Khi cái tên này bỗng hiện ra trong đầu, lão Lã tưởng mình sẽ nhớ lại được nhiều chuyện. Nhưng việc đã qua rất nhiều năm, mà Phó Thần cũng chỉ coi là một đối tượng đáng ngờ, tra ra được quên quán, thời điểm vào cung là tốt lắm rồi.
"Phó Thần?" Lã Thượng lẩm bẩm, đương nhiên là chẳng có ký ức gì về cái tên này. Cũng chẳng thể trác được, vì năm năm trước hắn chỉ là tiểu binh tiểu tốt, có nhiệm vụ gì cũng chẳng đến tay, "Ngươi còn nhớ được gì khác không? Chẳng lẽ chỉ có mỗi cái tên?"
"Lúc ấy ta cũng chỉ nhận nhiệm vụ điều tra. Mà cho dù kẻ đó có đang nghi thì với thân phận của ta vào thời điểm ấy, Phi đại nhân có thể cho ta biết cái gì được?" Lão Lã bực tức nói, "Nhưng mà ta biết hắn tám tuổi vào cung, sau mấy năm im hơi lặng tiếng thì bỗng dưng thăng chức. Mật thám trong cung của chúng ta nói người này khá trầm lặng, không mấy ai chú ý đến hắn. Tư liệu về tính cách, hành vi của hắn không có bao nhiêu, nhưng lại rất được ba vị đứng đầu trong cung yêu thích, tốc độ thăng chức rất nhanh."
"Thái giám? Ngươi cảm thấy Thất Sát có thể là thái giám sao?"
Họ chưa từng nghe Thất Sát là hoạn quan.
"Theo ta biết, sau này hắn thành thám giám thân tín của thất điện hạ." Lão Lã nói tiếp.
Nhưng đó chỉ là thông tin bề ngoài, ai muốn điều tra cũng được, chẳng có gì kỳ lạ. Lã Thượng nghe rất chăm chú, mãi đến lời này mới ngẩng đầu lên, "Ngươi nói thất điện hạ sao?"
Thất điện hạ? Sao có thể trùng hợp thế? Lần đầu tiên Thất Sát xuất hiện cũng liên quan đến thất điện hạ. Lần này hắn đột nhập thành Bảo Tuyên cũng là vì thất điện hạ. Có thể có chuyện tình cờ như vậy sao?
Khả năng Thất Sát là Phó Thần rất cao.
"Ngươi nói xem liệu thất điện hạ có phải...." Tử Vi tinh trong truyền thuyết?
Đây không phải lần đầu tiên họ nghĩ đến điều này, nhưng giờ mới giám khẳng định một chút.
"Ta không biết." Bây giờ bọn họ chỉ có thể phỏng đoán, không có chứng cớ gì. Nhưng thất điện hạ này ẩn mình rất kín. Bọn họ quan sát nhiều năm nay, y là vị hoàng tử có ít thông tin nhất.
"Nói vậy thì ngay cả bức tranh vẽ Phó Thần ngươi cũng không có?" Có tranh thì giúp ích được rất nhiều. Thậm chí họ có thể nhờ Phi Khanh truy nã toàn quốc.
"Không có." Ai lại mất công vẽ tranh một nhân vật tôm tép như thế.
Lã Thượng cười lạnh. Hóa ra ngươi cũng chỉ được đến thế.
Hai người bàn bạc hồi lâu vẫn không có cách đối phó, chỉ có thể vứt xác Điền thị ra cửa biệt trang, mong có thể dụ được Thụy vương đến.
Nếu đã là sủng phi, lại còn chết tức tưởi, Thiệu Hoa Trì ắt phải tức giận đến mất trí, thế thì sợ gì không bắt được người.
Lúc bọn họ rời khỏi biệt trang, thị vệ lại chạy đến thông báo một chuyện không thể ngờ. Những thi thể vứt trong ngõ cùng đám thị vệ được phái đến trông coi đều biến mất. Ở đó không còn một ai.
Lão Lã và Lã Thượng kinh hãi nhìn nhau.
Chỉ hơn kém nhau có một bước chân thôi mà. Lại là Thất Sát !
