Phó Thần vạn lần không nghĩ lại có ngày mình được người khác tắm rửa sạch sẽ, đưa đến tận giường. Lúc dây trói cởi ra, chân tay hắn đã cứng ngắc, bị người ta khiêng đi. Nữ nhân sai thuộc hạ đưa hắn đi tắm rửa, thay quần áo mới, rườm rà quấn từng lớp từng lớp. Hắn làm công việc hầu hạ kẻ khác đã lâu, chỉ chạm vào thôi đã nhận ra sự khác biệt. Ví dụ như thứ vải này chính là loại vật liệu may mặc mà Lý Biến Thiên thường dùng khi vi hành, gọi là "luyện". Nếu đọc tài liệu văn hóa triều Đường nhiều thì sẽ thường xuyên trông thấy chữ "luyện". Luyện tức và vải đay, được Lý Biến Thiên cải thiện, pha thêm các loại sợi mềm nên không quá thô ráp. Nếu không phải là người hầu thân cận thì không biết đến loại vải này.
Hắn cảm nhận được sự mềm mại dưới lưng, chắc hẳn là giường. Nơi này là trụ sở chính của căn cứ.
Bốn bề yên tĩnh, tràn ngập mùi huân hương. Thứ hương này có tác dụng khiến người ta mệt mỏi, không có sức lực. cả tay chân hắn cũng bị trói, người bình thường sẽ không có cách này chạy thoát.
Hắn không thể dùng khứu giác và thính giác để tìm ra vị trí địa lý của nơi này. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, giữ lại quân át chủ bài là phong cách làm việc của Lý hoàng. Có lẽ nơi này cũng không nằm trong số những cứ điểm mà hắn và Tiết Duệ đã điều tra được. Chỉ mong sau khi họ phát hiện ra hắn mất tích thì có thể bình tĩnh tìm kiếm. Càng hoảng hốt, gióng trống khua chiêng thì càng dễ lộ sơ hở. Dù bây giờ núi Thái Thường đã bị lộ rồi nhưng vẫn chưa tổn hại đến lực lượng đầu não của hắn.
Trên người hắn không có bất cứ vũ khí nào để phòng thân, e là cả răng cũng bị kiểm tra luôn rồi. Chắc nữ nhân kia muốn cho hắn một "bữa tối cuối cùng" nên mới sai người mang hắn vào đây. Do nghề nghiệp kiếp trước nên hắn đã nghiên cứu nhiều về cách thắt nút dây trói. Theo tiêu chuẩn của tổ trọng án, mọi nhân viên, bao gồm cả chuyên viên cố vấn đều phải trải qua huấn luyện trên phương diện này. Cách trói phạm nhân cực kỳ phức tạp, không phải chỉ thắt vài ba nút là xong. Thế nhưng người trói hắn không có thủ pháp cao siêu như thế. Chúng cho rằng hắn vốn đã không có sức phản khác, chỉ trói lại cho có mà thôi. Phó Thần thở hổn hển, tự loay hoay cởi trói cho mình. Hắn vừa dỏng tai lên nghe ngóng âm thanh, vừa đẩy nhanh động tác, cố gắng tích góp toàn bộ sức lực trong cái thân thể đã bị trúng dược này. Khi dây trói vừa lỏng ra, hắn đã nghe tiếng bước chân nhè nhẹ.
Sau khi mất đi thị lực, thính giác lại trở nên sắc bén hơn nhiều.
Phó Thần cố nhanh nhanh tay hơn, bước chân càng lúc càng đến gần.
Cánh cửa kẽo kẹt khép lại.
Nữ tử nhìn nam nhân ngoan ngoãn nằm trên giường, nhếch môi cười. Bước chân lướt đi rất nhẹ như một con rắn độc, đến cạnh giường, chăm chú nhìn hắn.
