Năm Thái Hòa thứ Mười một, ngày Mười hai tháng Mười.
Ta cứ thắc mắc tại sao Hoàng hậu lại đột nhiên muốn ta cùng người đi đạo ngự hoa viên, hóa ra là đã chuẩn bị sẵn một màn kịch ở đó rồi.
Trương thị thật ngu ngốc, quả nhiên rơi thẳng vào bẫy mà Hoàng hậu giăng ra, còn thật sự tranh chấp với Giang thị khiến cả hai cùng rơi xuống nước nữa chứ. Cuối cùng thì ai sai ai đúng đây?... Thôi, không cần quan tâm điều đó, ngay lúc này ta chỉ có thể chọn cách cứu Giang thị mà thôi.
Năm Thái Hòa thứ Mười một, ngày Mười lăm tháng Mười.
Hoàng hậu giam Giang thị trong cung Hưng Thánh, nói là muốn hành hình nàng. Chẳng còn cách nào khác, ta chỉ có thể cùng Lão ngũ quỳ trước cung Hưng Thánh. Mặt đất lạnh chết đi được!
Không ngờ Trương thị cũng đến! Quả là lạ! Cô ta cũng hiểu thế nào là đại cục sao?
Hoàng hậu cuối cùng cũng thả Giang thị, ta cùng Lão ngũ chạy đến nhưng Lão ngũ nhanh tay hơn, trước khi ta đến gần đã ôm lấy Giang thị.
Thấy tiểu thái giám khiêng Giang thị ra cứ len nhìn mình, ta cố ý chậm rãi thu tay lại, nắm thành quyền. Có điều, sắc mặt Giang thị quả thật trắng bệch khiến ta có chút không đành lòng, cô ấy bị thế này thật ra cũng chỉ vì ta mà thôi.
Năm Thái Hòa thứ Mười một, ngày mùng Tám tháng Chạp.
Ta từ đại doanh Giang Bắc trở về, Trương thị dẫn đầu một bầy oanh yến đứng đợi sẵn ở ngoài cửa cung.
Ngay từ đầu cô ta đã bất thường, không thèm để mắt đến ta nhưng cứ thỉnh thoảng lại liếc về phía bọn Hoàng thị. Ta còn tưởng cô ta tiến bộ không ít, chẳng ngờ vừa vào điện cô ta đã hiện nguyên hình, trước mặt cung nữ trêu đùa ta, còn dám nghĩ đến chuyện bỏ xuân dược thêm lần nữa! Nữ nhân này quả thật thừa ngực thiếu não!
Năm Thái Hòa thứ Mười hai, ngày Mười lăm tháng Giêng.
Trương thị mặc nguyên bộ đồ đỏ từ đầu đến chân, vô cùng vui vẻ, còn có tâm trạng trêu đùa với tiểu cung nữ. Cô tưởng ta không biết màu đỏ phối với xanh lá phá hoại thẩm mỹ đến mức nào sao?
Cả đường đi cô ta rất yên tĩnh, cũng không quấn lấy ta như mọi khi khiến ta bất giác thấy được an ủi, nữ nhân này cuối cùng đã có chút tiến bộ rồi.
Trước khi vào đại điện, ta nắm lấy tay cô ta, cô ta rõ ràng ngập ngừng một chút, sau đó đến nhìn cũng không dám nhìn ta lấy một cái. Đột nhiên, ta thấy rất buồn cười.
Giang thị vẫn gầy gò như mọi khi, bộ dạng thanh tú đứng đó nhìn ta. Rõ ràng đã nói sẽ đóng thật tốt vở kịch này nhưng ta vẫn không nỡ khước từ ánh mắt của cô. Ta thật sự có lỗi với cô ấy, đúng không?
Bất ngờ là Trương thị vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn dám đấu mắt với Lão ngũ.
Cũng may Lão cửu xuất hiện đúng lúc đã cứu vãn cục diện. Có điều, hắn ta và Trương thị làm gì mà liếc mắt đưa tình với nhau như thế? Lại còn điệu Ba mươi sáu, ba sáu mười tám, không phải là "mười tám điệu sờ" sao! Tưởng ta không biết số chắc?
