Đang ngồi tư lự ngắm hoa đào, Lăng Lam chợt thở dài một tiếng:
- Nhà họ Lăng coi chừng sẽ tuyệt tự tuyệt tôn rồi…
- Hử?- Dận Minh đang gỡ trâm cài tóc liền dừng động tác, chậm rãi nhìn tỷ tỷ mình.
- Đệ thật sự không chuộng nữ nhân à?- Mắt nàng rơm rớm, chẳng biết giọt lệ hiếm hoi giả tạo của mình có làm đệ đệ mềm lòng mà lấy tạm một cô vợ về để có con cháu nối dõi hay không?
Dận Minh phát ho, Ân Đức chạy lại vỗ vỗ vào vai cho cậu rồi lại ngồi xuống rất ngoan ngoãn, tiếp tục tỉ mẩn với thỏi bạc nặng trịch Lăng Lam vừa đưa cho cầm chơi.
- Ta nói mình không chuộng nữ nhân hồi nào?- Mắt y lóe lên tia bực tức, nàng thấy thế liền phe phẩy cái khăn tay đưa con trai lau bạc cho bóng rồi mới đáp lời:
- Thì chẳng phải đệ tới nay vẫn chưa yên bề gia thất đó sao? Cũng còn nhỏ tuổi gì cho cam, cũng đâu phải loại vô tích sự không kiếm đủ bạc nuôi vợ con…
Tới đó, Dận Minh liền ngắt lời:
- Đệ có nỗi khổ tâm riêng.
- Bất hiếu.- Tiếng Ân Đức vang lên làm cả hai người lớn trong phòng phải quay sang nhìn thằng nhỏ. Nó chống một tay vào bên má phúng phính, để cùi chỏ lên bàn, tay còn lại vẫn cầm chắc thỏi bạc, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào Dận Minh.- Mẹ con bảo nam tử hán đại trượng phu không nuôi được vợ con là loại bất tài vô dụng, phụ bạc thê tử là bất nhân bất nghĩa, không có con nối dõi khiến dòng họ tuyệt tự tuyệt tôn là tội bất hiếu, đất trời không dung!
- Tỷ dạy nó thế mà được à?- Dận Minh quay sang nhìn Lăng Lam, cực bức xúc.- Ân Đức mới chỉ hơn hai tuổi chút chút chứ mấy.
- Hà hà.- Nàng cười híp mắt.- Thằng bé nói cũng đúng hết đấy chứ, đâu có thừa hay sai chữ nào.
- Tỷ lo chuyện của mình trước đi! Có biết hôm nay Nguyễn Nhạc nói gì với tỷ phu không hả?
- Bá bá con?- Ân Đức ngây ngốc, cái đầu thằng bé nghiên nghiêng, ánh mắt xao động. Tới đứa nhỏ như nó còn biết Nguyễn Nhạc và Hồ Bình đang bất hòa.
- Hà hà, không có gì đâu, không có gì đâu.- Lăng Lam lườm Dận Minh rồi xoa xoa đầu thằng bé, bảo nó ra ngoài chơi, vận động chân tay một chút mới mau chóng lớn như cha, nếu cứ ngồi đây vuốt ve thỏi bạc thì sẽ lùn như mẹ nó. Nghe vậy, thằng bé liền lon ton ra ngoài sân tập thể dục, tiện thể sưởi nắng luôn.
Đợi tới khi chắc chắn rằng Ân Đức cách đủ xa để không nghe thấy lời mình sắp nói, nàng mới căm tức nhíu mày:
- Đường Huyền Tông cướp Dương Ngọc Hoàn từ tay con trai lại được lưu danh sử sách vì sự chung tình của mình. Quá lố bịch! Với Lăng Lam ta, cách thức cướp đoạt bỉ ổi thì cho dù chân tình có cao bằng trời vẫn là loại không xứng được đầu thai làm người.
- Ta nghĩ, đòn này chẳng khác gì ép tỷ phu tạo phản.- Dận Minh nói, sự lo lắng tràn ngập trong giọng nói, khác hẳn với sự nhàn hạ thường ngày của y. Chuyện liên quan trực tiếp tới tỷ tỷ ruột thịt của mình, kẻ không màng thế sự như y cũng trở nên ưu tư khác thường.
- Phản? Phản để Nguyễn Ánh ngư ông đắc lợi? Phản bây giờ để ả Ngọc Hân vốn là công chúa kia chễm chệ lên ngôi hoàng hậu?- Lăng Lam đập bàn.- Không! Không được! Nhất quyết không được phản!
