Thương Hằng Chi bất đắc dĩ thở dài, đặt ly trà xuống: "Xác định không sao." Vừa nói chuyện đồng thời dùng ánh mắt ý bảo nàng xem trên bàn, hắn lấy tay chấm nước trà viết ở trên đó: "Chị dâu ngươi có tin vui, phát hiện vào đêm qua."
Thương Lăng Nguyệt sững sờ một hồi lâu mới phản ứng lời này có ý gì, đôi mắt ngạc nhiên mừng rỡ mở to, cũng có thể cảm giác được trong thân thể tâm tình của Nguyệt nhi cùng nàng giống nhau, không thể tin hỏi: "Thật sự?"
Thương Hằng Chi gật đầu, tiếp tục viết: "Chính nàng nói, cũng không cho ngự y khám."
Thương Lăng Nguyệt nghe được, kinh ngạc sửng sốt: "Vì sao không xác nhận lại một chút?"
Thương Hằng Chi không muốn làm cho nàng lại quan tâmnhiều, lắc đầu: "Không cần thiết, nàng cũng không khó chịu, tất cả đều tốt."
Thương Lăng Nguyệt cảm giác có chút không đúng, tình hình bình thường đều sẽ để ngự khám bệnh, để sau này chú ý đến thức ăn của hoàng tẩu, hoàng huynh yêu hoàng tẩunhư vậy, không nênkhông cho đòi ngự y, nhưng cũng không tiếp tục hỏi, chốc nữa hỏi Nguyệt nhi, nàng biết nguyên nhân, tiếp tục cười nói: "Ta nên bắt đầu chuẩn bị quà cho đứa nhỏ rồi."
Thương Hằng Chi nghe vậy, lúc này mới nhớ tới chuyện khác, quay đầu đối ra lệnh cho cung nữ đứng hầu ở ngoàitấm màn: "Ôm chó xồm vào đến."
Thương Lăng Nguyệt ngẩn người, thắc mắc hỏi: "Chó xồm?"
Thương Hằng Chi thu hồi ánh mắt cười nói: "Hai tháng trước hoàng tẩu ngươi thấy ngươi trêu chọc chó xồm của nàng, có vẻ yêu thích, vì ngươi mà cố tình chọn lựa một con được nửa tháng tuổi, để cho ta tặng cho ngươi."
Tỳ nữ ôm chó xồm đứng tại bên cạnh bọn họ quỳ gối hành lễ: "Nô tỳ khấu kiến bệ hạ, công chúa."
Thương Lăng Nguyệt nghe vậy chuyển con mắt hướng trong ngực nàng nhìn lại, một khối tròn vo lông tuyết trắng nằm ở trong lòng tỳ nữ, thân thể mập mạp, ánh mắt vô tội hiếu kỳ nhìn nàng, hai con mắt đen ngập nước rất giống bảo thạch màu đen, phía trước hai con chó nhỏ thõa nằm ở trên cánh tay tỳ nữ, manh được nàng run bắn cả người, khả năng là vấn đề duy nhất.
Thương Lăng Nguyệt do dự, trên mặt nặn ra tia khó xử, làm như vui vẻ chuyển hướng Thương Hằng Chi: "Hoàng huynh, ta thích chó, nhưng chỉ có thể là do người khác nuôi, ta chỉ thích vui đùa, chăm sóc chó tắm rửa chải lông nuôi nấng những chuyện này không làm được, ta chỉ sợ không cẩn thận làm chết nó, đây không phải là gieo họa lên mệnh con chó nhỏ sao. Chỉ là đây do hoàng tẩu đưa tới, không thể không tiếp nhận, huynh trở về thay mặt tiểu muội cảm ơn nàng. Ta bảo đảm nuôi nó trắng trẻo mập mạp, cố gắng không để nó chết."
Thương Hằng Chi nghe vậy bật cười, một trận ho khan: " Hoàng tẩu ngươi nhìn ngươi trêu chọc chó lúc sớm liền nghĩ đến tình trạng ngươi sẽ như thế, tỳ nữ này tạm thời lưu lại, nàng là người từ nhà mẹ đẻ hoàng tẩu ngươi dẫn vào cung , trước kia hầu hạ chó xồm của hoàng tẩu ngươi, cũng thuận lợi, đợi sau khi chỉ dạy tỳ nữ trong cung của ngươi, sẽ để nàng trở về."
