Sở Tang năm ba tuổi thì lên ngôi hoàng đế, là một tiểu hài tử chỉ biết đặt mông lên người thái hậu trẻ trung xinh đẹp. Lúc quần thần phía dưới rầm rập quỳ hết cả xuống hô to vạn tuế đến phô thiên cái địa (bày ra cả trời bao trùm cả đất, nghĩa là rất to), tiểu hài tử bị tiếng hô làm sợ đầu rụt lại, nước tiểu nóng liền vấy bẩn luôn cả phục trang hoa lệ của thái hậu.
Người có thể làm đế vương mệnh đã là cực tốt, Sở Tang so với cực tốt đó còn tốt hơn một chút nữa.
Trước khi hắn tự mình chấp chính năm mười sáu tuổi, Tam hoàng thúc của hắn làm nhiếp chính vương nắm quyền đại chính. Dựa theo quy luật mà sử sách đã dạy, hắn thể nào cũng phải chừa chút tâm tư để ứng phó với vị nhiếp chính hoàng thúc quyền thế ngập trời này đúng không?
Nhưng trên thực tế, nhiếp chính vương Sở Kỳ thật sự là không hề có ý tứ mưu phản mơ ước ngôi vị hoàng đế, chính trực có thể sánh với Chu Công. Năm Sở Tang mười sáu tuổi còn như trút được gánh nặng dâng trả quân quyền, dâng xong rồi thì ngay cả kinh thành cũng không thèm ở lại, như tránh lời ra tiếng vào tìm đến một nơi non xanh nước biếc chim không sinh trứng mà ẩn cư.
Nhớ khi đó ở ngự thư phòng, nhiếp chính vương nghiêm trang nói một câu: “Bệ hạ cũng đến lúc nên trưởng thành rồi.”
Sở Tang lúc ấy vẫn chăm chú nhìn hổ phù đối diện mình, có chút không phục nói: “Quả nhân vẫn còn nhỏ.”
Hắn đã mười sáu tuổi, năm mười ba đã cùng con gái nhà tể tướng viên phòng, hiện tại thái tử cũng đã hơn hai tuổi, làm sao còn chưa lớn được?
Huống hồ thời vận của hắn hình như cả lão thiên cũng giúp đỡ, những phiên quốc trước đó không chịu thần phục Khánh quốc đến thế hệ của hắn đều suy bại gần hết. Kẻ duy nhất làm cho người ta lo lắng là Ly vương nghe nói cũng bởi vì đoạn tụ mà không có người nối dõi, chờ trăm năm cũng tự khắc diệt vong. Ngươi nhìn đi, lão thiên gia đối với hắn còn chưa đủ hay sao?
Trong triều vô sự, hậu cung thế nhưng cũng vạn phần bình thản không một gợn sóng.
Thái hậu chuyên quyền? Ngoại thích can thiệp triều chính? Hoàng hậu ngang ngược kiêu ngạo? Hậu phi loạn đấu?
Thật đúng là chưa từng có qua. Thái hậu mỗi ngày ăn chay niệm Phật đối với biến động trong triều chẳng buồn quan tâm, như nữ Bồ Tát sống. Hoàng hậu hơn hắn hai tuổi, huệ chất lan tâm, hiền lành lại rộng lượng, cho nên sau khi hoàng hậu vì khó sinh mà qua đời hắn vẫn nhớ thương, hậu vị cũng để trống không vắng lặng…
Đương nhiên, không phải hắn ngại điển lễ lập hậu quá mức rườm rà mệt nhọc. Tuyệt đối không phải. Chỉ là trong hậu cung khiêm tốn của hắn thật sự chọn không ra người để làm hoàng hậu mà thôi.
Hắn cũng từng vô cùng hy vọng có thể có ai đó ở bên cạnh mình, cùng chia sẻ nỗi thống khổ bị hơn mười cân đồ trang sức đè ép, để có cái gọi là phu thê đồng tâm. Đáng tiếc tâm nguyện nhỏ bé này mãi không thực hiện được.
“Tạ bệ hạ hậu ái, nô tỳ cảm thấy vẫn là Lan muội muội có điều thích hợp hơn…”
Vì thế hắn lại chậm rãi thong thả bước đến cung điện khác, hỏi người khác.
“Tạ bệ hạ hậu ái, nô tỳ tuổi còn nhỏ đảm đương không nổi trọng trách này, quả thật vẫn là Lâm tỷ tỷ thích hợp nhất…”
Hắn muốn nói, ái phi à, ngươi không nhỏ, ngươi rõ ràng so với quả nhân còn lớn hơn một tuổi mà…Bất quá người ta không chịu hắn cũng lười ép buộc. Nhớ khi nương hắn chọn tức phụ (con dâu) hỏi câu thứ nhất chính là ngươi thích kinh Kim Cương không? Sau đó là ngươi thích nhất bản kinh Phật nào? Một hồi sàng lọc tàn khốc diễn ra, còn lại toàn bộ đều là khẩu vị của thái hậu. Con nối dòng của hắn ít ỏi, thuần túy là bởi vì hắn đối với nữ Bồ Tát thật sự không có hứng thú.
May mà hắn cũng không phải loại hoàng đế háo sắc, hậu cung nhẹ một chút cũng tốt, bên tai cũng được thanh tĩnh.
Vì thế hắn yên tâm thoải mái hưởng thụ cuộc sống an nhàn, còn là hưởng rất nhiều năm.