Biểu cảm của Văn Xương Đế bắt đầu quỷ dị, còn sắc mặt của Thái Tử cũng trở nên khó coi, duy chỉ có Thái Hậu cười nói: "Thái Tử Phi lại nói đùa rồi." Sau đó bà chuyển sang hướng Văn Xương Đế, trêu ghẹo: "Chúng cũng vừa tân hôn, Thái Tử Phi là đang đau lòng cho Thái Tử đây mà. Hoàng Thượng xem mặt của Thái Tử Phi kìa, đừng lại chất vấn Thái Tử nữa?" Thái Hậu cho rằng Thẩm Tân Di muốn giải vây giúp Thái Tử, nhưng không thể tùy tiện ngắt lời, cho nên nói đùa một câu để hòa hoãn không khí.
Văn Xương Đế nghĩ thấy cũng đúng. Từ khi Thái Tử trúng độc bệnh nặng, đối với đứa con trai này, ông để bụng gấp bội, mới vừa rồi chẳng qua là trách một câu, cũng không phải thật sự muốn phạt Thái Tử. Nếu lúc nãy Thẩm Tân Di không mở miệng giải vây thì chỉ sợ trong lòng Hoàng Thượng còn muốn chê cười nàng không hiểu chuyện. Sau đó, ông vội thả bậc thang xuống, nói: "Vừa rồi Thái Tử Phi đã không so đo, vậy chuyện kia cũng thôi đi." Xong lại xoay người về phía Lục Diễn: "Thái Tử Phi nhân hậu hiền đức, về sau con cần phải yêu quý gấp bội, không được khinh thường lạnh nhạt, phu thê hòa thuận mới có thể con cháu đầy đàn, cuộc sống mới hưng thịnh được."
Lục Diễn thản nhiên đáp ứng. Bên này, Thẩm Tân Di bắt đầu dâng lên trưởng bối một nồi thức ăn, đơn giản chỉ là một loại canh loãng ăn sáng. Đương nhiên cũng không phải do nàng đích thân làm, tuy đã lớn như vậy nhưng cái vá cũng chưa từng cầm qua, nàng xuống bếp chỉ là giả bộ làm dáng mà thôi.
Con gái nhà quyền quý thường rất được nuông chiều, chưa từng xuống bếp hay không biết thêu thùa cũng là việc bình thường, năng lực của bọn họ cũng không phải thể hiện ở việc bếp núc, nữ công. Trong lòng mọi người đều ngầm hiểu mà không nói ra, chẳng qua chỉ làm cho có hình thức mà thôi. Thái Hậu và Văn Xương Đế nếm qua mấy muỗng đều khen mùi vị vô cùng ngon, sau đó lại ban thưởng vật phẩm.
Tề Hoàng Hậu cũng nếm một muỗng canh, chưa được bao lâu thì đã ho khan thật mạnh, sắc mặt cũng trở nên đỏ lên không bình thường. Ma ma đứng ở phía sau vội vàng vỗ vỗ lưng cho bà ta rồi quay sang chất vấn Thẩm Tân Di: "Thái Tử Phi đã bỏ cái gì vào trong canh?"
Thẩm Tân Di không hiểu loạt hành động này: "Nhi thần cho vào cẩu kỷ, đương quy, nhân sâm, một ít thuốc bổ, còn có nấm măng tươi, người bị làm sao vậy ạ?" Nàng sợ có người kiểm tra nên đã hoàn toàn nhớ kỹ nguyên vật liệu và cách nấu.
Tề Hoàng Hậu vẫn đang không ngừng ho khan, ma ma nhẹ nhàng giúp bà vỗ lưng, mày nhăn lại: "Hoàng Hậu không thể dùng nấm, chỉ cần dùng một chút thì ngay lập tức sẽ đau dạ dày, tại sao Thái Tử Phi lại không cẩn thận như vậy chứ? Nếu như Hoàng Hậu xảy ra chuyện gì, ngài định gánh vác như thế nào đây?"
