Cả đêm qua Tình Thần không tài nào ngủ được.
Sáng sớm cậu chạy ra sân bay tìm Vĩ Kỳ.
Cậu thấy Vĩ Kỳ đứng ở cổng soát an ninh làm thủ tục cuối cùng trước khi lên máy bay.
Cậu không dám gọi, chỉ đứng đó lặng người nhìn theo.
Vĩ Kỳ không muốn cậu đến nên cậu không dám xuất hiện trước mặt cậu ấy.
Chính bản thân cậu cũng sợ rằng nếu bây giờ giáp mặt Vĩ Kỳ cậu cũng không kìm chế được mà giữ cậu ấy lại.
Mà Vĩ Kỳ thì không thể ở lại được.
Lúc chuẩn bị lên máy bay, Vĩ Kỳ nhận được một tin nhắn gửi tới kèm theo hình ảnh.
Đó là tin nhắn của Tinh Thần.
Chỉ một câu ngắn gọn:
"Tôi đợi cậu về lấy lại."
Kèm theo bức ảnh chụp chiếc nhẫn vàng trên cổ của cậu ấy.
Vĩ Kỳ xúc động vô cùng.
Chẳng cần lời nói hoa mỹ, chỉ dòng tin nhắn ngắn ngủi này cũng đã quá đủ.
Nó giúp cậu thêm động lực để bước tiếp trên con đường phía trước.
Để rồi khi trở về cậu có thể đứng trước mặt Tinh Thần chân chính nói với cậu ấy một câu: "Tôi thích cậu."
***
Cảnh Sử Hồng và Tề San San tranh cãi nhau ở hành lang lớp học đã bị một số học sinh dùng điện thoại quay lại.
Sử Hồng ghi nhớ hết.
Ngay khi đuổi mấy học sinh của mình vào lớp, cậu đi túm từng đứa học sinh ném hết vào một góc, lạnh lùng cảnh cáo:
"Có thể các cậu quay clip rồi tung đi khắp nơi chỉ nghĩ đơn giản là cho vui, muốn câu like, nhưng tôi nói cho các cậu biết, các cậu là đang tự hại chết chính mình đấy.
Thế lực của Tề gia lớn đến như thế nào, thủ đoạn ra sao chắc ai trong số các cậu cũng đã nghe phong thanh rồi.
Nếu muốn thử trải nghiệm cảm giác bị Tề gia truy sát thì cứ đi tung clip ấy lên mạng đi.
Lúc đó tôi xem các cậu trốn thoát kiểu gì."
Mấy đứa học sinh nghe vậy sợ hãi vội vàng xoá clip đi, trong lòng thầm cảm ơn thầy Sử nhắc nhở kịp thời.
Sử Hồng thở nhẹ một hơi vội vàng quay về lớp.
Lúc nãy trước khi đi cậu đã dặn qua lớp trưởng ngăn những học sinh trong lớp tung clip kia lên mạng.
Cậu bảo chúng không muốn Tề San San trả thù thì cứ việc.
Không biết có đứa nào không biết sợ mà tung lên mạng hay không.
Lúc Sử Hồng trở về lớp, cậu nhìn thấy đám học sinh túm năm tụm ba thì thầm với nhau.
Thấy cậu vào lớp chúng liền ngồi ngay ngắn lại, không ai nói gì nữa.
Cô bé lớp trưởng nói nhỏ vài câu với cậu.
Sử Hồng hơi nhíu mày.
Mấy đứa nhóc độ tuổi mười sáu, mười bảy thường không biết sợ là gì.
Nghe lời cảnh báo thì bỏ ngoài tai.
Sử Hồng cũng đã đoán trước như vậy.
Cậu gọi điện cho Tinh Húc hỏi ý kiến trước và đã được sự đảm bảo của anh.
Cậu không sợ bị Tề gia trả thù, cậu không thích phiền phức, càng không muốn mấy đứa nhóc không hiểu chuyện này dính dáng đến.
"Tôi biết có vài người xem thường lời cảnh báo của tôi.
Tính cách Tề San San tốt như thế, đời nào lại cư xử tổn hại đến các bạn trong lớp.
Nhưng đó là trong trường hợp cái clip mà mấy cô cậu tung ra không ảnh hưởng đến danh tiếng của cô nàng Tề tiểu thư kia cơ.
