Đó là một thánh chỉ đặc thù.
Để bảo vệ sự an toàn cho Thái tử phi và thai nhi trong bụng, Tuyên Đế đặc biệt hạ chỉ, sau màu Thái tử phi không cần ngày ngày bôn ba đến Phượng Nghi cung thỉnh an, không những thế, Lâm hoàng hậu còn không được triệu kiến Thái tử phi nếu không có chiếu chỉ.
Tô Trường Nhạc tiếp chỉ xong, nhìn Thẩm Tinh Lan với ánh mắt không thể tin được.
Hôm qua Thẩm Tinh Lan ở Ngự Can cung hơn nửa ngày, trở về vào đêm khuya, nàng đương nhiên đoán được thánh chỉ này là do Thẩm Tinh Lan cầu.
Sau khi người tuyên chỉ rời đi, Tô Trường Nhạc giao thánh chỉ cho Tứ Hỉ cầm đi bảo quản, quay đầu liền nhào vào lòng Thẩm Tinh Lan.
Các cung nhân đã sớm quen bộ dạng ở chung của vợ chồng Thái tử, nhao nhao mím môi cúi đầu.
Lâm hoàng hậu phượng thể bất ổn, tin tức ngày mai không thể tùy giá tế tổ cũng được truyền tới.
Hai người lúc này đã trở lại phòng ngủ, Tô Trường Nhạc biết đây chắc chắn là bút tích của Thẩm Tinh Lan, không nhịn được lại nâng mặt hắn lên hôn một trận.
Thẩm Tinh Lan ôm người vào lòng, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, buồn ngủ nói, nhắm mắt lại: “Ngủ thêm một chút, cô rất buồn ngủ.”
Tô Trường Nhạc mềm nhũn dựa vào lòng hắn, tuy rằng đã ngủ đủ rồi, nhưng lúc này trong lòng nàng tựa như bôi mật, ôm cánh tay hắn đáp một tiếng.
Hai người ở Đông Cung thì ngọt ngào như mật ngọt, còn Phượng Nghi cung bên kia lại là một đống hỗn độn, tách trà, đồ sứ và các vật dụng khác đều bị đập vỡ.
Đây là lần đầu tiên Lâm hoàng hậu thất thố như thế trước mặt cung nhân.
Ôn Sở Sở lúc này vẫn đang ngồi ở Phượng Nghi cung, nghe thấy các cung nhân nói Lâm hoàng hậu không chỉ bị thu hồi phượng ấn, mà còn bị Hoàng Thượng ra lệnh cấm ở Phượng Nghi cung, ngày mai không được đi tùy giá, vì vậy hoàng hậu đang nổi giận.
Nàng nhất thời không nằm yên được, dưới sự dìu của nha hoàn, vội vội vàng vàng chạy tới tiền sảnh, muốn trấn an Lâm hoàng hậu vài câu.
Không nghĩ tới còn chưa kịp bước vào đại sảnh, đã nghe thấy hai mẹ con Lâm hoàng hậu và Thẩm Quý Thanh nói chuyện.
Thẩm Quý Thanh đã xuất cung rồi lại trở về.
Tình hình bên ngoài tồi tệ hơn nhiều so với những gì hắn và Lâm hoàng hậu đã tưởng tượng ngày hôm qua.
Thì ra hôm qua Tuyên Đế nhận được một phần chứng cứ, bên trong liệt kê ba mươi hai tội danh của hai vị quốc cữu Lâm gia, là chính đáng và có cơ sở.
Tuyên Đế tức giận không thôi, sáng sớm đã hạ thánh chỉ.
Hai huynh đệ Lâm thị đã bị đình chỉ công tác điều tra, không chỉ như thế, còn bị phạt đóng cửa suy nghĩ.