- Thật không hiểu Nguyễn Nhạc nghĩ gì mà lại đòi cướp tỷ từ tay tỷ phu!
- Tuổi tác có lẽ đã khiến y hồ đồ mất rồi!- Lăng Lam thở hắt ra, đưa tay bóp thái dương rồi ngẩng lên nhìn đệ đệ mình buồn rầu. Nàng đang nghĩ tới một chuyện mà đã giấu Dận Minh bao năm nay, vẫn biết bây giờ không phải thời điểm thích hợp để nói ra nhưng một nỗi lo sợ lại đang dâng lên bao trùm tâm trí nàng. Phải chăng đây chính là dấu hiệu báo trước rằng chuyện xấu đang tới rất nhanh?
- Dận Minh… chuyện của mẫu thân và phụ thân, chuyện năm ấy đệ vẫn còn nhỏ, năm trước ta nghĩ đệ cũng chẳng lớn hơn là bao nên đã không cho đệ biết. Giờ có lẽ là lúc thích hợp rồi…
- Tỷ tỷ.- Dận Minh đưa tay ra chặn lời nàng.- Trước mắt hãy lo vụ Nguyễn Nhạc muốn nạp tỷ làm phi đã, chuyện của quá khứ để thêm một thời gian nữa bàn tới cũng không sợ để lại hậu quả gì.
- Ừm…- nàng gật đầu, thở dài một cái. Chút nữa lại phải đi khuyên Hồ Bình hãy kìm chế, đồng ý là không thể nhưng cũng không nên phản ứng thái quá.
Cái gọi là mưa gió giông bão, có lẽ sắp ập xuống tới nơi rồi!
—oo—
- Thưa, hiện Vương gia có trong phủ không ạ? Nô tài tuân khẩu dụ tới, thánh thượng có chuyện cho vời.- Tên thái giám chầm chậm bước vào bẩm báo, Lăng Lam liền mỉm cười ngọt ngào:
- Công công trước tiên xin hãy nán lại uống ly trà nghỉ ngơi, dân nữ xin cho người báo Vương gia ngay.
Nói xong liền khẽ liếc mắt, thị nữ hiểu ý liền vội chạy tới thư phòng bẩm báo Hồ Bình. Đợi khi trong phòng khách vắng vẻ, nàng mới lấy ra một thỏi vàng kim, khéo léo đưa cho viên thái giám:
- Lý công công theo hầu thánh thượng bao năm nay, chắc cũng đoán được ý Người vài phần. Dân nữ mạo muội xin hỏi, chẳng hay lần này thánh thượng cho vời Vương gia là do uẩn khúc gì?
Tên thái giám ậm ừ vài tiếng, nàng cười ngọt với lão rồi lại thấy thêm một viên dạ mình châu rạng ngời:
- Nghe nói Lý công công gần đây tận tâm báo trung với vua mà không màng tới sức khoẻ bản thân, dân nữ thập phần cảm động và ngưỡng mộ, chút lòng thành xin công công nể mặt mà đừng từ chối…
Lão thái giám tươi tỉnh hẳn, vừa đút viên ngọc vào ống tay áo, vừa tuôn một tràng:
- Phu nhân thật khách khí quá, nô tài chẳng qua chỉ là chân sai vặt của thánh thượng, cũng chẳng biết được gì nhiều, mà luật ban ra lại là cấm đám hạ nhân này làm lộ ý vua… Lão cũng chỉ mang máng rằng hình như là vì chuyện Bắc Bình Vương còn chưa chịu giao phu nhân để Người sắc phong làm phi…
Mặt nàng lập tức xám ngoét đi, tên thái giám nhìn lại nàng đầy ý vị. Lăng Lam cố nặn ra một nụ cười chua chát:
- Ha ha, đa tạ công công chỉ dẫn, dân nữ cũng biết đường mà lo liệu…
Lão cọ nắp vào thành tách trà, vẫn giữ nguyên nụ cười nụ rồi húp một ngụm, từ tốn mà rằng:
- Việc nên làm, việc nên làm thôi.
Nàng cười cho qua chuyện, đầu lại tính toán mông lung. Chẳng lẽ Nguyễn Nhạc lại cứ thích ép nhau tới đường cùng như thế, tới thỏ khi quẫn bách còn biết cắn người cơ mà!
Trên đời làm việc gì cũng phải tính toán được mất, lợi nhiều hơn hay hại nhiều hơn. Biết là hại nhiều hơn lợi mà vẫn làm thì chỉ có là đồ ngốc!
Hồ Bình không phải đồ ngốc, chàng không manh động gì nhưng ánh mắt kia rõ ràng là đang muốn giết người! Mà kẻ chàng muốn giết lại mang cùng dòng máu với chàng!