Không phải tôi doạ chơi đâu.
Clip các cậu tung lên mạng giây trước, giây sau đã bị người của Tề thị tìm đến cửa rồi.
Các cậu xem thường Tề thị thì các cậu cứ việc làm cái việc mà các cậu thích đi.
Đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc trước."
Không gian trầm xuống một lúc rất lâu.
Dường như tất cả học sinh đều cảm thấy rất hoang mang.
Có một vài người đã gỡ bỏ video xuống.
Có một cánh tay giơ lên.
Đó là của một cô bé có đôi mắt to tròn.
Nhìn cô bé ấy có vẻ rất lo sợ, giọng run run nói:
"Thưa thầy, em… em xin lỗi.
Vừa nãy em đã gửi đoạn clip đó cho một bạn ở lớp khác.
Bây giờ bạn ấy đã đăng lên group trường rồi ạ.
Giờ em phải làm sao ạ? Em… em sợ quá!"
"Thầy cảm ơn sự thành khẩn của em.
Không sao.
Sự việc vẫn còn cứu vãn được.
Lần sau trước khi làm việc gì thì phải suy nghĩ cho cẩn thận kẻo rước vạ vào thân đấy."
Sử Hồng thầm thở phào trong lòng một hơi.
Chưa đăng lên face hay Weibo là may rồi.
Tuy Tinh Húc đã nói có thể lo liệu được nhưng dù sao vẫn rất rắc rối.
"Thầy Sử!" Một học sinh ngồi đầu bàn đột nhiên giơ tay lên nói: "Em rất cảm ơn thầy đã lo lắng cho bọn em nhưng còn thầy thì sao? Em thấy San San có vẻ rất giận, sợ là sẽ không bỏ qua cho thầy đâu ạ."
"Trước giờ bọn em cứ tưởng San San là nữ thần.
Cậu ấy rất dịu dàng, hòa nhã, vui vẻ với mọi người.
Nhưng mấy ngày nay cách cậu ấy cư xử với thầy khiến bọn em rất bất bình.
Cho dù cậu ấy thích thầy nhưng cũng không nên làm như thế."
Cuối cùng cũng có học sinh chịu lên tiếng rồi đấy.
Danh tiếng của Tề San San trước giờ ở trong trường rất tốt.
Vì vậy lúc bị cô bé đó gài bẫy trong bữa tiệc sinh nhật Sử Hồng đã rất kinh ngạc.
Sau ngày hôm đó, San San thể hiện bản thân muốn theo đuổi thầy giáo nhưng vẫn còn giữ hình tượng nên người ngoài nhìn vào vẫn nghĩ là một cô bé xinh đẹp, dễ thương yêu thầm thầy mà thôi.
Nhưng hôm nay thì cô nàng lại trở nên nóng nảy và không kìm chế được như thế.
Không biết là hôm trước Tinh Húc đã làm cái gì với San San.
Thực chất có một chuyện mà Sử Hồng không biết và cũng không bao giờ biết.
Đó là cái hôm mà Tinh Húc kéo cậu về nhà rồi lăn qua lăn lại từ trưa đến tối mịt.
Tinh Húc nhân lúc cậu bị mệt đến ngất đi đã chụp một bức hình thân của cậu rồi gửi cho Tề San San.
Nói là thân nhưng thực chất chỉ chụp nửa phần thân trên, hơn nữa khi đó Sử Hồng còn đắp chăn, chỉ vậy thôi cũng đã đủ để Tề San San giận đến run người.
Chính vì vậy mà khi thấy Sử Hồng xuất hiện ở trường cô nàng mới điên lên không thèm giữ gìn hình tượng nữa.
"Không sao.
Tôi có thể đối phó được.
Các cậu giữ an toàn cho bản thân mình thật tốt là được rồi."
***
Cái clip bị đăng lên group trường đã ngay lập tức bị Lộ Sinh Nguyên xóa bay chỉ trong vòng một nốt nhạc, khiến cho cậu học sinh_chủ nhân cùa nó còn ngơ ra chưa kịp hiểu chuyện gì.
Ngay sau đó học sinh này nhận được một dòng tin nhắn gửi vào mail của mình:
"Tôi là người của Tề thị.