Những người này muốn lấy thi thể làm gì ? Trừ khi chúng có vấn đề.....Hoặc vốn dĩ không phải là thi thể/
Điều khiên bọn họ không kịp đề phòng chính là chỉ mới qua nửa ngày, một lời đồn đang lan khắp thành. Dân chúng kháo nhau người hạ lệnh không phải Thụy vương. Nhị điện hạ cố tính hại y để tranh ngôi hoàng đế.
Câu chuện rất có bài bản, thậm chí còn có người nói quân lính phong tỏa khu Hắc Huyết là vì thất hoàng tử không màng đến thân phận cùng bệnh tật của bản thân để đến đó chăm sóc người dân.
"Sao lại thế này?"
"Sao ngươi lại hỏi ta. Chuyện này chắc chắn có vấn đề."
Hai người vô cùng kinh hãi. Bọn họ biết kế hoạch lúc này đã sụp đổ hơn phân nửa. Lòng dân đã đổi, giờ mà bọn họ phản ứng quá rõ ràng thì càng chứng minh lời đồn kia là thật. Vốn dĩ có thể dễ dàng tiêu diệt cửa khẩu này, để mở một lỗ hổng cho chủ công đánh và Tấn quốc, vậy mà giờ lại đi vào ngõ cụt.
Lúc này, binh lính ra ngoài tìm Lý Ngộ quay về, nói không gặp được người.
Lão Lã vừa nghe vậy thì nhảy dựng lên, Lã Thượng kéo lão đến, "Ngươi không thấy Lý Ngộ mất tính quá đúng lúc sao?"
Lão Lã thấy hắn đang nghi ngờ Lý Ngộ, râu cũng dựng ngược, "Chẳng lẽ ngươi hoài nghi Lý Ngộ? Không đời nào, hắn không thể có vấn đề được."
"....." Biết ngay là nói với lão cũng vô ích.
Lúc yêu cầu tìm họa sĩ, việc được tiến hành bí mật, cho nên mật thám có khả năng là người có chức vụ cao.
"Ý ta là.....Thất Sát là kẻ thiên túng kỳ tài, có thể nào hắn dịch dung thành Lý Ngộ không?" Nói cũng thật là khéo, Lý Ngộ vừa đến thì bọn họ bắt đầu đề phòng Thất Sát, làm đúng theo những gì hắn chỉ bảo. Quả nhiên không lâu sau đó thì hỗn loạn thật.
Lão Lã đờ người một lúc mới lạnh lùng nói. "Không phải hắn. Chúng ta đều biết rõ những chuyện liên quan đến hắn. Hơn nữa, thói quen, tác phong cũng giống như tài liệu. Hắn mang lệnh bài, cũng biết Phi đại nhân là thủ lĩnh cao nhất ở Tấn quốc. Hơn nữa, lúc các ngươi bỏ rơi ta, ai đã ngăn lại?"
"Nếu không phải vậy, Lý Ngộ đi lâu chưa về, nói không chừng đã gặp chuyện bất trắc rồi."
Cũng đúng, Lý Ngộ vốn đã bị thương. Bọn họ thậm chí còn không biết Thất Sát có bao nhiêu nhân mã ở đây.
"Ta nhớ ra một chuyện. Thái giám tên Phó Thần này đã chết năm năm trước, nhưng tên của hắn ở trong cung chưa bị xóa."
"Chết rồi sao? Đúng là có chuyện gì hắn cũng dính vào thì phải. Người này....chắc chắn còn chưa chết !" Nhưng được che giấu, mà kẻ che giấu hắn có khả năng là thất điện hạ, "Lão Lã, trước tiên cứ mặc kệ Lý Ngộ. Giờ việc quan trọng của chúng ta là tìm ra kẻ địch đã."
"Ngươi định làm thế nào?"
"Năm xưa, lúc Thẩm Kiêu đại nhân còn sống vẫn thường nói một câu. Gặp kẻ địch mạnh thì đầu tiên phải đổi vị trí để nghĩ. Nếu mình ở trong hoàn cảnh của hắn thì sẽ là gì. Chắc chắn hắn sẽ không ngờ rằng vào lúc quan trọng thế này mà chúng ta lại tách ra đâu."
"Tách ra? Ngươi định làm gì?" Lão Lã cau mày, "Tìm Linh Hào?"
Nếu Linh Hào đã bỏ chạy từ trước khi lâm trận thì giờ gọi hắn về có ích gì. Hắn chỉ là tên giả mạo nhị hoàng tử. Hàng giả vĩnh viễn là hàng giả, không bao giờ có thể thành thật.