Từ khi vào cung trở về thì Hồ Bình chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng thèm dùng cơm, bế nàng lên ngựa, phóng ra ngoại thành, tay cứ vun vút roi phi nước đại, thần thái không lúc nào được tươi tỉnh.
Phải tới hai canh giờ sau, chàng mới dừng ngựa khi hai người đang ở trên đỉnh đồi, nhẹ nhàng ôm nàng xuống ngồi trên thảm cỏ. Đầu gối lên đùi nàng, mắt hướng lên bầu trời sao, Hồ Bình cất tiếng hỏi:
- Lam nhi này… chúng ta cùng Ân Đức ngay bây giờ quy ẩn giang hồ, được không?- Lăng Lam không trả lời, chỉ đơn thuần nhắm mắt. Không phải là nàng không nghe thấy đề nghị của chàng, mà chính là nàng vẫn đang suy nghĩ, nàng chưa muốn mình là đồ ngốc. Lắm lúc nàng thấy rằng Hồ Bình cũng chẳng phải kẻ nhu nhược, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác bị Nguyễn Nhạc áp bức, chàng vẫn ngậm “bồ hòn làm ngọt” cho qua? Ngoài tình nghĩa huynh đệ máu mủ ruột rà, phải chăng còn nguyên nhân khác?
Trong đêm khuya, văng vẳng vọng lại tiếng hát thê lương của một người phụ nữ. Tiếng hát đau xé lòng khiến Lăng Lam bất giác co rúm người lại. Hồ Bình nắm tay nàng xiết mạnh, miệng mấp máy hát theo:
“Là dục vọng của ai khiến máu chàng đổ?
Là dục vọng của ai khiến thanh xuân nữ nhân chỉ dùng để ngóng trông?
Lầu cao đơn chiếc gắng gượng nhớ bóng hình chàng
Thanh xuân dường như chỉ là thứ rẻ mạt trong thời chiến…
Còn đâu lời hẹn ước “đầu bạc răng long”, bên nhau cho tới khi “biển cạn đá mòn”?
Tử trận chỉ đơn thuần là khoảnh khắc này hay khoảnh khắc ngay sau đó
Thương yêu ấy liệu có thể gửi tới thê nhi từ địa phủ âm u?
Trái tim kia liệu còn có ngày đập trở lại?
Máu chính là thứ rẻ mạt nhất trên chiến trường…
Máu chính là thứ rẻ mạt nhất trên chiến trường…
Máu chính là thứ rẻ mạt nhất trên chiến trường…”
Lời hát trầm lắng xuống, sâu sắc mà xót xa, tưởng chừng đã tan loãng trong không gian mà lại thầm lặng luồn chảy đọng sâu trong tim hai người. Lăng Lam thẫn thờ một lúc rồi nhìn đôi mắt đượm vẻ u buồn của chàng, lòng kìm không nổi mà đặt môi mình lên làn môi mát lạnh của chàng mà thì thầm:
- Thiếp yêu chàng…
—oo—
Sáng sớm hôm nay Ân Đức khẽ khàng giở chăn ngồi dậy, nó phải tụt dần mông xuống tựa vào thành giường để xỏ giày rồi lạch bạch bước ra ngoài sân, cực kì hứng khởi đập cửa phòng cha mẹ. Đợi khi Hồ Bình mở cửa, thằng bé liền chạy một mạch vào trong, chui vào trong chăn, rúc vào cổ Lăng Lam, hứng khởi hít hà một hơi, lí nhí nói:
- Con muốn ngủ cùng cha mẹ. Con muốn nằm giữa!
Hồ Bình mỉm cười, cũng nằm xuống giường, vuốt mấy sợi tóc lơ thơ của thằng bé, lầm rầm hát nho nhỏ, ru con ngủ. Lăng Lam thì lười biếng vỗ vỗ lên lưng nó, nhắm tịt mắt không chịu mở ra, cũng nhanh chóng chìm lại vào mộng. Bài đồng dao này thật là tiện lợi, vừa ru con mà lại vừa ru vợ!
Chàng nói nhỏ vào tai nàng:
- Nàng và con cứ ngủ đi. Hôm nay là Tết, ta ra ngoài tìm cây đào thật đẹp về cho Ân Đức trang trí.
Lăng Lam “ưm” một tiếng, gật gật đầu thuận ý rồi ôm con mình chặt hơn, ngủ khì.
Hồ Bình hôn lên trán hai mẹ con, mặc trường bào rời phòng.