Thương Lăng Nguyệt không nghĩ bọn họ suy tính chu đáo như vậy, mừng rỡ ôm lấy cánh tay của hắn: "Có hoàng huynh tốt nhất!"
Thương Hằng Chi thở dài đưa mắt nhìn nàng nói: "Về sau có nó làm bạn, đừng tiếp tục làm những chuyện kia. Hoàng huynh có mình ngươi là muội, lại nhảy hồ lại trèo cây quá nguy hiểm, nếu như có chuyện gì xảy ra, ngươi nói ta làm sao mà tốt."
Thương Lăng Nguyệt nghe hắn quan tâm trong lòng ấm áp , nhưng cũng có chút nồng đậm chua xót, nếu ta xảy ra chuyện, muội muội thật của hoàng huynh ngươi mới có thể trở về, đến lúc đó tỉnh lại đúng là nàng, huynh muội các ngươi có thể đoàn viên, thân phận giả như nàng nên đi đâu. Xuyên không đến đây hiểu rõ được tình huynh muội, Vũ Hiểu Vũ thấy cũng đáng giá, cười chân thành nói: "Hoàng huynh yên tâm, về sau sẽ không còn ."
Thương Hằng Chi sau đó lại ngồi thêm một lát, được người đưa về tẩm cung.
Thương Lăng Nguyệt đưa hắn ra ngoài rồi trở lại, trước lúc dùng điểm tâm chơi đùa với con chó nhỏ lông xù một lúc, tỳ nữ phương từ tiếp nhận trong tay, bên cạnh vuốt ve nó, vừa quan sát nàng, mặc cung thân trang màu vàng nhạt thân hình béo gầy cân xứng, gương mặt tròn trịa, chân mày lá liễu, mắt một mí, mũi cao thẳng, đôi môi thật dầy, chững chạc đôn hậu, tuổi chừng ba mươi, dung mạo bình thường để trong đống người cũng khó nhận ra, cười hỏi: "Trước kia hoàng tẩu gọi ngươi là gì?"
Thấy nàng thật bình dị gần gũi, tỳ nữ quỳ gối hành lễ: "Hoàng hậu nương nương gọi nô tỳ là Nhuế Nương."
Thương Lăng Nguyệt nghe vậy gật gật đầu: " Về sau ta cũng gọi ngươi là Nhuế Nương, chờ ngươi chỉ dạy người trong cung ta làm sao để chăm sóc Tiểu Thối Thối, ta sẽ tự đưa ngươi trở về, thuận tiện cảm ơn hoàng tẩu."
Thối Thối? ! Lông mi Nhuế Nương vụt sáng xuống, mím môi vuốt cằm: "Dạ, nô tỳ nhớ kỹ."
Cũng ngay lúc đó, chó xồm trong ngực nàng đột nhiên ngẩng đầu nhíu chặt mày liếc nàng một cái, bắt đầu đạp chân lung tung, "Uông uông" hai tiếng, dường như không hài lòng cái tên này, không tin tưởng muốn tránh thoát nàng.
Thương Lăng Nguyệt chú ý tới Nhuế Nương trên mặt chợt lóe mà cười nhạt, lại xem ánh mắt nhỏ con chó nhỏ thà chết chứ không chịu khuất phục, trong nháy mắt vui vẻ toét miệng, cho cung nữ đi lấy thịt gà, đặt ở bên miệng nó, nhướn mày cười trêu chọc nói: "Thối thối! Ăn thịt này!"
Con chó nhỏ mắt liếc thịt gà, lực đạo giãy giụa yếu đi một chút, đầu lưỡi vô ý thức vươn ra bên miệng, ánh mắt đen nhánh như trước kiên định bất khuất.
Thương Lăng Nguyệt tiếp tục đem thịt để sát vào, chỉ thấy một giọt chảy nước miếng theo đầu lưỡi của nó xoạch một tiếng rơi xuống đất, tiểu thối thối chẳng biết lúc nào dừng lại giãy giụa, con mắt trốn tránh, không khỏi liếc trộm miếng thịt, đề phòng nhìn nàng.
