Vài ngày liên tiếp tuyết rơi không ngừng, cuối cùng Thái Hậu cùng Hoàng Hậu miễn thỉnh an đến khi tuyết ngừng mới thôi, Ân Niệm Yên cùng Đại Hoàng Tử viết chữ, đọc sách,đứa nhỏ này thông minh lanh lợi, được nàng dạy lại tư tưởng, sắc mặt tươi sáng thêm vài phần.
"Mẫu Phi nhìn xem thế nào?"
"Chữ Hiếu nàyy viết không tồi, bất quá hoàng nhi dùng lực không đủ, thật kiều khí, nam nhi chữ viết sao? Phải mạnh mẻ dứt khoát, đợi mùa xuân đến, mẫu phi sẽ xin phụ hoàng ngươi tìm một vị tiên sinh cho ngươi, có tiên xin dạy Hoàng Nhị sẽ học được nhiều hơn".
"Đa tạ mẫu phi, nhi thần viết tiếp đi".
"Ân, đừng quá mệt thân mình" Ân Niệm Yên vừa dứt lời liền thấy minh hoàng sắc áo bên ngoài cửa sổ "Hoàng Thượng sao lại đứng ngoài cửa đâu? Mau vào bên trong ấm áp đi, trời đông tuyết dầy sao lại đi ra ngoài a?"
Ân Niệm Yên kéo tay Tỉnh Đế vào trong, sưởi ấm bên chậu than, đợi Tỉnh Đế ngồi xuống nàng mới nhớ đến hành lễ "Hoàng Thượng kim an".
"Ngồi bên cạnh trẫm, đã lâu trẫm chưa đến thăm nàng, hôm nay đến đúng lúc mẫu tử các ngươi đang đọc sách viết chữ, này thật hảo" đáng tiếc Đại Hoàng tử chân có tật, bằng không hắn không đau đầu cùng mấy tên lão thần đánh quan cực đi.
"Hoàng Nhi thông tuệ, đáng tiếc thần thiếp tài học không cao, không dạy dỗ được gì nhiều" hơn một tháng mới bước vào cung của nàng, còn nói ra lời nói dịu dàng như vậy, sợ là chuyện Hoàng tự làm hắn đau đầu đi.
"Không vội, đợi tìm được tiên sinh nguyện ý dạy hắn liền hảo, đúng rồi, Trẫm đã lấy tên cho Đại Hoàng nhi, là Khúc Vinh Khang, nàng thấy thế nào?" hắn không hiểu sao lúc buồn bực lại muốn nhìn thấy Ân Niệm Yên, lúc bước vào nhìn hình ảnh mẫu tử hai người đang đọc sách viết chữ, hắn có cảm giác được trở lại cái gia, bình yên đến tâm khảm.
"Vinh Khang tên thật hây, Khang nhi còn không qua đây đa tạ ngươi phụ hoàng".
"Nhi... thần đa tạ phụ hoàng" Mẫu phi nói cho dù phụ hoàng có là đế vương thì cũng là người phụ, hắn nên hiếu kính phụ hoàng từ tâm, mà không phải kính sợ, nhưng làm thì có chút khó.
"Ân, ngươi trở lại phòng mình đọc sách đi" đứa nhỏ này có chút nhút ngát đi? Tỉnh Đế nhíu mày nói.
"Hoàng thượng đừng trách Khang nhi, hắn đã tốt hơn rất nhiều rồi, trên người có chổ không bằng người, hắn tự dấu mình đi, không dám gập người, sợ làm hoàng gia xấu mặt, thần thiếp tốn không ít công phu kéo hắn ra cái mai rùa kia đâu"
Ân Niệm Yên dịu dàng cùng Tỉnh đế giải thích, giọng nói du dương lại mang vài phần ấm áp, Làm cho Tỉnh Đế nhịn không được ôm người vào lòng "Nàng có nhớ trẫm?"
"Hoàng Thượng ban ngày đâu, bị người thấy sẽ làm Hoàng thượng thanh danh có tổn hại" lời tuy nói như thế nhưng lại không đẩy người ra, một thời gian không lăng giường có chút nhớ đi, thịt đưa tới miệng không ăn chính là ngốc tử.
"Vậy đợi đến tối là được chứ gì? Nàng quá cứng đầu, trẫm không đến nàng liền ngồi trong cung của mình không ra, không sợ trẫm quên nàng sao?"
"Sợ, nhưng thần thiếp không dám đến Thiên Ân Điện tìm người, sợ làm trễ nãi Hoàng thượng chính sự" Nam nhân nói lời ngọt ngào còn không đáng tin huống chi là Hoàng đế của một nước? Bất quá lời hay cùng làm nũng là phải có sao.
"Ngươi a... quá quy cũ rồi".
