Lúc Khúc Phong vào phòng thì Sử Hồng đã tỉnh.
Y đang nằm ngẩn người nhìn trần nhà.
Gương mặt bình tĩnh đến lạ.
"Sử huynh đệ, thấy trong người thế nào rồi?"
Sử Hồng nhìn Khúc Phong đi vào, mỉm cười đáp:
"Khoẻ hơn nhiều rồi.
Ta nghe nói là Khúc đại nhân đã cứu ta.
Cảm ơn nhiều lắm."
"Không cần cảm ơn.
Ta đâu làm được gì nhiều." Khúc Phong tự thấy hổ thẹn.
Hắn rốt cuộc cũng không cứu được y.
Cảnh Điền đỡ Sử Hồng ngồi dậy, kê thêm cái gối để sau lưng để chủ nhân ngồi cho thoải mái.
"Làm sao ngươi biết ta gặp chuyện mà đến cứu kịp lúc như vậy?"
"Là thuộc hạ của ngươi đến tìm ta.
Y tên Ngụy Dân thì phải.
Y vừa thấy ngươi và Cảnh Điền bị lôi đi, linh cảm có chuyện chẳng lành nên tìm ta tới ứng cứu.
Nhưng… ta vẫn là trễ một bước.
Nếu ta đến sớm hơn một chút…"
"Không trễ.
Ta còn sống ngồi ở đây tức là không trễ rồi."
Hắn còn muốn nói y vẫn sẽ chết sau hai tháng nữa nhưng vẫn là không mở miệng được.
Chợt nhớ ra việc quan trọng, hắn ngẩng đầu hỏi:
"Tại sao cha ngươi lại nói ngươi không phải con ông ta?"
Sử Hồng nhìn qua Cảnh Điền thì bắt gặp ánh mắt lo lắng mà nhưng lại đầy cảm thông của y.
Sử Hồng thở nhẹ một hơi, hỏi:
"Có phải ngươi cũng đã sớm đoán được rồi?"
Cảnh Điền gật đầu.
"Lúc lão gia đột nhiên ra lệnh bắt chủ nhân, thuộc hạ đã sinh nghi rồi.
Là người theo hầu chủ nhân đã bao nhiêu năm, người có thực sự là chủ nhân của mình hay không chẳng lẽ còn không nhìn ra hay sao.
Ban đầu thuộc hạ chỉ sinh nghi nhưng càng về sau càng khẳng định được, người không phải là chủ nhân của mình, chỉ là không hiểu tại sao lại như vậy.
Nhưng dù là thế thuộc hạ vẫn lựa chọn đi theo chủ nhân vì thuộc hạ biết chủ nhân không phải là người xấu.
Thuộc hạ đã nhận định người và nguyện sẽ đi theo người cả đời này."
"Có lời này của ngươi ta rất yên tâm.
Quả nhiên ta không tin nhầm người."
Sử Hồng bấy giờ mới nhìn sang Khúc Phong đang há hốc mồm đứng đó.
"Nói vậy ngươi không phải là Sử Hồng thật?"
"Ta tên Sử Hồng nhưng không phải chủ nhân thực sự của cơ thể này.
Ta từ một thế giới khác đến đây.
Vào cái đêm mà nguyên chủ bị nhốt trong Đại Lý Tự.
Ngươi còn nhớ chứ Cảnh Điền?"
"Thuộc hạ nhớ.
Sau đêm đó chủ nhân đã hoàn toàn khác."
"Ngươi là thuật sĩ, chắc cũng biết về vết nứt thời không."
"Biết.
Nhưng chuyện đó rất hiếm gặp.
Ta đã từng nghe qua một trường hợp giống như ngươi nhưng chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, đến mức mà người ta chỉ xem nó như một truyền thuyết mà thôi.
Vậy mà giờ nó lại đang xảy ra ngay trước mặt ta."
Sử Hồng cười trừ.
"Vậy tức là Sử Hồng của thế giới này đã chết rồi? Và ngươi của thế giới bên kia cũng vậy?"
Sử Hồng gật đầu.
Khúc Phong cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Sử Tân Vinh lại tức giận đến như vậy.
Con trai chết, lại có một kẻ khác đến ở trong cơ thể con mình, đau buồn cũng phải.
"Nhưng Khang vương cũng thật là, suy nghĩ quá tiêu cực rồi.
Con trai ông ta dù sao cũng đã chết.
Tại sao lại không chấp nhận ngươi như một người con trai khác của mình chứ.
Ông ta thậm chí còn ra tay hạ độc ngươi."
"Mỗi người có một cách giải quyết khác nhau mà.
