Cảnh Điền bị đem nhốt trong một phòng giam nhỏ vốn thường dùng để trừng phạt những tên người làm vô phép hay vi phạm điều gì đó.
Hắn vẫn luôn cố gắng dò hỏi tình hình của chủ nhân nhưng không ai biết gì, bởi những người bị nhốt xuống tầng hầm vốn không được phép liên lạc với bất cứ ai, cũng không phải người nào cũng được quyền bước xuống nơi đó.
Đêm tối muộn không biết bằng cách nào Khúc Phong đột nhiên xuất hiện bên trong phòng giam của Cảnh Điền.
“Khúc đại nhân, sao người…?’
“Nói nhỏ thôi.
Tuy ta đã giăng kết giới nhưng nếu nói lớn vẫn dễ bị người ngoài nghe được.”
Thực chất thì nếu giăng kết giới dày hơn thì tốn pháp lực lắm nên Khúc Phong mới không muốn làm.
Dù sao thì chỉ là nói chuyện, không cần phải la lớn làm gì.
“Vâng.
Khúc đại nhân có biết tình hình của chủ nhân của thuộc hạ không?”
“Ta cũng muốn biết lắm nhưng Tinh Húc không cho ta gặp thì ta biết làm sao.
Kim Yến cũng không chịu tiết lộ chút gì.
Hôm nay ta đến đây là để hỏi ngươi rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra.
Ngươi kể tường tận chi tiết cho ta, ta mới có hi vọng cứu chủ nhân ngươi ra.”
“Vâng.” Cảnh Điền gật đầu.
Hắn bắt đầu kể: “Thật ra chủ nhân chỉ mới nói sơ câu chuyện cho thuộc hạ.
Chủ nhân đã hẹn sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ kể lại tường tận chi tiết hơn, chỉ là chưa kịp thì…”
“Được rồi.
Cứ nói hết những gì ngươi biết.”
“Vâng.
Chủ nhân nói trước khi mọi người xuất phát ba ngày thì nửa đêm sư phụ của thái tử là Tỉnh Thanh Ngôn cùng Phượng Cẩn đột nhập vào trong phòng ngủ của người.
Sư phụ của thái tử nói thái tử hiện không còn sống được mấy năm nữa, nếu đi lần này sợ rằng khó giữ được tính mạng, cho nên mới đưa cho người một bình dược.
Dược này không hại người, chỉ khiến người trúng bị mất công lực trong một khoảng thời gian nhất định sau đó sẽ trở lại bình thường.
Theo kế hoạch, Phượng Cẩn và sư phụ của thái tử sẽ nhân lúc ba người các vị bị mất công lực mà đánh ngất, sau đó lặng lẽ đem người của Nhật Nguyệt Lâu rời đi.
Sau này Nhật Nguyệt Lâu cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Chuyện này không chỉ cứu được thái tử mà còn giảm thiệt hại nhân số cho cả hai bên, cũng vừa lấy được danh tiếng tốt cho thái tử.
Khúc đại nhân, xin đại nhân hãy tin ta.
Những gì ta nói với người đều là sự thật.
Chủ nhân không cố ý hại các vị, Chủ nhân chỉ muốn cứu thái tử thôi.”
Khúc Phong thở dài một hơi.
Sự thật nên là như thế mới phải.
Tuy còn nhiều việc chưa rõ ràng nhưng điều đó mới hợp với tính cách của Sử Hồng.
Nhưng có một điều hắn không hiểu là tại sao tất cả những gì Sử Hồng làm là chỉ muốn cứu Tinh Húc thì tại sao hắn ta lại tức giận như vậy?
"Khúc đại nhân, có cách nào cứu được chủ nhân của thuộc hạ ra không?"
"Ngươi cứ bình tĩnh.
Nếu sự thật đúng như những gì ngươi nói thì Sử Hồng sẽ ổn thôi.
Còn nếu Tinh Húc vẫn không chịu tha cho y, ta nhất định sẽ tìm cách cứu y ra."
Cảnh Điền ngay lập tức dập đầu: "Tạ ơn Khúc đại nhân!"
"Được rồi.
Kết giới không thể duy trì lâu.
Ta phải đi đây.
Có thông tin gì mới ta sẽ tìm cách báo cho ngươi biết."
...***...
Lúc này tại tầng hầm, Tinh Húc đã đuổi hết tất cả những kẻ bên trong ra.
