Thái Thượng Hoàng

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hắn vừa ra ngoài, người hầu liền vội bước lên quỳ xuống báo thái tử vừa rồi đã đi trước lên đỉnh núi ngắm hoa đào.

Hài tử chịu ủy khuất, đùa giỡn chút tính tình là bình thường, hắn khoan dung gật đầu: “Ân, đã biết. Quả nhân cũng đi xem một lát.”

Hoa đào Lương Sơn nổi tiếng khắp thiên hạ, ngay cả hoa trong vườn đào hoàng cung cũng được dời đến từ nơi này. Đáng tiếc quất phương nam chỉ (một loại trái) đất bắc (ý nói đặc sản ở nơi gốc mới tốt), hắn vẫn có cảm giác đào trong cung luôn hơn phần khinh bạc thiếu phần linh động thần vận.

Trên núi còn có một chỗ tốt, tháng tư mùa cỏ hoa tàn nơi này vẫn một mảnh phấn ý xuân sắc, gấm hoa ngàn dặm, đậm nhạt hài hòa.

Cảnh hoa đào rơi xuống phủ đầy đường lên núi, long ngoa (giày) giẫm lên mặt đất một chút thanh âm khí vị cũng không có, chỉ có xúc cảm tinh mịn ngỡ như triền miên. Thái giám đi từng bước nhỏ dẫn đường phía trước, hắn lưu luyến cảnh đẹp, phân tâm cất bước càng thêm chậm.

Đào nguyên tiên cảnh, đại khái cũng chỉ là như thế này mà thôi.

Nơi dòng suối nhỏ đang lang thang phía trước có bóng người đứng trong mờ ảo xen qua cành lá từng tia từng tia rớt xuống đánh lên áo bào thái tử trang nghiêm thâm trầm của thanh niên. Hắn ý bảo người hầu đừng theo nữa, tự mình đi lên trước vài bước, chân giẫm lên cành khô phát ra tiếng vang rất nhỏ. Thanh niên bừng tỉnh, bỗng nhiên quay đầu lại, tiếu dung nhàn nhạt giữa hoa đào rực rỡ: “Phụ hoàng, người đến rồi?”

Hắn cười nói: “Ân, ngươi cũng thực biết tìm nơi, ở đây phong cảnh không tồi. Quả nhân mười mấy năm trước cũng từng đến nơi này, khi đó hoa đào còn chưa nhiều như vậy.”

Nơi đây cách Lương Dạ tự một khoảng không ngắn, nếu đến hiến tế bình thường sẽ không sang bên này. Sở Liệt nhẹ giọng hỏi: “Khi đó phụ hoàng đi cùng quốc sư sao?”

“Cũng không phải, quả nhân năm đó đi cùng một người quen cũ…” Hắn bình phục lại g ngực phập phồng, chậm rãi nói: “Khi đó quả nhân nhỏ tuổi hơn ngươi một chút, còn ở nơi này nướng đồ ăn, bất quá thiếu chút nữa thiêu cháy hết cả mảnh rừng đào.”

Vĩnh Trữ trời sinh ưa nháo, đi nơi nào cũng đều có thể làm cho gà bay chó sủa. Rõ ràng là nói đến ngắm hoa, thực ra là đi nướng khoai lang, thiếu chút nữa nướng cả rừng đào.

Hai người mặt xám mày tro đào khoai lang nóng hầm hập từ trong đất ra, lúc ấy Vĩnh Trữ nhe răng trợn mắt hô to: “Ăn được rồi, bất quá ngươi tốt nhất đừng tranh với ta, ăn nhiều sẽ xì hơi. biết không?”

Hắn lúc ấy thẹn mặt đỏ đến mang tai, khinh bỉ nói: “Dung tục!”

Gưang mặt anh tuấn phong lưu kia đã nhuộm đen một mảnh, lộ ra hàm răng trắng lóa, cười: “Yêu (tiếng cảm thán), ngươi thanh lịch, ngươi cao quý. Đừng nói với ta ngươi không xì hơi cũng không nấc. Lại đây, để ta xem xem có phải là ngươi trên dưới đều bị bịt kín rồi hay không?”

“Ách…ách…” Hắn nghĩ trước nghĩ sau đều tìm không ra lời thích hợp, đành phải ngốc ngốc gật đầu.

‘Ta nói rồi thôi…” Một hơi cắn khoai lang, tiện đà mặt lộ vẻ khinh bỉ: “Dung tục.”