Hoàng tổ mẫu vẫn thích Trương thị như trước, còn cầm tay hai bọn ta để lên nhau, Trương thị bộ dáng thẹn thùng cúi đầu xuống, có điều vừa về chỗ đã vô cùng kích động, cầm lấy tay cung nữ bên cạnh xoa nắn mãi không buông. Ta nhìn thấy rồi đấy!
Thấy Giang thị dùng mắt ra hiệu, ta lén lút rời khỏi chỗ ngồi, cùng cô đi đến bên bờ hồ Thái Dịch. Giang thị đem ghi chép về các cuộc nói chuyện hằng ngày giữa Lão ngũ cùng các đại thần trong triều giao cho ta, còn chưa kịp nói thêm gì khác đã nghe thấy tiếng chân từ bìa rừng truyền đến. Vẫn là Giang thị thông minh, lập tức chuyển chủ đề sang Trương thị.
Trương thị thật ngu ngốc, cũng không thèm nghĩ tại sao người ta lại dụ cô ta ra đây.
Còn nữa, Dương Nghiêm, ngươi tưởng ngươi leo lên cây thì ta không biết đấy hả?
Năm Thái Hòa thứ Mười hai, ngày Mười bảy tháng Giêng.
Tính cách đột nhiên thay đổi hẳn, lại còn biết hát thể loại bài hát kì quái. Trong cung thủ vệ bảo vệ nghiêm ngặt, không thể ở ngay trước mũi ta mà đổi người được... Trương thị rốt cuộc là đang làm trò gì thế?
Trên đời này thật sự có chuyện hoán đổi linh hồn sao? Thật sự tồn tại những người như Kiều thị sao?
Nhưng tại sao Trương thị bây giờ lại càng không có tý não nào thế? Trước mặt bao nhiêu người như thế mà dám miệng ra hát! Hoang đường, thật quá hoang đường! Cấm cung cô ta ba tháng! Cho cô ta có thời gian học kỹ quy định trong cung!
Còn nữa, bài hát này thật khó nghe!
Năm Thái Hòa thứ Mười hai, ngày mùng Một tháng Năm.
Đánh trồng lảng, rõ ràng là cố ý đánh trống lảng! Ta nói một đằng, cô ta trả lời một nẻo!
Người này tuyệt đối không phải là Trương thị! Trương thị trước đây không bao giờ nói những câu như thế bây giờ lại trở thành một nữ nhân mềm không nghe, rắn không buông, phải làm thế nào đây? Chẳng có cách nào cả, trước hết cứ biết thế đã. Nhìn cách nói năng của cô ta, nếu sau này lên ngôi hoàng hậu, dù hành vi có chút khó hiểu nhưng tâm tư cũng không tệ, chắc chắn có thể làm một hoàng hậu tốt.
Có điều tình hình trước mắt, cô ta sẽ không làm hỏng chuyện của ta chứ? Bây giờ tuyệt đối không thể để nhà họ Trương có cớ thay đổi quyết định.
Ta không dễ dàng hứa với ai bất cứ điều gì, lại như trúng tà đi hứa với cô ta, vậy mà cô ta có thể nói ra những lời như thế!
Không được tức giận, không được tức giận! Tổ phụ đã nói, trong bất kì hoàn cảnh nào thì tức giận cũng đều là thứ vô dụng nhất, chỉ làm cho trí óc hỗn loạn hơn mà thôi.
Trương thị lúc trước còn đỡ khiến ta lo lắng hơn!
Ngu ngốc, ngu chết được! Còn không biết cả cách ngắt câu! Mất hẳn nửa canh giờ rồi mà đến mẹ ruột cũng không nhận ra!
Ta có thể bóp chết nữ nhân này không?
Lão ngũ và Lão cửu đến thật sớm. Lão ngũ thần sắc nhẹ nhõm, có lẽ chuyện ta nhờ hắn đã làm xong rồi. Giang thị sao vẫn một thân đồ trắng thế kia? Chẳng đẹp chút nào, còn có hơi hướng xui xẻo nữa!
Người nhà họ Trương thật chu đáo, sắp xếp chỗ nghỉ của ta ngay cạnh rừng trúc tím. Ta cùng với các tướng lĩnh bàn chuyện rất lâu, đến lúc đi ra vẫn thấy Giang thị đứng ngoài chờ. Quả là một cô gái hiểu chuyện, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.