"Hoàng Thượng phong thần thiếp vì Hiền Phi, thần thiếp nhất định không phụ chữ Hiền này, sẽ hảo hảo hầu hạ hoàng thượng, làm một cái hiền phi, Hoàng thượng thấy sao?"
"Hảo, Trước dùng cơm đi, tối nay hảo hảo hầu hạ trẫm trước, sau đó làm Hiền phi của nàng" nếu Ân Niệm Yên Buông xuống đưa nhỏ kia, hắn muốn nàng sinh một vị khỏe mạnh Hoàng tử, nghe nói Ân gia lại thêm một cái lân nhi, đúng có phúc khí nhà.
Hợp Hoan Cung Thuận Phi nhìn ra bên ngoài cửa sổ "Hoàng thượng còn ở Bích Tiêu Cung sao? Không phải là có khúc mắt sao? Không nghỉ tới Ngọc Hiền Phi có thủ đoạn như vậy, Vương gia còn đang dưỡng bệnh... đều là do lão thái bà kia... nếu không phải bị cấm túc trong cung thì làm sao ta để cho người khác đạp lên đầu mình a..."
"Nương Nương, cẩn thận có người nghe thấy, Hoa Tần hiện tại một bệnh không dậy nổi, sợ là Hoàng thượng phát hiện ra đi, hai người kia sợ là không qua khỏi năm nay, Hậu cung càng thay đổi một nhóm tân thị vệ, lúc này nương nương không nên có biểu hiện ra bên ngoài".
Bích Tuệ nhìn chủ tử mình ánh mắt tàn nhẩn, sợ làm ra chuyện gì không thể cứu giản được, cố gắng khuyên giải vài câu "huống chi thời gian này Hoàng thượng sủng hạn không ít tân nhân, Ngọc Hiện Phi rất ít được thị tẩm, không quá đáng ngại, sợ chính là Thái Hậu cháu gái sắp vào cung làm bạn, ngài đừng quên Uông gia nữ nhi có bao nhiêu hảo? Trước đây đi một người, người sao liền đến, Nương nương cần phải cẩn thận hơn".
Uông Tần là cấm kỵ trong hậu cung, trước kia Hoàng Thượng còn là Hoàng tử, từng một lòng cùng Uông thị thiếp sống cảnh phu thê ân ái, làm cho hậu viện người người oán trách, không lâu sau lại trượt chân sinh non mẫu tử đều đi, đây là cái gai trong lòng Hoàng thượng.
Thuận Phi không muốn nghe đến Uông gia cô nương, cũng bởi vì nàng ta, nên nàng cùng Hoàng Thượng bắt đầu có khoảng cách, đợi xem Uông gia nữ sẽ đi đến thế nào một bước.
Hàn ma ma bước vào giúp Hoàng hậu đắp lại chăn, nhỏ giọng nói "tối nay Hoàng thượng ở lại Bích Tiêu Cung, các cung khác đã tắc đèn đi ngủ, riêng Hỷ Hòa Cung của Dung phi đèn đuốt còn sáng, là cố ý như vậy đi".
"Hậu cung nữ nhân chính là như vậy, Dung phi tâm phi thường tàn nhẩn, mặt ngoài lại dịu dàng yên tỉnh, được Hoàng thượng sủng một thời gian liền không để bổn cung vào mắt, hiện tại không phải cuối đầu hành lễ sao? Bích Tiêu Cung lại là sâu không lường được, nhưng hành động gần đây làm cho bổn cung không thấy nguy hiếp, đây cũng là Hoàng thượng muốn đi, tứ phi cân bằng".
Hậu cung người đấu đến đấu đi cũng không phải là con cờ trong tay Đế Vương? Bất quá Ngọc Hiền phi tự mình chọn con đường này, vậy nàng phải nhìn xem đi được đến bước nào, trong vòng ba tháng theo lên tứ phi Hiền Phi, người sáng mắt liền biết là cái gì ý nghĩa, có ai thoát khỏi tay Đế Vương đâu.
Hôm sau Tri Họa đến báo lại Hoa Tần không có, Hoàng thượng thương tiết lấy Tần vị an táng, hậu cung không có gì rợn sống, có lẽ những người kia đã quá quen với chuyện nầy, Ngọt ngào ấm áp qua đi chính là những ngày cay đắng lạnh lẻo.
"Hồi chủ tử, Tiêu Quý Nhân trượt chân té ngã, không có".
"Chuyện thế nào? Không phải còn nằm trên giường dưỡng thai sao" Ân Niệm Yên nhíu mày hỏi.
"Là có người nói Tiêu gia phạm vào tội ăn hối lộ, số bạc lên đến trăm vạn lượng, còn cùng Thận Thân Vương cấu kết tư muối, Tiêu gia nam nhân hiện đang ở đại lao, Tiêu Mỹ Nhân biết được muốn đi cầu xin Hoàng thượng, trên đường bị trượt chân".
