Như Ý vừa ngồi vào chỗ đã bị mấy vị ca ca kẻ kéo áo người khều tay, bọn họ đợi mãi muội muội mới chịu trở lại. Ai lại tự động qua đó tiếp xúc với nam nhân cầu hôn mình như thế, theo lý thì họ phải tới tận phủ xin gặp mặt bảo bối mới phải. Đằng này…
- Ba vị huynh trưởng giờ nào việc nấy nha, mỹ nhân ra rồi kìa.
Nàng thừa biết họ chuẩn bị cằn nhằn với than phiền mình hành động không đoan trang, phải chặn đứng mấy cái “loa rè” trước khi nó bùng nổ. Như Ý bày ra bộ dáng tập trung cao độ mắt hướng sân khấu, tư thế của một khán giả cuồng nhiệt mong chờ sự xuất hiện của siêu sao thần tượng.
Một tiếng hát thánh thót cao vút cất lên trong phút chốc khán đài tiếng ồn tắt hẳn. Thanh âm êm ái kia ngân vang khắp toàn trường, giọng điệu mượt mà như rót mật vào tai khiến người nghe hoàn toàn trầm luân vào đó không muốn kháng cự. Thần trí như bị tê liệt tự động rơi vào trạng thái khoái lạc đê mê… tiếng hát của nàng đưa lối người khác vào cõi mộng, quyến rũ kinh hồn hơn cả… thuốc phiện.
Duyên Tiếu Kiều khảy nốt nhạc cuối cùng kết thúc bài hát, nàng kiêu hãnh liếc mắt một lượt xuống phía dưới. Người người hãy còn tâm trí bần thần… quả nhiên như nàng dự đoán. Môi hồng cong lên một nụ cười tự mãn hiện trên gương mặt thanh tú nõn nà. Tuyết Quốc mỹ nhân vô số kỳ nữ đầy đường, bệ hạ không hạ lệnh công chúa quận chúa hoàng thất mà cử nàng _ thiên kim thừa tướng phủ_ đại diện quốc thể đủ biết nàng được coi trọng như thế nào. Nàng tự tin tài năng của bản thân thừa sức chiến thắng mọi nữ tử trong thiên hạ, đặc biệt là nữ nhân được Kim Quốc thái tử cầu hôn họ Chiêu Văn danh tiếng vang lừng lẫy kia.
Tiếu Kiều nghĩ cô nương ấy nổi danh đơn giản vì “ăn theo” Vương thái tử thôi. Theo như nàng được biết cô ta trước khi dính líu vào mối tình si rùm beng của Vương thái tử cũng chẳng có gì nổi bật. Nàng ấy cùng lắm chỉ là kinh thành đệ nhất tài nữ, tài năng chưa chắc đã bằng một nửa Kim Quốc đệ nhất tài nữ công chúa Liên Tịch Hoa chứ đừng nói so sánh với nàng. Họ Chiêu Văn đó chắc hẳn giờ phút này đang run rẩy cầm cập vì phải đồng thời đấu tài với cả Tịch Hoa và Tiếu Kiều nàng. Nếu cô ta biết điều thì nên rút lui sớm đỡ mất thể diện. Đại Nam Quốc thái tử vào tay Tịch Hoa công chúa còn Kim Quốc thái tử thuộc về nàng như vậy là vẹn cả đôi đường. Thiên hạ này nữ tử duy nhất nàng đánh giá xứng tầm với mình chỉ có Liên công chúa, kết thúc đại hội cầu thân lần này chắc chắn nàng và Kim Quốc công chúa sáng giá nhất.
Trong khi đấu trường còn lặng ngắt yên ắng, mỹ nhân trên đài cười tươi kiêu ngạo, dưới đài có một bóng dáng di chuyển. Nữ tử bạch y phóng cái vèo khỏi băng ghế đang ngồi nhào ra ngoài với tốc độ nhanh như chớp. Như Ý giơ chân đạp cửa tiến vào phòng riêng dành cho thí sính thi đấu của nàng, hướng nhanh đến mấy bó hoa đem theo lúc sáng. Nàng nhanh tay chộp lấy một bó rồi rút lui cấp tốc chạy ra ngoài.
Tiếu Kiều vừa đứng lên định ôm đàn lui vào trong thì có một nữ tử tay cầm bó hoa đỏ rực đang tiến từng bậc thang leo lên đài trình diễn. Nàng ta đưa bó hoa đó cho nàng cười rạng rỡ hân hoan tỏ lòng ngưỡng mộ.
- Duyên cô nương, giọng ca thần sầu thật khiến người nghe tâm mê ý loạn.
- Đa tạ khen ngợi.
Như Ý quay xuống khán đài thấy khán giả vẫn ngu người thì mỉm cười vỗ tay thật lớn. Ca sĩ hát xong người hâm mộ cũng nên biểu hiện khen chê đoàng hoàng chứ nhỉ?
- Các vị xin cho tràng pháo tay ủng hộ Duyên cô nương!