"Tỉnh rồi à? Đỡ hơn nhiều rồi phải không? Có muốn ăn gì không?" Con người ta có mù đi nữa thì khi tỉnh giấc vẫn mở mắt theo thói quen, cứ như chỉ cần mở ra là nhìn thấy vậy. Dù sao tỉnh rồi, làm chuyện vui vẻ cũng có ý nghĩa hơn so với hôn mê.
Phó Thần không phản ứng. Nếu không luyện võ mấy năm thì chắc hắn đã đói lả.
Ả nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân, sau đó mới nhẹ ngàng nghiêng người ghé sát, hơi thở phả lên da Phó Thần. Thân thể thướt tha của ả quấn quýt bên cạnh, thế mà nam nhân kia vẫn ngây đơ như một con cá chết. Ả nhìn chỗ bên dưới, chẳng thấy có dấu hiệu cứng lên tí nào. Ứng Hồng Loan bực bội trừng mắt một cái. Ả không tin trên đời này lại có nam nhân từ chối được mị lực của ả, tâm tình lại khá hơn một chút, "Chúng ta còn nhiều thời gian mà."
Ứng Hồng Loan nhẹ nhàng liếm vành tai Phó Thần, nhìn lỗ tai trắng nõn, tinh xảo kia ướt át lấp lánh, tâm trạng càng tốt hơn. Đôi môi anh đào đỏ mọng lướt xuống, cởi bỏ áo ngoài. Bàn tay thon thả luồn vào nội y, vuốt ve làn da như ngọc của nam tử. Sờ thấy cơ thịt săn chắc, ả thỏa mãn thở dài một tiếng, khép mắt lại, tha hồ ảo tưởng.
Phần còn lại trên người nam nhân vẫn nguyên vẹn, chỉ có tà áo mở rộng, để lộ lồng ngực trơn bóng, xương quai xanh lõm sâu. Nữ tử vùi đầu vào đó tận hưởng.
Có tiếng không khí chuyển động cùng vải vóc cọ xát, rất nhẹ, nhưng tồn tại. Khi ả phát hiện ra có gì đó bất ổn thì không kịp nữa, trên xà nhà có người !
Ả đã bị điểm huyệt, động tác của đối phương nhanh như chớp.
Ứng Hồng Loan bị lôi khỏi người Phó Thần, quăng đi như một con chó chết.
Phó Thần nghe thấy tiếng động, cảm giác được người kia đang định vung tay một nhát đập chết Ứng Hồng Loan ngay tại chỗ, hắn lên tiếng ngăn cản, "Đừng giết, ả vẫn còn tác dụng."
Người kia nghe được, đành miễn cưỡng thu tay về. Trong mắt y cuộn trào sát khí mãnh liệt, dường như chỉ cần trào ra là sẽ khiến nữ nhân này phân thây vạn đoạn. Đợi trái tim trong lồng ngực bình ổn lại, hắn mới điềm tĩnh đi đến bên gường, vô thanh vô tức, không có động tác hay lời nói nào/
Phó Thần thấy có gì đó không ổn, đây không phải người của hắn, "Ngươi là ai?"
Hắn định nhân cơ hội này tự cởi trói cho mình, nhưng lập tức giả vở như cũ. Chưa biết người tới là ai, hắn không thể hành động tùy tiện.
Đối phương rõ ràng là một cao thủ đệ nhất. Chỉ cần y muốn là có thể đột nhập vào đây mà không để lại bất cứ sơ hở nào. Y lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hòa để che đi mọi dấu vết của bản thân.
Thiệu Hoa Trì lẳng lặng đứng đó, nhìn nam nhân trên giường. Đã bao nhiêu lâu, y chưa được nhìn người này một cách quang minh chính đại. Dù với thân phận của Thụy vương hay là Diêu Tiểu Minh thì cũng không thể đường đường chính chính quan sát hắn. Y kiềm chế đã lâu lắm rồi, vết thương nằm ở một góc sâu kín trong đáy lòng lại lên men, nát rữa.
Cặp mắt mỹ lệ vốn có đã không còn lấp lánh sáng ngời, không còn nhìn thấy gì nữa.