Lời này nói ra rất nghiêm trọng. Thẩm Tân Di thật sự vô tội. Đêm hôm qua, người trong cung có đến đây, đầu tiên là nói cho nàng biết sở thích và kiêng kị của ba vị, nhưng không hề nhắc tới việc Hoàng Hậu không thể ăn nấm. Hoặc là do cung nhân sơ suất, hoặc là do chính Hoàng Hậu cố ý gây sự vô cớ. Nàng nói với giọng kinh ngạc: "Ta thật sự không biết chuyện này, thân thể của Hoàng Hậu quan trọng hơn cả, mau nhanh đi mời thái y tới giúp Hoàng Hậu nhìn một cái đi."
Tề Hoàng Hậu muốn cho Thẩm Tân Di một cái phủ đầu để ra oai, nên tất nhiên sẽ không để nàng dễ dàng thoát thân như vậy. Bà ta ho nhẹ rồi liếc mắt nhìn ma ma đang ở bên cạnh một cái, ma ma âm thầm cười lạnh, đang muốn mở miệng ra nói thì Thái Hậu ở một bên đã lên tiếng: "Sao ta lại không biết việc con không ăn được nấm nhỉ?"
Nếu Tề Hoàng Hậu đã nói như vậy, đương nhiên đã có chuẩn bị từ sớm. Bà ta ho nhẹ, đang muốn trả lời thì bỗng Thái Hậu vẫy vẫy tay, như có thâm ý khác mà liếc mắt nhìn Tề Hoàng Hậu một cái: "Con và ta là mẹ chồng nàng dâu đã nhiều năm, ta lại không biết nếu con ăn nấm thì thân thể sẽ không khoẻ. Còn Thái Tử Phi chỉ mới vừa được gả cho Thái Tử chưa đến hai ngày, thì làm sao có thể biết được chứ? Người không biết không có tội, chuyện này cũng thôi đi, con mau cho người đi kêu thái y đến xem cho mình đi."
Tề Hoàng Hậu còn chưa kịp mở miệng chụp cho Thẩm Tân Di một cái mũ thì đã bị Thái Hậu nói đến mức không còn lời gì để nói, chỉ đành phải ngậm ngùi nhẹ giọng: "Dạ."
Dáng vẻ của Thẩm Tân Di như đang ngồi xổm ăn dưa bên lề mà xem mọi việc diễn ra, âm thầm suy nghĩ trong lòng, dường như đối với nàng Thái Hậu coi như có hài lòng. Trong lời nói, hành động có sự bảo vệ cũng như ủng hộ. Tuy nhiên việc này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Năm xưa, khi Thái Tử không mang bệnh nặng, là lúc tuổi trẻ cường thịnh, Thái Hậu đã cố ý giúp Thái Tử cưới nàng, nhưng về sau bởi vì có đủ loại cản trở mới coi như từ bỏ. Bây giờ trời xui đất khiến thế nào mà tâm nguyện đã thành, nên đối với nàng bà dĩ nhiên vô cùng vừa ý.
Thái Hậu nhìn xung quanh một vòng, nói: "Các ngươi đều bận bịu, không cần theo tiếp bà già này nữa. Chỉ còn chưa tới hơn ba tháng, chúng ta phải khởi hành về Trường An. Hiện tại Thái Tử nên cố gắng chăm sóc thân thể thật tốt, đến lúc trở về con hãy đưa Thái Tử Phi đi Thái Miếu để bái tế đi." Bà liếc mắt nhìn Thẩm Tân Di một cái, khẽ cười: "Nếu Thái Tử Phi không có việc gì, con có thể đến tìm ta trò chuyện."
Thẩm Tân Di vội đứng dậy đáp: "Nhi thần còn tiếc rằng không thể mỗi ngày đi theo bên cạnh Thái Hậu để học hỏi, nếu có thể học được một hai phần mười từ người, thì cả đời này của nhi thần sống chắc chắn vô cùng sung sướng, thoải mái."
Thái Hậu cười mà chỉ chỉ tay về hướng nàng. Ngay từ đầu bà chăm sóc Thẩm Tân Di, đơn giản là do muốn xem biểu hiện thái độ của nhà họ Thẩm, nhưng thật ra bây giờ lại rất thích nàng thông minh, hoạt bát như thế này. Bà lại thưởng xuống rất nhiều đồ quý giá. Lúc này mới phất tay để mọi người giải tán.