Tầng hầm vốn có yếu tố cách âm vô cùng tốt nên những gì xảy ra bên trong người phía ngoài hoàn toàn không nghe thấy.
"Buông ta ra! Ưm… Cầu xin ngươi… Đừng làm thế này!"
Sử Hồng muốn chạy nhưng chạy không nổi, chỉ biết cầu xin Tinh Húc tha cho hắn.
Nhưng dù hắn có nói thế nào Tinh Húc vẫn tiếp tục hành động mơ/n trớn cơ thể của hắn.
Môi y vừa liếm vừa cắn trên cổ trên vai hắn.
Hắn ghê tởm, kinh hãi tột độ.
Hắn và y là nam nhân kia mà, tại sao y lại làm những hành động ghê tởm này với hắn? Muốn làm nhục hắn hay sao?
"Cầu xin ngươi! Nếu ngươi hận ta vì ta đã lừa ngươi thì ngươi đánh ta đi! Đánh bao nhiêu cũng được.
Đừng dùng cách này..
ưm hạ nhục ta.
Ta thà chết cũng không muốn bị khinh nhục như vậy.
A ưm …"
"Sử Hồng, ta chỉ muốn ngươi.
Muốn ngươi thuộc về ta."
Tinh Húc đột nhiên bóp lấy cánh mông của Sử Hồng khiến y hốt hoảng kêu lên một tiếng.
Rồi đột ngột mông bị nâng lên, một ngón tay đột ngột đút vào bên trong hậu huyệt.
Đột ngột bên trong bị dị vật xâm nhập khiến Sử Hồng vừa đau vừa khó chịu không thôi.
Hắn cựa quậy eo nhỏ cố thoát đi nhưng hông bị Tinh Húc giữ rất chặt.
Thêm một ngón tay nữa đút vào bên trong.
Tinh Húc dường như không giữ được kiên nhẫn.
Ngón tay đầu còn chưa nới lỏng kỹ đã đút thêm ngón thứ hai vào khiến Sử Hồng càng thêm đau đớn và khó chịu không thôi.
"Ngươi làm gì vậy? Buông ta ra đi! Đau quá! A a…"
Lúc này xuân dược đã ngấm sâu vào tâm trí của Tinh Húc.
Hắn không để tâm đến những tiếng kêu cứu của Sử Hồng, ánh mắt hắn chỉ nhìn chăm chăm vào nơi tư ẩn mê người kia.
Hắn muốn nhanh chóng lấp đầy nó, khao khát muốn chiếm hữu người phía trước, mãnh liệt muốn chà đạp người đó.
Ngón tay thứ ba đút vào chưa lâu hắn đã mất kiên nhẫn rút ra và đưa phân thân của mình đến gần miệng huyệt.
Cảm nhận được một vật thô nóng, to lớn đến lợi hại kề trước động nhỏ, Sử Hồng giật mình kinh hãi.
Cuối cùng hắn cũng biết Tinh Húc định làm gì, hắn hoảng sợ không thôi.
Hắn không phải nguyên chủ, hắn không phải đoạn tụ.
Cả đời hắn chưa từng nghĩ đến chuyện cùng nam nhân làm chuyện thân mật chứ đừng nói gì đến chuyện ở dưới thân người khác làm chuyện xấu hổ này.
Hắn càng không ngờ rằng kẻ đang muốn làm nhục hắn lại là người mà hắn tin tưởng nhất, người mà hắn bất chấp tất cả để bảo vệ.
Chẳng lẽ chỉ vì bị hắn lừa dối y lại dùng hành động đốn mạt này để đối xử với hắn sao? Là hắn nhìn nhầm người rồi sao?
Trước đó Tinh Húc chỉ dùng ngón tay đâm vào huyệt nhỏ mà hắn còn đau như vậy, nếu để thứ kia đâm vào không phải sẽ làm hỏng luôn cái mông của hắn sao.
Nghĩ đến mà Sử Hồng thấy rùng mình.
Hắn vội lắc đầu kêu lên:
"Không được.
Đường Tinh Húc, ta cảnh cáo ngươi! Nếu ngươi dám đâm thứ đó vào người ta, cả đời này ta sẽ căm hận ngươi, mãi mãi không tha thứ cho ngươi.
Rồi ngươi sẽ phải hối hận!"
Tinh Húc sững lại trong giây lát nhưng ánh mắt đó vẫn trầm đục như vậy, không hề thay đổi.
Hi vọng mong manh của Sử Hồng bị câu nói sau đó của y dập tắt hoàn toàn.