Sao lã Thượng dám ủy thác niềm hy vọng lên Linh Hào chứ, "Không phải ta, mà là ngươi. Ngươi mau đi tìm Phi đại nhân. Ta nhớ ban nãy ngươi nói việc điều tra Phó Thần là Phi đại nhân giao cho ngươi. Chúng ta không biết diện mạo Phó Thần, nhưng Phi Đại nhân chắc chắn biết. Còn việc truy sát đám người trong thành cứ giao cho ta đi."
Đương nhiên hắn cũng có mục đích riêng. Lão đại đi tìm Phi đại nhân rồi thì việc Bảo Tuyên thành thất thủ sẽ là trách nhiệm của lão, không liên quan đến lã Thượng. Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, hắn muốn diệt trừ lão Lã. Còn hắn sẽ ở đây giải quyết cục diện rối rắm do lão và Linh Hào để lại, vị trí của lão Lã chẳng mấy chốc mà rơi vào tay hắn.
Một mũi tên trúng ba đích.
Hắn cũng không sợ lão Lã tốt cáo mình lúc này. Nếu lão kém thông minh như thế thì đã không ngồi được vụ trí này nhiều năm.
Lão Lã nghĩ bụng, thấy ý tưởng này tuy mạo hiểm nhưng đúng là kẻ địch sẽ không thể ngờ đến. Dù Thất Sát có ba đầu sáu tay đi nữa cũng không ngờ rằng bọn họ sẽ tách nhau ra vào thời điểm quan trọng. Lão cũng đồng ý với kế hoạch của Lã Thượng, "Ta đi rồi thì ngươi sẽ làm gì?"
"Trước tiên, giết sạch người ở khu Hắc Huyết, càng sớm càng tốt." Mắt hắn cháy rực sát khí.
Bon họ không phải rất quan tâm đến dân chúng sao? Vây thì bắt đầu từ nơi Thụy vương từng ẩn náu.
Trận chiến bây giờ mới chính thức bắt đầu.
.
Trong căn phòng nhỏ, Thiệu Hoa Trì và Phó Thần vẫn đang đối thoại.
Phó Thàn thấy giọng điệu kiên quyết của Thiệu Hoa Trì, không biết nên thở phào nhẹ nhõm, hay nói quả nhiên là vậy. Có lẽ từ nhiều năm trước, hắn đã có câu trả lời rồi. Nhưng khi ấy, bọn họ không hợp nhau, không cùng chung mục đích. Mà nói cách khác, hắn không ưa Thiệu Hoa Trì, cho nên đương nhiên không đi chung một hướng. Nhưng giờ mọi chuyện đã khác. Trên mọi phương diện, y đã trở thành một ứng viên sáng giá để làm hoàng đế.
"Nếu vậy, ta có một lựa chọn, cũng thay cho câu trả lời của ta."
Câu trả lời cho cái gì thì không cần nói. Thiệu Hoa Trì biết Phó Thần đang nhắc đến chuyện gì.
Phó Thần ngước lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt đối phương, "Nếu phải chọn giữa ta và vị trí kia, ngài sẽ chọn gì?"
Vẻ mặt Thiệu Hoa Trì đầy lửa giận cùng sức ép kinh người. Chỉ một câu của nam nhân kia đã khiến y suýt nữa bùng nổ.
Máu nóng toàn thân dồn lên đỉnh đầu, nhưng cõi lòng lại băng giá. Lúc này, y mới thật sự thấm thía con người Phó Thần, một kẻ lạnh lùng đến tàn nhẫn, không thể đến gần được.
Phó Thần bắt y phải lựa chọn giữa hai điều này. Thật nực cười. Thật ti tiện !
Nếu ta chọn ngươi, ta còn tư cách gì để ngươi theo ta? Ngươi sao có thể coi trọng một nam nhân chỉ biết đến yêu đương mà không màng nghiệp lớn. Nhưng chọn đế vị, thì ta buộc phải từ bỏ ngươi.
Chắc chỉ Phó Thần mới có thể hòa trộn giữa nhân từ và tàn nhẫn một cách nhuần nhuyễn như thế.