Vài canh giờ sau, mặt trời lên cao đỉnh núi, Lăng Lam mới uể oải thức giấc, phát hiện ra Ân Đức vốn ở trong lòng mình giờ đang ngồi chân xếp bằng, rất thâm trầm ngắm mẹ mình.
- Sao vậy con?- Nàng ngơ ngác hỏi.
- Cậu Dận Minh vừa vào phòng, nói rằng sẽ đưa con đi chơi Tết.
Lâu lâu mới thấy con mình nói được một câu dài như thế, nàng không khỏi giật mình, chẳng phải lứa tuổi này vốn vẫn phải bi bô một chút mới ra dáng hài tử sao?
- Ừm, sao nữa?
- Con đang đợi mẹ dậy rồi đi.
- Không cần đâu.- Lăng Lam chan hòa mỉm cười.- mẹ phải đi gói bánh, chưng, con cứ đi chợ Tết với cậu đi.
- Ừm.- Ân Đức gật gật, lại tiếp tục công cuộc tụt mông trườn theo thành giường xuống đất vì nó có đôi chân ngắn củn, trước khi đi, thằng bé quay lại, cười với mẹ nó một cái. Ánh nắng trong phòng dường như làm cho thằng bé phát sáng khiến Lăng Lam chói mắt.
Nàng nhanh chóng chuẩn bị gạo nếp, thịt, đỗ, lá giong, dây lạt gói bánh chưng rồi cho vào nồi, củi lửa vừa phải, chờ đợi mà mắt lim dim, trong đầu văng vẳng một tiếng nhạc thánh thót từ trong tiềm thức vọng lại, mơ màng một chút díu mắt lại thiếp đi. Trước khi mọi thứ rơi vào mộng mị, nàng vẫn còn kịp thắc mắc sao mình mới ngủ dậy mà lại buồn ngủ tiếp được nhỉ?
Nàng mơ màng nhíu mày, phát hiện mình lại mộng mị tiếp, chuyện này đã xảy ra trong quá khứ, khi đó nàng còn chưa có Ân Đức, Hồ Bình cũng chưa được phong làm Bắc Bình Vương, quản đất Thuận Hoá hay trấn giữ ở Phú Xuân giành được từ tay họ Trịnh như giờ mà vẫn còn xả thân nơi trận mạc. Một tuần trước, chẳng hiểu sao lại có bệnh dịch lạ tràn vào thành, khiến dân chúng chân tay lở loét khiến Dận Minh giờ đang bận túi bụi, mấy đêm rồi chưa chợp mắt.
Hôm ấy có trận mưa rất lớn, cơn mưa rào rạo đá lớn đá nhỏ quất vào da thịt nàng buốt rát, Lăng Lam chạy toán loạn trong màn mưa mờ mịt, chẳng còn nhìn thấy gì trước mắt để tìm nơi trú tạm nữa. Đột nhiên nàng tủi thân muốn khóc khi không có cả Dận Minh lẫn Hồ Bình bên cạnh vừa định há miệng ra gào khóc mà mấy viên đá lại chui tọt vào cuống họng, đang mùa hè mà rét run khiến nàng ngậm môi lại, bất lực ngồi bệt xuống đường. Mặc kệ gió mưa như từng nhát roi quất vào da thịt, đầu nàng cúi gằm, tấm tức khóc mãi không thôi.
Đột nhiên có một gót giày chắn tầm nhìn của Lăng Lam. Nàng ngẩng lên, thấy Nguyễn Nhạc đang che ô cho mình còn một mảng lớn trên vai trường bào đen của y ướt đẫm. Nhận ra y nàng cũng chẳng buồn thỉnh an, cứ phóng tầm mắt ra xa như cố nhìn xuyên màn mưa, ngóng trông hy vọng một bóng hình khác sẽ tới.
- Tại sao lại ngồi trong mưa đá mà khóc thế này?- Nguyễn Nhạc cất tiếng hỏi. Nàng chỉ câm lặng lắc đầu. Y chua xót nắm tay nàng kéo lên rồi cởi áo choàng khoác lên cho nàng, quay sang dặn dò mấy tên thị vệ đưa nàng tới chỗ Dận Minh thần y bắt mạch thử xem có bị cảm không. Trước khi Lăng Lam rời khỏi, Nguyễn Nhạc dịu dàng:
- Đừng tự làm tổn thương mình nữa, người khác nhìn thấy cũng rất đau lòng.
Thấy trước sau nàng chỉ thuỷ chung im lặng, y khẽ thở dài, khoát tay:
- Đi đi!