Bây giờ nghĩ lại, chuyện còn rõ ràng như ngay trước mắt, bất quá hoa mỗi năm tương tự, người mỗi năm lại bất đồng. Hắn nhìn Sở Liệt, thở dài: “Nếu năm đó người kia đốt, hôm nay cũng không biết là quang cảnh thế nào.”

Sở Liệt như có điều suy nghĩ cau đôi mày kiếm, ánh mắt tựa hồ nhìn hoa rơi xuôi nước cách đó không xa, cánh hoa dập dờn tùy theo gợn sóng xanh ngọc mà đi: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy nước không thể nghịch, nhưngg vô luận là đi theo lối nào rồi cũng sẽ có một ngày trở về với biển. Người cũng như vậy…Nếu như không đi, thì cũng không có ngày trở về.”

Sở Liệt lời này làm cho hắn rất được trấn an. Trong suy nghĩ của hắn, đây mới là đỉnh cao mà thái tử nên có, đây mới là thái tử thật sự.

Thái tử ngày ấy trong ngự thư phòng không biết trời cao đất rộng, làm cho hắn cảm thấy xa lạ lại thoáng khủng hoảng.

“Hoàng nhi, vừa rồi ủy khuất ngươi.”

Sở Liệt trầm mặc không nói.

Hắn xem phần trầm mặc không nói này thành sự ủy khuất của hài tử, liền tiếp tục nhẹ giọng an ủi: “Quốc sư tính tình có chút cổ quái, quả nhân ở chỗ hắn cũng chiếm không được tiện nghi…Còn có, lời quốc sư nói, ngươi đừng để trong lòng…”

Thanh niên khẽ khom thân mình, đầu vùi vào vai hắn, lực tựa rất mạnh hại hắn cảm thấy bờ vai già nua của mình như sụp hẳn sang một bên.

“Người thất vọng vì nhi thần sao? Phụ hoàng?”

Hắn bật cười, vươn tay phải còn chưa tê dại ra sờ sờ mái tóc đen của thái tử như vuốt ve: “Sao có thể, ngươi vẫn luôn là hài tử mà quả nhân coi trọng nhất.”

Cho dù về sau có tiểu công chúa tiểu hoàng tử cũng sẽ không thay đổi.

“Lời của quốc sư mặc dù cũng có vài phần đạo lý. Bất quá thế sự thay đổi lợi hại như thế, hắn cũng không phải mọi chuyện đều có thể nói đúng. Quả nhân cảm thấy ngươi tốt lắm, không cần phải miễn cưỡng điều gì.”

Thanh niên vùi đầu ở vai hắn mơ hồ hừ một tiếng, hơi thở từng chút một thấm vào hương vị hoa đào, ấm áp mơ hồ ngọt ngào miên man: “Nhi thần vẫn luôn chỉ muốn làm người vừa lòng. Những người khác nói cái gì, nhi thần sẽ không để ý đến, chỉ cần có phụ hoàng là được rồi.”

Loại lời nói ích kỷ bá đạo này Sở Liệt nói ra vẫn bình thản vô tội đến lợi hại. Hắn cũng đã xương cốt già nua, còn cần làm gì nữa, không bằng sớm thoái vị đi thôi. Về sau trong sử sách nói không chừng còn có thể lưu cái hư danh đại công vô tư linh tinh gì đó.

Thanh niên lại tiếp tục lặp lại, giai điệu gần như quấn quýt si mê: “Chi cần có phụ hoàng là được rồi…”

Hắn nhìn mấy đóa hoa đào treo ở đầu cành đang cười điên cuồng trong gió, có chút bất đắc dĩ.

Ngươi xem, vô luận là hoàng gia hay là dân chúng, hài tử không có nương quả nhiên cũng đều không ổn.

Thế nhưng nụ cười từ phụ phải luôn duy trì có vẻ thật đúng là một việc khó, thái tử thể trạng cao lớn hơn hắn rất nhiều, cứ dựa vào như vậy thật là rất không săn sóc trưởng bối a…Ngay lúc hắn đang muốn lên tiếng, thanh niên rốt cuộc thẳng người lên, khuôn mặt cơ hồ là dán sát vào, làn hơi thở ra cũng ngọt ngào xen lẫn hương vị cỏ xanh.

Mày kiếm nhập tấn, điểm ấy thật ra cực giống hắn, thanh niên mũi thẳng như đao, nhìn qua tuyệt đối là tướng mạo không dễ ở chung khó mà tiếp cận.

