Editor: Mứt Chanh
Lục Băng bị hỏi thì sửng sốt, không rõ nàng có ý tứ gì. Đệ ấy vẫn là tên nhóc vắt mũi còn chưa sạch, đối với hoàng tẩu quá mức xinh đẹp thì có hơi đỏ mặt, nói với giọng rụt rè: "Vài vị huynh trưởng trên đệ còn chưa nghênh chính phi, đệ làm sao dám giành trước?"
Rất tốt rất tốt, Thẩm Tân Di vừa lòng mà cười: "Tuổi đệ tuy nhỏ nhưng lại thông minh lanh lợi, dáng người tuấn tú, về sau có thể gặp được lương nhân, ta nơi này có cọc hôn nhân cực tốt nhưng không biết ý của đệ như thế nào?" Làm thiếp của Long Ngạo Thiên nàng tốt hơn nhiều so với làm một người chồng tầm thường.
Đầu óc Lục Băng choáng váng: "Hoàng tẩu đây là ý gì?" Lục Diễn nhìn nàng càng nói càng không giới hạn thì đi lên che miệng nàng lại, giải thích với Lục Băng: "Ý hoàng tẩu của đệ là nhị phòng tam phòng nhà họ Thẩm nàng còn có mấy cô con gái đang lúc thanh xuân, nàng thấy đệ không tồi cho nên hỏi ý tứ của đệ như thế nào?"
Lục Băng thoải mái nhưng vẫn đỏ mặt: "Sao đệ có thể làm chủ, phụ hoàng mẫu hậu vừa lòng mới được."
Lục Diễn vẫn bóp miệng nàng không buông tay: "Cực chẳng đã, nàng cũng chỉ nhắc tới mà thôi."
Lục Băng chắp tay với hai người rồi xoay người rời đi. Lúc này Thẩm Tân Di mới có thể mở miệng, ảm đạm nhìn Lục Diễn: "Ai mượn lá gan của ngươi? Chuyện của ta ngươi cũng dám xen vào!"
Lục Diễn kéo nàng bước xuống thềm ngọc, theo tư duy của nàng mà nói không chút để ý: "Khụ... Thập Thất đệ... Không thể làm thiếp cho người ta."
Thẩm Tân Di cuồng ngạo ngẩng đầu lên: "Ta muốn người, còn chưa từng chưa chiếm được! Ngươi đi hỏi hắn giúp ta, muốn bao nhiêu bạc hắn mới bằng lòng ngoan ngoãn nghe lời?"
Lục Diễn cũng không biết nên đồng tình với Thập Thất hay là nên đồng tình với mình: "... Câm miệng. "
Bởi vì thế thân bé nhỏ liên tiếp mạo phạm, Thẩm Tân Di hoàn toàn nổi trận lôi đình, hạ quyết tâm không hề để ý đến hắn, thở phì phì mà trở về điện Thiếu Dương. Lục Diễn không nhanh không chậm đi theo phía sau nàng. Mấy ngày nay hắn đều ngủ ở Tây điện, cũng hoàn toàn không có ý dọn về, lúc này không biết trúng tà gì thế nhưng cho người dọn đồ về lại Đông điện.
Thẩm Tân Di cười lạnh: "Tà môn, lúc ngươi dọn ra không phải là kiêu căng ngạo mạn lắm sao? Có năng lực thì đừng trở về nữa."
Lục Diễn sớm đoán trước được nàng trào phúng, không nhanh không chậm nói: "Giữa trưa Thái Hậu nói ta một hồi, bảo ta dọn về tới ở cùng nàng." Thật ra Thái Hậu không có cưỡng ép hắn, chỉ là trong lòng hắn có chút tâm tư hụt hẫng, ngước mắt nhìn Thẩm Tân Di sau đó lại dời đi như không có việc gì.