Người này luôn tỏ ra khiêm tốn nhưng thực chất lại kiêu ngạo hơn bất cứ ai. Mất đi đôi mắt, đối với hắn chắc hẳn còn khổ sở ơn chết. Y nghĩ ít ra Phó Thần cũng phải có đôi chút hoảng sợ, sụp đổ, nhưng hóa ra Phó Thần vẫn cứ bình tĩnh như trước. Không một ai, hay một điều gì có thể hạ gục hắn, thách thức được bản lãnh của hắn.
Vài ngày trước, y đã nắm được tin tức về Phó Thần. Khi ấy, y trấn an mọi người ở núi thái thường, tìm ra những phản đồ lén chôn mìn trên núi, giết chết rồi phơi thây ngoài nắng. Sau đó, y dùng thân phận Ẩn vương để tiếp cận thuộc hạ của Phó Thần, dẹp yên cơn hỗn loạn, sai người âm thầm tìm kiếm.
Nhưng khi tới được nơi này vẫn rất khó để xâm nhập. Ứng Hồng Loan cực kỳ cảnh giác,gần như không có cách nào bí mật cứu người ra. Y chỉ có thể chờ ả lộ ra sơ hở để phản công tức thì.
Khi Phó Thần bị đưa vào phòng, y đã trốn vào theo, nín thở nấp trên xà nhà, chứng kiến từ đầu đến cuối.
Lúc này, bên ngoài đã tràn ngập tiếng binh khí va chạm, tiếng đánh giết ồn ào. Người của hai phe đang giao chiến kịch liệt.
Thiệu Hoa Trì vốn định nhanh chóng đưa Phó Thần ra khỏi chỗ này, nhưng y không sao di chuyển được, như bị đóng đinh tại chỗ. Y nhìn Phó Thần chăm chú, từ vầng trán cao rộng, cương mặt lấm tấm mồ hôi, đôi môi mỏng tái nhợt, cần cổ trắng nõn gần như trong suốt, còn cả lồng ngực bị nữ nhân kia phơi ra. Trên thân thể ấy xuất hiện từng vết sẹo nông sâu khác biệt, chồng chéo lên nhau, nhắc nhở y người này kiên cường đến mức nào, đồng thời cũng khiến y lòng đau như cắt.
Còn thấp thoáng nhìn thấy hai điểm nho nhỏ dưới lớp vải.
Nhưng y không mơ mộng gì ngọt ngào hết. Trái tim như bị xát muối, đau xót vô cùng.
Y ngồi bên mép giường, mở rộng vạt áo, khiến da thịt hắn phơi bày nhiều hơn. Đây không phải lần đầu y trông thấy cơ thể người này, nhưng lần trước chỉ đơn thuần muốn xác nhân thân phận. Nhưng lần này, sợi dây lý trí của y đã căng hết cỡ, chỉ nhìn lướt qua thôi chưa đủ. Con dã thú trong lồng ngực đang gào thét muốn xông ra.
Y cầm một tấm khăn, lau mồ hôi cho Phó Thần. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán, sống mũi, thái dương, tất cả những nơi mà nữ nhân kia vừa chạm đế. Y thu dọn một chút, cất chiếc khăn đi. Ngón tay cuối cùng lướt qua làn môi, nhẹ nhàng xoa nắn.
Y không nên có khao khát thân thể với Phó Thần, nhất là sau lần trước, khi y hạ dược vào nước tắm của hắn, suýt nữa bị Phó Thần đánh cho tàn phế. Từ mỗi chiêu thức của Phó Thần, y cảm nhận rất rõ, hắn phản cảm, ghê tởm bị nam nhân đụng đến như thế nào.
Thứ tình cảm mà thế gian không tha thứ này, nam nhân nào chấp nhận được.
Năm năm trước, sau khi thấy Vương Phú Quý và Tiểu Ương khiến y ngộ ra tình cảm của mình đến nay, y vẫn không có cách nào từ bỏ thứ tình cảm vặn vẹo biến thái ấy.
