Hắn vẫn tìm chút thời gian sai người gọi Sở Kiều vào cung.
Hài tử gầy đi, nhưng rất có tinh thần, quan bào mặc ở trên người cũng có vẻ khá rộng. Sở Kiều vạn phần vui mừng cười với hắn, không ngừng nói gần đây đồng nghiệp đều đối đãi với hắn vô cùng tốt, ngay cả Dung đại nhân cũng có ba phần hoà nhã.
“Biết chỗ tốt của chuyện nghe lời rồi đi.” Hắn lắc đầu. mỉm cười nhìn hậu bối: “Lời quả nhân nói với ngươi trước kia, ngươi có bao nhiêu câu nghe được vào đầu óc?”
Sở Kiều ngượng ngùng chọc chọc ngón tay: “Đó là ta dốt nát thôi.”
Hài tử mà hắn nhìn từ nhỏ đến lớn vẫn nhu thuận như vậy, hắn đau Sở Kiều từ tận đáy lòng, vì thế cùng không ngăn được ngữ khí bắt đầu nặng nề: “Kiều nhi, nghe phụ vương ngươi nói ngươi gần đây thường đi những nơi yên hoa, có phải không?”
Tiểu hài tử trên mặt không giấu được, thưa dạ nói: “Ta…ta chỉ đi tìm người mà thôi, không làm cái gì.”
Sở Tang lạnh lùng nói: “Tìm người, tìm người nào? Tìm một người có thể làm mẫu thân của mình giận đến phát bệnh sao?”
Khuôn mặt tuân tú của Sở Kiều một xoát liền trắng, bất an cúi thấp đâu nói: “Không phải như thế, nương bọn họ không rõ, ta là thật tâm thích Phương cần. Bọn họ cái gì cũng không biết đã nói ta là nhất thời xúc động bị che phủ ánh mắt.” ủy khuất cắn môi, Sở Kiều khóc mắt đỏ hoe: “Tâm là của chính mình, có phải thật hay không ta đương nhiên biết.”
“Ngươi còn nhỏ, hiện tại thứ nghĩ là thật, qua không được bao lâu liền sẽ suy sẽ bại.”
Hài từ mười bốn mười lăm tuổi, chỉ biết đem chân tâm chân tình treo ở ngoài miệng, so với thức ăn vặt trên đường còn rẻ tiền hơn, hắn cứng rắn lòng nhìn Sở Kiều ngơ ngác đứng ở một bên, thất hồn lạc phách cắn miệng, cắn đến môi cũng đỏ lên.
‘Ta…ta nhìn thấy hắn đã cảm thấy vui mừng, đặc biệt vui mừng. Bệ hạ…ngài chưa từng gặp qua loại cảm giác như vậy sao? Có một người mà chỉ cần nhìn thấy thôi đã cảm thấy thật mỹ mãn…”
Sở Kiều càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng gần như tự thì thầm với chính mình.
Hắn ngẩn ra, bị câu hỏi này làm cứng miệng, thấp giọng trách cứ: “Vậy ngươi có thể đem phụ mẫu sinh dưỡng ngươi quên ở sau đầu sao? Kiều nhi, ngươi làm cho quả nhân thất vọng rồi.”
Sở Kiều rập một tiếng quỳ xuống, tiếng dập đầu quanh quẩn giữa ngự thư phòng, nghe thấy mà ngực hắn đau nhức.
“Phụ vương mẫu phi bọn họ còn có đại ca nhị ca…Nhưng Phương Cần chỉ có ta mà thôi…Ta nhất định không thể có lỗi với hắn.”
Ngươi không phụ hắn, nhưng không thể đảm bảo người ta đồng tâm đồng ý mà đối đãi ngươi như thế a, hài tử ngốc.
Nước mắt tách tách rơi trên sàn ngự thư phòng, dần dần tụ thành một bãi, hắn nhìn tấm lưng đơn bạc của thiếu niên hơi run run, càng cảm thấy được mình gống như Vương Mẫu nương nương dùng kim trâm vẽ loạn Ngân hà. (Vương Mẫu ném trâm vàng thành Ngân hà chia rẽ Ngưu Lang Chức Nữ)
Cũng đều cao cao tại thượng, xuất đầu lại bị chán ghét.
Hắn còn nhớ rò năm đó mình ôm lấy Kiều nhi, tiểu hài tử không sợ người lạ mút lấy đầu ngón tay hắn, hồn nhiên lại đáng yêu, thật làm cho người ta hận không thể nhét vào tâm khảm mà đau. Một hình ảnh nhoáng chớp lên này, nguyên lai đã qua nhiều năm như vậy.
“Vĩnh Phúc quận chúa cùng ngươi tuổi tác tương đồng, hiện giờ còn là khuê nữ. Kiều nhi, quả nhân hỏi ngươi một lần cuối cùng, ý chỉ này, ngươi tiếp hay là không tiếp?”