Thẩm Tân Di thấy hắn chịu thua thì vẫn rất vừa lòng, nhưng nghĩ đến hắn hôm nay ngăn cản chuyện mình nạp thiếp thì lại bắt đầu khó chịu, ý định gây khó dễ hắn: "Ngươi cho rằng đây là địa phương nào, nơi này là nhà ta! Ngươi nói đến là đến nói đi là đi, coi nơi này của ta là cái gì?!"
Lục Diễn có lòng tốt sửa lời nàng: "Điện Thiếu Dương là phụ hoàng hạ lệnh tu sửa, cũng là cho ta ở."
Thẩm Tân Di: "..."
Đại ca Ngạo Thiên tuyệt đối sẽ không dễ dàng cúi đầu, nàng quyết định không bỏ qua chuyên này, hừ lạnh một tiếng: "Muốn dọn về cũng được thôi, hát cho ta một đoạn thập bát mô. Hôm nay ngươi ngăn cản chuyện ta nạp thiếp ta cũng không so đo." Trên đời này còn có ai lớn hơn nàng sao?
Lục Diễn: "... Sẽ không." Còn nhớ chuyện này đấy.
Thẩm Tân Di trước khinh bỉ hắn một câu: "Cần ngươi làm gì." Lại miễn miễn cưỡng cưỡng nói: "Vậy ngươi nhảy thoát y một đoạn cho ta."
Lục Diễn: "... Cũng sẽ không."
Sắc mặt Thẩm Tân Di khó coi nhưng vẫn lui một bước ra sau: "Vậy ngay trước mặt ta cởi quần áo, này ngươi làm được phải không?" Nàng ngạo mạn ngước cằm lên: "Cởi." Thế nào cũng phải cho thế thân bé nhỏ này biết một bài học!
Lục Diễn không phản ứng nhiều như nàng tưởng tượng, hiển nhiên đã thích ứng với các thao tác của Thẩm Tân Di. Hắn cười như không cười mà bắt tay đặt lên chiếc vòng ngọc ở cổ: "Thật sự muốn ta cởi sao?"
Ngón tay hắn cố ý vô tình mà nấn ná trên vòng ngọc ở cần cổ, quần áo trên người hoàn hoàn chỉnh chỉnh, tư thái lại mơ hồ quyến rũ.
Thẩm Tân Di ho khan vài tiếng, cúi đầu uống lên hớp trà xanh, không biết từ nơi nào lấy ra cái túi tiền uyên ương, bên trong dùng vàng bạc hạt châu để đánh thưởng hạ nhân, mỗi cái đều lớn nhỏ bằng ngón tay út. Nàng móc ra một hạt châu vàng đặt lên trên bàn, cười dữ tợn: "Cởi một món, ta sẽ thưởng ngươi một viên."
Nàng phải dùng vàng, mạnh mẽ nhục nhã cái tên đàn ông dám đối nghịch này với nàng mới được! Muốn cho hắn khóc thút thít run rẩy, quỳ xuống đất xin tha, trong làn nước mắt hiểu rõ hắn chỉ là thế thân mà thôi!
Lục Diễn: "..." Còn rất hào phòng.
Đợi lát nữa hắn cũng phải thay quần áo tắm gội, liếc nàng một cái, không nói một lời mà bắt đầu cởi thắt lưng.
Thế mà không có khóc thút thít xin tha! Thẩm Tân Di không nghĩ tới thế thân đáng chết này vậy mà không biết xấu hổ như vậy, không có chút cảm thấy thẹn mà bắt đầu cởi. Vì chút bạc mà đã có thể bán đứng cơ thể mình! Nàng kinh ngạc nói: "Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy thẹn sao?"
Lục Diễn trả lời chỉ có hai chữ: "Ha hả."