“Năm chàng trai vàng” hưởng ứng kêu gọi của nàng trước tiên, tiếng vỗ tay lúc bấy giờ mới từ đó lan tràn bùng nổ. Bọn họ đương nhiên không biết cái lệ đem hoa tặng ca sĩ như nàng rồi, họ khi nãy còn băn khoăn không rõ nàng lên đó làm cái trò trống gì nữa.
Duyên Tiếu Kiều cầm bó hoa trong tay cũng ngạc nhiên tột độ, nữ tử này thích nghe nàng hát quá nên tặng hoa cho nàng sao? Biểu hiện tán thưởng đến từ một nữ nhân, nàng có chút chống đỡ không nổi.
- Hoa rất đẹp cám ơn cô nương một lần nữa.
- Không có gì, hoa đẹp cũng không sánh bằng mỹ nhân nàng.
Nàng đi tán tỉnh nữ nhân sao? Năm chàng trai võ công cao cường tai thính hơn thỏ nhướng mày chớp mắt, bọn họ nãy giờ vẫn một mực dõi theo hành động của nàng năm tên thì đến ba tên muốn ngất tại chỗ. Họ Vương với họ Phi quá quen với tính cách “ham mê cái đẹp” theo ngôn ngữ của nàng nên định lực huấn luyện đủ để mặt không biến sắc.
- Cô nương quá lời rồi!
Tiều Kiều ngượng ngùng ôm đàn đi ngay, nàng sợ mình còn đứng đó sẽ bị nữ tử kia bày tỏ lời yêu mất. Nàng biết bản thân mình xinh đẹp, nam nhân cầu hôn nàng đếm không kể siết nhưng mà nữ nhân cũng bị mê hoặc kiểu đó… nàng thích thú nhưng vẫn là choáng ngợp chút đỉnh nha.
Kẻ thẹn thùng người thì đang khoái chí, không cần nói cũng biết con người đắc ý đó là ai. Tiểu mỹ nhân đúng là dễ chọc mới có bấy nhiêu mà chuồn mất dạng rồi, đẹp thế mà không chịu đứng ngoan ngoãn cho nàng trêu trọc thật uổng phí mà.
Như Ý cười sáng lạng quay lại “nơi bắt đầu” còn chưa kịp ngồi vững đã bị công kích đồng bộ. Ba vị huynh trưởng nếu không nể tình nơi đây là chốn đông người, động tay chân không tiện đã tẩn nàng một trận thừa sống thiếu chết rồi, nàng đoán thế.
- Muội làm cái quái quỉ gì vậy?
- Tặng hoa.
- Sao tặng hoa cho người ta?
- Không tặng mỹ nhân thì tặng ai?
- Ba mỹ nam ngồi đây không thấy hả? Nữ nhân đi tặng hoa cho nữ nhân lại còn trước mặt đông người thế này, thiên hạ chắc chỉ có muội mới dám làm.
An Khang thở phì phò ráng kìm nén sự phật ý. Tiểu muội bảo bối đứng trước đông đảo quần hùng đi tán tỉnh nữ tử nhà người ta, nàng tưởng mấy người ở đây không nghe thấy chắc? Dù là tiếng vỗ tay reo hò ầm ĩ nhưng cao thủ võ công thính lực hơn người… ôi chao tiểu muội thật mất mặt quá!
- Muội là trân trọng người tài mà, người ta nói hiền tài là nguyên khí của quốc gia. Cô nương đó không phải người Đại Nam Quốc nên muội chỉ tặng hoa cổ vũ thôi!
- Cổ vũ cũng không nên tán tỉnh người ta chứ?
- Cái đó không phải, tán tỉnh là phải như thế này… muội thử cho huynh coi.
Như Ý cúi đầu, tay nhẹ vén tóc qua sau tai, chuẩn bị biểu cảm với lời nói “sốc hàng” nhất, dự định giúp ca ca kiến thức qua cái gì gọi là “thiên hạ đệ nhất tán tỉnh công phu” của Mỹ Nhân Quán thiếu chủ danh bất hư truyền … thì bị phá đám.
- Tiểu Ý Nhi, dừng tay trước khi quá muộn! Ta chưa cho phép sao nàng dám manh động?
- Trường ca ca!
Thanh âm nũng nịu chuyển hướng vào người mới đến khiến hắn “đứng hình” ngay tại trận. Bạch Trường nuốt khan cố gắng điều khiển hai tay giữ nguyên vị trí, bảo bối không biết nàng bày cái bộ mặt yêu kiều ửng hồng đó ra khiến chàng bị ảnh hưởng đến cái mức nào đâu?
- Chàng không phải qua đòi hoa với ta chứ?
- Không có! Hoa chỉ dành cho nàng mới xứng tầm.
Đúng là “cá mè một lứa” một giuộc như nhau, đứng ở đâu cũng trổ tài diễn nghệ. Chiêu Văn gia ba vị công tử nhìn hai kẻ trước mặt trao đổi tình cảm thì biết điều im miệng không cản trở. Dạy dỗ thì về phủ thi hành cũng chả muộn nhưng can thiệp cặp uyên ương này thì trăm hại mà chẳng thấy lợi. Khán đài lúc này được coi ké miễn phí một màn “tình chàng ý thiếp” nồng nàn muốn sịt máu mũi.
