"Nhi Thần tham kiến mẫu phi, mẫu phi kim an" Đại Hoàng tử từ lúc sinh ra đến nay chưa có đại danh, lúc mới đến tính tình nhút nhác sợ người lạ, nói chuyện đều không trọn vẹn một câu, sợ là cung nhân thấy Đại hoàng tử không có mẫu phi, lại không được Thái Hậu, Hoàng Thượng thích, nên xem nhẹ thẩm chí là ức hiếp đi.
"Đứng lên đi, sáng giờ Hoàng nhi làm gì rồi?" đưa nhỏ này làm nàng mềm lòng, chỉ hy vọng đừng nuôi phải một cái bạch nhãn lang, bất quá cho dù là như vậy thì nàng có thể dưỡng cũng có thể diệt, đời này nàng là không thể làm một cái hiền lương người, ở hậu cung, người nhân từ chẳng những không sống được lâu, còn liên lụy cả người thân đâu.
"Tri Họa tỷ tỷ dạy nhi thần viết chữ" trước kia ở Phúc Thọ Cung một góc nhỏ bên trong, hắn không khác gì một con chuột hôi hám bị người ghét bỏ, cung nhân đối hắn vô lễ, hắn chưa được một ngày ăn no, chỉ khi được gập có đại vị người mới được tắm rửa sạch sẽ, chứ đừng nói đến được đọc sách viết chữ.
Đến bên cạnh Ngọc mẫu phi được một tháng hơn, hắn có hết tắc cả, được cùng mẫu phi ăn cơm, Mẫu phi cho người dạy hắn viết chữ còn nói sẽ cầu xin phụ hoàng ban đại danh cho hắn, nàng còn đọc thêm sách Y để tìm cách chữa trị chân hắn, cho dù không thành cũng không sao, bởi vì mẫu phi không ghét bỏ hắn là đủ rồi.
"Đến cùng mẫu phi ăn chút gì lót dạ đi, tối nay gia yến không tiện ăn nhiều, thời gian này mẫu phi có chút vội, đợi thư phòng dọn dẹp sạch sẽ, mẫu phi sẽ tự mình vở lòng cho ngươi".
"Đa tạ mẩu phi".
Gia Yến được tổ chức bên trong Ngưng Tiêu Điện, bên trong có nhiều phi tần ăn mặt xinh đẹp lộng lẩy đến sớm chờ đợi, bên ngoài thời tiết bắt đầu lạnh, đến sớm ngồi bên trong ấm áp dễ chịu hơn nhiều.
"Lâm mỹ nhân mời ngồi bên này" chổ ngồi đều có quy định, Lâm mỹ nhân quá đòi hỏi đi.
"Bổn tiểu chủ không thể ngồi cùng tỷ tỷ mình sao?" nơi đó gần với Hoàng thượng hơn, dễ dàng xuất đầu, từ lúc tiến cung đến nay nàng chưa từng gập qua Hoàng thượng, đường tỷ càng không để ý đến nàng, đừng nói đến tiến cử chính mình, xem ra nên cùng cha nương bàn bạc lại mới được.
"Lâm mỹ nhân thật cho mình là ai a... một cái nho nhỏ mỹ nhân còn muốn ngồi đến chính tứ phẩm ghế ngồi? Tâm quả thật không nhỏ đi" Hàn Quý Tần gần đây mọi việc không thuận, tính tình có chút táo bạo, gập ai đều phát hỏa, tuy nhiên trừ bỏ địa vị cao phi tần.
"Chổ đó là bổn cùng ghế ngồi, Lâm mỹ nhân cảm thấy bổn cung không xứng ngồi nơi đó sao" Mai Quý Nghi vừa ngồi xong tiểu nguyệt, lại nghe được Ân Niệm yên phong vì Hiền Phi còn giữ lại phong hào, nàng càng khó chịu hơn, nàng đời này không thể lại mang thai, Hoàng thượng đã lâu không đến Thủy Nguyệt Các, nàng làm sao cam tâm a.
"Tần thiếp không dám, tần thiếp chỉ là... chỉ là..." Lâm Mỹ Nhân không biết giải thích thế nào, trong lòng càng thêm oán trách đường tỷ Lâm Quý Nghi của mình, ngồi yên như khúc gỗ làm gì a, nói giúp nàng vài câu không được sao?
"Ngọc Hiền Phi đến, Đại Hoàng tử đến" nghe tiểu thái giám thông truyền, Lâm Mỹ Nhân thở ra một hơi.