Khuôn mặt kia lại tiến gần hơn một chút, hé môi, chậm rãi, lấy tốc độ như gió nhẹ thoảng qua, nói: “Phụ hoàng, áo bào người dính hoa, khó trách lại ngọt ngào đến vậy.”

– O —

Phiên ngoại: Vạn tuế, đau lòng sao…

Làm một hoàng đế thì phải biết kiềm chế. Tuy rằng hắn thật sự phi thường phi thường muốn tới kiến thức một chút cái người được gọi là quốc sư đại nhân kia, nhưng, thấy thế nào cũng đều phải là quốc sư đến diện thánh (nguyên tác: triều thánh, gặp vua) đi? Đúng không?

Tiểu hoàng đế vùi mình trên long ỷ, hảo ủy khuất xoắn ngón tay: “Quả nhân muốn đi xem quốc sư kia rốt cuộc có phải là ba đầu sáu tay hay không! Dám to gan như vậy!”

Tổng quản thái giám rất là khó xử nói: “Bệ hạ…công khóa mà nhiếp chính vương đại nhân an bài cho người…” Còn một chút chưa làm mà.

Hoàng đế lòng đầy căm phẫn nói: “Quả nhân hiện tại long nhan (mặt vua) bị hao tổn, có chuyện gì so với long nhan bị hao tổn còn trọng yếu hơn sao! Chuẩn bị kiệu! Chuẩn bị kiệu!”

Vì thế một đoàn người hạo hạo đãng đãng, có tiểu hoàng đế đằng đằng sát khí đi ở phía trước, bước vào cửa cung điện quốc sư ở. Một mình hắn thò đầu vào dò xét, bên trong vắng lặng lại không có nhân khí, tựa hồ ngay cà một kẻ hầu hạ cũng không có.

Tổng quản lau mồ hôi lạnh, khuyên nhủ: “Bệ hạ, quốc sư lúc này còn đang tu hành mà.”

Tiểu hoàng đế hừ một tiếng, khuôn mặt tuyệt đối có thề nhéo ra nước phụng phịu: “Tu hành so với công khóa của quả nhân còn trọng yếu hơn sao? Quả nhân buông chuyện riêng để đến xem hắn thôi!”

Cứ như vậy, tiểu hoàng đế khí thế ngập tràn đi vào trong cung điện. Trên ghế cạnh cửa sổ bên kia, hắn nhìn thấy một tiểu hài tử tuổi tác cùng hắn không sai biệt lắm, một thân nhuyễn bào màu trắng khảm chỉ bạc, sạch sẽ, toàn thân tắm trong ánh mặt trời, rất giống tiên đồng không nhiễm khói lửa nhân gian.

Tiên đồng quay đầu lại nhìn hắn, môi như son mắt như mực, ánh nhìn lạnh như băng. trực tiếp đông lạnh đến nỗi hai chân hắn phát run. Tiểu hoàng đế cố kiên cường thanh âm, cao ngạo hỏi: “Ngươi chính là quốc sư Độ Thích sao?”

Tiên đồng thu hồi mắt lạnh, tiếp tục lật bản sách cổ trúc trắc khó hiểu trên tay.

“Quả nhân hỏi thì ngươi nói!” Hoàng đế tức giận đến dậm chân, long ngoa đạp thùng thùng nặng nề lên sàn nhà: “Đừng tưởng rằng quả nhân không dám động ngươi!”

Dường như rốt cuộc chịu không nổi nữa, Độ Thích khép sách lại, khóe môi nhấc lên, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ: “Dung tục.”

Hoàng đế mặt run rẩy, kịp hiểu ra ý tứ của từ này, nhất thời chân vô lực, liền đặt mông ngồi xuống mặt đất, mu bàn tay chà chà mắt, hung ác nức nở: “Quả nhân muốn xét nhà ngươi…cửu tộc…ô…lớn mật…”

Độ Thích lạnh lùng nhắc nhở: “Ta không cha không mẹ càng không huynh độ tỷ muội ngươi thích xét thì có thể chậm rãi mà xét.”

Hoàng đế thút tha thút thít ngẩng đầu: “Ngươi mới dung tục…ngươi dung tục nhất…”

Tiểu quốc sư thu liễm mặt mày, còn nhỏ tuổi đă một bộ dạng lão thành: “Nhàm chán đến cực điểm.”

Vì vậy hoàng đế một đường nức nở đến ngự thư phòng, nhanh chóng leo lên người nhiếp chính vương, túm chặt, thở than khóc lóc lên án quốc sư độc ác: “Hắn nói quả nhân dung tục, còn nói Quả nhân nhàm chán!” Tiểu hài tử sờ ngọc bội long văn bên hông, cuộn thành một đoàn, càng phát ra vẻ đáng thương: “Thế nhưng hắn ngay cả xét cửu tộc cũng không sợ…Quả nhân nói không lại hắn.”