Thương Lăng Nguyệt nín cười kiên nhẫn chờ, lại kêu một tiếng: "Thối thối!"
Cuối cùng nó ủy khuất mở miệng ô ô hai tiếng, ánh mắt không tình nguyện dời về phía thịt, lè lưỡi liếm, phỏng đoán hương vị mê người, đầu cọ được duỗi ra một ngụm ngậm miệng, liền hướng tới bàn tay của nàng ăn thịt, còn phát ra hộ thực thú thanh. ( thanh âm chó ăn)
Sau khi cho nó ăn xong, Thương Lăng Nguyệt hài lòng vuốt vuốt đầu của nó khen ngợi nói: "Chó tốt! Thối thối! Giỏi lắm! Ăn giỏi quá!"
Nhuế Nương ở bên xem hết quá trình này, đáy mắt kinh ngạc chợt lóe lên. Công chúa thế nhưng lại hiểu được cách huấn luyện chó.
Thương Lăng Nguyệt thành công ngoài mong đợi, vừa mới chuẩn bị đem thối thối giao cho nàng, phát hiện nàng kinh ngạc, lóe lóe con mắt, cũng không thèm để ý nàng phát hiện, dễ gạt chuyện nàng huấn luyện chó, không có người sinh nghi, đem thối thối ôm cho nàng: "Nhuế Nương, ngươi về sau liền mang theo Thối thối ở tại phía đông Thiên điện, cách gần ta, trước tiên ngươi cho nó làm quen ở đây."
Nói xong phân phó nữ quan Huân Phong Điện an bài đưa nàng đến chỗ ở.
Trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, trên mặt Thương Lăng Nguyệt thoải mái vui vẻ biến mất sạch sẽ, ngồi xổm người xuống ở trên cái đệm mềm, vuốt tim vội vàng hỏi: "Nguyệt nhi, hoàng huynh vì hoàng tẩu tâm sự nặng nề, ngươi biết tại sao không?"
Nguyệt nhi trầm mặc không đáp, đang suy nghĩ, một lúc sau lo sợ bất an nói: "Ta cũng nghĩ không ra, Vũ tỷ tỷ, sau này ngươi có thể thường xuyên đi tìm hoàng huynh hoàng tẩu nhiều chút không? Có lẽ sẽ phát hiện dấu vết gì đó."
Thương Lăng Nguyệt sau khi nghe xong chau mày lại gật đầu nhẹ: "Ừ, ta biết rõ, ngươi không cần lo lắng." Có thể làm cho hoàng huynh sợ hãi chỉ có hai người, Tô Triêu Ân cùng Tô Bá Ngọc, chẳng lẽ việc này cùng bọn họ có quan hệ? Hoàng tẩu mang thai gây cản trở cho bọn họ chuyện gì?
Tử Vân Điện, chỗ ở Tô Bá Ngọc, ban đêm, sau khi khóa các cửa trong cung xong, hắn ở phòng nội thị xử lý xong chính sự Tô Triêu Ân giao phó xong liền trở về.
Trong điện ánh đèn sớm đã nhen nhóm, chiếu lên thông đường rộng thoáng, có người giúp hắn mở cửa điện, trên bình phong hiện lên ảnh ngược một người ngồi cắt hình hoa sen sóng biếc.
Tô Bá Ngọc nhận ra là nam sủng của Tô Triêu Ân, vòng qua bình phong tiến tới gần, khẽ cười cười, thi lễ: "Đêm đã khuya, Xương Ấp công tử không ở cùng cha nuôi lại đến chỗ của ta chẳng lẽ là có việc gấp? Nếu có chuyện, cũng không cần tự mình đến, phái người báo cho một tiếng, ta liền lập tức vì công tử đi làm ."
Chu Xương Ấp để xuống chính sự đem ly trà tới bên miệng, chuyển con mắt nhìn về phía hắn, vẫn giống như lúc mới gặp mày rậm mắt phượng, môi dày, hiện ra màu đỏ tươi mọng, mũi giống như lưng núi cao thẳng, trong ánh mắt tựa hồ cất giấu một cái đầm nước sâu, ấm áp như ôn tuyền, làm cho người ta dễ buông lỏng, lạnh nhạt cười nói: "Gương mặt của ngươi so với nghĩa phụ ngươi dễ dàng gạt người hơn, nhìn giống như người tốt."