Người Lục Diễn cao nên chân lại dài, một bước chân của hắn bằng nàng đi hai bước. Lúc này, thật hiếm lắm mới thấy hắn bước đi chậm lại, nghiêng đầu nhìn qua nàng, vẻ mặt như đang suy tư: "Hôm qua, đúng thật là ta không có tự mình đón nàng, tại sao vừa rồi ở trước mặt hoàng thượng, nàng lại mở miệng giúp ta?"
Thẩm Tân Di hơi sửng sốt, vẻ mặt kiêu ngạo mà hất cằm lên nói: "Ta cũng không phải là giúp không cho ngươi." Nàng bắt đầu cười tà mị, chu miệng lên: "Ngươi hôn ta một cái, món nợ này coi như huề nhau."
Lục Diễn: "..."Hắn không có biểu cảm mà nói: "Vậy nàng hãy cứ nhớ nó cho kỹ đi."
Thẩm Tân Di thấy hắn dám to gan như vậy, vốn đang muốn dạy cho hắn biết thế nào là phu đức, thì ma ma ở bên cạnh Hoàng Hậu lại vội vàng đi tới, hơi hơi khom người: "Thái Tử, Thái Tử Phi, Hoàng Hậu có lời mời các ngài đi một chuyến đến cung Thúy Vi."
......
Bên trong cung Thúy Vi, Tề Hoàng Hậu đang tức giận, đập thật mạnh bát trà lên bàn một cái: "Không biết tiểu tỳ kia đã bồi dưỡng con gái nhà họ Thẩm đó như thế nào, đến cùng làm sao mê hoặc được cô. Thế mà cô lại che chở cho nó như vậy!" Thái Hậu cũng xuất thân từ nhà họ Tề, bởi vậy không những Hoàng Hậu là dì của Thái Tử, mà còn là cháu gái của Thái Hậu, nhưng bà còn chưa từng che chở cho Hoàng Hậu như vậy nữa!
Vương ma ma đứng bên cạnh khuyên nhủ: "Nương nương đừng giận! Cũng chỉ là do Thái Hậu nể mặt của các gia tộc, không muốn gây khó dễ mọi người." Bà ta lại nói tiếp: "Đầu óc của Thái Hậu vẫn còn rất minh mẫn, không sợ sẽ bị người phụ nữ kia nịnh bợ lấy lòng. Thái Hậu muốn dỗ dành cho nàng ta vui vẻ, tất nhiên sẽ thiên vị nàng ta một chút. Nhưng mà ngài là cháu ruột của Thái Hậu, nàng ta cho dù có nịnh hót như thế nào cũng sẽ không vượt qua được ngài đâu."
Tề Hoàng Hậu nghĩ thấy điều này cũng có lý nên vẻ mặt dịu xuống, chỉ khó tránh khỏi nhắc mãi một câu: "Cô thật là hồ đồ, nhìn người mà chỉ xem bề ngoài thôi."
Vương ma ma lại khuyên thêm vài câu, lúc này Lục Diễn và Thẩm Tân Di đã đến, bấy giờ hai người mới im lặng. Thẩm Tân Di bước lên, đón lấy ánh nắng làm lộ ra làn da trắng như tuyết. Rõ ràng cùng lắm chỉ mới mười sáu tuổi nhưng nàng lại có một dáng vẻ thướt tha không tả rõ được, ngay cả bà ta cũng không nhịn được mà nhìn vài lần. Quý nữ trong kinh đô cũng không có ai có thể sánh được. Tề Hoàng Hậu nhìn qua vài lần, sắc mặt càng tệ.
Thẩm Tân Di cũng nhân cơ hội liếc mắt đánh giá Tề Hoàng Hậu một chút. Thật ra, dung mạo của Hoàng Hậu khá đẹp, cùng Thái Tử có ba năm phần giống nhau, cũng chỉ mới hơn ba mươi năm, ba mươi sáu tuổi thôi nhưng cử chỉ nhìn thế nào đều có chút tầm thường, nhỏ mọn. So với khí chất vô cùng cao quý của Thái Hậu thì thật sự kém quá xa.
