Edit: Do Nguyen
“Tiểu thư, tỉnh dậy, tiểu thư ơi, dậy thôi”.
Thập Nhất Nương che lỗ tai lại, tiếp tục ôm chăn ngủ tiếp.
“Tiểu thư”. Nha hoàn đến nhấc chăn lên, “Dậy đi tiểu thư”.
Thập Nhất Nương mờ mịt mở mắt, trời vẫn chưa sáng, trong phòng chỉ có ánh sáng leo lét của ngọn nến, xung quanh bốn phía vẫn còn tối thui, “Xuân Lan, có chuyện gì? Trời chưa sáng mà”.
“Tiểu thư của tôi ơi, hôm nay là ngày đại hỷ, tiểu thư mau dậy đi, trễ giờ lành không tốt đâu”. Xuân Lan không còn lời nào để nói, tân nương nhà người khác vào ngày thành thân đều lo lắng không ngủ được, còn tiểu thư nhà mình ngủ còn say hơn cả Trữ Bị Lương.
Lúc này Thập Nhất Nương mới tỉnh táo đôi chút, ngáp một cái, tùy ý nha hoàn xử lý, lúc đầu trước ngày kết hôn nàng cũng hơi sợ hãi, nhưng tối qua Thái tử chạy đến ôm ôm ấp ấp tới hơn nửa đêm, hắn còn trịnh trọng nói đi nói lại mấy lần.
“Thập Nhất Nương, ta yêu muội, chúng ta sẽ bên nhau cả đời này”.
“Chỉ cần tưởng tượng cảnh mỗi buổi sáng mở mắt dậy là có thể nhìn thấy muội, ta rất vui”.
“Thập Nhất Nương, chúng ta sống với nhau đến ngày đầu bạc, ta còn mong đến lúc chết, chúng ta cũng sẽ chết một ngày”.
- ---------------------------oo----------------------------
Lời hắn nói quá mức đẹp đẽ say lòng người, nhờ vậy những bất an lo âu của nàng tiêu tan hết, nàng cứ ngủ vùi trong lồng ngực hắn đến mê mệt.
“Tiểu thư, ăn sáng một chút đi”. Đông Mai cầm hộp đồ ăn bước đến.
“Hôm nay ăn bánh bao hả? Sao không có cháo với sữa đậu nành, ăn mỗi bánh bao làm sao đủ no?” Thập Nhất Nương ngạc nhiên, Đông Mai sao có thể thiếu sót như vậy được?
Hạ Hà lắc đầu “Hôm nay tiểu thư không được uống nhiều nước, rất bất tiện”.
Thập Nhất Nương cầm bánh bao lẩm bẩm “thật là, mới làm tân nương thôi mà đã thấy thiệt thòi rồi”.
Xuân Lan nghe mà muốn té xỉu “Tiểu thư, hôm nay người là tân nương đó, đừng nói như vậy, khôngmay mắn”.
“Tiểu thư, người phải có dáng vẻ của tân nương một chút đi, gò má ửng hồng, cúi đầu e lệ thẹn thùng, ngượng ngùng… phải ngượng ngùng, tiểu thư nhớ dùm đi”. Đông Mai hét lên, tiểu thư quá mức tỉnh rụi, không giống tân nương chút nào.
“Đỏ mặt ngượng ngùng hả?” Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ “Hay là Xuân Lan, tỷ tát ta mấy cái đi, da của ta trắng, bị đánh sẽ thành màu hồng liền á”.
Xuân Lan cố gắng nín thở bình tĩnh, hôm nay là ngày tốt, không thể bị tức giận mất hên.
“Tiểu thư yên tâm, có phấn hồng”. Thu Cúc nhẹ nhàng chạy nhanh đến.
“Nhớ bôi phấn lên”. Hạ Hà lấy ra son phấn chuẩn bị trang điểm, Thập Nhất Nương nhớ tới khuôn mặt như hát bội của Tăng Bát Nương trong ngày tân hôn, nàng lập tức phản đối “Ta không trang điểm, không bôi phấn, các tỷ đừng mong biến ta thành nữ quỷ”.
“Tiểu thư, tân nương đều phải trang điểm” Xuân Lan kiên nhẫn nói.
“Ta không trang điểm” Thập Nhất Nương lắc đầu mãnh liệt.
Trời sáng dần, Phương thị và Tôn thị chạy tới, Tăng thị và công chúa cũng đến hỗ trợ.
“Sâm Lang, Kiểm Lang, đến đây, cho cô cô ôm một cái”. Thập Nhất Nương vừa thấy hai đứa bé đangtươi cười với mình như mọi ngày liền giơ tay muốn ôm lấy.