Trong lúc đi ra ngoài, Giang thị nói trong tim cô vẫn luôn chỉ có mình ta.
Ta đột nhiên thấy vô cùng có lỗi với Lão ngũ, vừa lợi dụng hắn, vừa đề phòng hắn, lại còn khiến hắn phải mang tiếng mọc sừng nữa.
Năm Thái Hòa thứ Mười hai, ngày mùng Hai tháng Năm.
Giang thị cuối cùng cũng không mặc đồ trắng nữa! Thật hiếm có!
Ánh mắt Trương thị cứ bay qua bay lại, lúc thì nhìn Lão cửu, lúc thì nhìn Dương Nghiêm, thỉnh thoảng lại liếc qua chỗ ta một cái. Nhất định có chuyện!
Lão già Trương Phóng lại dám uy hiếp ta! Ông thật sự cho rằng không có Trương gia nhà ông thì đại sự của ta không thành chắc?!
Trương thị sao lại ngồi nói chuyện phiếm cùng Lão cửu thế kia? Cô ta còn cúi đầu, dáng vẻ ngượng ngùng nữa chứ. Đã bao lâu rồi cô ta không thể hiện thái độ này trước mặt ta? Trong lòng đột nhiên giận dữ.
Trương thị lại dám cãi nhau với ta! Rừng trúc tím thì sao? Nữ nhân ngu ngốc này thật sự không biết tối qua vì sao Lão ngũ lại đến tìm cô ta sao?
Tác giả, ta thật sự không thể bóp chết cô ta à?
Được rồi, thế thì ta đành miễn cưỡng lâm hạnh cô ta một đêm vậy!
…
Cảm thấy thật kì diệu, hóa ra nữ nhân trên giường cũng có thể... nhiệt huyết dâng trào như vậy sao?
Nhưng thế này thì gọi là cô ta lâm hạnh ta, hay ta lâm hạnh cô ta đây?
Có điều, cô ta tỉnh rượu xong quả là... dễ xấu hổ, còn rối loạn đến mức quần với áo cũng chẳng phân biệt được. Ta đột nhiên cảm thấy cô ta cũng không phiền phức lắm, đã không còn là Trương thị ngày trước nữa rồi.
Có điều, rốt cuộc cô ta là ai? Lại còn biết uy hiếp ta nữa cơ đây!
Nực cười!
Ngoài ra, nữ nhân quả nhiên cởi sạch ra vẫn dễ thương hơn.
Lục Ly
Cặp nến cưới hình long phượng trong phòng đốt đã lâu, không có ai thay nên ánh nến có phần chao đảo khiến bóng người in trên vách lúc tỏ lúc mờ.
Lục Ly cúi đầu ngồi bên mép giường, nét mặt thản nhiên không nhìn ra một tia cảm xúc nào.
Từng có người dùng giọng khinh thường nói với nàng rằng, cái đám mưu kế đầy trong bụng nàng, tất cả chỉ để trèo được lên cành cao, để có được cuộc sống an nhàn, sung sướng mà thôi, nàng sẽ chẳng bao giờ biết thế nào là "mãi mãi chỉ có mình đối phương, vĩnh viễn không chia rời".
Lục Ly còn nhớ rất rõ, năm đó nàng mười bốn tuổi, đang ở tuổi dậy thì, cái tuổi mà trong lòng luôn ôm ấp những ước mơ thuần khiết.
Hôm đó, mấy người trẻ tuổi Thái tử, Triệu vương, Sở vương cùng tụ tập ở phủ Trương gia, tiểu thư còn mời thêm mấy vị cô nương con nhà quyền thế đến chơi, tổ chức một bữa tiệc thưởng hoa ở ngôi đình phía sau Ngưng Bích các. Hôm đó Lục Ly dẫn đầu các thị nữ hầu hạ bọn họ.
Lúc thay trà cho Sở vương, điện hạ đã cười với nàng, nụ cười đẹp đến mức nàng thất thần, nhất thời run tay làm đổ cả ly trà lên cẩm bào của người. Nàng vừa xấu hổ vừa lo lắng, hoàn toàn mất đi lý trí thường ngày, chỉ theo bản năng rút khăn tay trong người ra lau chỗ trà đổ... Chính trong lúc hỗn loạn đó, nàng nghe thấy Giang thị ở bên cạnh khẽ bật cười.