Cách của ông ấy là không chấp nhận được sự thật con trai bị chết.
Chuyện này không thể trách ông ấy được."
"Nói vậy thì ngươi có biết là kẻ nào đã giết Sử Hồng kia không?"
"Là thái tử điện hạ."
Khúc Phong kinh ngạc.
"Tinh Húc ư?"
"Ừm.
Y thừa nhận rồi.
Là y bẫy hắn bị nhốt vào Đại Lý Tự sau đó hạ độc giết."
Một khoảng im lặng bao trùm căn phòng.
Đâu đó vang lên tiếng thở dài.
Sự đời đúng là oái oăm khó lường.
Đường Tinh Húc là người hạ độc giết Sử Hồng của thế giới này, sau đó cũng chính y rơi vào lưới tình với một Sử Hồng đến từ thế giới khác.
Khúc Phong tự hỏi tâm trạng của Tinh Húc thế nào khi biết chuyện này.
"Có một chuyện ta muốn nhờ ngươi.
Ngươi giúp ta đến Vạn Hoa Cốc được không?"
"Vạn Hoa Cốc? Khá xa đấy.
Đi cũng phải mất nửa tháng.
Ngươi đi xa vậy làm gì?"
"Ta đã giúp hai tiền bối hoàn thành công việc.
Giờ đến lượt họ hoàn thành giao ước với ta."
Sử Hồng tự biết bản thân không thể sống được bao lâu.
Vậy thì chi bằng thử một cơ hội cuối cùng để về nhà.
Hắn không muốn ở đây thêm nữa.
...***...
Cả đêm qua Tinh Húc thức trắng nên rất mệt mỏi.
Hắn đã xin không lên triều ngày hôm nay.
Cho dù Tinh Húc không cho phép bất cứ ai nói gì với Tử Lâm nhưng chuyện ồn ào tối qua, lại thêm việc Sử Hồng không có trong phủ cũng đủ để khiến một cậu nhóc thông minh như Tử Lâm nghi ngờ.
Tinh Húc không chịu nói nhưng Kim Yến thì sẽ không giấu.
Trong những tình huống rối ren như thế này thì thường người bên ngoài sẽ bình tĩnh và dễ quan sát hơn.
Lúc Tử Lâm tìm đến thư phòng gặp ca ca thì nghe huynh ấy hình như đang dặn thuộc hạ đi tìm một chiếc xe ngựa nào đấy vào nửa đêm qua.
Sau khi ảnh vệ đi rồi Tinh Húc mới gọi Tử Lâm vào.
"Bây giờ ta đang rất bận, sợ rằng không có thời gian nói chuyện với đệ.
Hay là đệ về cung đi."
"Không sao.
Huynh cứ bận việc của huynh đi.
Khi nào đệ muốn về đệ sẽ tự về, không làm phiền đến huynh đâu."
"Xin lỗi.
Lâu lắm đệ mới đến thăm ta mà ta lại…"
"Thay vì thấy có lỗi với đệ thì huynh đi tìm Hồng ca ca đi.
Đệ sợ rằng huynh ấy gặp chuyện rồi."
"...!Ta biết rồi."
Lúc này thì có thuộc hạ vào báo Trần Trung đến.
Tinh Húc bấy giờ mới sực nhớ ra cái hẹn về vụ của Tiểu Tâm.
Hắn bị xoay quanh chuyện của Sử Hồng đã quên rất nhiều việc.
Trần Trung lần này không đi một mình mà đưa cả Vĩnh Tâm tới.
Cậu nhóc vừa gặp hắn đã quỳ xuống cúi lạy xin bái sư.
Tinh Húc nghe mà giật mình.
"Con làm gì vậy? Trần Trung, thế này là…"
"Như ngươi đã thấy rồi đấy.
Thằng bé muốn bái ngươi làm sư.
Nó muốn trở thành thuật sĩ."
"Cái này… ngươi và Ngọc nhi đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"
"Kỹ rồi.
Đây là nguyện vọng của A Tâm.
Chúng ta chỉ là chiều theo ý thằng bé mà thôi."
Tinh Húc nhíu mày.
"Hai người đi nói cho thằng bé biết sao?"
"Ban đầu ta không định nói nhưng đây là tương lai của A Tâm, là cuộc đời của nó.
Cho dù có là phụ mẫu sinh thành cũng không thể quyết định thay được.
Ta đã hỏi ý kiến của A Tâm.
Nó quyết định theo ngươi."
Tinh Húc ngồi quỳ xuống đối diện với thằng bé.
Vĩnh Tâm nhìn hắn với đôi mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ.
Tinh Húc xém nữa thì phì cười.
