Thái Tử Phi Rắc Rối

chương 61: giải phóng pháp chế

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Sao hả nàng lại có chuyện gì rầu rĩ? Dạo này pháp chế tiên ngọc không phát tác chứ?

- Không có nhưng ta cảm nhận là năng lực nàng truyền cho cạn gần hết rồi.

Mật thất Mỹ Nhân Quán hai nữ nhân “sếp sòng” bí ẩn đang cụng ly ăn mừng thắng lớn vừa tóm gọn một mẻ “cá” rất ư là hảo hạng. Mỹ Nhân Quán nhân lực chỉ nhận nữ nhân mỹ nam cũng xin mời đứng ngó. Năm xưa khi mới gây dựng “sự ngiệp” các nàng cũng là dùng cách này tuyển dụng nhân lực, quá độc đáo, cáo già, cao tay ăn trên cơ người khác. Mỹ Nhân Quán nói chi tiết là tập hợp những nữ nhân có cảnh đời éo le, ngúc ngắc, bất hạnh được chiêu dụ hoặc bị “giăng lưới” chờ sẵn.

Lực lượng chủ yếu xuất thân từ nữ tử thanh lâu hoặc tỳ thiếp thất sủng bị bỏ rơi, uất ức với cuộc sống bị đày đọa của mình may mắn gặp được quý nhân phù trợ thoát cảnh “nước sôi lửa bỏng” nên quyết đem thân báo đáp. Như Ý nàng ra ân luôn mong được báo đáp, ơn lớn ơn nhỏ đều không bỏ qua một chuyện nào.

Với bộ óc ma ranh tính toán cái gì cũng hướng phần lợi cho mình đầu tiên, nàng ngay từ lúc đến thời đại này đã nhìn ra được cái gọi là “ cơ hội làm ăn trời cho” không nên bỏ xó. Kiến thức tích lũy qua những bộ phim truyền hình dài tập về “thâm cung bí sử” năm xưa luyện ngày luyện đêm, luyện đến mắt đỏ hoe vì thức trắng … nàng nhận thức rằng nữ nhân bị chồng ruồng bỏ ở thời đại này nhiều vô số kể. Điển hình đặc biệt ở nhà quan lớn, thương gia giàu có… tỳ thiếp rước vào phủ ngày một ngày hai liền bị thất sủng là chuyện bình thường như cơm ăn ngày ba bữa. Những phụ nữ này đa phần là bế tắc không tìm được đường thoát, sống dật dờ như bóng ma… Dưới con mắt thấy tiền là sáng của Như Ý nàng nhìn nhận họ như một lực lượng “nam châm hút tiền” cực mạnh. Thủ đoạn xài hoài không chán của nàng là dụ dỗ họ thoát ly “đức phu quân” ngựa đực vô tình … đi tìm cuộc sống riêng. Mà cái bản mặt suốt ngày đi dụ dỗ người ta bỏ chồng còn ai ngoại trừ cái tên “lục y thiếu niên, mắt biếc, đeo mặt nạ” tên nam nhân giả trang lúc nào cũng cười vui sủng nịnh, gặp nữ nhân nào từ tuổi đến tuổi đẹp xấu mặc xác… mở miệng là gọi người ta mỹ nhân _ thiếu chủ của Mỹ Nhân Tam Thập Lục_ Chiêu Văn Như Ý kia chứ.

- Lần này có vẻ dễ dàng nhỉ, công nhận người của tên thái tử kia toàn hàng chất lượng cao. Nàng nào cũng xinh đẹp đa tài theo ta đánh giá là còn xuất chúng hơn cái đám năm xưa ta thu phục từ cái tên Thiên Lãnh mấy lần.

- Tốn bao nhiêu công sức ta gài đấy, không dễ ăn tý nào đâu.

- Ta nghi ngờ đấy!

- Này nàng là nghi ngờ công phu giăng bẫy của ta đấy hả?

- Không dám, bất quá hắn yêu nàng như vậy, nàng nói hắn buông tay mấy nữ nhân đã nhàm chán hắn mừng rỡ còn không kịp nữa là đời nào dại dột gây khó dễ.

- Cũng có lý nha.

Như Ý tặc lưỡi trầm ngâm Bạch Trường hắn đúng là cáo già ẩn thân giấu mặt lâu năm. Dưới vẻ mặt siêu cấp đẹp trai kia hắn có cái đầu lạnh hành xử cũng nhẫn tâm đến mức khiến kẻ khác sợ hãi. Nàng nhún vai cảm thán chính mình nếu như vô tình đối đầu cùng hắn không phải sẽ chống đỡ rất vất vả sao?