Đó chỉ là âm thanh nhẹ phát ra từ mũi nhưng lại thể hiện vô cùng rõ ràng thái độ khinh thường và mỉa mai.
Nàng vốn đã rất xấu hổ, vừa nghe thấy âm thanh này liền thấy trong đầu như nổ ầm một tiếng, lượng máu toàn thân dường như đều tập trung lên mặt.
Tiểu thư cũng hơi tức giận, mắng: "Tay chân thật vụng về, còn không mau giúp Sở điện hạ thay y phục đi!".
Sở vương lại cười hờ hững, chỉ nhẹ nhàng khoát khoát tay, nói: "Không sao, cứ kệ nó đi".
Nàng cố kìm chế không cho nước mắt tuôn rơi, một mình âm thầm lùi ra ngoài, tìm nơi vắng vẻ lau nước mắt. Thế nhưng sự việc còn chưa kết thúc, chính lúc này nàng lại nghe thấy Giang thị đang kể chuyện vừa rồi cho người khác nghe.
Từ giây phút đó, nàng tự nhủ với bản thân, sau này tuyệt đối không làm thiếp, tuyệt đối không để cho loại người như Giang thị khinh thường mình.
Chẳng ngờ đi một vòng dài, cuối cùng nàng vẫn phải làm thiếp, lại còn làm thiếp một người mà đến cả Giang thị cũng chả thèm là Triệu vương nữa.
Đang miên man nghĩ ngợi thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cửa phòng bị người ta đẩy vào.
Lục Ly vội dẹp bỏ những suy nghĩ vừa rồi, khoác lên mặt nụ cười phù hợp một cách hoàn hảo với tình cảnh hiện tại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Triệu vương mặc một bộ thường phục, đứng ở cửa nhìn Lục Ly hồi lâu rồi mới chậm rãi bước vào phòng, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh nàng.
Lục Ly nhất thời kinh sợ, đứng bật dậy, hai tay mân mê vạt áo, cúi thấp đầu, vừa ngại ngùng vừa e dè hỏi: "Điện hạ muốn nghỉ ngơi?".
Triệu vương ngồi vững vàng, hỏi: "Có ngủ không?".
Lục Ly ngây người, mặt lập tức đỏ bừng, hồi lâu sau mới nhỏ giọng hỏi lại: "Ngủ thật hay giả vờ ngủ?".
Triệu vương nghĩ một lát, đáp: "Ngủ thật đi".
Lục Ly do dự, mặt đỏ bừng ngồi xuống một góc giường, tiếp tục cúi thấp đầu ngượng ngùng mân mê vạt áo.
Triệu vương liếc cô một cái, lại hỏi: "Có cởi không?".
Mặt Lục Ly đỏ rực như sắp bật ra máu, ngượng ngùng không dám trả lời.
Triệu vương hết cách, đành phải tự mình bổ sung: "Cởi thật".
Lúc này Lục Ly mới liếc nhanh Triệu vương một cái, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Điện hạ... cởi trước đi".
Triệu vương: "…".
Triệu vương thầm than bản thân mình công lực còn chẳng bằng một tiểu nha đầu, im lặng nhìn thành giường hồi lâu, cuối cùng thở dài, quay đầu lại nhìn người bên cạnh: "Lục Ly, không cần giả vờ nữa, hai chúng ta đừng giả vờ nữa".
Lục Ly mở to mắt, dáng vẻ hoàn toàn không hiểu gì nhìn lại anh ta.
Triệu vương đứng dậy rót một cốc trà, liếc cô một cái, bình thản hỏi: "Bây giờ ta muốn hỏi ngươi một câu thật lòng, ngươi muốn cùng bản vương an ổn sống qua ngày hay có ý định khác?".
Lục Ly đần mặt nhìn Triệu vương hồi lâu rồi từ từ cúi đầu xuống, giọng khẽ khàng như đang tự nói với chính mình: "Cho dù có bao nhiêu ý định khác, chẳng phải cũng đều là để có thể an ổn sống qua ngày sao?".
Triệu vương yên lặng nhìn cô, không lên tiếng.
Lục Ly cũng một mực cúi đầu, không hé môi.