Tiểu Sâm và Tiểu Kiểm, đứa lớn thì khỏe mạnh nở nang đã được tuổi, đứa nhỏ thì môi hồng răng trắng, xinh đẹp còn hơn con gái mới được tuổi, nghe cô cô gọi, hai đứa như hai con vịt, bước đi lạch bạch đến với cô cô thường ngày vẫn hay chơi đùa với chúng.
“Tiểu cô cô, ôm ôm”. Tiểu Kiểm nói năng vẫn chưa rõ, đang hé miệng lộ ra – cái răng mỉm cười với Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương yêu muốn chết, vươn tay ra định ôm.
“Đừng, không được” Xuân Lan giống như gặp kẻ địch, kêu người đem tiểu bảo bối ra ngoài “Tiểu thư, không được làm nhàu quần áo”.
Vì Thập Nhất Nương không muốn trang điểm, nên các nàng phải tìm cách đánh phấn tô son sao cho nhẹ nhàng nhất có thể, các nàng tỉ mỉ từng ly từng tý, các vị phu nhân thì nóng vội lắm rồi, kết quả trang điểm kiểu nhẹ nhàng thế này lại khiến mọi người kinh ngạc không thôi, Thập Nhất Nương vốn là một cô gái xinh đẹp ngọt ngào, giờ lại trong trẻo thoát tục như tiên nữ, hai mắt Tôn thị tỏa sáng, chờ sau hôn lễ nhất định phải gọi mấy nha hoàn này đến phòng, hỏi cặn kẽ cách trang điểm này mới được.
“Trang điểm đẹp quá” Tăng thị cười nói “So với ta lúc trước mặt như quỷ, thì muội xinh đẹp hơn ta rất nhiều”.
“Đại tẩu, tỷ nói vậy là đắc tội với tất cả tân nương trên đời rồi”. Công chúa tươi cười “Nhưng đúng là Thập Nhất Nương trang điểm thế này quá xinh đẹp khiến người ta chớp mắt cũng luyến tiếc, Tứ Lang nhất định sẽ ngạc nhiên lắm”.
Hôm nay người đến dự lễ rất nhiều, An Đại gia đang đãi khách.
“An Tướng quân! đã lâu không thấy, chúc mừng, chúc mừng, đúng rồi An Quốc Công đâu?”
An Đại gia cười khổ, “Tổ phụ luyến tiếc Thập Nhất Nương xuất giá……”
Lời chỉ nói một nửa nhưng mọi người đều hiểu, lão quốc công chắc đang kiếm một góc nào ngồi khóc rồi.
Nhóm nữ khách thì vui cười, khuôn mặt đỏ hồng nhìn An Tam Lang ngọc thụ lâm phong, đây chính là tình nhân trong mộng của tất cả quý nữ kinh thành, không biết sau này ai có thể gả cho hắn, nếu nóicâu không biết xấu hổ chính là nếu có thể được gả cho An Tam Lang, các nàng dù có bị giảm thọ năm cũng vui lòng chấp nhận.
An Quốc Công hai mắt rưng rưng, cháu gái của hắn, hu hu… sau này ai sẽ chơi cờ với hắn? Ai cùng hắntrồng rau? Sau khi ăn xong, ai sẽ đi tản bộ với hắn?... Càng nghĩ càng đau lòng…
Sớm biết nàng phải gả vào cung, hắn đã nhanh chân tìm một cháu rể tốt đem nhốt trong phủ… Hu hu… càng nghĩ càng hối hận, hối hận đến đỏ mắt.
Tôn thị thấy tình hình không ổn, vội vàng đem hai đứa bé Tiểu Sâm – Tiểu Kiểm đi còn chưa vững giao cho An Quốc Công, mấy năm gần đây, cha chồng bà ngày càng trẻ lại, tóc bạc đã biến thành đen khôngnói, ngay cả tính tình cũng y chang con nít, không thể để cha chồng khóc nháo làm trễ giờ lành.
“Thập Nhất Nương, tổ phụ luyến tiếc con”. An Quốc Công càng già càng dẻo dai, mỗi tay ôm một đứa bé béo mập mà vẫn có thể khóc lóc trước mặt Thập Nhất Nương.
“Tổ phụ, đừng khóc, dù có gả chồng con vẫn sẽ thường xuyên về nhà” Thập Nhất Nương cũng muốn khóc theo.
“Nhưng con đâu thể về nhà mỗi ngày”. An Quốc Công thương tâm…
“Ông cố tổ, đừng khóc”. Tiểu Sâm xoa xoa mặt An Quốc Công.