Có lẽ nó muốn làm cũng chỉ vì muốn bắt chước hắn mà thôi.
"Con có biết nếu con trở thành thuật sĩ thì sẽ có hậu quả như thế nào không?"
"Dạ biết.
Con sẽ chết sớm."
Tinh Húc hơi giật mình.
"Biết là sẽ chết sớm mà con vẫn muốn làm sao? Con có lẽ sẽ không sống lâu bằng phụ mẫu của con đâu."
"Con biết, nhưng hiện giờ cả Vĩnh Hy quốc chỉ có mình thái tử điện hạ là thuật sĩ.
Nếu điện hạ đi rồi mà con cũng không thay người thì ai sẽ bảo vệ đất nước, giúp đỡ nhân dân?"
Tinh Húc sững sốt nhìn Trần Trung.
Thằng bé chỉ mới bốn tuổi, làm sao suy nghĩ được như thế.
Không phải là Trần Trung mớm lời cho nó đấy chứ.
Trần Trung thấy ánh mắt Tinh Húc nhìn mình chỉ mỉm cười nhún vai.
"Con thực sự nghĩ như vậy đấy à? Tiểu Tâm, con còn nhỏ, chưa hiểu hết được nhưng vất vả và sự khắc nghiệt mà người làm thuật sĩ phải trải qua đâu.
Con cứ sống vui vẻ thoải mái như các bạn khác đi, không cần phải suy nghĩ về chuyện này."
"Nhưng con muốn được giống với điện hạ.
Con muốn được dùng sức mạnh của mình giúp đỡ cho cha, và càng nhiều người càng tốt, giống như điện hạ đã từng làm vậy."
Ánh mắt Tinh Húc mở lớn, đồng tử rung rung xúc động.
Con đường của hắn vẫn thường bị những thuật sĩ khác mắng là ngốc.
Đây là lần đầu tiên có người nói ngưỡng mộ hắn, muốn giống như hắn, hơn hết đó còn là của một đứa trẻ.
Hắn ôm chầm lấy Vĩnh Tâm, ôm rất chặt khiến thằng bé suýt ngạt thở.
"Xin lỗi.
Tại vi sư xúc động quá! Nếu con đã đồng ý theo ta thì phải học thật chăm chỉ đấy.
Ta sẽ không nhẹ nhàng với con đâu."
"Vâng."
"Cũng không được nói với ai chuyện con là thuật sĩ.
Bí mật này chỉ có vi sư, con và phụ mẫu biết.
Hiểu không?"
"Vâng.
Con hiểu rồi."
Tinh Húc xoa đầu thằng bé.
Những ngày tháng cuối đời hắn sẽ dạy dỗ thật tốt cậu bé này để tương lai nó thay hắn hoàn thành nốt những gì còn dang dở.
...***...
Buổi thượng triều hôm ấy có lẽ là ngày mà Tinh Húc sẽ nhớ mãi không quên.
Buổi thượng triều chỉ mới bắt đầu chưa được bao lâu thì Sử Tân Vinh bước ra dâng tấu.
"Tâu bệ hạ, vi thần dâng tấu tố cáo thái tử điện hạ lạm dụng công quyền tham ô quốc khố."
Tinh Húc tròn mắt nhìn.
Cái gì?
Liền sau đó có một quan viên bước ra.
"Tâu bệ hạ, thần dâng tấu tố cáo thái tử điện hạ lợi dụng thân phận thuật sĩ làm rối loạn lòng dân."
"Tâu bệ hạ, thần dâng tấu tố cáo thái tử điện hạ ăn bớt tiền cứu tế,..."
Cứ như vậy hơn mười mấy vị quan viên bước ra dâng tấu tố cáo hắn những tội mà hắn chưa từng làm.
Tinh Húc chớp chớp mắt nhìn bọn họ một lúc liền quay sang nói với Đường Minh Thành đang đứng bên cạnh:
"Nhị ca, huynh nhéo đệ một cái đi."
"Cái gì?" Minh Thành khó hiểu nhìn hắn.
"Đệ không biết là mình chưa tỉnh ngủ hay là nghe nhầm rồi.
Có phải bọn họ đang tố cáo đệ?"
"Không nhầm đâu.
Bọn họ đúng là đang dâng tấu tố cáo đệ đó."
Minh Thành nhíu mày nhìn Sử Tân Vinh.
Không hiểu ông ta đang giở trò gì.
Mấy tội danh kia hắn tin chắc Tinh Húc chưa bao giờ phạm phải.
Tại sao ông ta phải bày ra mấy thứ này?
T/g: Sử Tân Vinh trả thù rồi..