Một lúc sau, Triệu vương nhìn thấy từng giọt, từng giọt nước mắt như những hạt châu rơi xuống, đáp lên mu bàn tay trắng nõn đang đặt trên đầu gối của Lục Ly, bắn tung ra xung quanh. Anh ta cũng hơi mềm lòng, thầm nghĩ nha đầu này cho dù có bao nhiêu tâm cơ đi chăng nữa thì cũng chỉ là một tiểu cô nương đáng thương mà thôi.
Không biết tại sao, đột nhiên Triệu vương lại có ý định cùng Lục Ly qua lại tìm hiểu lẫn nhau, bèn thở dài một hơi, dịu giọng nói: "Được rồi, ngủ thôi. Phủ này trong ngoài đều có không ít tai mắt, đêm nay ta sẽ nghỉ ở chỗ của ngươi. Nếu sợ thì ôm chăn qua giường mềm ở phòng ngoài mà ngủ".
Nói xong, anh ra đá giày dưới chân ra, trèo lên giường.
Lục Ly hơi sững người, sau đó vội vàng đứng dậy, tiến đến giúp Triệu vương.
Triệu vương dù sao cũng là một vương gia, từ nhỏ được người khác hầu hạ đã quen, cũng không cảm thấy có gì mất tự nhiên, dưới sự hầu hạ của Lục Ly vẫn ngủ như thường. Nhắm mắt đang định đánh một giấc thì phát hiện Lục Ly đã nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh từ lúc nào.
Đến lúc này Triệu vương mới phát hiện có điều gì đó bất thường, mở to mắt liếc qua thân hình bên cạnh, thấy cô chỉ đơn giản là rút trâm ngọc, xõa mái tóc dài ra rồi kéo chăn đắp lên người, nằm sát mép giường, quay lưng lại với mình.
Nhìn kỹ thêm chút nữa thì phát hiện ra thân hình dưới chăn hơi run rẩy, càng nhìn càng thấy đáng thương.
Anh ta liền ngồi dậy, nhìn lưng của Lục Ly nói: "Haizz…".
Vừa phát ra tiếng, Lục Ly lập tức bật dậy, mặt mày nghiêm trọng hỏi: "Điện hạ có gì cần sai bảo?".
Ngược lại Triệu vương còn bị Lục Ly dọa cho giật mình, há miệng hồi lâu mới thốt ra được một câu: "Ngươi ra phòng ngoài ngủ đi, đêm hôm khuya khoắt thế này, chúng ta cô nam quả nữ nằm chung không tiện lắm".
Lục Ly nghe xong đỏ bừng mặt, cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: "Nô tì thức canh cho điện hạ".
Triệu vương vội xua tay: "Thôi đi, thôi đi".
Đến lúc này Lục Ly mới ôm chăn ra phòng ngoài.
Triệu vương thở phào một tiếng, thoải mái duỗi người trên giường, thư giãn nhắm mắt ngủ.
Giường nhỏ bên ngoài, Lục Ly vẫn không ngủ được nhưng cũng chẳng dám cục cựa gì, đành nằm thẳng đơ, trong đầu miên man nhớ hết chuyện này đến chuyện khác.
Sớm phải xa nhà, rất nhiều chuyện nàng đều không nhớ rõ, đến cả hình ảnh của phụ mẫu cũng chẳng còn lưu lại, chỉ nhớ là trong nhà có rất nhiều tỷ muội. Có một ngày, một bà lão đến, xem xét đánh giá các chị em nàng một lượt rồi chọn nàng, đưa đi khỏi nhà.
Sau này nàng vào Trương gia làm một tiểu nha đầu sai vặt. Tiếp đó, cũng không nhớ tại sao nàng lại lọt vào mắt quý nhân.
Lức đó, hình như nàng chưa được gọi là Lục Ly.
Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi nhưng chuyện ngày hôm ấy nàng vẫn còn nhớ như in. Quý nhân đó thuận miệng hỏi nàng vài câu, sau đó cười cười hỏi Trương lão gia đứng bên cạnh: "Trương Sinh, ngươi nói xem trẫm để tiểu nha đầu này bên cạnh Bồng Bồng có được không? Bồng Bồng quá nóng nảy, phải để một người tính tình cẩn trọng bên cạnh chăm sóc nó mới tốt".