“Tiểu cô cô… đi… đi đâu?” Tiểu Kiểm nói không rõ chữ “Kiểm… Kiểm… đi… đi với… cô cô”
Tôn thị buồn cười ôm cháu trai “Tiểu cô cô của con xuất giá, Tiểu Kiểm đâu có đi theo được”.
“Tiểu Sâm cũng không đi theo được sao?” Sâm Lang kháu khỉnh khỏe mạnh hỏi.
An Quốc Công càng nghe càng đau lòng, nước mắt rưng rưng “không được, tiểu cô cô các con xuất giá, chúng ta đều không đi theo được, hu hu…”
Tiểu Sâm không đồng ý, vùng vẫy giằng thoát khỏi cánh tay An Quốc Công đang ôm bé “không cần, con muốn cô cô…”
Tiểu Kiểm nhỏ nhắn thanh tú cũng oa oa khóc lớn, ủy khuất đưa tay muốn Thập Nhất Nương ôm, nó thích nhất là tiểu cô cô, tổ phụ, tổ mẫu, cha mẹ đều không cho nó ăn bánh ngọt, chỉ có tiểu cô cô là lén lút cho ăn.
Nước mắt Thập Nhất Nương lăn dài trên má, Tôn thị nóng nảy “Đừng khóc, lớp trang điểm sẽ bị nhòe, Thập Nhất Nương, con muốn mang cái mặt như mèo đi lấy chồng hả?”
“Con đau lòng”. Thập Nhất Nương muốn ôm Tiểu Sâm, Tiểu Kiểm nhưng bộ lễ phục nặng nề rất bất tiện khiến nàng không ôm được.
Quá phiền! Phương thị không biết phải làm sao vội vàng nháy mắt ra hiệu cho An Nhị Gia, An Tam Gia để họ mang ông già với đứa trẻ không hiểu chuyện này ra ngoài.
An Quốc Công và thằng bé dở hơi bị buộc ra ngoài, trong phòng yên tĩnh hẳn, Thập Nhất Nương ngoan ngoãn ngồi im để mọi người chải tóc.
“Tam Gia” Đông Mai hành lễ.
An Tam Gia cầm hộp gỗ nhỏ bước vào “Các người lui xuống trước đi, ta muốn nói với Thập Nhất Nương mấy lời”.
Xuân Lan hơi chần chừ “Tam Gia, tiểu thư mới trang điểm xong…” Cho nên ngàn vạn lần ngài đừng làm tiểu thư khóc, hôm nay tiểu thư cứ như làm từ nước, động một cái là rơi nước mắt.
“Yên tâm” An Tam Gia nhướng mày “Nếu Thái tử dám ghét bỏ nó, ta lập tức không gả nữa”.
Xuân Lan dở khóc dở cười, Tam Gia à, làm ơn đừng gây sự.
“Sau khi gả chồng, Thập Nhất Nương đã là con cái nhà người khác”. An Tam Gia đau lòng nhìn con gái.
Thập Nhất Nương lại muốn khóc, nghĩ đến Xuân Lan nên cố gắng nuốt nước mắt trở về, “Cha, yên tâm, sau này con sẽ chín chắn hơn, không bốc đồng như con nít nữa”.
“không, con hiểu lầm rồi”. An Tam Gia nghiêm túc nhìn bảo bối của mình, “Ý của cha là con cứ sống, cứ làm những điều con thích, không cần lo lắng nhiều, cha đã là Hiệu trưởng Học viện Hoàng gia, con kết hôn, cha cũng sẽ dọn vào sống ở đó, cách Đông Cung rất gần, nếu có chuyện gì, con cứ tới tìm cha, cha sẽ thay con giải quyết”.
“thật sao?” Thập Nhất Nương vui mừng “Vậy cha con mình cùng nhau sống ở Đông Cung luôn đi cha”.
An Tam Gia cẩn thận nghĩ ngợi, “Con vừa kết hôn, không làm như vậy được, con ráng chờ một thời gian nữa, cha sẽ tìm cách dọn đến Đông Cung”. Lý do hả? Từ từ tìm là được, trên danh nghĩa hắn vẫn là thầy của Thái tử, đốc thúc Thái tử học hành là trách nhiệm của hắn, cho nên càng phải ở cùng Thái tử cho tiện việc học hành… An Tam Gia bình tĩnh suy tính…
Hôm nay, rất nhiều người đến, Thập Nhất Nương giật mình vì Công chúa đem cho nàng một chồng ngân phiếu.
“Công chúa tẩu tẩu, tẩu đem hết của cải cho muội như vậy, Tiểu Kiểm sau này làm sao mà sống?” Thập Nhất Nương há hốc miệng, mới vừa rồi cha nàng cũng cho nàng một hộp ngân phiếu, hôm nay nàng thành đại phú bà rồi hả?