Nàng và Lục Diễn sánh vai hành lễ với Tề Hoàng Hậu, nhưng Tề Hoàng Hậu lại chỉ kêu Thái Tử đứng lên, còn dịu dàng hỏi han: "Cửu Lang, thân thể của con thế nào rồi? Phụ hoàng con mới ban thưởng cho ta một củ huyết sâm, ta không cần dùng đến cái này, đợi lát nữa con hãy mang về để tẩm bổ thân thể đi. Cậu của con cũng đang tìm kiếm một danh y ở Giang Nam, nghe nói có thể cải tử hoàn sinh, khi trở về ta sẽ mời hắn tiến cung xem bệnh cho con."
Lục Diễn trả lời nhưng trong lòng mất tập trung, mắt hắn lại nhìn Thẩm Tân Di còn đang quỳ, muốn mở miệng kêu nàng ngồi xuống thế nhưng Tề Hoàng Hậu lại đi trước hắn một bước, tầm mắt dừng lại trên người Thẩm Tân Di, sắc mặt biến đổi, trầm giọng nói: "Thái Tử Phi thật là lợi hại, có thể làm cho Thái Hậu vui lòng như vậy, quả thật rất có bản lĩnh."
Người bình thường nghe được đều có thể hiểu Tề Hoàng Hậu đang nói lời ngoan độc, đáng tiếc là Thẩm Tân Di không thuộc về phạm trù của người bình thường. Chân của nàng đã bắt đầu tê rần, đang muốn tự mình đứng lên nhưng nghe Tề Hoàng Hậu khen ngợi mình, trong giọng nói chứa đầy sự kích động, ngữ điệu lại cao lên, rõ ràng là đã hâm mộ nàng tới cực điểm rồi đây mà.
Thẩm Tân Di thật sự đau đầu, không nghĩ tới sức hấp dẫn của bản thân lại lớn như vậy, thế mà ngay cả Tề Hoàng Hậu cũng khuynh đảo vì mình. Nếu Hoàng Hậu muốn xin chữ ký của nàng thì sao? Nếu bà muốn sống chết ôm lấy đùi nàng không cho nàng đi thì phải làm cái gì bây giờ?
Nàng suy nghĩ một lát, che miệng cười: "Hoàng Hậu quá khen, con cũng chỉ tùy tiện nói vài câu, người không cần khen con như thế."
Tề Hoàng Hậu: "..." Ai khen ngươi!
Tề Hoàng Hậu hơi hoảng loạn trong chốc lát, mới bắt đầu mang câu chuyện vòng trở về, lạnh lùng nói: "Có biết vì sao ta kêu ngươi tới đây không?"
Còn không phải là bởi vì hâm mộ nàng sao! Thẩm Tân Di buông tiếng thở dài, thương lượng với bà: "Nhi thần mới vừa vào cung, có rất nhiều việc phải xử lý, nhi thần biết người thích con, nhưng gần đây thật sự rất bận, chờ con rảnh rỗi thì sẽ đến thăm người có được không?"
Tề Hoàng Hậu: "???"
Lục Diễn ho nhẹ vài tiếng, quay đầu sang nói với Tề Hoàng Hậu: "Mẫu hậu, Thái Tử Phi thân thể không khoẻ, vẫn nên để nàng trở về trước đi." Hắn cũng không chờ Hoàng Hậu lên tiếng đã tự kêu người dẫn Thẩm Tân Di đi xuống.
Đầu óc của Tề Hoàng Hậu bị loạt cử chỉ, lời nói của Thẩm Tân Di làm cho loạn thành một đoàn. Đợi đến khi nàng đi rồi mới hồi phục lại tinh thần, tức giận đập bàn: "Con gái nhà họ Thẩm này sao dám như vậy?! Không thuận theo anh chị em họ, lời nói bất kính, nó thật to gan mà!"