- Hắn nói bỏ liền bỏ thật khiến ta thán phục đó. Nàng thừa nhận đi thôi, ta đoán là nàng õng ẹo vài câu, rơi vài giọt nước mắt liền buộc được hắn đem toàn bộ nữ nhân phế bỏ cả phải không?

- Thật ngại quá, ta đúng là có mè nheo chút đỉnh nhưng không cần phải khóc à!

- Đơn giản thế thôi, nàng nói gì?

Như Ý cật lực gật đầu đáp lời Linh Nhiên. Nàng ngày đó chỉ nói nàng không thích hắn có nữ nhân khác bên người, hắn một là đem các nàng phế cả, hai là đem tất cả các nàng tặng lại cho nàng đi. Tên ấy nghiễm nhiên ngay sáng hôm sau một đạo lệnh tống tiễn các nàng kia xuất phủ một nàng cũng không giữ lại… khiến Như Ý nàng cao hứng nín cười đến đau hết cả bụng. Hắn không có nghĩ tới, nàng chấm trúng nữ nhân của hắn rồi một người cũng không buông tha. Cách này hay cách kia họ đều phải quy về dưới trướng của Mỹ Nhân Quán thôi. Người tình cũ của hắn vừa bị hất khỏi chỗ êm ấm còn đang vất vưởng không biết nương tựa vào đâu thì đã được người của nàng sáp lại thu phục gọn gàng.

- Một đem phế bỏ, hai đem tặng hết cho ta.

- Hắn đúng là yêu nàng đến phát cuồng rồi.

- Ta thích hắn yêu ta thần hồn điên đảo như thế. Ta cũng yêu hắn mạng cũng không

cần nữa mà.

- Nàng nói vòng vo cũng tới vấn đề chính rồi phải không?

Linh Nhiên nàng nghiêng đầu dò xét nữ nhân bằng hữu đang nhìn nàng cười có nét tin tưởng kia bất giác thở dài… đầu hàng vô điều kiện. Được thôi, nàng kiểu gì cũng đi đến kết cục giúp cô nương ấy. Ai bảo nàng kết bằng hữu với nàng ấy làm chi?

- Ta giúp.

- Đa tạ nàng Linh Nhiên. Nàng là nữ anh hùng của ta đó.

- Không dám nhận đâu, phỏng tay ta mất.

- Ta nói thật mà.

- Tốt nhất là không nên tin nàng, kinh nghiệm đúc kết sau bao nhiêu lâu giao hảo giữa chúng ta đấy.

- Nàng thật ác miệng đó, nói vậy ta đau lòng.

Phủ thái tử.

Bạch Trường hắn bóp trán đau đầu nhìn nam nhân đang khí thế tiến vào kia thở dài thầm than khổ. Như Ý nàng lại chân trước chân sau dụ dỗ thê tử nhà người ta trốn đâu mất nữa rồi. Chàng thật mệt với cái quá trình thu phục nhân tâm của nàng, đến bao giờ thì chấm dứt được đây? Nguyên nhân cũng là do cái tên Phong Quốc vương gia kia quá dở trong việc cầm chân ái thê đi, hắn không phái người theo sát nàng được hay sao chứ? Đụng chuyện là nhào tới đây, phủ của chàng từ lúc nào thành cái chốn để hắn đến tìm vợ thế không biết?

- Vương gia tới không kịp đón tiếp từ xa…

- Khách khí rồi ta tìm Như Ý cô nương.

- Nàng không có trong phủ.

- Huynh biết nàng đi đâu chứ? Cô nương ấy sáng sớm trời còn chưa sáng đã tới làm phiền Nhiên Nhi của ta, bây giờ lại kéo nàng biệt tăm tích nữa rồi.

- Ta cũng nhức hết cả đầu với nàng ấy, nói thật với huynh ta tìm không nổi. Huynh giữ chân Linh Nhiên cô nương không nổi ta cũng không có cách với Như Ý.

Nàng nói cần thời gian thuyết phục Linh Nhiên giúp đỡ, cấm chàng can thiệp ngáng tay chân nên chàng cũng không dám hó hé. Kết quả là nàng từ sáng tới tối cái bóng cũng không thấy khiến chàng đứng ngồi không yên. Bởi vì Linh Nhiên có thể giúp bảo bối giải pháp chế nên chàng mới không can thiệp, nghĩ tới bảo bối với cô nương ấy dính với nhau như hình với bóng rồi bỏ lơ chàng mà tức tối.

