàng không dám tin, nữ nhân điên điên khùng khùng tóc tai bù xù trước mắt này chính là Diệp Linh, là muội muội âm hiểm giả dôi của nàng!

Khi Diệp Linh thấy rõ ràng dung mạo của Diệp Lạc, bỗng nhiên thét lên một tiếng chói tai, nàng hết tay Diệp Hạo, hướng Diệp Lạc xông đến, điên cuồng mà đập, khàn giọng kêu lên:

-”Là ngươi. . . . . . . Là ngươi! Ngươi đi. . . . . . . . Đi mau. . . . . . . . Ta không muốn gặp ngươi, là ngươi đoạt Tử Dạ . . . . . Là ngươi đoạt của ta hết thảy. . . . . . . . Là ngươi. . . . . Ta muốn giết ngươi. . . . Ta muốn giết ngươi. . . . . . . !”

Diệp Lạc võ công cao cường, Diệp Linh làm sao có thể gây tổn thương đến nàng, chỉ thấy nàng thân ảnh chợt lóe, Diệp Linh mất đi mục tiêu, tay không kịp thu lại, nặng nề ngã nhào trên đất, mà nàng ta lại giống như không biết đau đớn, khuôn mặt bị che kín bởi thù hận, vặn vẹo lên, gắt gao nhìn thẳng Diệp Lạc!

Diệp Lạc lẳng lặng nhìn Diệp Linh ngã ngồi trên mặt đất, không biết vì sao, vừa nhìn thấy ánh mắt oán hận của Diệp Linh, còn có quần áo đỏ chót trên người nàng, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ đau thương, lòng của nàng mơ hồ cảm thấy đau đớn, trong đầu nàng không ngừng hiện lên từng đoạn ký ức.

Trong lúc hoảng hốt, Diệp Lạc dường như nhìn thấy vẻ mặt oán hận của một nữ tử, bắt lấy thanh chủy thủ sắc bén, hung hăng cắm vào hậu tâm của nàng, bên tai nàng vang lên tiếng cười điên cuồng của nàng ta, bỗng nhiên nàng cảm thấy trong đầu co rút đau đớn, một trận cháng váng, làm nàng cơ hồ đứng không vững.

Diệp Hạo nhìn thấy sắc mặt Diệp Lạc có điểm tái nhợt, cũng bất chấp Diệp Linh, bước nhanh đi lên trước, lo lắng đối Diệp Lạc hỏi:

” Lạ nhi, muội làm sao vậy?”

Diệp Lạc thống khổ lắc lắc đầu, lòng của nàng giống như bị người ta hung hăng đâm một đao, vẫn không ngừng chảy máu. Chuyện cũ từng màn ở trong đầu nàng dần hiện lên, đúng vậy, nàng đã nhớ ra hết thảy, nhớ lại quá khứ không chịu nổi kia! Bao gồm cả tình yêu của nàng, hận của nàng, còn có ân oán với Diệp Linh!

Sắc mặt Diệp Lạc trắng bệch, nàng nhẹ nhàng đẩy Diệp Hạo ra, chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Linh, hai mắt gắt gao nhìn thẳng nàng, chậm rãi, gằn từng tiếng nói:

-”Ngươi thật sự hận ta như vậy sao? Vì sao? Vì sao ngươi muốn một lần lại một lần mà nghĩ giết ta? Là bởi vì hắn sao? Hay là bởi vì ta trở ngại ngươi hết thảy?”

Diệp Linh trong ánh mắt đục ngầu, có nồng đậm oán hận, nàng hung hăng nhìn thẳng Diệp Lạc, trong miệng không ngừng lặp lại:

-”Giết ngươi. . . . . . Ta muốn giết ngươi. . . . .”

Bỗng nhiên, nàng từ trên đất đứng dậy, vươn hai tay, nhanh như chớp bóp cổ Diệp Lạc, thê lương thét to:

-”Ta muốn giết ngươi. . . . . . Chỉ có giết ngươi. . . Tử Dạ mới có thể như quá khứ yêu ta. . . Yêu ta. . . . . . .”

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Diệp Lạc cũng không có trốn tránh, mà chỉ lặng yên đứng nguyên tại chỗ, tùy ý để Diệp Linh gắt gao nắm lấy cái cổ thon dài của nàng, vẫn không nhúc nhích.

Mà Diệp Hạo đứng ở một bên lại quá sợ hãi, hắn bước lên, dùng sức muốn tách Diệp Linh ra, nhưng là, hắn lại phát hiện, Diệp Linh kia, thần thái đã quá điên cuồng, hắn căn bản không kéo nàng ra được, lâm vào đường cùng, hắn đành phải mạnh tay gõ vào sau gáy Diệp Linh, rồi đỡ lấy thân thể nàng.

Diệp Hạo thần sắc ưu thương nhìn Diệp Linh hai mắt nhắm nghiền, hôn mê nằm trên mặt đất, sau đó lo lắng nhìn Diệp Lạc, hỏi:

-”Lạc nhi, muội không sao chứ?”

Diệp Lạc lắc đầu, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên một tiếng thét chói tai truyền đến, Diệp phu nhân chạy vào, nàng vọt tới bên cạnh Diệp Linh, kêu lên:

-”Ngươi là người nào? Vì sao thương tổn nữ nhi của ta. . . . . . . . .”

Nói tới đây, nàng lại thét lên một tiếng.

Chỉ thấy Diệp phu nhân hai mắt trừng trừng, gắt gao nhìn thẳng Sở hoàng đang đứng một bên, trên mặt biểu tình giống như gặp quỷ, sửng sốt một hồi lâu, mới lấy lại bình tĩnh hỏi:

-”Là ngươi! Làm sao ngươi lại ở chỗ này?”

Sở Hoàng cau mày, nhìn nữ nhân kinh hoảng thất thố trước mặt, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nữ nhân này giống như có điểm quen thuộc, nhưng là, hắn cũng không nhớ ra được, đã ở nơi nào gặp qua, hắn nhìn Diệp phu nhân liếc mắt một cái, nói:

-”Ngươi nhận thức ta?”

//Có khi nào Diệp Hạo là con của ông này không ta?//

Truyện Chữ Hay