Thái Tử Phi Nói Chuyện Yêu

chương 5:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Miêu Ngư

Trong khoảng thời gian này, tai ta thanh tịnh đi không ít, nguyên nhân là Triệu Tử Khâm tìm cho tiên sinh dạy học cho tiểu gia hoả kia. Nói là con trai của Liễu Thái Phó, tài văn chương lỗi lạc mà lại hào hoa phong nhã, dạy đọc sách rất có hình dáng.

Kết quả là Triệu Cảnh Dục bắt đầu dậy sớm hơn ta, thời gian ngủ cũng muộn hơn ta. Khiến ta cả ngày không thấy được cậu. Ban ngày đến Liễu phủ học, buổi tối lại bị Triệu Tử Khâm kéo đến thư phòng giáo huấn, khổ không thể tả.

Thị nữ truyền đạt thực đơn hôm này, hỏi ta muốn ăn gì. Ta tuỳ tiện nhìn một lát, chọn lung tung vài món. Nói thật đầu bếp trong phủ làm thức ăn không hợp khẩu vị của ta, cũng không phải khó ăn, chỉ là cảm thấy không có ngon như bên ngoài các tửu lâu. Ai, ta lại muốn ăn vịt Bát Bảo, ném thực đơn, vội vàng cho người đi mua, thuận đường lại bảo mua thêm vài xâu mứt quả mang về.

Mấy hôm nay không gặp tiểu gia hoả, rất nhớ, buổi tối đi qua nhìn một cái. Đang nghĩ tới thì từ bên ngoài truyền đến thanh âm thê thảm gọi nương. Ta nghe cái âm thanh có chút không đúng, đứng dậy đi ra ngoài, cái gì cũng chưa thấy rõ thì một cục thịt bổ nhào vào chân ta.

"Nương~"

Ta cúi đầu nhìn, khá lắm nhóc con, khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng.

"Làm sao vậy? Ai khi dễ con rồi?"

Ta ngồi xổm xuống ôm cậu, nhìn bộ dáng này có chút đau lòng. Triệu Cảnh Dục thút tha thút thít vươn tay ra.

"Cha đánh ta!" Ta kéo tay áo cậu nhìn lên, bàn tay mềm mại núc ních bây giờ đã sưng đỏ không còn hình dáng. Đoán chừng chính là lấy thước đánh, người cha này của cậu đúng là nhẫn tâm. Cái chuyện đánh đánh hài tử thế này thật là quá đáng, ta liền ôm tiểu tử đi tìm Triệu Tử Khâm, thậm chí đến mắng thế nào ta cũng nghĩ xong cả rồi.

Ta dùng toàn bộ sức lực mà ôm lấy cậu, chưa đi được vài bước thì cánh tay đã mệt mỏi không chịu được.

"Triệu Cảnh Dục, con rốt cuộc ăn cái gì để lớn lên đó hả?"

"Thái Tử Gia!" Một lượt âm thanh nghênh đón vang lên, ta bỗng giật mình, liếc mắt nhìn qua, Triệu Tử Khâm mang vẻ mặt tức giận đi về phía ta, nhưng thật ra là hướng về phía Cảnh Dục đi tới.

Ta thấy tình huống không được ổn cho lắm, liền buông tiểu tử đẩy ra sau lưng, cảnh cáo Triệu Tử Khâm.

"Đây là địa bàn của ta, ngươi đừng hòng động đến nó."

Triệu Tử Khâm dường như không thèm để ý đến, không nói hai lời vượt qua ta tóm lấy cổ áo Cảnh Dục nâng lên.

"Nương, cứu con"

Triệu Cảnh Dục khóc lóc tóm lấy tà áo của ta, lòng ta bỗng mềm đi, kéo tiểu tử lại. Hai bên giằng co một hồi, ta hỏi Triệu Tử Khâm.

"Ngươi tại sao lại đánh nó, đã phạm phải sai lầm gì à?"

"Nó hôm nay trốn học thì thôi đi, còn đem sách của tiên sinh đi đốt, quyển sách đó tìm cả khắp thiên hạ này cũng không có quyển thứ hai đâu."

Triệu Tử Khâm hận rèn sắt không thành thép mắng.

"Mỗi ngày chỉ nghĩ đến chơi, sau này không thành được châu báu."

"..."

Tiểu tử này ra khỏi Thái Tử phủ, thật sự bướng, khó trách Triệu Tử Khâm tức giận như vậy, gây nên hoạ này ta cũng không thể che chở được nữa, buông tay để cho Triệu Tử Khâm giáo huấn lại, ta cũng không nghĩ tới sự việc là như vậy nha!

"Ta thấy hắn hư như vậy là do ngươi cưng chiều mà thành."

Cái tên cẩu tử này, đúng là miệng không ngậm được ngà voi.

Phì, ngược lại giờ đến trách móc ta.

"Chê ta nuôi dưỡng hài tử không tốt, vậy ngươi cứ đi mà nuôi dưỡng" Tức chết lão nương.

"Ngươi thì mỗi ngày không thấy bóng dáng, giờ về đây lại trách móc ta, trước đây đưa nó cho ta làm cái gì?"

Mắng chửi thì mắng chửi, ta giờ đã cảm thấy uỷ khuất, nội tâm thật sự vô cùng khó chịu. Nước mắt so với lời nói còn nhanh hơn, mới mắng mấy câu, ta đã khóc đến hoa lê đái vũ. Trước mặt người hầu vẫn còn đó, một chút mặt mũi cũng không còn.

Nhưng Triệu Tử Khâm bị mắng một hồi mặt cũng biến trắng hoá xanh, cả hai so ra cũng không ai tốt hơn ai hơn ai.

"Ta lúc đầu đúng là không nên gả cho ngươi, nếu ta mà sớm cao chạy xa bay, giờ làm sao còn bị ngươi chọc tức."

Ta vừa khóc vừa nói, con mắt còn chưa nhìn rõ vẻ mặt Triệu Tử Khâm, một luồng thanh âm vội vã xông tới.

"Thái tử phi, vịt Bát Bảo đã đến, còn có...có.. mứt quả."

Bây giờ thì đến vịt Bát Bảo cũng không thơm, mứt quả cũng không ngọt, cuộc sống của ta quá khổ rồi. Tất cả sai lầm đều là do tên cẩu tử Triệu Tử Khâm này.

Truyện Chữ Hay