Tề Hoàng Hậu hết lòng chăm sóc hắn nhiều năm, nên thật ra đối với người dì này, Lục Diễn luôn luôn kính trọng, nhưng đối với việc tranh giành đấu đá của phụ nữ thì hắn hoàn toàn không có hứng thú, cho nên im lặng không nói. Sau đó, Tề Hoàng Hậu lại quay sang nói với hắn: "Cửu Lang, sao con để nó đi làm cái gì? Con gái nhà họ Thẩm có đủ loại, con cũng đã nhìn thấy. Nó không coi ai ra gì như vậy, hành vi phóng đãng, về sau chỉ sợ muốn đạp đến lên đầu con. Nó và con tiện nhân Thẩm Tu Dung (Thẩm Quý Phi) kia thật giống nhau, đều là thứ hồ ly tinh phóng đãng! Ta còn muốn giữ nó lại vài ngày để dạy dỗ, để cho nó biết biết phép tắc là gì!"
Lục Diễn trả lời bâng quơ: "Tại sao?"
Tề Hoàng Hậu không vui nói: "Sao con còn không biết?" Sắc mặt bà biến đổi, nói: "Vì sao con che chở cho nó như vậy? Đừng nói là con thật sự bị gương mặt kia mê hoặc rồi đó nha? Chẳng lẽ con đã quên chuyện năm đó rồi, nhà họ Thẩm và chúng ta không đội trời chung..."
"Mẫu hậu." Hắn trầm giọng cắt lời, dường như không thích Tề Hoàng Hậu lớn tiếng ồn ào như vậy. Hắn chậm rãi đứng dậy, ho khan thật mạnh vài tiếng: "Nhi thần xin phép cáo lui trước."
Tề Hoàng Hậu còn muốn tiếp tục, nhưng thấy sắc mặt hắn mệt mỏi, lo lắng hắn sẽ thật sự phát bệnh nên vội đích thân tiễn hắn ra khỏi cung Thúy Vi, còn dặn dò hắn nghỉ ngơi thật tốt. Đến khi chuyện xong xuôi, bà ta mới ngồi ở trên giường thở hổn hển, nghĩ đến bản thân đã sắp xếp mọi việc từ lâu, hôm nay định ra oai phủ đầu cũng không thực hiện được thế nên khó tránh khỏi sắc mặt trở nên uể oải, thở dài nói với Vương ma ma: "Con gái nhà họ Thẩm không biết lễ nghĩa như vậy mà Thái Hậu và Hoàng Thượng lại ngăn cản không cho phép ta dạy dỗ, bây giờ ngay cả Cửu Lang cũng mơ hồ có ý thiên vị nó, chẳng lẽ sau này phải buông thả cho nó tùy tiện như vậy?"
Vương ma ma cười nói: "Tuy là người có ý tốt, cũng không cần phải tự mình dạy dỗ Thái Tử Phi, chỉ cần cho một nữ giáo quan khắc nghiệt đi không phải là được rồi sao? Chờ cho Thái Tử Phi học tốt được phép tắc, sau này sẽ không dám làm càn như vậy nữa đâu."
Ánh mắt của Tề Hoàng Hậu lại sáng lên.
.......
Thẩm Tân Di đang nửa nằm mà nghỉ ngơi ở trong điện Ngọc Chương, trong lòng âm thầm suy nghĩ cách làm cho Thái Tử hoàn toàn bái phục, cam tâm hầu hạ mình. Ngọc Yên ở bên người đấm bóp chân cho nàng, còn Ngọc Kiều thì lột sạch vỏ quả sơn trà đút đến miệng nàng, cuộc sống diễn ra thật không vừa ý mà. Lúc này, cung nữ bên người Tề Hoàng Hậu đã dẫn đến một nữ quan dạy dỗ và mấy người có diện mạo lão bà hung ác.
Nàng hơi sửng sốt, từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, Hoàng Hậu muốn theo đuổi nàng từ trong cung đến tận đây hay sao?
Cung nữ hành lễ qua loa, giữa mày mang theo vài phần kiêu căng, khom người nói: "Hoàng Hậu sợ Thái Tử Phi không biết lễ nghĩa trong cung, sẽ náo loạn khiến người khác chê cười cho nên đặc biệt sai nữ quan dạy dỗ đến để chỉ dẫn ngài."