Thì ra là vậy, hiện tại nàng đã hiểu tại sao Hoàng thượng bắt đầu sủng hạnh tân nhân, là muốn mượn thế lực tiền triều diệt trừ phiên vương đi, Thuận phi nhà mẹ đẻ còn tác dụng nên giữ lại, đưa nàng vào Hiền Phi vị trí không chỉ cân bằng hậu cung, còn giáng tiếp cân bằng tiền triều thế lực các bên, cùng cảnh cáo Thái Hậu không được đùa giỡn Đế Vương quyền, một tên nhiều đích a.
Bất quá thì đã sao, cái nàng muốn là cao vị phân, Hoàng Thượng lại đạt được mục đích của mình, đôi bên cùng có lợi không phải sao? Nếu nàng yêu Tỉnh Đế lại khác, nhưng nàng càng yêu bản thân mình hơn.
"Hoàng Hậu có ý chỉ gì?"
"Còn chưa có, bất quá tuyết đã ngừng, sợ là sẽ sớm khôi phục thỉnh an".
"Gió lại Thổi rồi, mùa đông năm nay gió quá nhiều" sợ là tiền triều gió thổi mạnh hơn nữa đi, xem ra nàng không cần chuẩn bị thọ lễ cho Thái Hậu, Đế Vương đúng là vô tình, nói gϊếŧ là gϊếŧ.
"Chủ Tử, không hảo, Thái Hậu ngất đi rồi, các cung nương nương đang hướng Phúc Thọ Cung đi" Bạch cô cô một hơi nói.
"Lấy áo khoát lông cho bổn cung, Bạch cô cô là chuyện gì" Cầm lấy Tử Cẩm áo Khoát lông, Ân Niệm Yên Hướng Phúc Thọ cung đi, vừa đi vừa hỏi chuyện.
"Thận Thân Vương sợ tội tự sát, Thái Hậu Nghe tin giữ liền ngất đi".
"Tần thiếp tham kiến Ngọc Hiền phi, Nương Nương kim an" Hinh Tần gần đây chốn trong cung của mình, nếu không phải Thái Hậu ngất đi nàng sẽ không ra ngoài.
"Ngươi cẩn thận chút, đường trơn đâu" Hinh Tần trước biết được mình có thai, muốn đợi lễ sắc phong của nàng qua mới nói, không nghỉ tới Hàn quý Tần biết được, liền có một màng đó.
"Muội sẽ cẩn thận" nàng còn quan tâm đứa nhỏ này hơn bất cứ ai, nhưng phải nhờ vào Ngọc Hiền Phi che chở, bằng không nàng làm sao có khả năng bảo vệ đứa nhỏ đâu.
Bên Trong không khí yên tỉnh đến lạ thường, nàng chỉ hành tiểu lễ trước hoàng hậu, sau đó ngồi một bên đợi Thái Y chuẩn mạch, Ân Niệm yên âm thầm quan sát Thuận Phi, sắc mặt lo lắng nhìn vào trong điện, không có chút nào đau khổ mất đi tình nhân, ngược lại Dung Phi hai mắt đỏ hoe, tay nắm thật chậc, người khác nhìn sẽ tưởng là lo lắng cho Thái Hậu, nhưng nàng tin tưởng Dung Phi vì ai mà khóc, Tỉnh Đế Thật bị ai a, thời trẻ cùng Hoàng đệ mình tranh giành Thái Hậu sủng ái, tranh giành nữ nhân, tranh giành giang sơn, hiện tại bị người trong lòng cấm sừng, đúng là hậu cung bí sử a.
Trần Thái y rút tay trở về, cuối đầu cùng Hoàng Hậu nói "Thái Hậu là chịu không nổi chuyện Thận Thân vương không có nên bị ngất đi, sợ là phải dưỡng hảo nữa tháng thời gian, lúc này không nên làm người tức giận, bằng không bệnh tình sẽ nặng hơn".
"Làm phiền Thái Y viết phương thuốc" sau đó nhìn phi tần nhóm nói "Bảo Quý Nghi trước ở lại hầu bệnh đi, đợi Thái Hậu tỉnh lại sẽ đến lượt người khác" nhìn đến cháu gài mình sẽ hảo hơn chút đi, Hoàng Hầu nghỉ.
"Tần thiếp nhất định hầu hạ tốt Thái Hậu" Bảo Quý Nghi lảnh đạm nói, vị cô mẩu này đã từ bỏ nàng, bất quá nhân lúc này lấy một cái hiếu danh cũng hảo.
Xem ra Bảo Quý Nghi là Thật sự trưởng thành đi, không còn bưng cái giá như trước đây, sợ là tâm tư càng thêm tinh tế vài phần, đối thủ càng lúc càng mạnh, sợ là Bích Tiêu Cung phải cẩn thận hơn rồi.