Tô Bá Ngọc nghe vậy đến gần trước bàn, ngồi trên mặt đất, cùng hắn mặt đối mặt cười nói: "Ta thuở nhỏ bị cha nuôi dạy bảo, mặc dù không học hết được chân truyền của người, nhưng cũng học được bảy phần, Xương Ấp công tử cho là ta là người tốt, lại là nghĩa phụ."
Chu Xương Ấp nở nụ cười thoải mái, khẽ hí mắt nhìn trên người hắn lộ ra khí thế âm nhu thần vận có chút hưởng thụ: "Đáng tiếc ngươi từ nhỏ vào cung đã bị thiến, nếu không sẽ là một nam nhân hấp dẫn hàng ngàn vạn trái tim thiếu nữ."
Tô Bá Ngọc cười nhạt cầm lấy: "Làm nô tài đế vương, may mắn được cha nuôi bồi dưỡng, cũng không tiếc nuối, nếu không năm sáu tuổi chết đói đầu đường, làm sao có thể có ngày hôm nay cùng công tử đàm đạo nói chuyện."
Chu Xương Ấp khẽ lắc đầu cười nhẹ nâng chung trà lên gần môi: "Ngươi thật là một đứa ngốc, cha nuôi ngươi đối với ngươi động sát tâm, ngươi chẳng lẽ nhìn không ra sao? Lại còn tin cậy hắn như thế."
Tô Bá Ngọc tay cầm ấm trà châm trà cho mình, sau khi nghe xong, thản nhiên ngước mắt đưa mắt nhìn hắn nói: "Mạng của ta từ lúc tuổi năm đã là của cha nuôi , nếu có thể nhất tử nhằm báo thù hắn nhiều năm công ơn nuôi dưỡng, cũng coi như chết có ý nghĩa, không uổng công cả đời này."
Chu Xương Ấp đặt ly trà xuống, từ trong tay áo móc ra một cái túi giấy để lên bàn, đẩy về phía hắn cười nói: "Cửu tuyền truy hồn tán, tướng công không đành lòng nhìn ngươi chết đột ngột, để ta tới thay mặt hắn tiễn ngươi một đoạn đường, lời trăn trối của ngươi, ta sẽ chuyển lời đến hắn."
Tô Bá Ngọc rót đầy trà, bình tĩnh để xuống ấm trà rồi cầm lấy bọc giấy, một câu nói cũng không hỏi, không biến sắc mở ra dược bột màu trắng đổ vào trong nước trà, lấy ngọc trâm trên búi tóc quấy đều, không chút nghĩ ngợi ngửa đầu uống, sau đó ngước mắt nhìn về phía hắn, ưu nhã cười nhạt mặt không đổi sắc: "Xương Ấp công tử có thể trở về phục mệnh, đa tạ nghĩa phụ ban cho thuốc an thần."
"Ha ha!" Chu Xương Ấp cười lớn cổ vỗ tay: "Thật sự là gan dạ sáng suốt hơn người." Lập tức đứng dậy đi đến phía sau gấm mạn bên cạnh hắn tầng tầng rủ xuống trầm trọng, vén lên đến gần bên cạnh Tô Triêu Ân đang ngồi ở bên trong uống trà: "Quả nhiên tướng công nói không sai chút nào, ta nhận thua, tối nay tướng công muốn làm cái gì, Xương Ấp đều chấp nhận."
Tô Bá Ngọc không ngờ Tô Triêu Ân thế nhưng lại ở đây, ngẩn người, vội vàng đứng lên xoay người lại hành lễ: "Bái kiến cha nuôi, không biết cha nuôi ở đây, hài nhi thật thất lễ, xin cha nuôi trách phạt."
Tô Triêu Ân nhàn nhạt quét mắt Chu Xương Ấp, "Lần này làm thỏa mãn tâm nguyện của ngươi thử nghiệm sự can đảm của Ngũ Lang, không được có lần sau, nếu không chớ trách ta vô tình, ngươi trở về An Nhân điện chờ trước, ta có việc phân phó Ngũ Lang."