Hàn Quý Tần cùng Mai Quý Nghi lạnh lùng liếc Lâm Mỹ Nhân, sau lại nhanh chóng hành lễ với Ân Niệm Yên, cho dù không cam lòng thì sao chứ, Ân Niệm Yên ngồi lên Hiền Phi vị trí là không thay đổi được, Thái Hậu có làm khó thế nào đều không thay đổi được, ai bảo Ân gia có khả năng đâu, nghe nói Sở gia là thương nhân, Ân Niệm Yên không thiếu bạc, thưởng cung nhân không ngượng ngùng tay như cung khác, làm cung nhân nhóm hâm mộ không thôi.
"Ngồi đi, đang nói gì náo nhiệt thế? Bổn cung làm các vị muội muội mất hứng sao?".
"Không có gì mất hứng, chúng ta chỉ nói về ghế ngồi cùng vị trí thôi" Dung phi theo Hoàng thượng gần mười năm, mới chỉ là một cái Dung Phi, Ân Niệm Yên vào cung chưa lâu lại là Chính nhất phẩm Hiền Phi, cho dù có trang thế nào nàng đều không banh mặt nói lời hay được.
"Dung Phi có đều không biết, vị trí ngồi không phải thâm niên lâu là có thể thay đổi được, đều là Hoàng thượng ý tứ, Hoàng Hậu nương nương chỉ định mới có thể ngồi, có phải không?" Phùng phi ngồi trên phi vị đã thỏa mãn, nàng hiện tại không có gì đi đâm vài câu làm người khó chịu liền thành, nhà mẹ đẻ chỉ là một cái tứ phẩm quan, còn không có gì thực quyền, Nhị Hoàng tử lại ốm yếu, muốn thăng vị tiếp là rất khó, trước mắt cứ như vậy, làm Hoàng thượng cảm thấy nàng an phận, thương sót một vài.
"Phùng Phi nói đúng, trên đời này đất nào không phải đất của vua? Chỉ cần Hoàng thượng muốn cho đó chính là ân sủng, hậu cung phi tần như chúng ta nhất định ngàn ân vạn tạ, hảo hảo hầu hạ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương" Lời hay ai không biết nói? Ân Niệm Yên nàng sẽ không vì một chút tiểu tính tình mà đẩy mình vào thế khó.
"Hoàng thượng giá lâm, Hoàng Hậu giá lâm, Khánh Quý Phi giá lâm...."
bên trong điện người quỳ xuống hành lễ, nhìn quy cũ nhưng phi tần nhóm ai không cố ý hay vô tình để lộ ưu điểm của mình ra?
"Đứng lên đi, hôm nay là chúc mừng Ngọc Hiền Phi phong phi đại hỷ, không cần quá câu nệ" Tỉnh Đế hướng Ân Niệm Yên đi đến, cầm tay nàng hỏi thăm "đã hảo sao? Ái phi gầy hơn trước rất nhiều, là cung nhân hầu hạ không tận tâm?".
"Không phải, Thần thiếp thời gian trước ăn chay, sau này sẽ bồi bổ lại, đa tạ Hoàng thượng lo lắng" nàng biết nước đi này nguy hiểm, nhưng nàng không cần đế vương ái, bởi vì cái gọi là ái đó cũng chỉ là một trò cười, hậu cung ai trước ái, liền thua trước, cái nàng cần là củng cố địa vị, làm chúng thiếp phi đứng đầu, sống cuộc sống tùy ý trong cung, cho dù đó chỉ là thời gian ngắn, nàng sẽ không hối hận, còn Hoàng đế có cùng nàng ngăn cách hay không thì sau này lại nói đi.
"Sau này muốn ăn gì liền cùng Thiện phòng nói, ai dám bởi vì trẫm vội chính sự liền lười biếng, trẫm nhất định không tha" đối với Ân Niệm Yên hắn không biết dùng thái độ gì đối đãi, đứa nhỏ là hắn tự mình làm hại, nàng trong lúc vô tình cứu hắn, nhưng nhìn đến lại nhớ đến vết thương kia, còn không nhìn đến lại quá vô tình, cứ như vậy cũng hảo.
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ngồi vào bàn, chúng phi cầm ly rượu lên chúc mừng, kế tiếp là một trận ca múa, Ân Niệm Yên từ trước rất thích múa cổ trang, xuyên đến nơi này có vài lần học nhưng không muốn trước mặt nhiều người múa, nàng múa là để thỏa mãn bản thân mình, những lúc vui hay buồn liền nhảy một điệu, không phải để giành lấy lòng một ai.
"Hiền Phi muội muội thật hứng thú a" Khánh Quý Phi càng nhìn càng không hiểu Ân Niệm Yên, nàng cố tình chọn hôm nay bởi vì là mười lăm, Hoàng Thượng sẽ đến Phượng Tê Cung nghỉ lại, nhưng Ngọc Hiền Phi không một chút khó chịu, ngược lại còn thật hưởng thụ.
