Edit: Miêu Ngư
Câu nói của hoàng hậu cứ quanh quẩn trong đầu ta mấy ngày nay, bà nói dứt khoát như vậy, ta cũng không thể không nghĩ nhiều. Nhưng dù nghĩ thế nào ta đi nữa, cuối cùng vẫn không thể hiểu được. Nhưng mà, sẽ nhanh hiểu được thôi.
Tháng chín, một ngày dường như ngắn đi , hoa quế trong viện từ từ nở rộ. Gió thu thổi qua, từng phiến lá theo gió bay đi, hương quế hoà tan trong không trung.
Ta ngồi dưới ánh đèn, cẩn thận may xiêm y cho đứa bé trong bụng. Nhưng ta không khéo tay cho lắm, đường may vụng về. Đang lúc chuẩn bị cắt chỉ, hương quế theo cửa sổ bay vào.
Ta thích hoa quế, nói đúng ra thì là thích bánh mật hoa quế. Trước kia hồi còn ở Tống phủ, vào dịp này ma ma sẽ làm cho ta một ít bánh hoa quế mang đến cho ta.
Cái hương vị ngọt ngào đó làm ta ăn mãi không chán, mặc dù đã gả vào phủ Thái tử, ma ma cũng không quên làm mang đến cho ta. Tận cho đến năm ngoái, ma ma chết vì bệnh, mới ngừng.
Bây giờ đột nhiên ngửi thấy hương hoa, ta lại nhớ đến. Đáng tiếc tay nghề ta không khéo léo, mà đầu bếp trong phủ lại làm không ra được hương vị đó. Nên ăn hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Ta đi dạo trong nội viện, hái một cành hoa quế về phòng, cắm nó vào bình, bày trên bàn. Nghe thấy hương quế thoang thoảng, lòng ta bỗng an tâm.
Có điều, an tâm cũng chỉ được trong chốc lát, lại vỡ tan.
Từ ngoài phòng một người chạy vội vào, vẻ mặt kinh hãi, lúc nhìn thấy ta chân còn đứng không vững, thở hổn hển nói.
"Thái tử phi...đã xảy ra chuyện..."
Ta vội vàng thả vải may trên tay xuống, nhìn thấy người như thế, lòng cũng hoảng hốt theo.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Nô tài nhìn thấy ở bên ngoài đầy người cầm đao kiếm..." Có lẽ vì hắn chạy gấp, nói chuyện cũng không được rõ ràng, nhưng một câu đó thôi cũng khiến ta hiểu được.
Ta nhấc váy chạy về phía cửa lớn, không lâu sau trông thấy thị vệ mang người chạy tiến về phía ta.
"Thái tử phi, đã chuẩn bị tốt xe ngựa, ngài nhanh theo ta đi thôi." Sắc mặt Lý thị vệ nghiêm trọng.
"Chậm một tí nữa thôi thì có cánh cũng chạy không thoát nổi."
Hắn vội vàng chuẩn bị, mặc dù xung quanh bóng tối bao trùm lên người, ta vẫn thấy được rõ sự lạnh lùng của hắn. Kiếm giắt bên hông phản chiếu ánh sáng, tim ta run lên, lo lắng hỏi hắn.
"Ở bên ngoài là Thành Vương sao?"
Lý thị vệ không gật cũng không lắc đầu, thậm chí còn không thèm trả lời ta.
"Thái tử phi, xin đắc tội!"
Dứt lời, hắn vội vàng kéo cánh tay ta chạy tới hậu viện, bất thình lình làm ta giật mình, cả người như con rối mặc hắn chi phối.
Thái độ của hắn đã nói rõ lên đáp án, Thành Vương khởi binh mưu phản, mà phủ Thái Tử nghiễm nhiên không thể tránh khỏi.
Đầu óc ta mù mờ, thẳng cho tới khi lên xe ngựa, ta mới nhớ tới Triệu Cảnh Dục. Vô cùng hốt hoảng, vội vàng kêu lên.
"Triệu Cảnh Dục đâu? Sao không đưa hắn đi cùng?"
Lý thị vệ đối với lời nói của ta ngoảnh mặt làm ngơ, nhảy lên ngựa, vung roi mà đi.
Thân xe thoáng một cái rung lên, ta suýt nữa ngã xuống. Xe ngựa chạy cực nhanh, dù vậy thì ta vẫn có thể nghe thấy tiếng truy binh cách đó không xa.
Đao kiếm leng keng, âm thanh phảng phất như ở ngay sau lưng, đến một câu "Một người cũng không thể buông tha" ta cũng nghe rõ bên tai.
"Mau dừng lại! Triệu Cảnh Dục vẫn còn ở trong đó!" Ta khàn giọng kêu lên, hướng về phía hắn mà khẩn cầu. Nhưng mỗi lần như thế, Lý thị vệ lại thờ ơ bỏ qua.
Hắn từng giây từng phút thúc ngựa không ngừng. Nhìn khí tức quanh thân người hắn, lần đầu tiên ta phát hiện thì ra hắn cũng thật máu lạnh.
Ta nghiêng đầu nhìn về phía sau, dần dần thu nhỏ, chỉ còn từng đốm lửa mơ hồ nhảy múa. Ta vừa mới hứa hẹn vs Triệu Cảnh Dục sẽ không bỏ rơi cậu, vậy mà ngay khi nguy hiểm ta lại mặc kệ. Ta đã không giữ lời, chẳng còn cách nào đối diện với cậu được nữa.
Đao kiếm vô tình, một đứa bé nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ rất sợ hãip. Ta sợ nhất nhìn thấy cậu khóc, nước mắt chính là nhược điểm.
Ta ngoái đầu nhìn về phía Lý thị vệ, uy hiếp hắn.
"Nếu ngươi không dừng xe, ta lập tức nhảy xuống!"
Lý thị vệ không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng trả lời.
"Thái tử phi nên phân biệt nặng nhẹ, chẳng lẽ bào thai trong bụng ngài còn không bằng một đứa trẻ ở bên ngoài?"
Ta á khẩu không trả lời được, hắn nói cũng không sai, trên đời này còn gì có thể so sánh được vs cốt nhục của mình. Đứa bé của ta cùng Triệu Tử Khâm làm sao có thể hi sinh, nhưng Triệu Cảnh Dục ta cũng không muốn vứt bỏ.
Lòng bàn tay hay gan bàn tay đều là thịt, ta phải chọn lựa thế nào đây?
Vútttttt—
Một mũi tên gắn lông vũ đột nhiên bắn xuyên qua, thẳng tắp đâm vào thân xe, thậm chí từng cọng lông ở phía đuôi còn đang lắc lư.
Còn không đợi ta phản ứng, từng đợt tên liên tiếp bắn ra, thoáng chốc làm ta kinh hồn bạt vía. Tầm mắt ta rơi vào hư không, chỉ còn nghe thấy tiếng Lý thị vệ, "Thái tử phi cẩn thận!!"
Lát sau, trước mắt ta tối sầm, bất tỉnh.