Sở Kiều ngẩng đầu, trán sưng đỏ xanh tím lại, nước trong mắt lóe lên: ‘Thần không thể tiếp.”
Hắn đương nhiên không phải thật sự muốn đem quận chúa lập tức tứ hôn cho hài tử này, hắn chính là đang thử. Hoàng gia trọng nhất là thể diện huyết thống.
Nếu Kiều nhi lựa chọn tiếp tục hỗn cùng tiểu quan kia, thì đối với con đường làm quan của hắn là trăm hại không có một lợi.
“Tiểu biểu thúc…”
Hắn thực thất vọng, hắn không nghĩ Sở Kiều sẽ vì một chuyện đoạn tụ mà cắt đứt tiền đồ của mình.
Hắn đã không hiểu được gần đây mấy người trẻ tuồi này rốt cuộc trong đầu đang nghĩ cái gì, Sở Liệt thì không cần phải nói, hiện tại ngay cả Sờ Kiều cũng muốn hạ phàm đi tìm tình lang.
Ánh mắt cá chết lưới rách kia, thật làm cho lòng hắn chua xót.
Không biết có phải gần đây chuyện nhiễu tâm tình nhiều lắm hay không, ngay cả thái hậu luôn luôn không để ý đến ngoại sự cũng muốn xen vào một chân, chiêu hắn đi Từ Trữ cung thảo luận các hạng công việc cầu phúc cho tiên hoàng.
Hàng năm đến lúc đó hắn đều đến chùa Lương Dạ ăn chay niệm Phật ba ngày, vì tiên hoàng tích phúc, hàng năm đều như thế, rõ ràng đã là lệ thường, nhưng thái hậu vẫn không an tâm, không có mục nào là quên dặn dò.
Dùng xong trai phạn (cơm chay), hắn đỡ thái hậu ngồi xuống, trấn an nói: “Mẫu hậu đừng lo lắng, chuyện cầu phúc quả nhân rất lưu tâm, sẽ không xảy ra sự cố.”
Thái hậu luôn luôn ung dung đại khí mi mục hiền lành lại hiếm có mà thở dài, hơn nữa một hơi này trăm xoay ngàn chuyển, sâu thẳm như hang núi, nghe trong lòng hắn sợ hãi.
“Phụ hoàng ngươi…đi cũng được ba mươi năm rồi.”
Đúng vậy, lúc hắn còn chưa đến ba tuổi tiên hoàng đã băng hà, mẫu hậu cũng từ thiếu phụ tiên hoạt thủy nộn năm đó biến thành nữ Bồ Tát hiện tại khói hương từng trận.
“Niệm nhi,…” Ngón tay được bảo dưỡng chu đáo của thái hậu sờ sờ sườn mặt hắn: “…bộ dạng của tiên hoàng, còn nhớ rõ sao?”
Niệm Vi là nhũ danh của hắn, theo các cung nhân lớn tuổi nói, nhũ danh này chỉ có tiên hoàng mới có thể gọi, hắn lại thực không thích nó.
Ai biết được phụ hoàng bạc mệnh của hắn là vì kỷ niệm ai đó mới đặt ra.
“Quả nhân gần đây trí nhớ suy yếu đến lợi hại, đã không nhớ được nữa.” Hắn cũng thở dài theo, cũng trăm xoay ngàn chuyển như thế, sâu thẳm lan xa.
Thái hậu ánh mắt cỏ chút mê võng, thu hồi tay, thấp giọng nói: “Cũng phải, đều đã ba mươi năm, ai gia cũng có chút không nhớ được bộ dạng của tiên hoàng.”
Hắn nhướng mày hỏi: “Quả nhân chẳng lẽ không giống tiên hoàng sao?”
Thái hậu cười khổ lắc đầu.
Hắn lại hỏi: “Kỳ thật thường có tình huống cách đời mới tương tự, chẳng lẽ Liệt nhi cùng với tiên hoàng cũng không có điểm tương tự sao?”
Nhắc đến tên Sở Liệt, hàng mày tú lệ của thái hậu liền ẩn ẩn nhíu lại, như là không quá muốn nghe thấy nó: ‘Thái tử cũng không giống tiên hoàng, tiên hoàng nhân ái khoan hậu, tính tình hiền hoà, thái tử…”
Thái hậu nhắm mắt lại, không muốn nói thêm gì nữa. Hắn bất đắc dĩ cất một tiếng cười, thái hậu không thích Liệt nhi đã không phải chuyện ngày một ngày hai.
Năm đó hoàng hậu khó sinh mà chết, thái hậu tâm liên ấu nhi, muốn tự mình nuôi nấng. Nhắc lại như vậy thì Liệt nhi cùng thái hậu tình hẳn phải rất thâm, thế nhưng sự thật là Sở Liệt càng lớn, thái hậu càng tỏ ý không muốn nhắc đến cái tên này nữa.