Người của Thẩm Quý Thanh căn bản không vào được Lâm phủ, người trong Lâm phủ cũng không ra được, chứ đừng nói đến để cho hai vị cữu cữu âm thầm lôi kéo lão thần, cùng để cho các ngôn quan tiến cung buộc tội hoàng hậu bị giam cầm. [E b o o k T ru y e n. N e t]
Thẩm Tinh Lan hồi kinh chưa đầy nửa năm, Thẩm Quý Thanh không tin hắn có năng lực lớn như vậy, có thể thu thập những chứng cứ phạm tội này trong thời gian ngắn như vậy.
Lần thứ hai phái người tìm hiểu, mới biết đêm qua người đến Ngự Can cung không chỉ có một mình Thái tử, mà còn có Tiêu quý phi.
“Tiêu gia đây là muốn trở mặt với Lâm gia sao?” Sau khi Lâm hoàng hậu tỉnh táo lại, sắc mặt vẫn rất khó coi.
Thẩm Quý Thanh trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Vâng, không chỉ Tiêu gia đang rục rịch, mà ngay cả Thái tử cũng đang từng bước bức bách nhi thần, nghĩ hết biện pháp làm suy yếu thế lực của nhi thần trong triều.”
Từ sau khánh công yến, thanh danh của Thẩm Quý Thanh đã giảm xuống ngàn trượng.
Hắn không giống Thẩm Tinh Lan kiếp trước, cho dù thanh danh xuống dốc ngàn trượng nhưng sau lưng hắn có Tuyên Đế làm chỗ dựa cho hắn, còn trong tay thì nắm quân quyền và công huân không thể xóa.
Mặc dù Thẩm Quý Thanh được phong vương, nhưng không có thực quyền gì, địa vị của hắn hoàn toàn dựa vào Lâm hoàng hậu cùng nhà mẹ bà nâng đỡ.
Hai vị cữu cữu và Lâm gia vì hắn mà thu dọn mớ hỗn độn vào ngày khánh công yến, mà đã trả giá không ít công sức, cũng lưu lại không ít nhược điểm.
“Trong mấy tháng này, thế lực của nhi thần dần dần giảm bớt, một vài lão thần đang nhao nhao chuyển sang ủng hộ đại hoàng tử và Thái tử, hiện giờ thế lực của hai người càng lúc càng lớn, ngay cả Ôn đại thống lĩnh vốn ủng hộ nhi thần, cũng không lâu trước chuyển sang ủng hộ Thái tử.”
Sau khi Ôn Sở Sở rơi xuống hồ, vẫn ở Phượng Nghi cung, phụ thân Ôn Ngạn Thần là ngoại nam, đương nhiên không thể đến Phượng Nghi cung thăm nữ nhi.
Ôn phu nhân làm kế mẫu, đến Phượng Nghi cung thăm Ôn Sở Sở thì cũng chỉ hỏi một vài câu vì sao đột nhiên rơi xuống hồ.
Lúc ấy, Ôn Sở Sở vẫn đang mê man, Lâm hoàng hậu chỉ nói, đêm giao thừa Ôn Sở Sở vội vàng đến Thừa Thiên Môn giúp Thái tử phi đốt pháo hoa, vì quá tối nên bất ngờ trượt chân.
Tuy Ôn phu nhân cảm thấy kỳ lạ, nhưng không hỏi nhiều nữa.
Ôn Ngạn Thần biết trong đó nhất định có trò mèo vờn chuột, nhưng ông chỉ suy đoán thôi chứ không có bất kỳ chứng cứ gì, chỉ có thể chịu đựng, đợi nữ nhi xuất cung, rồi đón nàng về Ôn gia hỏi thăm sau.
Nhưng khi biết Tấn vương là một người không đáng tin cậy, thay vì đem hy vọng gửi gắm vào con rể không đáng tin cậy này, không bằng vẫn tiếp tục ủng hộ cháu ruột của mình, an phận làm quốc cữu của hắn là được.
Cả người Ôn Sở Sở cứng đờ tại chỗ, rõ ràng đang mặc áo khoác, ôm lò sưởi, nhưng nàng lại cảm thấy cả người lạnh như băng.
Đây có phải là cha đang bỏ nàng không?