- À khoan, nàng ấy về rồi! Thê tử của huynh cũng không vắng bóng được đâu.

Bọn họ hai người đang nhìn nhau bất đắc dĩ thì nghe thấy thanh âm của Như Ý từ ngoài vọng vào. Không hẹn mà gặp cả hai lao vút ra ngoài cửa, cũng khó trách thái độ khẩn trương này… hai người mà chậm trễ mấy giây cũng có thể dẫn tới kết cục cả ngày tìm không thấy hai nàng.

- Này gió lốc ở đâu phóng tới vậy?

- Còn ở đâu ra nữa! Oái….

Hai nàng phút trước còn đứng cạnh nhau phút sau đã bị hai nam nhân chen vào giữa tách nhau ra xa tới cả chục mét. Hành động gì mà kỳ quái quá vậy chứ, bọn họ không hành xử như người thường được sao?

- Chàng làm gì vậy? Ta đang nói chuyện với Linh Nhiên mà!

- Nói cả nửa ngày còn chưa đủ sao, không cho đứng cạnh nàng ấy gần quá mức như thế!

Bá đạo tuyên bố của hắn vang lên thì tên nam nhân còn lại đứng ở bên kia cũng đồng thời lên giọng cảnh cáo nữ tử ôm trong ngực của hắn cấm không được thân thiết quá mức với nữ nhân khác. Hai tên đại biến thái này thật đúng là đi chung thật hợp quá mà.

- Không nhìn theo nữa họ đi rồi!

- Hắn dám ăn hiếp nàng ấy, ta phải đi cho hắn một trận.

- Không được phá đám phu thê nhà người ta nữa. Nàng sáng sớm mở mắt là nhào vào nhà người ta phá đám chưa thỏa mãn sao?

- Ta có phá đám gì đâu. Ta nói cho chàng biết ta Linh Nhiên nàng ấy vừa giúp ta…

Nàng còn chưa có nói hết câu thì bị tên ấy “kê ghế ngang miệng” cướp lời. Hắn hai tay kích động ôm nàng chặt hơn rối rít hỏi.

- Giải xong rồi? Đúng không? Nàng giải phóng khỏi lời nguyền đó rồi?

- Cưỡng chế của tiên ngọc không phải lời nguyền, chàng nói khó nghe quá đi.

- Nàng nói ta nghe rốt cuộc là giải được chưa?

Vẻ mặt chờ mong háo hức bảy phần tin tưởng vào tin tốt ba phần còn đọng lại ái ngại kia của hắn nhìn nàng chằm chằm. Nàng bây giờ mà nói cho hắn biết nàng đã được giải pháp chế hoàn toàn rồi hắn sẽ phản ứng ra sao đây?

- Giải xong rồi! Ấy đừng mà…

Nàng lời vừa dứt đã bị hắn ôm xoay vòng vòng chóng hết cả mặt mũi. Biều tình hân hoan của hắn khiến nàng lãnh đủ… bọn họ hai người chính xác là đứng ngoài sân làm trò cười cho cả phủ. Gia nhân kẻ đi qua đi lại nhìn len lén, mắt muốn lồi ra ngoài vì kinh hãi quá độ. Điện hạ có hay không đột ngột phát bệnh lạ đi, ngài cười gì mà nhiều quá vậy?

Kinh thành Tọa Đô ba ngày sau dân chúng lại được một phen xôn xao. Mấy ngày trước còn có tin thái tử điện hạ sắp thành thân với thiên kim tể tướng phủ Vãn Xuyên Trang tiểu thư. Đợi đến khi tin len lỏi khắp hang cùng ngõ hẻm người ta nghe đến nằm lòng thì có tin nóng hổi giật gân hơn phát tán. Điện hạ không muốn cưới Vãn tiểu thư, cuộc hôn nhân sắp đặt đó là do hoàng đế bệ hạ muốn thành toàn, tin tức truyền tràn lan kia là tin giả.

- Biết tin gì chưa điện hạ chống đối hôn nhân sắp đặt đã chọc giận bệ hạ tức đến xanh mặt.

- Huynh đệ đừng nói bậy bạ nha coi chừng mất đầu đấy.

- Ai phao tin vịt vớ vẩn làm cái gì? Tin chuẩn xác đấy, điện hạ một mực cự tuyệt nhất nhất chỉ muốn thành thân với một nữ nhân khác.