- Vậy chàng qua đây làm gì?
- Đưa tay nàng đây ta sứt thuốc, nàng bị gai đâm đau không?
Ah, gai… Như Ý lúc này mới nhớ tay mình đúng là bị gai hoa hồng đâm thật. Nàng không phải thật sự thích loài hoa này chỉ là trước cửa phòng có mỗi hoa hồng là đang nở thôi. Nàng hưởng ứng lời kêu gọi “tiết kiệm là quốc sách” nên dùng dao cắt lấy để sẵn khi cần mang đi tặng đỡ tốn tiền mua hoa khác.
- Không đau lắm nhưng mà chảy máu rồi!
Bạch Trường nắm tay nàng chăm chú “công tác cứu chữa” tỉ mỉ ôn nhu đến từng động tác. Nữ nhân khắp khán đài nhìn chàng chiều chuộng người đẹp mà đâm ra si mê, họ ghen tỵ với bạch y nữ tử kia vô cùng. Nam nhân âm thầm tán thưởng rốt cuộc tìm ra chân lý muốn ôm mỹ nhân về phải dịu dàng như vậy.
- Nàng lần sau đừng đụng đến hoa có gai để tránh bị tổn thương.
- Ta nhớ rồi! Lọ thuốc đó không phải là của ta sao?
- Nàng bán nó cho ta hai ngàn lượng bạc đừng nói là đã quên chứ?
Chàng nói thầm vào tai nàng rồi khẽ cười xoay người quay về chỗ cũ. Lọ thuốc này chính xác là chàng ăn trộm trong phòng của bảo bối. Dược của nàng thứ nào cũng tinh chế chất lượng tốt nhưng đa phần là độc dược. Chàng hỏi xin nàng không cho, hỏi mua nàng hét giá trên trời đã vậy chỉ bán độc dược chứ không bán dược chữa bệnh… đành phải “mượn” mà chưa xin phép vậy.
- Tứ muội của chúng ta đúng là “ăn nên làm ra” nhỉ?
Nghe nhị ca nói nhỏ Như Ý sụ mặt xuống khó chịu, hắn “thó” đồ của nàng chứ ở đó mà mua với bán. Dược chữa thương đó chào giá ngàn lượng bạc mới chỉ là “ lấy lại vốn”, nàng có lên cơn động kinh cũng không bán cho hắn với giá hai ngàn lượng. Huống chi đệ tử của Độc Xà Vương không buôn bán thuốc lành, hỏi mua độc dược thì thứ nào cũng có sẵn.
Nàng liếc về phía Bạch Trường cảnh cáo “nhẹ nhàng” nhưng xem ra không có mấy tác dụng. Tên ấy nháy mắt cười cười với nàng ngụ ý mười phần chắc chín “ nàng bán rồi thì không được lật lọng”. Như Ý thấy máu nóng dâng lên đầu dồn dập hơn bình thường, hắn muốn bị bóp cổ chết thì phải. Nàng “ăn chặn” của người khác là chuyện bình thường, người khác “ăn trên cơ” nàng lại là chuyện lớn. Xem nào cái bình đó giá vốn là ngàn lượng, bán thì phải có lời nên tăng gấp đôi giá vốn vị chi vạn lượng, phí bảo dưỡng bao nhiêu lâu trong phủ ngàn lượng, phí tổn thất tinh thần vì bị mất hàng nên tiếc của gây ra sự suy sụp dung nhan ngàn lượng, phí tìm kiếm hàng do mất cắp ngàn lượng ( thực ra nàng vừa phát hiện cũng chưa có tìm bất quá cứ cộng vào được thêm đồng nào hay đồng ấy) như vậy tổng cộng lại vạn ngàn lượng họ Vương nợ nàng chưa trả. Tối nay coi bộ bận rộn nha, nàng vừa phải đi thu nợ vừa đi “đốt thanh lâu”.
Nàng thầm tính toán rồi mỉm cười cảm thấy tâm trạng thoải mái dần dần không cay cú nữa, tiền tài luôn mang đến sự thư thái mà. Như Ý thu hồi ánh mắt “đe dọa”, nhàn nhã hít thở bình ổn tinh thần chỉ là không lâu sau đó nàng khẽ nhíu mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười tười rói.
Khí tức “độc nhất vô nhị” hàn khí bức người thứ yêu lực mê hồn tìm khắp nhân gian chỉ có trên một người. Tiểu mỹ nhân nàng tới rồi…
Màn sân khấu một lần nữa mở ra nhưng Như Ý không ngồi yên thưởng thức mà hớn hở rời đi. Năm nam chủ nhìn theo nàng có chút băn khoăn, không chú tâm coi trình diễn của đối thủ nữa sao? Nàng vui vẻ như vậy là có chuyện gì?