Ngay khi Ôn Sở Sở lâm vào tuyệt vọng, thì giọng của Lâm hoàng hậu lại lọt vào tai nàng.
“Ôn Ngạn Thần cảm thấy hạnh phúc khi từ bỏ nữ nhi như vậy sao? Người ta hay nói ngoài mẹ kế thì còn có cha dượng, quả nhiên là đạo lý này, từ bỏ thật là vui ha.”
Lâm hoàng hậu cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Thẩm Quý Thanh.
“Giang phu nhân Bình Ân Hậu phủ vừa vào cung thỉnh an bổn cung, dẫn theo tiểu nữ nhi cùng tới đây, Tam tiểu thư Bình Ân Hậu phủ vẫn luôn có ý với ngươi, cũng ở trong danh sách trắc phi mà hoàng thượng chuẩn bị ban cho ngươi lúc trước, ngươi vốn đã thiếu một trắc phi, tranh thủ bây giờ vẫn còn trong dịp tết, ngươi mau chóng lên Bình Ân Hậu phủ cầu hôn ──”
Thẩm Quý Thanh ngắt lời Lâm hoàng hậu: “Nhi thần không cưới!”
“Hiện giờ đã đến lúc này rồi, ngươi còn có thể chọn nữa sao!”
“Cho nhi thần thêm chút thời gian, nhi thần sẽ nhanh chóng có thể khiến hai vị cữu cữu thoát thân, mặc kệ Tiêu quý phi đưa chứng cứ gì cho phụ hoàng, nhi thần sẽ khiến nó không còn giá trị nữa! Nhi thần lát nữa sẽ xuất cung, nghĩ cách để các ngôn quan bẩm báo phượng thể của ngài không bị gì nhưng lại vô cớ bị cấm như vậy, ngài…”
Ôn Sở Sở không nghe rõ khúc sau hai mẹ con Hoàng hậu lại nói cái gì.
Nàng gắt gao che ngực, cảm thấy cả người khó chịu đến nỗi không thở nổi.
Không chỉ phụ thân từ bỏ nàng, thì ra nàng cho rằng Lâm hoàng hậu vẫn luôn yêu thương mình như nữ nhi ruột, cũng đã sớm từ bỏ nàng.
Ôn Sở Sở không trở về phòng, mà là không để ý đến nha hoàn hồi môn của mình đã nhiều lần khuyên can, nha hoàn nói cô ấy có thể nhờ người chuẩn bị kiệu, nhưng Ôn Sở Sở miễn cưỡng và cường ép ra lệnh nha hoàn nâng mình, đi bộ đến Đông Cung.
Sau khi Tô Trường Nhạc bị Ôn Sở Sở đập bị thương ở Phượng Nghi cung, Thẩm Tinh Lan liền hạ lệnh, không cho phép vợ chồng Tấn vương bước vào Đông Cung một bước.
Chuyện Ôn Sở Sở bị ngăn lại ở cửa, rất nhanh đã thông báo đến tai Tô Trường Nhạc.
Tô Trường Nhạc và Thẩm Tinh Lan đã ngủ lại một lần nữa, hai người vừa rửa mặt xong, đang dùng bữa.
Thẩm Tinh Lan nghe thấy Ôn Sở Sở cầu kiến, nhàn nhạt hừ cười một tiếng: “Bảo ả ta về, không thấy.”
Tuy nhiên, Tô Trường Nhạc gọi cung nhân lại, hỏi: “Tấn vương phi có nói chuyện gì muốn cầu kiến không?”
“Hồi Thái tử phi, Tấn vương phi nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, nói là muốn nói cho ngài biết chuyện về ca nữ gì.” Cung nhân cúi đầu thuận mắt, “Tấn vương phi nói quá nhỏ, nô tỳ thật sự không nghe rõ, thỉnh Thái tử phi thứ lỗi.”
Tô Trường Nhạc và Thẩm Tinh Lan nghe thấy cung nhân nói, cực kỳ ăn ý quay đầu, liếc nhau.
“Được, đưa Tấn vương phi đến phòng khách, đợi một lát bổn cung sẽ qua.”