- Là ai nữa?

- Đoán đi, không ai xa lạ gì đâu.

- Chiêu Văn tiểu thư của đại tướng quân phủ!

- Chính xác.

Ban hôn rồi hủy hôn, hủy hôn rồi lại muốn được tứ hôn lần nữa, sự tình rối tinh rối mù này thật sự làm tổn hại hoàng gia mặt mũi quá thể. Có câu “vua không nói đùa” lời nói ban ra như “chém đinh chặt sắt” nói một là một không thể là hai… nhưng tình hình bây giờ phải giải quyết sao cho ổn thỏa đôi đường đây. Thái tử sống chết cũng kháng chỉ không đem lời của vua cha vào trong mắt, một mực muốn thành hôn với vị cựu hôn thê từng khiến Đại Nam Quốc hoàng triều “sóng gió phong ba” một thời kia.

- Hoàng nhi con bị làm sao vậy?

- Mẫu hậu à, người giúp con nói vài lời với phụ hoàng đi. Con nói ngay từ đầu là con không cưới Vãn tiểu thư, tin tức lan truyền kia rõ ràng là phụ hoàng cố ý cho truyền ra ngoài.

- Trường Nhi con không còn nhỏ nữa cũng nên thành gia lập thất đi. Bệ hạ cùng với ta

chỉ muốn con thành thân mau sinh cho chúng ta một thế tôn hoàng tử thôi.

- Con không có nói cự tuyệt việc thành thân nhưng là không phải với Vãn tiểu thư. Con đã có nữ nhân trong lòng rồi, con muốn thành thân với nàng.

- Là thiên kim nhà ai?

Hoàng hậu Lưu Mộng Cơ mỉm cười, mắt sáng trưng cao hứng hỏi ngay. Hài tử này sao càng ngày càng khó dạy bảo thế không biết? Bảo nó cưới vợ thì lo cưới đi cứ cứng đầu cứng cổ phản đối mãi.

- Là một tiểu hồ ly tinh đáng ghét lắm thưa mẫu hậu!

- Sao cơ?

Bạch Vân công chúa từ đâu đường hoàng đi vào tranh thủ chọc ngoáy một câu cho bõ ghét. Hoàng huynh ca ca này khiến nàng tức chết mấy ngày nay rồi vẫn chưa trả đũa được. Huynh dám hạ nhục ta trước mặt một nữ tử xa lạ, cơn giận này nuốt kiểu gì cũng không trôi.

- Muội ấy biết gì mà nói, mẫu hậu đừng để tâm.

- Không dám đâu. Mẫu hậu à, huynh ấy quá quắt lắm cơ, mấy hôm trước con muốn tới đó chơi bị huynh ấy đánh tơi tả đuổi con về cung như đuổi tà vậy. Chung quy huynh ấy đối xử với con như vậy cũng tại tiểu yêu nữ hồ ly huynh ấy giấu trong phủ kia.

- Trường Nhi có thật không?

Hoàng hậu vẻ mặt không tin tưởng hỏi lại con trai. Hài tử này phong lưu có hạng trước nay nữ nhân bên người nhiều đếm không hết nhưng ngoại trừ thiên kim đại tướng quân phủ khiến con hành xử quái dị chưa có người thứ hai được hắn chiếu cố quá mức. Lúc này ở đâu tiếp tục xuất hiện cô nương đủ bản lãnh khiến con bảo vệ nàng thay vì đứng cùng phía với công chúa chứ?

- Muội ấy nói quá lên con đánh muội ấy tơi tả đuổi đi khi nào đâu.

- Huynh còn chối, huynh bảo vệ cô nương ấy ăn hiếp muội!

- Muội vung roi đánh người ta trước còn ở đó lắm lời!

- Đó mẫu hậu người nghe chưa.

Bạch Vân vin ngay vào câu nói của ca ca quay qua nũng nịu với hoàng hậu. Nàng căm tức cô nương ấy dám đối nàng ăn nói vô lễ, ca ca còn vì cô ta phóng ám khí vào tay nàng nữa chứ… thù này không trả thì ăn ngủ không ngon được. Hồ ly đáng ghét không rõ là yêu nữ phương nào dám đối đầu với thất công chúa nàng chỉ có con đường khóc hận. Cô ta muốn thành thân với ca ca trở thành thái tử phi à còn lâu mới có cửa. Vương Bạch Vân nàng còn tại liền không đời nào cho cô ta được toại nguyện.

Truyện Chữ Hay