Nhiếp chính vương một tay phê tấu chương, một tay kéo tiểu hoàng đế, chậm rãi nói: “Vậy sao…”

Ngữ khí có lệ làm hoàng đế thực tổn thương, hắn dùng mặt cọ cọ má hoàng thúc, bi ai hỏi: “Tam hoàng thúc, ngươi cảm giác được không?”

Nhiếp chính vương dừng ngòi bút một chút, gật gật đầu: “Cảm giác được, bệ hạ hẳn là thực vừa lòng về ngự thiện phòng.” Cho nên mặt mới có thể thịt nộn hồng nhuận như vậy.

Hoàng đế bi thương cắn môi: “Quả nhân long nhan mất cả rồi, mất cả rồi, ngươi không cảm giác được sao?”

Nhiếp chính vương thở ra một hơi, đặt tấu chương đã phê tốt sang một bên, xoa bóp huyệt Thái Dương của mình, rồi mới sửa hoàng đế lại ngồi ổn trong long mình.

“Cho nên bệ hạ muốn vi thần làm gì đây?”

Tiểu hoàng đế rốt cuộc kiêu ngạo trở về nơi vừa bại trận, thế nhưg làm cho hắn thất vọng chính là nhiếp chính vương lại đi hàn huyên cùng cái tên Độ Thích kia.

“Ở trong cung có quen không?” Khuôn mặt tuấn tú của nhiếp chính vương mang ý cười: ‘Tòa cung điện này trước kia sư phụ của ngươi cũng từng ở.”

Độ Thích đồng dạng lễ phép đáp: “Tốt lắm.” Nhưng vừa liếc mắt đến tiểu hoàng đế đang tức giận, hắn lại nói: “Chỉ là có chút trọc khí.”

Nhiếp chính vương cười cười, rồi nói với tiểu hoàng đế bên cạnh: “Bệ hạ, người không phải có lời muốn nói với quốc sư sao?”

Vung nắm tay nhỏ, hoàng đế bệ hạ oán giận khinh bỉ rống lên một hơi: “Quả nhân ghét nhất kẻ nào giả vờ người lớn!”

Hừ một tiếng, hoàng đế rầm rầm rầm chạy đi.

“Tang nhi, ngươi đây là đang đùa giỡn tính tình gì?”

“Hắn rõ ràng lớn chẳng khác Quả nhân bao nhiêu, thế mà giả vờ người lớn thật lợi hại…quả nhân…quả nhân…” Hoàng đế lòng tự trọng bị hao tổn nghiêm trọng lã chã chực khóc nói: “…quả nhân cũng muốn được như vậy nữa…”

Nhiếp chính vương lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng chà lau nước mắt trên gương mặt hoàng đế, nhẹ giọng nói: “Làm quốc sư thực vất vả, Tang nhi biết không?”

Trừng đôi mắt ngập nước, hoàng đế hừ giọng: “Hắn làm sao mà vất vả!”

“Làm quốc sư là cả đời là không thể gần nữ sắc, cũng không thể ăn mặn. Noi cách khác, Độ Thích không được thơm thơm ai, cũng không được ăn bánh bao tôm mà bệ hạ thích nhất. Phải như vậy, bệ hạ còn muốn thành như quốc sư sao?”

“Này…này chẳng phải là thâm kịch đời người sao?” Hoàng đế giọng sữa còn chưa phai kinh hô một tiếng.

“Ân, bệ hạ dng từ có nhầm một chút.” Nhiếp chính vương kiên nhẫn sửa sai: “Bệ hạ có thế dung từ bi kịch nhân gian để hình dung.”

“Quả nhân…Kia quả nhân…”

“Như vậy, bệ hạ còn hâm mộ quốc sư sao?” Hoàng đế kiên định lắc đầu.

Nhiếp chính vương vì thế vừa lòng nở nụ cười, chậm rãi nói: “Nếu bệ hạ biết người khác vất vả, vậy tự nhiên là cần tích phúc, có phải hay không?”

Tiểu hoàng đế cúi đầu, không được tự nhiên dạ một tiếng.

“Nếu bệ hạ biết phải tích phúc, vậy công khóa hôm nay có phải hẳn là đúng hạn hoàn thành hay không?”

“…”

— O —

Truyện Chữ Hay