Mong cậu hãy xoá clip này đi và đừng bao giờ đăng những clip có ảnh hưởng xấu đến đại tiểu thư nhà chúng tôi.
Nếu không cậu sẽ phải chịu hậu quả cho hành động bồng bột của mình."
Cậu nhóc đọc tin nhắn đó xong đã sợ hãi mà ngất ngay tại chỗ.
...***...
Giải quyết xong vụ clip Sử Hồng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tề San San sau đó cũng không quấy rối cậu nữa, nhưng lại thi thoảng dùng ánh mắt như thể đang tận hưởng con mồi rơi vào bẫy mà nhìn cậu khiến cậu vừa ớn lạnh, vừa khó hiểu.
Sử Hồng định hôm nay sau khi ăn tối xong sẽ qua ở chung với Tinh Húc.
Tình trạng sức khỏe của anh ấy khiến cậu không yên tâm nổi.
Cậu định nhắn tin báo cho Tinh Húc nhưng nghĩ lại thôi.
Cậu muốn cho anh một bất ngờ.
"Thầy Sử!" Một nam sinh trong lớp cậu vội vàng chạy đến.
"Thầy, có hai bạn lớp mình đang đánh nhau trong phòng dụng cụ.
Em ngăn không được.
Thầy giúp em với!"
"Đã báo cho cô Vương (giáo viên chủ nhiệm) của lớp em chưa?"
"Cô ấy đang trên tầng ba lận.
Thầy giúp em với!"
"Đi nào!"
Sử Hồng theo chân bạn nam sinh đó vào phòng dụng cụ thì nhìn thấy hai nam sinh khác đang vật nhau trong phòng, nhìn có vẻ rất căng thẳng.
Sử Hồng vội vàng chạy tới tách hai đứa ra.
"Sao các em lại đánh nhau vậy? Có gì nói chuyện không được sao?"
Một đứa trong số đó bình tĩnh nhìn Sử Hồng, nói:
"Thầy, trước tiên bọn em xin lỗi thầy."
"Hả? Xin lỗi? Tại…"
Sử Hồng chưa kịp nói hết câu thì hai nam sinh đứng cạnh bên đột nhiên tóm chặt hai cánh tay cậu.
Người còn lại lấy một khăn tay bịt chặt miệng cậu.
Bình thường Sử Hồng vận sức là có thể thoát ra nhưng thuốc mê tẩm trong khăn khá mạnh.
Cậu nhanh chóng bị ngấm thuốc đổ gục xuống.
Trước khi hoàn toàn ngất đi Sử Hồng nghe tiếng một nam sinh nói với mình:
"Thầy, chuyện này thầy đừng trách bọn em.
Bọn em bị Tề San San nắm điểm yếu, bắt bọn em phải làm thế này với thầy.
Bọn em cũng là bất đắc dĩ thôi."
Quan sát Sử Hồng đã hoàn toàn ngất đi, ba nam sinh kia lo lắng nhìn nhau.
"Tao vẫn thấy làm thế này ác quá.
Dù sao thầy Sử vẫn luôn giúp đỡ lớp tụi mình.
Mấy đứa trong lớp mà biết thế nào cũng xé xác tụi mình."
"Chúng ta ngậm chặt miệng, không đứa nào được hó hé ra thì ai biết được.
Chúng ta là bị ép, không phải cố ý.
Sau này nếu thầy có tới tìm tụi mình trả thù thì cứ đổ hết tội cho Tề San San đi."
"Tao ghét cái con nhỏ đó kinh khủng.
Thế mà hồi xưa tao còn coi nó là nữ thần tụi mày à."
"Nữ thần cái rắm.
Cầu cho con nhỏ đó bị ai đó xử chết đi.
Thôi, giờ làm việc đi.
Lẹ còn về nhà.
Trường sắp đóng cửa rồi."
"Phải làm thật à?"
"Chứ chúng ta còn cách nào khác sao?"
Hai đứa kia đều im lặng.
Bọn chúng bị Tề San San bắt thóp, nếu không làm chuyện này cho cô ta khẳng định chuyện xấu của cả bọn sẽ bị đem cho người nhà biết.
Thế còn thảm hơn.
"Thầy, xin đừng trách tụi em."
Chúng vừa lẩm bẩm vừa bắt đầu cởi đồ của Sử Hồng..