"Ha ha ha ha, không hổ là Phó Thần mà ta biết !" Tấm gương đồng cách đó không xa phản chiếu nụ cười lạnh thấu xương của Thiệu Hoa Trì. Cả căn phòng cũng như phủ trong băng giá, đập tan những ảo tưởng trước kia của y thành từng mảnh nhỏ, nói cho y biết những gì y đã làm chẳng hề đáng gì trong mắt hắn.
Ánh mắt nhìn Phó Thần vô cùng xa lạ, gằn từng chứ, "Đế vị."
Đáp án này không nằm ngoài dự tính của Phó Thần. Lòng hắn nhói khẽ nhưng gương mặt lại vẫn thản nhiên.
Thiệu Hoa Trì xoay người, dường như đang ngẫm nghĩ. Phó Thần cũng không làm phiền y. Một lúc lâu sau, y mới quay lại, "Nếu đẽ thẳng thắn với nhau rồi thì giờ ngươi có thể cho ta biết, người ngươi vốn định theo phò trợ là ai?"
Y tin rằng Phó Thần đưa ra quyết định này, trừ những năm y liều mình chinh chiến, còn có cái chết của Điền thị khiến hắn áy náy, và cả nhiều lần y làm chuyện khác người với hắn. Từng việc không thể khiến Phó Thần thay đổi ý định, nhưng nhiều nguyên nhân kết hợp đã gây ảnh hưởng dần dần.
Phó Thần gật đầu thừa nhận, "Tam hoàng tử."
Thiệu Hoa Trì sáng tở. Quả nhiên là thế !
Không phải lão nhị, thậm chí không phải lão cửu. Ngay từ đầu, Phó Thần tiếp cận Mục Quân Ngưng đã không đơn giản.
Nếu không có lần gặp gỡ ở sa mạc Hốt Thạch, chắc chắn Phó Thần không định díu líu gì đến Thụy vương. Nhưng giờ không cần nhắc chuyện đó nữa.
Quả nhiên là thế. Thiệu Hoa Trì quay về ngồi trên ghế chính, ra hiệu cho Phó Thần nói tiếp.
Ánh mắt bình tĩnh vô ba, thanh âm lạnh lẽo, tư thái hùng hồn. Đó là dáng vẻ mà y luôn dùng khi đối diện với thuộc hạ, tràn đầy tôn trọng nhưng vẫn có phong độ hoàng gia. Khó thể nói lúc trước và lúc này, đâu mới là con người thực của y.
Phó Thần tiếp tục nói, "Sau lần Tam hoàng tử đi phát lương chẩn tai, dập tắt nạn trộm cipws ở Bắc Bộ, thu phục được dư nghiệt tiền triều, đóng tàu thuyền lớn dùng cho thương nghiệp đường biển ở cảng Nghiệp thành, dẫn đến nhiều hạng mục buôn bán khác cũng phát triển theo, dân chúng Bắc Bộ được sung túc. Mấy năm qua, y gần như không quay về kinh thành, người khác gần như đã quên mất sự tồn tại của y. Nhưng những kẻ khác quên, hoàng thượng lại không quên. Vì sao ngài lại đưa y đến chỗ xa xôi hẻo lánh như vậy? Ta đã quan sát nhiều năm, phát hiện không ít thứ. Đầu tiên, việc đóng tàu hay tiêu diệt thổ phỉ đều cần rất nhiều tiền bác cùng với quan phủ trong vùng phối hợp. Thậm chí, việc phát triển địa phương cũng không phải một sớm một chiều. Sau đó, ta phát hiện ra những thay đôi trong triều. Hoàng thượng phái nhiều quan viên đến Bắc Bộ nhậm chức. Những người đó nếu không có liên hệ với tam hoàng tử thì cũng từng đánh giá cao y. Ngoài ra, chắc ngài chưa quên Đức phi, giờ là hoàng quý phi, cũng nắm trong tay Triều Phượng lệnh. Vịnh Nhạc công chúa cũng được gả cho tân khoa Trạng nguyên, thanh thế lẫy lừng."
Những thông tin quá mức vụn vặt. Tuy Phó Thần không ở Tấn quốc nhưng tai mắt được Thanh Nhiễm bồi dưỡng vẫn đóng cọc ở kinh thành. Sau này có Tiết Duệ gia nhập, tra xét được nhiều dấu vết để lại, xâu chuỗi từng manh mối nhỏ với nhau. Phó Thần kéo tơ lột kén, cuối cùng rút ra được kết luận như thế. Hắn đã phân tích thời cuộc và đoán được thánh ý.