"Đúng vậy, dáng người yểu điệu, mong manh tựa khói sương, xoay vài vòng đều không sao, bỏ ra công sức rất nhiều đi, phải rồi, muội nghe nói tân nhân lần này có vài người múa đẹp không thua gì Dung phi cùng Thuận phi đâu, muội thật hâm mộ".
"Bổn cung còn nhớ năm xưa Thái Hậu tuyển trắc phi thị thiếp cho Hoàng thượng, có từng khen Dung phi một câu 'Thanh linh như thủy, ưu mỹ như mộng', dáng múa năm xưa bổn cung còn nhớ đâu, đáng tiếc hiện tại thân cư phi vị, không phải ai cũng có thể mở rộng tầm mắt".
Hoàng Hậu ngồi gần Khánh Quý Phi nhất, còn nghe được hai người nhỏ giọng nói chuyện, liền nói thêm vào một câu, nói đến ai làm Hoàng Hậu kiêng kị nhất hậu cung thì không ai ngoài Dung Phi, nếu không phải bởi vì trước kia từng có người trong lòng, làm Hoàng thượng có ngăn cách, thì hôm nay sủng quang lục cung chính là Dung Phi.
"Nôn...nôn..." tiếng nôn làm cho cả điện yên tỉnh lại, không biết ai cùng Ngọc Hiền Phi không qua được?
"Tiểu Chủ, ngài không sao chứ?"
"Bên dưới có chuyện gì?" Hoàng Đế nhíu mày hỏi.
"Hồi Hoàng Thượng, Tiểu chủ không hiểu sao lại nôn khan không ngừng" Tiểu Hương run rẩy nói.
"Nôn? Mau mời thái y đến nhìn xem" Hoàng Hậu cố ý đảo mắt nhìn Ngọc Hiền Phi, thấy nàng ta tươi cười như cũ, có chút không rõ ràng Ân Niệm Yên đang nghỉ gì.
Qua mười lăm phút thời gian, Trương Thái y đến trước điện bẩm báo "Chúc mừng Hoàng Thượng, Hinh Quý Nhân là hỷ mạch, có một tháng hơn".
"Hảo..hảo... thưởng...."
"Chúc mừng Hoàng Thượng" Hoàng Hậu dẫn đầu phi tần quỳ xuống chúc mừng, trong lòng có bao nhiêu khó chịu thì trên mặt thể hiện ra bao nhiêu vui mừng chi sắc, đời người là một vở kịch thật không sai.
"Đứng lên đi, Hoàng hậu vất vả rồi" hắn đang cần một cái khỏe mạnh Hoàng tử, cho dù ai sinh đều không sao cả.
"Hinh Quý Nhân tấn vì Hinh Tần" Tỉnh Đế nói xong vô tình lướt qua Ân Niệm Yên mới nhớ đến gì đó, nói tiếp "Trẫm tư khố có bộ diêu Hồng Mai, Dương Trung đưa đến Bích Tiêu Cung cho Ngọc Hiền Phi đi" hắn còn nhớ nàng thích nhất chảy nhiều kiểu tóc khác nhau, cày lên nhiều kiểu dáng bộ diêu, lúc đó Ân Niệm Yên tươi cười rất xinh đẹp, tựa hoa mai nở vào mùa đông.
"Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng ban thưởng" có thứ tốt như vậy từ chối chính là ngốc tử.
Ân Niệm Yên vừa thưởng thức ca vũ, vừa âm thầm quan sát từng người thái độ, đương nhiên không ai thể thệ khó chịu ra ngoài, bởi vì Tỉnh Đế còn ở đây, bất quá tay cầm khăn lại không dấu được nàng ánh mắt, đã là một người bằng xương bằng thịt thì sao có thể không có hỉ nộ ái ố đâu? Cho dù dấu tốt đến đâu thì cũng sẽ có sơ hở.
Tỉnh Phi bực bội muốn mạng, Hinh Tần cùng Ân Niệm Yên đi gần, một màng này đáng ra phải có ngăn cách, ít nhất cũng phải ghê tỏm một phen, nhưng nàng ta cứ thản nhiên như không có chuyện gì, còn vui vẻ chúc mừng một phen, là tâm tư quá sâu, che dấu quá tốt, hoặc là cái gì đều không để ý tới?
Khanh Quý Phi càng lúc càng cảm thấy Ân Niệm Yên thú vị, nếu đi gần nàng tâm cảnh có thể thay đổi không ít, cùng là có hài tử người, sẽ có nhiều chuyện thú vị nói, nghỉ lại Triệu gia hoàn cảnh, nàng thầm thở dài, từ bỏ ý định vừa rồi, cùng Bích Tiêu Cung đi gần, chỉ là tai họa cho cả hai cung thôi.