Thẩm Tinh Lan không đồng ý nhìn nàng một cái, đang muốn quát bảo cung tỳ dừng lại thì bàn tay to của hắn đã được Tô Trường Nhạc đè lại.
Tô Trường Nhạc nắm tay hắn, mỉm cười: “Nếu Thái tử ca ca lo lắng, vậy chàng cùng ta đi gặp nàng không phải là tốt rồi sao.”
“Cô tất nhiên phải ở bên nàng, chỉ là hôm nay nàng đang mang thai đứa bé, cô không muốn sau khi nàng gặp ả thì lại cảm thấy phiền lòng.”
Đáy mắt Thẩm Tinh Lan lộ vẻ sủng nịch cùng bất đắc dĩ.
Hắn phất phất tay, cho lui tất cả cung nhân, sắc mặt u ám: “Sau ngày mai, cô lại sợ suốt ngày bận đến mức không thấy bóng người, cho dù là Ôn Sở Sở hay Thẩm Quý Thanh, hoặc là thông qua ai nghĩ cách truyền lời cho nàng, cho dù nàng nghe được cái gì thì đừng tin lời của bọn họ.”
Tô Trường Nhạc nghiêng đầu, có chút bất mãn bĩu môi: “Thái tử ca ca không có lòng tin với ta như vậy sao?”
Thẩm Tinh Lan cầm tay nàng lên, hôn lên mu bàn tay, đôi mắt đen tối sầm lại: “Cô không có lòng tin vào bản thân mình.”
Kiếp trước hắn quá vô dụng, quá ngu xuẩn, nên mới không cứu được Tô phủ, khiến Tô Trường Nhạc trơ mắt nhìn người nhà hết người này đến người khác mất đi.
Kiếp này cho dù hắn nắm chắc chín phần (%), sẽ không lặp lại vết xe đổ, nhưng mọi chuyện khó lường, cẩn thận hơn một phần thì tốt hơn cả.
Tô Trường Nhạc lấy tay bẹo da mặt hắn, vừa tức giận vừa buồn cười: “Vậy chàng phải có lòng tin với bản thân mình một chút, chàng chính là thái tử Đại Tề đấy.”
Thẩm Tinh Lan lộ ra vẻ mặt đau khổ, bắt chước dáng vẻ đau khổ thường ngày của nàng: “Biết rồi, nhéo rất đau, nhưng sẽ không đau nếu niếp niếp hôn ta một cái.”
“……”
Tô Trường Nhạc bỗng nhiên ngẩn ra, mặt lại đỏ lên.
Bình thường Thẩm Tinh Lan ở trước mặt người khác, hết sức lông bông ngang ngược, lạnh lùng cường thế, kiêu căng đến mức khiến người không dám lại gần, nhưng ở trước mặt nàng lại hoàn toàn khác.
Không chỉ dịu dàng săn sóc, mà còn rất biết làm nũng, thường khiến nàng đỡ không kịp.
Hai người lại nói chuyện trong chốc lát, dùng xong bữa rồi mới đi vào phòng khách tiếp kiến Ôn Sở Sở.
Ôn Sở Sở đợi thật lâu, trên mặt lại đầy vẻ kiên nhẫn.
Thậm chí sau khi nhìn thấy Tô Trường Nhạc, cũng không có vẻ mặt giận dữ lạnh lùng như hôm qua, ngược lại còn cung kính phúc thân hành lễ: “Sở Sở thỉnh an Thái tử, Thái tử phi, Thái tử, Thái tử phi vạn phúc kim an.”
Tô Trường Nhạc hơi kinh ngạc, được Thẩm Tinh Lan dìu thong dong ngồi xuống.
Ôn Sở Sở không hề có chút sốt ruột, cho đến khi Thẩm Tinh Lan lên tiếng “miễn lễ”, lúc này mới đứng dậy, chỉ là sắc mặt rất tái nhợt.
Nàng ta vẫn còn trong tháng sinh non, nhưng khi đi bộ xung quanh, trúng gió tuyết thổi.