Việc này chẳng những thử được năng lực Phó Thần mà còn thử luôn cả mắt chọn người của hắn. Có thuộc hạ nhưng sử dụng được đúng người đúng chỗ hay không, Phó Thần không có mặt ở kinh thành, việc này càng khó khăn hơn hết. Nhưng hẵn vẫn làm được, thậm chí còn dễ dàng đoán ra kế hoạch mà Tấn Thành đế đã dày công tốn sức suy nghĩ bao lâu.
Quả thật không một ai nghĩ đến lão tam. Nếu không phải từ đầu, y luôn bám sát hướng đi của Phó Thần thì cũng sẽ không để mắt tới một kẻ đã vắng bóng khỏi cuộc giao tranh từ lâu là lão tam.
Giờ nghĩ lại cũng biết, đó đương nhiên là cách Tấn Thành đế bảo vệ người thừa kế của mình.
Tấn Thành đế không phải không nhận ra, các đảng phái đang phân chia cao thấp. Nhưng hắn cũng như bao đế vương khác, hy vọng hão huyền rằng các con mình có tình nghĩa huynh đệ. Hắn chỉ âm thầm bảo vệ người mình vừa ý nhất, muốn kẻ khác quên đi có một hoàng tử như vậy đang tồn tại.
Nhắc đến trạch tâm nhân hậu, lại có uy vọng trong dân gian, chỉ mỗi lão tam và Thiệu Hoa Trì đạt được. Mà lão tam lại có một mẫu phi như thế làm hậu thuẫn.
"Không biết điện hạ có thể tin ta không?" Phó Thần chưa bao giờ nói với ai lời này.
"Từng có người hỏi ta như vậy. Ta nhớ khi đó mình đáp rằng : nếu ngay cả ngươi mà ta còn không tin thì giờ ta không còn ai khác để tin nữa."
Đồng tử Phó Thần hơi co rút, trong lòng khẽ động nhưng lại bình thản như cũ. Hắn gật đầu, "Vậy thì ta mong rằng bất cứ thời điểm nào, dù ta làm cái gì, ngài nhất định phải tin ta."
"Ngươi.......chẳng lẽ định tiếp cận lão tam?" Đó là khả năng duy nhất Thiệu Hoa Trì có thể nghĩ ra. Y không phải không nhận ra, mà chỉ là không muốn nhận ra. Từ những hành vi trước đó của Phó Thần, y đã đoán được phần nào rồi.
Phó Thần im lặng.
"Phó Thần." Thiệu Hoa Trì gọi một tiếng.
"Vâng."
"Người nhà ngươi rất tin ta."
Phó Thần khẽ run lên. Đó là một lời cảnh cáo, nhưng cũng là lời động viên, vừa đấm lại vừa xoa.
Không phải cưỡng ép, cũng không giả vờ đáng thương, hay nói vài câu tin tưởng là lay động được Phó Thần. Phó Thần cũng không còn là thiếu niên lúc trước nữa.
Y biết Phó Thần tin mình, nhưng chỉ tin thôi không đủ. Nhắc đến người nhà Phó Thần, không phải hắn không tìm được họ, mà là những người đó đã quá mức tin tưởng Thiệu Hoa Trì, vừa tôn kính, lại vừa yêu mến như thân thích.
"Vâng...."
Tiếng chân vội vàng vang lên ngoài cửa. Thanh Tửu chạy vọt vào phòng, trên đường đi suýt đụng vào đám La Hừng, "Tiểu Tửu nhi, có việc gì mà hớt hải như vậy?"
"Các huynh mau theo ta!" Nó vừa nói vừa túm bọn họ lôi đi.
Nghe vậy, Thiệu Hoa Trì và Phó Thần cùng bước ra ngoài.
"Bọn họ hành động rồi?" Phó Thần biết mình sẽ chẳng có đủ thời gian dưỡng thương. Không tìm được họ, đối phương chắc chắn sẽ ra tay.
Thanh Tửu gật đầu, công tử đúng là liệu sự như thần, "Chúng đang điều động binh mã. Toàn bộ dân chúng đều bị hạ lệnh cưỡng chế phải ở trong nhà, giờ chúng ta cũng không có cách nào bám theo."