Rất nhanh Thẩm Tân Di đã không có tâm tư rối rắm, lúc này đã là giữa mùa hạ, quần áo trên người cả hai đều rất mỏng manh đơn giản. Lục Diễn chỉ mặc thường phục Thái Tử, bên trong mặc thêm vải mỏng, rất nhanh trên người hắn cũng chỉ còn lại một chiếc áo đơn với cơ thể như ẩn như hiện. Ánh mắt Thẩm Tân Di nhìn đăm đăm sáng đấy.
Hắn liếc qua nàng, khóe môi khẽ cong, không nhanh không chậm ngoại trừ áo đơn thì nửa người trên cái gì cũng chẳng thừa.
Lục Diễn giỏi võ, cũng thích chém giết trên chiến trường. Năm đó bên ngoài nam chinh bắc chiến nên luyện ra cơ thể đẹp đẽ, chẳng sợ bị bệnh mấy năm nay nhưng cơ bụng trên bụng nhỏ vẫn tám múi, lại không giống những người đàn ông làm việc nặng nhọc tầm thường. Đường cong trên người giống như nước chảy, có loại đẹp khó tả, đẹp trai đến cực điểm. Lỗ tai Thẩm Tân Di đã nóng vô cùng.
Lục Diễn cười liếc nhìn nàng một cái, ngón tay đã đặt ở thắt lưng bên hông: "Còn cởi nữa không, Ngạo Thiên?"
Thẩm Tân Di còn chưa kịp trả lời thì lỗ mũi nóng lên, vài giọt máu mũi đã tí tách rơi xuống.
Lục Diễn: "..."
Thẩm Tân Di mơ hồ lẩm bẩm, luống cuống tay chân mang khăn tới che mũi mình, thật vất vả mới ngăn được máu mũi chảy, mơ hồ chất vấn hắn: "Đồ lẳng lơ, có phải ngươi hạ độc ta hay không!"
Lục Diễn: "..." Hắn không nói chuyện, yên lặng mà đưa khăn tay cho nàng.
Máu mũi của Thẩm Tân Di vẫn không ngừng chảy, lông mày rậm của hắn hơi nhếch lên, sớm biết rằng nàng không dễ chọc như vậy thì hắn đã không chọc nàng như thế rồi. Nàng cao giọng kêu người hầu tiến vào, Trương ma ma thấy hơn phân nửa khuôn mặt nàng đều là máu mũi thì cuống quít dùng nước lạnh vỗ trán cho nàng, lại nấu chén trà lạnh thanh nhiệt trừ hoả, lúc này mới xem như ngừng máu.
Nàng không khiến Lục Diễn khóc thút thít xin tha, ngược lại bản thân nàng thất thố, uể oải không vui mà nằm trở về trên giường, cảm thấy uy danh của Ngạo Thiên hoàn toàn bị huỷ hoại.
Lục Diễn tắm gội xong ra ngoài đã thấy sắc mặt nàng trầm xuống, hình chữ X nằm ở trên giường. Nàng nhìn thấy Lục Diễn lại đây, uể oải nhướng mắt, hừ lạnh một tiếng: "Đừng cho là danh tiếng Long Ngạo Thiên của ta bị huỷ hoại thì ngươi có thể cưỡi ở trên đầu ta tác oai tác quái."
Ngạo Thiên còn có danh tiếng à? Lục Diễn khẩu thị tâm phi, bình tĩnh nói: "Như thế nào? Long Ngạo Thiên chấn động thiên hạ, ai dám cưỡi ở trên đầu nàng chứ?"
Này cũng không khiến cho Thẩm Tân Di được an ủi, nàng hậm hực mà hừ một tiếng, đang muốn lật người qua thì chợt bị Lục Diễn ôm vào trong lòng, nàng quay đầu không vui nói: "Ngươi làm gì? Ai cho phép ngươi lên giường? Lá gan to lên rồi đấy."
Lục Diễn nghiêng người nằm xuống, hai tay đặt ở bên hông nàng, ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, trong lòng thở dài, trên mặt lại mảy may không hiện ra: "Nàng bảo ta cởi áo, chẳng lẽ ta không làm? Nàng nhìn không được chẳng lẽ muốn lên trên đầu ta."