Tô Trường Nhạc chỉ cực kỳ chán ghét Ôn Sở Sở, nhưng không tự chủ được hơi nhíu mày.
“Không biết Tấn vương phi hôm nay đến đây có chuyện gì? Mặc kệ là chuyện gì, nói dài hay nói ít, chuyện hôm qua Tấn vương phi ở Phượng Nghi cung khiến Thái tử phi bị thương, cô đều nhớ kỹ.”
Tô Trường Nhạc còn chưa mở miệng, Thẩm Tinh Lan đã thản nhiên mở miệng.
Hắn nói không mặn không nhạt, nhưng từng câu từng chữ đều thể hiện hắn đang che chở Thái tử phi.
Ôn Sở Sở biết Thẩm Tinh Lan từ nhỏ đã có hảo cảm với Tô Trường Nhạc, nhưng lại không ngờ hắn cưng chiều nàng như bảo bối đến mức này.
Nhớ tới trước khi thành thân Thẩm Quý Thanh đã lừa gạt mình như thế nào, sau khi thành thân lại đối xử với mình như thế nào, Ôn Sở Sở không khỏi chua xót cười.
Nàng ta biết mẫu thân Tô Trường Nhạc trước đây là nô bộc của Tô phủ, vì vậy vẫn khinh thường Tô Trường Nhạc, thậm chí cảm thấy nàng không xứng với bất kỳ vị hoàng tử nào của Đại Tề.
Sau khi thua nàng, vừa ghen tị vừa không cam lòng vừa phẫn hận.
Hiện giờ, nàng ta thậm chí còn hâm mộ Tô Trường Nhạc.
Ôn Sở Sở cụp mắt, nhìn lò sưởi nhỏ xinh tinh xảo đang cầm trong tay: “Thiếp thân hôm nay chỉ là đến nhắc nhở Thái tử phi, Hoàng hậu đang nuôi một ca nữ có dung mạo giống Nguyên hậu, định dùng để mê hoặc tướng gia, ngày mai Thái tử phi tùy ngự giá xuất cung tế tổ, nhớ nhắc nhở tướng gia, đừng trúng mỹ nhân kế này.”
Tô Trường Nhạc kỳ lạ nhìn Ôn Sở Sở một cái, ra vẻ khó hiểu hỏi ngược lại: “Mỹ nhân kế gì?”
Thẩm Quý Thanh cũng không biết sự tồn tại của ca nữ này, ca nữ này vẫn luôn do một tay Lâm hoàng hậu sắp xếp.
Chuyện này, tuy Lâm hoàng hậu che giấu rất tốt, làm việc cẩn thận không để lọt ra ngoài.
Nhưng Ôn Sở Sở tâm tư kín đáo, khi người ngoài vào cung, nàng ta đặc biệt chú ý, cuối cùng sau ở chung mấy ngày với hoàng hậu thì đã dò xét ra một chút.
Nàng ta cũng không ngờ Lâm hoàng hậu lại dám lớn mật như vậy.
Ôn Sở Sở cho rằng Tô Trường Nhạc không biết quá khứ của Tô tướng và Nguyên Hậu, giải thích đơn giản một lần.
Tô Trường Nhạc trầm mặc một lúc lâu, rồi mới ngước mắt nhìn Ôn Sở Sở: “Vì sao ngươi phải vô duyên vô cớ chạy tới nói chuyện này với bổn cung?”
Ôn Sở Sở nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt: “Ta và Thái tử phi thuở nhỏ đã quen biết nhau, càng tri kỷ bằng hữu tốt, Sở Sở tất nhiên không muốn thấy trong nhà Thái tử phi xảy ra chuyện.”
“Lúc trước, Sở Sở bị Tứ hoàng tử cung hip trong khánh công yến, nên mới bị ép gả vào Tấn vương phủ, Sở Sở cũng không thể tự quyết định được.” Ôn Sở Sở nhìn Tô Trường Nhạc, hốc mắt tràn ngập nước mắt.