Trương lão gia cung kính đứng bên cạnh, chỉ khẽ gật đầu nói một tiêng "Vâng".
Vị quý nhân đó lại ngước mắt nhìn vào một nữ nhân ở đằng xa nãy giờ vẫn luôn im lặng, ra vẻ thuận miệng, hỏi: "A Mạch, nàng nói xem?".
Nữ nhân tên A Mạch đó không lập tức trả lời mà đi đến trước mặt Lục Ly, quỳ xuống nhìn thẳng vào mắt nàng, dịu dàng hỏi: "Con có muốn ở bên chăm sóc cho cháu gái của Trương gia chúng ta không?".
Vị nữ nhân tên A Mạch này khác hẳn với những vị phu nhân, thái thái Lục Ly vẫn hay gặp trong phủ Trương gia. Người này rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, lưng thẳng hiên ngang, mặc một bộ quần áo bằng vải bông bình thường, trên người không hề có mùi son phấn, nét mặt rõ ràng đã không còn trẻ nhưng vẫn khiến người ta không rời mắt đi nơi khác được.
Lục Ly nhất thời ngây ra, hoàn toàn quên mất việc trả lời.
Vị nữ nhân kia cười nhẹ, lặp lại câu hỏi lần nữa.
Lúc này Lục Ly mới sực tỉnh, nhìn vào đôi mắt sáng dịu dàng của nữ nhân trước mặt, vội vàng lên tiếng bảo đảm lòng trung thành của mình. Nàng nói một tràng không biết bao nhiêu câu, nữ nhân kia lại chỉ giơ tay lên xoa xoa đầu nàng, nhẹ nhàng nói: "Tiểu nha đầu, ngươi nhớ rõ, trên đời này thứ quan trọng nhất là lòng người, không thể mua được, chỉ có thể đổi được mà thôi".
Nàng như hiểu như không, gật đầu.
Nữ nhân kia lại cười, hỏi: "Sau này có thể sẽ gặp phải những chuyện vô cùng khó khăn, nguy hiểm. Tiểu nha đầu, ngươi có sợ không?".
Nàng lắc đầu, vô cùng kiên định trả lời: "Nô tì không sợ, cái gì nô tì cũng không sợ, cả chết cũng không sợ".
Nghe vậy vị nữ nhân kia có vẻ hơi giật mình, rất lâu sau mới khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Thật ra chết không đáng sợ, có nhiều lúc việc tiếp tục sống còn cần nhiều can đảm hơn".
Đến câu này thì nàng hoàn toàn không hiểu, cũng không dám gật bừa.
Cứ nghĩ ngợi như thế, bên ngoài cửa sổ trời đã dần dần sáng lên.
Lục Ly hít một hơi thật sâu, ngồi dậy nhìn vào phòng trong. Tiếng thở của người trên giường vẫn đều đặn như cũ, Triệu vương có lẽ vẫn đang say giấc.
Đầu Lục Ly đột nhiên thông suốt. Nếu nương nương đã cứu mạng nàng từ tay Hoàng thượng thì nàng không thể phụ tấm lòng của nương nương được, bất kể tương lai còn bao nhiêu khó khăn, nàng vẫn phải tiếp tục sống.
Người sống, nhất định sẽ có ích hơn người chết!
Người như Triệu vương, đến cả con tiện nhân Giang thị còn có thể nắm trong tay mà đùa giỡn, chẳng lẽ nàng lại không làm được?
Nghĩ đến đây, tay Lục Ly bất giác nắm chặt lại.
Đúng khoảnh khắc đó, Triệu vương đang nằm trên giường cũng mở mắt ra, nghe thấy tiếng quần áo loạt xoạt bên ngoài, không khỏi nhếch khóe miệng lên. Dù sao cũng chỉ là một tiểu nha đẩu, lại bị bó buộc trong Triệu vương phủ của mình, cho dù cô ta có là người của ai đi chăng nữa, chỉ cần bản thân mình cách cô ta xa một chút, tỏ ra lạnh lùng một chút, cô ta còn có thể làm gì được?
Nghĩ vậy, Triệu vương cũng thoải mái vươn vai.
Trời sáng rồi, lại một ngày mới đang đến!