Tỉnh lại trong mơ thì chẳng biết rằng bao lâu đã trôi qua, Lăng Lam mơ màng mở mắt, cảm thấy mí mắt nặng trĩu, chỉ trực rơi vào trạng thái vô thức tiếp. Nàng nhận thức được rằng mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, rèm và trướng đều một màu vàng rực rỡ, thậm chí trần phòng còn được tô khắc, chạm trổ long phụng uốn lượn, xoắn vặn vào nhau, tấm chăn nặng trịch mà nàng đang đắp có thêu hình tiên nữ đằng vân thanh thoát. Lăng Lam hơi giật mình, muốn ngồi dậy để nhận biết nhưng sức lực lại không có, chẳng thể cử động nổi, thậm chí, phải cố gắng lắm nàng mới có thể đảo mắt nhìn rõ khung cảnh xung quanh. Căn phòng này… thực rất giống với…
Không để ý nghĩ kia của nàng kịp tiến triển, bóng dáng người bước vào phòng khiến Lăng Lam không chỉ bàng hoàng mà còn… sợ hãi.
“Hoàng… hoàng… thượng…?”- Nàng thực rất muốn nói mấy chữ đó thành lời nhưng cuối cùng thứ âm thanh phát ra khỏi cuống họng chỉ là mấy hơi thở thì thào, giờ thì Lăng Lam khẳng định mình đã trúng độc dược làm mất hết sức lực, nhờ kinh nghiệm ngày trước cùng Càn Long ra vào kĩ viện thanh lâu nhiều và rút ra từ kinh nghiệm bản thân cũng đã từng uống nhầm, quan sát một hồi thì nàng cũng đành đớn đau mà khẳng định thêm nam nhân trước mặt mình thực còn khổ sở hơn cả nàng: Nguyễn Nhạc đã trúng phải xuân dược!
- Em dâu?- Giọng Nguyễn Nhạc khàn khàn, quần áo trên người xô xệch cả đi vì sự khô nóng đang tràn lan trong người.- Sao em lại ở đây?- Dừng lại một khắc, khuôn mặt đã vốn hồng lựng của y lại càng đỏ thêm.- Chẳng lẽ… Bình đệ đồng ý rồi?
Tia vui mừng sáng ngời trong mắt y khiến Lăng Lam uất hận trào dâng, hai mắt đỏ lên căm tức, khẳng định rằng nếu giờ phút này nàng chỉ có thể cử động dù một chút thì đã cắn môi tới bật máu.
Nguyễn Nhạc tiến lại gần, nhìn nàng như trong cơn mê sảng, lầm bầm những lời vô nghĩa rồi nhẹ nhàng nâng người Lăng Lam dậy, dựa vào lòng mình. Khi bờ môi của y tiến lại gần và nàng phải trơ mắt nhìn thấy xiêm y bản thân tuột xuống mà không làm được gì, đôi mắt mở thao láo của nàng trào ra hai hàng nước. Lăng Lam chớp mắt một cái, tưởng như mình đang trong cơn ác mộng…
Nhưng sao… cái ác mộng này lại thực tới thế này???
Rất khẽ khàng, nhưng lại như một hồi sét giữa trời quang, người Lăng Lam run lên, giờ thì nàng biết không ai có thể cứu mình…
Hơn mười năm tình nồng cũng đâu thể sánh với tình anh em ruột thịt. Lòng Lăng Lam quặn thắt từng cơn, vậy là vì muốn tránh cảnh huynh đệ tương tàn, máu người vô tội phải đổ, Hồ Bình đã chọn cách hy sinh nàng. Hoá ra lời ngọt ngào cũng chỉ là thuận miệng mà nói, chàng cũng đâu bỏ vào đó chút chân thành nào. Nàng cười chát, tính toán trăm bề, lo nghĩ lớn nhỏ, tưởng rằng bản thân đã hoá cáo rồi, giờ thì phát hiện ra mình chỉ là đồ ngốc mà thôi… Chỉ có đồ ngốc mới tin vào lời đường mật của nam nhân…
Chân tình gửi gắm nơi chàng giờ hoá vô nghĩa, yêu thương mặn nồng giờ biến chuyển thành đớn đau. Lăng Lam cam chịu nhắm mắt, một giọt lệ nóng hổi cũng theo đó mà lăn ra, sượt qua thái dương, lẫn khuất vào suối tóc đen nhánh bị xoã tung. Nguyễn Nhạc hôn lên khoé mắt nàng, run rẩy thì thầm:
- Cái gì gọi là khao khát nhớ nhung, ta nguyện dùng cả đêm xuân ngắn ngủi này mà trút xuống…
HẾT QUYỂN