“Hôm qua là do tâm trạng của Sở Sở bất ổn, vì vậy mới nhất thời không khống chế được, làm Thái tử phi bị thương, sau khi định thần lại, trong lòng Sở Sở rất áy náy, hôm nay sau khi tới đây ngoại trừ nói chuyện về ca nữ với Thái tử phi, cũng là tới đây chân thành xin lỗi Thái tử phi.”
Ôn Sở Sở đứng dậy, đi tới trước mặt Tô Trường Nhạc, lần nữa phúc thân hành lễ: “Thỉnh Thái tử phi tha thứ cho Sở Sở hôm qua l mãng, chớ vì chuyện đó mà nảy sinh với Sở Sở.”
Tô Trường Nhạc bình tĩnh, nhưng đáy lòng xẹt qua một tia kỳ lạ.
Ôn Sở Sở thay đổi thật sự quá lớn, khiến nàng không rõ cũng không nhìn thấu.
Hôm qua nhìn ánh mắt nàng ta vẫn rất hận nàng, hôm nay lại chạy tới lấy lòng nàng.
Ánh mắt Tô Trường Nhạc thay đổi lập tức, cười cười, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Tấn vương phi có tâm rồi, chuyện đã nói lúc nãy, bổn cung sẽ phái người đi điều tra, bây giờ ngươi còn đang trong tháng sinh non, thật sự không nên bôn ba mệt nhọc như vậy, vẫn nên nhanh chóng về nghỉ ngơi mới tốt.”
“Người đâu, chuẩn bị kiệu, rồi lấy thêm mấy cái lò sưởi tới đây, đưa Tấn vương phi về Phượng Nghi cung, đừng để nàng bị cảm lạnh.”
Ôn Sở Sở nhìn Tô Trường Nhạc, thấy nàng nhiệt tình không như dự đoán, ngay cả vẻ mặt lo lắng cũng không có, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ngại Thái tử vẫn còn ở đây, sắc mặt thủy chung không lo, Ôn Sở Sở không thể nói cái gì nữa, chỉ có thể lui ra ngoài: “Đa tạ Thái tử phi quan tâm.”
Sau khi Ôn Sở Sở rời đi, Tô Trường Nhạc chống cằm, nhẹ giọng than thở: “Ôn Sở Sở đây là thương tâm quá độ, cho nên đã bị điên rồi sao?”
Thẩm Tinh Lan thấy toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại thành một cục, đưa tay xoa xoa mày của nàng, cười nói: “Niếp niếp ngốc quá, Ôn Sở Sở không những không điên, mà thần trí còn rất tỉnh táo.”
“Hửm?”
“Hiện giờ Lâm hoàng hậu xảy ra chuyện lớn như vậy, Ôn gia đến bây giờ vẫn chưa phái người tiến cung, đón nàng về Ôn phủ.” Đáy mắt Thẩm Tinh Lan lướt qua một nụ cười châm chọc lãnh khốc, “Ả đã biết mình đã trở thành người bị bỏ rơi rồi.”
“Nàng ta đang tính toán cho bản thân mình, tính toán ôm đùi nàng thật tốt, đợi sau này cả tộc Lâm thị xảy ra chuyện, thì ả còn có một tấc đất để an thân lập mệnh!”
Ôn Sở Sở thực sự hiểu rất rõ tính tình của Tô Trường Nhạc, Tô Trường Nhạc bản tính vui vẻ, đối với bằng hữu vô cùng khoan dung, Ôn Sở Sở biết chỉ cần mình nhận sai, Tô Trường Nhạc nhất định sẽ không ghi thù mối trước nữa.
Chuyện vừa rồi nói, nếu Tô Trạch không phòng bị trước, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ với Tô phủ, cứ như vậy, Tô Trường Nhạc sẽ vô hình trung thiếu một phần ân tình, tương lai nếu Ôn Sở Sở thật sự xảy ra chuyện, đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu nàng ta.
Tô Trường Nhạc cảm thấy buồn cười: “Nàng ta co được duỗi được nhỉ.”