Thấy Thanh Tửu muốn nói lại thôi, vẻ mặt rối rắm, "Còn gì nữa, mau nói đi. Ở đây không có người ngoài."
Thiệu Hoa Trì liếc Phó Thần một cái rồi lại quay đi.
"Họ bỏ thi thể của Điền thị bên ngoài biệt trang."
Thiệu Hoa Trì sửng sốt, sát khí bốc lên từ đáy lòng. Chúng làm vậy ắt là để ép y ra mặt. Tuy y và Điền thị không có tình cảm gì, nhưng đã quen biết từ lâu. Hành vi dùng thi thể nữ nhân để dụ tướng địch thật quá vô đạo đức, không có một chút khí tiết nam nhi nào.
Phó Thần thoáng nghi hoặc. Chẳng phải thị là sủng phi sao, sao nét mặt y chẳng khổ sở gì vậy, thậm chí không buồn hỏi Điền thị vì sao lại chết?
"Phó Thần, ta muốn bảo vệ càng nhiều người càng tốt." Mà đương nhiên, có những người không thể cứu được nữa.
"Ta biết, điện hạ." Phó Thần hơi khom lưng. Hắn hiểu Thiệu Hoa Trì.
Động tác ấy rất tự nhiên. Đứng trước thất điện hạ thì đó là lẽ thường, nhưng vì người này là Phó Thần nên mọi chuyện lại khác. Không phải lúc khẩn cấp, cũng không cần giả trang, mà Phó Thần thật sự biểu hiện sự tôn kính và thuận theo Thiệu Hoa Trì.
"Ta sẽ dẫn người đến khu Hắc Huyết trước." Nếu đến lúc này mà y không hạ được quyết tâm lớn thì đâu ý nghĩa gì. Y muốn cứu được nhiều dân chúng. Thiệu Hoa Trì nhìn dãy núi đằng xa, "La Hằng, đốt Yên Lang."
Nguyên liệu làm ra Yên Lang là chất thải của sói. Ở Tấn quốc rất khó tìm thấy, nhưng người dân thảo nguyên lại thường dùng. Sói là vị thần được họ tôn kính, luôn được xăm lên mình, khắc vào vũ khí, dụng cụ, trang sức. Thiệu Hoa Trì nhiều năm chinh chiến cùng các dân tộc du mục, lang thang trên sa mạc, gặp rất nhiều sói. Yên Lang là thứ được dùng thay pháo hiệu.
Thành Bảo Tuyên là nơi cửa khẩu, có vài đài quan sát, rất thích hợp để đốt Yên Lang.
Điểm mạnh của Yên Lang là cháy rất lâu, mà tốc độ truyền tin còn nhanh hơn phóng hỏa hay điện tín thời hiện đại.
La Hằng biết sự tình đã nghiêm trọng rồi. Thế lực của Ẩn vương nằm vùng trong thành Bảo Tuyên đã chờ sẵn từ lâu. Đó là một chỗ không người, chỉ khi Thụy vương gặp chuyện bất trắc, cực kỳ cấp bách, bọn họ mới xuất hiện. Thụy vương không muốn thân phận Ẩn vương bị hoài nghi. Ít nhất, trong mắt kẻ khác, đó phải là hai người khác nhau mới tiện để tính toán sau này.
Nhưng qua chuyện hôm nay, dù không có chứng cớ thì tin tức Ẩn vương ủng hộ Thụy vương sẽ lan truyền khắp nơi.
"Phó Thần, di tản toàn bộ bách tính lên núi." Y hiểu ý Phó Thần. Một ngôi chùa có địa vị cao trong lòng dân, khiến họ cảm thấy an toàn. Mà trên núi lại là địa điểm dễ thủ khó công, rất thích hợp để sơ tán."
Phó Thần biết đó là kế hoạch của Thiệu Hoa Trì. Hắn nhìn nam nhân phong tư trách tuyệt kia, ánh mắt đầy vẻ lo lắng, nôn nóng vì bách tính, lại có chút xót thương. Hắn chậm rãi quỳ xuống, khiến người ta còn sửng sốt hơn cái khom mình ban nãy.
Đây là tín hiệu quá đỗi rõ ràng.
Hắn lựa chọn người này, phục tùng y với tư cách là đế vương.
"Vâng."