Edit: Miêu Ngư
Ta vốn không định đi đâu, Triệu Tử Khâm uống ở bên ngoài có chết ta cũng không muốn quản. Nhưng lại không chịu nổi Lý thị vệ bên cạnh quấy rầy. Kết quả là ta đành đến Thành Vương phủ.
Nhưng cái lúc nhìn thấy con ma men Triệu Tử Khâm kia, vẻ mặt cam chịu của ta lập tức bị quét sạch, thậm chí còn muốn cảm ơn Lý thị vệ đã kéo ta tới đây.
Bộ dáng ngu ngốc lúc say rượu thế này của Triệu Tử Khâm ta vẫn chưa từng nhìn thấy đâu. Cuối cùng cũng có cơ hội nhìn tận mắt một lần.
Trước mặt Thành Vương phủ là hai con sư tử bằng đá. Mà ở phía dưới con sư tử đó là hai người đang ngồi, một trái một phải ôm lấy hai chân của nó. Triệu Tử Khâm ôm chân trái, Thành Vương ôm chân phải.
Tình cảnh đó khiến ta thiếu chút nữa mà ngẩng đầu lên trời cười to. Nhưng cũng không thể làm Thành Vương mất mặt được, ta đành vụиɠ ŧяộʍ che miệng cười.
Lúc ngồi xổm xuống cạnh hắn, một mùi rượu nồng nặc hun vào mặt ta thiếu chút nữa ngất đi. Ta bịt chặt mũi, buồn bực nói.
"Đã uống nhiều hay ít?"
"Ba hũ rượu." Người trả lời lại là Thành Vương phi, nàng cũng khó hít thở thông, vỗ một cái lên đầu Thành Vương mắng to.
Ta liếc một cái, đánh hay lắm. Thành Vương thường ngày đều trưng một mặt lạnh lùng, nay bỗng bị vợ đánh như vậy, trực tiếp gào lên.
"Ta mỗi ngày đều hướng về nàng, nàng còn đánh mắng ta! Ta đau trong lòng nàng có biết không?"
Thành Vương phi nghe được mặt cũng biến xanh biến trắng. Cuối cùng đạp một cước, vứt bỏ Thành Vương trực tiếp quay trở vào.
Ồh!! Có trò hay rồi đây! Ta đến thật sự không uổng công mà. Nhưng xem trò vui cũng chỉ đến đó, trước tiên ta phải đem Triệu Tử Khâm giải quyết xong mới được .
Màn đêm buông xuống, Lý thị vệ cầm đèn đứng ở đằng sau ta, ánh nến nhàn nhàn chiếu vào khuôn mặt say khướt của Triệu Tử Khâm, mang theo vài phần mệt mỏi.
Ước chừng là mấy ngày gần đây bề bộn nhiều việc, râu ria cũng sắp mọc ra rồi.
Hắn tựa vào chân đá nhắm nghiền hai mắt, trong miệng còn lẩm bẩm điều gì, ta nhìn miệng hắn đóng đóng mở mở, đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại ghé tai vào đó.
Người đều nói khi say sẽ thốt ra lời thật lòng, ta muốn nghe xem hắn thì thào cái gì, vậy mà vừa sát lại, hắn liền ngậm miệng, một câu cũng không lọt.
Ta nghĩ chắc hắn đã ngủ rồi, nhưng làm sao ngủ ở đây được. Vì vậy gọi hắn một tiếng, không có phản ứng, ta lại dùng sức mà đẩy. Hắn lúc này mới rầm rì vài tiếng, cố sức nâng mí mắt, đoán chừng bây giờ trong mắt hắn có những mấy ta.
"Tỉnh lại chưa? Tỉnh lại đi về với ta!"
Triệu Tử Khâm nghiêng người, nhìn chằm chằm vào mặt ta thật lâu, đại khái nhận đã nhận ta. Một giây sau, nở một nụ cười như trẻ con, còn nũng nịu cất tiếng.
"Tiểu Diên Nhi!"
Xíttttttt!!! Ta nắm chặt nắm đấm, cái xưng hô méo mó này làm cả người ta khó chịu, thậm chí nổi cả da gà. Trước mặt mọi người hắn cũng không thấy ngượng. Đừng nói là ngượng, hắn chính là không biết xấu hổ.
Ta cũng không có tiền đồ mà đỏ mặt, giờ khắc này ta chỉ muốn đào cái hố mà chui vào. Đáng tiếc là không được, phải đưa hắn về phủ ngay lập tức, miễn cho lát nữa ta bộc phát muốn ném người.
Ta vỗ vỗ mặt của hắn, muốn cho hắn tỉnh táo lại. Vậy mà cái Cẩu tử này ngay lập tức che mặt, còn uỷ khuất mà nói.
"Ngươi lại đánh ta!"
Ta: "... ???"
Tật xấu cũng có thể lây được à? Thế nào mà một Thành Vương đã đành, nay lại tới hắn nữa!
Ta nhẫn nại ôn nhu khuyên nhủ.
"Không đánh ngươi, không đánh ngươi! Chúng ta về phủ trước có được hay không?"
Ai ngờ Triệu Tử Khâm dùng một tiếng nấc trả lời ta, mùi rượu bay vào mặt khiến ta đây buồn nôn, thiếu chút nữa đưa tay đánh hắn. Chẳng qua nhìn mặt hắn còn đang mê mang mới bỏ qua ý nghĩ này. Ta một lần nữa dỗ như dỗ hài tử.
"Ngươi ngoan ngoãn, về sau ta làm đồ ăn ngon cho ngươi."
Trước tiên cứ dỗ được hắn rồi hãy nói sau, còn chuyện ta xuống bếp có nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lời này đúng là có tác dụng, hai mắt còn nửa nhắm nửa mở của hắn đột nhiên trợn lớn, bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta, dắt đi. Lát sau hắn đặc biệt nghiêm túc nói.
"Ngươi không cần làm gì cho ta cả, chỉ cần lúc ta nắm tay, ngươi đừng buông ra là tốt rồi."
Lời thổ lộ đột ngột tới làm mặt ta không thể khống chế được mà đỏ lên. Lần này ta không né tránh đôi mắt chăm chú của Triệu Tử Khâm, cứ như bị làm phép mà dính chặt vào người hắn.
Ta như nghe thấy tiếng đập kinh hoàng trong lồng ngực. Trong nháy mắt, mọi vạn vật đều như biến mất không nhìn thấy gì, mà trong mắt ta cũng chỉ có mình hắn.
"Ta sẽ không đâu!" Đang lúc thần trí u mê, ta nói một câu như vậy. Trong khoảnh khắc đó, tựa hồ như thấy ánh mắt Triệu Tử Khâm sáng lên vài phần, lại có chút vui mừng, không kìm nén được nở nụ cười.
Triệu Tử Khâm ôm ta vào trong ngực, cằm tựa lên vai, hơi thở quanh quẩn bên cổ ta. Một lúc sau hắn mới ung dung nói.
"Tống Diên! Nàng có tin vào duyên phận không?"
Ta không trả lời, hắn lại nói.
"Ta hiện tại tin!"
— — —
NhyAn: Tỏ tình rồi bà coan ơi. Nên mình đổi danh xưng cho Khâm Tử trước nhé
Bình chọn ở dưới cho mình đi ạ ️