“Đáng tiếc những sai lầm mà nàng đã phạm phải với ta cũng không đáng để được tha thứ.”
Những lời này chỉ là ân oán thù hằn kiếp trước giữa nàng và Ôn Sở Sở.
※
Mùng năm tế tổ, từ trước đến nay vẫn được điều động binh lực, sáng sớm Tô Trường Nhạc đã tỉnh dậy, mặc cho cung tỳ trang điểm mặc y phục.
Thẩm Tinh Lan biết rõ tế tổ sẽ giày vò người như thế nào, hôm qua hắn đã phân phó phòng bếp nhỏ bắt tay vào chuẩn bị đồ chua và đồ ngọt, các loại trái cây như cam quýt, táo cùng với trà gừng có tác dụng ngăn cản cơn buồn nôn rõ rệt.
Sáng sớm hôm nay, hắn đích thân đi tới phòng ăn, lần lượt kiểm tra.
Tần Thất nhìn Thái tử nghiêm túc kiểm tra, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Tô Trường Nhạc không biết những thứ này, từ sau khi có thai, nàng liền cực kỳ buồn ngủ, hôm nay dậy quá sớm, mặc dù đã rửa mặt thay y phục xong, cũng trang điểm xinh đẹp xong, nhưng vẫn hơi buồn ngủ.
Thẩm Tinh Lan đã xử lý xong mọi thứ, nhìn thấy bộ dạng đáng yêu ngơ ngác ngồi trên giường của nàng, không khỏi mím môi cười.
“Vẫn mệt à?” Hắn sải bước đến trước mặt mỹ nhân.
Tô Trường Nhạc đưa tay, nhắm mắt làm nũng nói: “Buồn ngủ.”
Thẩm Tinh Lan cười ôm người dậy: “Buồn ngủ thì ngủ lại đi, cô ôm nàng lên xe ngựa, lên xe ngựa nàng lại ngủ tiếp.”
Chùa Trấn Quốc ở giữa sườn núi, đường đi gập ghềnh, ít nhất ngủ quên sẽ không khó chịu như vậy.
Tô Trường Nhạc ở trong ngực hắn tìm một tư thế thoải mái, quả nhiên ôm lấy cổ hắn, ngủ thiếp đi.
Sau khi nàng tỉnh lại lần nữa, xe ngựa đã đi tới chùa Trấn Quốc.
Nhưng dù là thế, Tô Trường Nhạc vừa xuống xe, liền cảm thấy dạ dày bốc lên lợi hại, vẫn trốn sang một bên, nôn một hồi lâu.
Xe ngựa Tô Trạch đi theo phía sau, cách hai người cũng không xa, gần như vừa xuống xe đã nhìn thấy thái tử cẩn thận đỡ lấy nữ nhi mình.
Sắc mặt nữ nhi có chút trắng bệch, đôi môi trắng bệch đang đóng mở, đang nói cái gì đó, Thái tử điện hạ từ trước đến nay kiêu căng ngang ngược đang đỡ nàng, dịu dàng nghiêng tai nghe nàng nói.
Tô Ngọc theo phụ thân xuống xe ngựa, cũng nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi lắc quạt cười nói: “Thái tử điện hạ quả nhiên đối xử với Thái tử phi rất tốt.”
Tô Trạch vui mừng cười.
Mặc dù Thái miếu ở trong chùa Trấn Quốc, nhưng cũng cách sảnh chính của chùa Trấn Quốc, bình thường còn có thị vệ canh giữ ở bên ngoài, dân chúng bình thường có thể nói là hoàn toàn không thể tới gần.
Lúc này vương công bá quan đã tập trung ở trước cửa chùa Trấn Quốc, người của Lễ bộ đã mời bài vị thần chủ của Thái miếu ở sảnh sau và sảnh giữa đến sảnh trước.
Cả chùa Trấn Quốc có thể nói cực kỳ náo nhiệt, hai bên sườn có dân chúng đang quỳ gối xuống đất.