Hắn thường bị đánh thức bởi cơn ho vào ban đêm gần như là đã lâu rồi chưa ngủ được một giấc yên ổn. Lần trước trong lúc vô ý ôm Thẩm Tân Di, thế nhưng khó có khi thoải mái ngủ một lát. Nếu không phải vì chỗ tốt này thì hôm nay hắn mới không dọn về đông điện, càng sẽ không nghe lời như vậy.
Logic này thật ra không có gì xấu. Thẩm Tân Di vẫn không vui lắm, nghiêng đầu nhìn hắn một cái lại chưa nói cái gì, điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi ngủ.
......
Đã nhiều ngày hai người rất là hòa thuận, Thẩm Tân Di lại không có việc gì để làm lại tỏ vẻ ân cần với Lục Băng. Thái Hậu thưởng cái gì hiếm lạ đều phải phân ra một nửa, sai người đưa cho Lục Băng. May mắn thay Lục Diễn kịp thời cản lại, cho nên Lục Băng hiện tại còn chưa biết chuyện bản thân bị hoàng tẩu coi như trở thành tiểu thiếp.
Trưa hôm nay, Thái Hậu bên kia phái người tới truyền lời với Thẩm Tân Di: "Thái Tử, Thái Tử Phi, ngày kia chính là ngày Thái Tử Phi về nhà lại mặt, ngài chuẩn bị thật tốt, đến lúc đó sẽ có Kim Ngưu Vệ đưa ngài đi Thẩm phủ, Thẩm Hầu cũng sẽ phái người tới bảo vệ ngài trở về."
Về lại mặt chính là đến nhà mẹ đẻ ở bảy, tám ngày vào tháng thứ hai hoặc là tháng thứ ba thành hôn. Người hoàng gia không thể dễ dàng ra khỏi cung nên cũng không có chú ý đến ngày lại mặt. Nhưng Văn Xương Đế vì trấn an Thẩm Hầu đã tự mình chấp thuận cho Thẩm Tân Di có thể hồi hầu phủ ở ba ngày.
Lục Diễn đang đề bút luyện chữ, nghe vậy thì cổ tay ngừng lại, sắc mặt lạnh lùng. Hắn đã tận lực xem nhẹ chuyện người vợ họ Thẩm của mình, nhưng nhà họ Thẩm vẫn sẽ lấy đủ loại tư thái xuất hiện ở trước mặt hắn.
Nhưng Thẩm Tân Di rất kinh ngạc: "Làm phiền đại nhân đi hồi bẩm Thái Hậu, ta đây sẽ đi chuẩn bị." Nàng quay đầu: "Ngươi muốn đi với ta không?"
Thần sắc Lục Diễn thản nhiên: "Ta gần đây có việc."
Thẩm Tân Di hơi không vui, nhưng tâm trạng nàng đang tốt nên không quan tâm chuyện này mà vui vẻ đi thu dọn đồ đạc.
Nhà họ Thẩm phái gia tướng Thẩm Thành với một đội tư vệ tới đón nương tử nhà mình trở về lại mặt. Thanh thế to lớn lại không vượt quy chế cũng coi như là cho Thẩm Tân Di nở mày nở mặt. Duy nhất không đẹp chính là Lục Diễn chẳng những không về nhà mẹ đẻ với nàng, thậm chí còn không đưa nàng một đoạn.
Lúc nàng ra khỏi cung, Lục Diễn vẫn luôn đọc sách ở thư phòng, chờ hạ nhân tới báo Thái Tử Phi đã khởi hành thì lúc này hắn mới đứng dậy, đi dạo tại chỗ một lát rồi mới trầm ngâm nói "Phái người đuổi kịp Thái Tử Phi, lén nhìn chằm chằm nàng, không được để người khác thấy.