"Vậy thì ngươi cứ hận ta cả đời đi."
Ngay sau đó Tinh Húc mạnh mẽ đâm thô to kia vào miệng huyệt.
"Aaaaa!"
Sử Hồng kêu lên thất thanh.
Hắn cảm thấy rất đau, đến mức cảm giác như từng miếng thịt bị rách ra.
Nước mắt chảy tràn hai bên mặt rơi xuống đất lã chã.
Cổ tay vẫn bị vải trói chặt giờ đang run lên bần bật vì đau đớn.
"Đau… đau quá! Làm ơn… rút ra đi.
Ta đau…"
Trái ngược với cảm giác của Sử Hồng, phân thân vừa đi vào Tinh Húc đã cảm giác được một cỗ cảm ngập trời mà hắn chưa từng được trải nghiệm qua.
Hắn hung hăng tiến thẳng vào, đem nơi miệng nhỏ lấp đầy, hoàn toàn tảng lờ tiếng kêu đầy đau đớn của Sử Hồng.
Dị vật tiến càng sâu hạ thân càng đau đớn như muốn nứt ra.
Sử Hồng chịu không nổi liền bật khóc.
Hắn khóc vì nhục nhã và vì đau đớn.
Nhưng trong ánh mắt bị lấp đầy bởi vọng của Tinh Húc lúc này những giọt nước mắt của hắn chỉ càng khiến y thêm thích.
Tinh Húc bắt đầu động thân, động tác rất nhanh và mãnh liệt.
"Đau quá! Hức ư ư… Ngươi tha cho ta đi.
Hức… xin ngươi…"
Mặc kệ những lời gào khóc vô vọng của Sử Hồng, động tác của Tinh Húc chưa từng một phút nào chậm lại, thậm chí càng lúc càng kịch liệt như muốn đem tấm thân kia xuyên thủng.
Cơ thể đau đớn cùng cực nhưng hắn cầu xin mãi người kia cũng không buông tha cho hắn.
Sử Hồng không khóc nữa.
Ánh mắt dại ra, động tác phó mặc cho người phía trên muốn làm gì thì làm.
Trong mắt hắn lúc này chỉ có duy nhất một chữ: Hận.
Tinh Húc bị vọng chiếm đầy tâm trí.
Hắn hoàn toàn không để ý đến bộ dạng phó mặc tất cả của Sử Hồng.
Hắn lúc này chỉ cảm thấy sung sướng tột độ.
Mỗi một lần tiến vào bên trong nơi miệng nhỏ ấm nóng kia đều mang đến cảm ngập trời, hắn càng làm càng mê đắm đến điên đảo.
Hắn thậm chí muốn mãi đắm chìm trong cảm giác sung sướng này không bao giờ ngừng lại.
Một lúc sau Tinh Húc thoả mãn bắn chất lỏng trắng đục vào bên trong Sử Hồng rồi nằm gục xuống bên người hắn.
Sử Hồng khẽ kêu lên vì đau nhưng cũng nằm đờ người ở đó, không động đậy nữa.
Cơ thể hắn lúc này đau đớn vô cùng.
Từ phần eo trở xuống, cử động chỗ nào cũng đau đến nghiến răng.
Sử Hồng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, tự hỏi rốt cuộc bản thân mình đến thế giới này để làm gì? Nguyên chủ vì quá yêu Đường Tinh Húc nhưng vì không biết theo đuổi đúng cách mà bị y chết.
Còn hắn thế vào cơ thể này tránh tới tránh lui vẫn là dính dáng tới Đường Tinh Húc.
Hắn không phải bị y giết nhưng bị y lăng nhục như thế này có khác gì bị chết đâu.
Thậm chí hắn thà bị y giết còn hơn là bị chà đạp thảm hại như thế này.
Đường Tinh Húc, có phải hắn và nguyên chủ nợ nần gì y hay không? Tại sao ai cũng bị y hại đến như thế này chứ?
Cánh cửa tầng hầm một lần nữa bật mở.
Nhưng lần này Sử Hồng không chút phản ứng hay trông chờ gì.
Âm thanh mà hắn đã từng hi vọng trông mong đó đã hoàn toàn biến mất từ khoảng khắc Tinh Húc đâm thứ đó vào cơ thể hắn rồi.
Kim Yến bước vào bên trong kinh hoàng chứng kiến cảnh tượng diễn ra trước mắt.
T/g: giờ ngươi có hối hận cũng muộn rồi.