Tọa giá của Tuyên Đế đã đến chùa Trấn Quốc từ lâu, mãi cho đến khi Lễ bộ sắp xếp xong mọi thứ, sau khi tiếng chuông vang lên, Tuyên Đế mới được Tiêu quý phi dìu xuống xe ngựa.
Vương công bách quan nhìn thấy người bên cạnh Tuyên Đế không phải là Lâm hoàng hậu, mà là Tiêu quý phi, sắc mặt đều hơi thay đổi, nhỏ giọng ghé tai.
“Các triều đại bao năm qua, khi Hoàng Thượng tế tổ, không phải đều luôn luôn do Hoàng hậu nương nương tùy giá sao?”
“Nghe nói phượng thể của Hoàng hậu nương nương bị ốm, nên mới phân công Tiêu quý phi thay thế vị trí của bà tế tổ.”
“Chuyện này, tuy quý phi nương nương cũng là vô mẫu tôn quý, nhưng để nàng thay thế hoàng hậu, chuyện này thật sự quá không hợp quy củ.”
“Haizz, không phải quy củ đều do Hoàng Thượng định ra sao.”
“Nhưng mà ta nhớ rõ ngày giao thừa ở cung yến, sắc mặt của hoàng hậu nương nương rất tốt, sao mấy ngày ngắn ngủi mà đã bệnh không xuống giường được?”
“Nghe nói huynh đệ Lâm gia…” Chuyện này vẫn chưa có nhiều người biết, nên khi người nọ nói, âm lượng rõ ràng nhỏ đi.
Nghi thức tế tổ rườm rà, Tuyên Đế và Tiêu quý phi đi trước, Tô Trường Nhạc và Thẩm Tinh Lan đi theo sau Tuyên Đế, sau lưng là các quan lớn quyền thần, Tô Trạch đi trước bách quan, Tô Ngọc bởi vì chức quan thấp hơn nên xếp ở cuối cùng.
Dòng người quá nhiều, chùa Trấn Quốc lại ở giữa sườn núi, tuy Tô Trường Nhạc không cảm thấy chật chội, nhưng lại cảm thấy khó thở, theo Tuyên Đế đến trước thần vị liệt tổ liệt tông chuẩn bị dâng hương, lúc hành tam quỳ cửu bái, đã cảm thấy hơi choáng váng đầu óc.
Tuy nhiên, chuyện tế tổ cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót gì, cho dù thân thể có khó chịu đến mấy, thì vẫn phải mạnh mẽ lấy lại tinh thần.
Thẩm Tinh Lan thấy sắc mặt nàng tái nhợt, cả người đầy mồ hôi, đau lòng nhéo nhéo tay nàng, nhẹ giọng nói: “Sắp xong rồi.”
Tô Trường Nhạc vẫn nhớ rõ kế hoạch mà Thẩm Tinh Lan đã nói với nàng, nàng gật gật đầu, thừa dịp đang thắp hương, lặng lẽ cầm tay Thẩm Tinh Lan, ghé vào bên tai hắn, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ thật sự xác định sẽ không…”
Sẽ không xảy ra chuyện gì sao?
Tuy nàng chỉ nói một nửa, nhưng Thẩm Tinh Lan lại hiểu được gật đầu, ngước mắt nhìn Tuyên Đế và Tiêu quý phi, tiếp theo ánh mắt chậm rãi chuyển đến người phụ trách thắp hương, phân hương.
Tô Trường Nhạc theo tầm mắt của hắn nhìn qua, nhìn thấy nữ lang trẻ tuổi mặc áo choàng tu sĩ bằng vải tre màu xanh nhạt, ba ngàn tóc đen được buộc sau đầu, được buộc tỉ mỉ, liền hơi dừng lại.
Nữ lang nhìn không quá mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu, áo choàng tu sĩ rộng lớn, không che giấu được dáng vẻ yêu kiều.
Thẩm Tinh Lan ghé vào bên tai nàng, giọng nói trầm thấp trong trẻo mang theo ý cười: “Thế nào, có giống không?”
——————–