“Cha của Tiểu Kiểm sẽ kiếm cho nó”. Công chúa không khách khí nói “Ta cho muội thì muội cứ lấy”.
Thập Nhất Nương thật sự không muốn “Tẩu tẩu, ngân phiếu này tẩu cầm về sau này cho Tiểu Kiểm đi, sau này Kiểm nhi cũng phải cưới vợ, phải sắm sính lễ…”
Công chúa buồn cười “Kiểm nhi mới bao lớn mà muội lo, còn sớm lắm, tám năm, mười năm nữa, Nhị ca của muội sẽ kiếm rất nhiều tiền cho nó sắm sính lễ, muội muội ngốc, muội gả cho đệ đệ của ta, ta là tỷ tỷ, ta đang mượn hoa hiến phật, cho muội cũng giống như cho Tứ Lang, hơn nữa Nhị Lang ca cũng lo lắng cho muội, muốn muội có nhiều tiền một chút để phòng thân, tuy Tứ Lang là Thái tử nhưng phụ hoàng của ta chỉ biết tiêu tiền không biết kiếm tiền, cho nên Thái tử cũng chẳng có tiền đâu, chúng ta không thể nhìn muội và Tứ Lang mỗi ngày phải tiết kiệm mà sống”.
Thái tử một nước mà không có tiền ư? Nếu so với cuộc sống hàng ngày hiện nay của An Nhị Lang và Công chúa thì quả thật không ai có thể so sánh.
Đồ ăn thì không cần phải nói, nếu Thập Nhất Nương tự nhận mình là người ăn sung sướng thứ nhì Đại Hạ thì không ai dám nhận đứng thứ nhất, cho nên về mặt ăn uống, Thập Nhất Nương của An Quốc Công phủ là số một. Nhưng dù ngươi có ăn sơn hào hải vị người khác cũng khó mà thấy được, mọi người nhìn thấy rõ nhất là ngươi mặc cái gì, trang sức dùng cái gì. Công chúa điện hạ mặc quần áo mang trang sức chưa bao giờ lặp lại, cái sau so với cái trước càng tinh xảo đắt đỏ hơn, trở thành biểu tượng thời trang của quý nữ kinh thành. An Nhị Lang tất nhiên không thể chỉ chuẩn bị cho vợ mà thiếu phần em gái. Nhưng Thập Nhất Nương không có hứng thú với đống quần áo trang sức gì đó, nàng chỉ thích ăn.
Lúc Thái tử bước vào cửa, hai thằng bé chân đi loạng choạng khóc bù lu bù loa, tuy còn nhỏ nhưng đãcó tố chất thượng võ của An gia, một đứa đánh một đứa khóc lóc kể lể “Người xấu, hu hu… Người hư lắm… không được bắt tiểu cô cô”.
“Hu hu… không được đem tiểu cô cô đi, ta đổi Ngũ thúc, Thập thúc được không? Ngươi cứ mang họ điđi, để tiểu cô cô ở lại”.
An Ngũ Lang và An Thập Lang đứng bên cạnh trơ mắt nhìn nhau không nói nên lời.
thì ra giá trị của An Ngũ Lang và An Thập Lang trong mắt hai đứa trẻ không đáng một xu như vậy.
Thái tử ngồi xuống ôm hai đứa trẻ “Xin lỗi, hai vị thúc thúc của các con không đáng giá, không đổi”.
Mặc niệm cho An Ngũ Lang và An Thập Lang…
Hai đứa trẻ khóc to lên, Tiểu Sâm đánh một quyền vào người Thái tử “Tiểu cô cô là của Sâm nhi và Kiểm nhi”.
Thái tử đau đầu, sức lực của đứa nhỏ này mạnh thật “Đồ ngốc, ta đâu có cướp tiểu cô cô của các con, tiểu cô cô chỉ đổi chỗ ở thôi mà, các con mỗi ngày cứ đến chơi với nàng là được, đâu khác hiện giờ là bao”.
“thật không?” Tiểu Sâm thu nước mắt, hỏi.
Tiểu Kiểm cũng nín khóc “Có… được không?”
Thái tử khẳng định “Được, các con cứ đến chơi với tiểu cô cô, nơi đó có nhiều bánh ngọt lắm”.
Tiểu Sâm và Tiểu Kiểm nhìn nhau, trăm miệng một lời “Tốt… Ta cho ngươi tiểu cô cô”.
Hả? An Ngũ Lang và An Thập Lang đứng bên cạnh câm nín không nói nên lời, các ngươi cứ như vậy mà bán tiểu cô cô đi thật hả?