Nếu y muốn có được vị trí kia thì đây là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời.
Lẽ ra y nên giết chết thứ tình cảm gây nhiễu loạn tâm trí này. Nhưng khi ấy, Phó Thần đã chết, y chìm đắm trong nỗi thống khổ tuyệt vọng, đâu có cơ hội nghĩ ngợi đến chuyện khác.
Thiệu Hoa Trì không ngừng vuốt ve làn môi Phó Thần, gần như muốn bóc cả da môi hắn. Phó Thần kiên nhẫn để mặc động tác của Thiệu Hoa Trì, hơi cau mày. Đôi đồng tử trống rỗng tìm được đúng vị trí của Thiệu Hoa Trì, liếc nhìn y đầy cảnh cáo.
"Ngươi cần tẩy rửa thêm lần nữa." Lau sạch tất tần tật những thứ nữ nhân kia lưu lại.
Y nhẹ nhàng nỉ non, trong đáy mắt vẫn tràn ngập sự dằn vặt, đau khổ. Y nghiêng người, từ từ ghé tới gần Phó Thần.
Một giây trước, Thiệu Hoa Trì vẫn còn do dự. Y muốn dùng thân phận tôi tớ tiếp cận Phó Thần, nhưng khi chứng kiến những chuyện vừa rồi, y đã tỉnh ngộ. Với thân phận đó mà ở cạnh Phó Thần, y chỉ được xem như đệ đệ, thuộc hạ, bằng hữu, cả đời chẳng thể có được điều y mong mỏi.
Thiệu Hoa Trì chưa từng thích ai, mỗi bước đi đều lần mò từng chút một.
Ngay cả một mỹ nhân rắn rết như Ứng Hồng Loan mà Phó Thần còn không có cảm giác gì, huống chi là nam nhân.
Nếu không cảm thấy y có bất cứ điều gì đặc biệt, thì nào có khả năng nghĩ tới chuyện khác?
Phó Thần đang chuẩn bị tấn công, nhưng Thiệu Hoa Trì đã sớm đoán trước được, đè người hắn lại, hai tay bị giữ chặt sau lưng.
Phó Thần cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc. Hắn có trí nhớ hơn người, lập tức nhận ra đối phương. "Ẩn vương?"
"Ta đây," Dứt lời, hai môi chạm nhau.
Ta biết, nếu ta không đủ mạnh, không đủ mạnh để đứng cạnh ngươi, ép ngươi đối mặt, thì ngươi sẽ không bao giờ nhận ra thứ tình cảm đoạn tụ này có gì khác với tình người thông thường. Quan niệm của ngươi cũng bình thường như bao người trên thế gian, chỉ có mình ta là quái vật.
.
Tại một quán trà nhỏ bên ngoài hoàng cung Trăn quốc, Diệp Tân giả trang thành một người bình thường, thong thả ngồi uống trà. Diệp Tân từng là thái giám đối thủ của Phó Thần, sau khi Lý Tường Anh rơi đài thì được Phó Thần thuyết phục đến Trăn quốc.
Vài năm nay, Trăn quốc nhanh chóng bình ổn nội loạn, hơn nữa còn xuất hiện hai nhân vậy khiến Lý Biến Thiên để mắt.
Hai người này lai lịch thần bí, rất được tiểu hoàng đế tín nhiệm. Họ chính là Túc Ngọc và Diệp Tân, đương nhiên khi tới Trăn quốc sẽ dùng tên giả.
Trừ vóc dáng đã cao hớn hơn thì gã vẫn chẳng thay đổi gì so với năm năm trước. Ngồi đối diện gã làm một nam nhân vạm vỡ khác. Nếu Phó Thần ở đây thì sẽ nhận ra, người này là một trong những phụ tá bên cạnh Lý hoàng.
Cuộc nói chuyện của họ dễ dàng bị âm thanh huyên náo trong quán trà che lấp.
"Cân nhắc đến đâu rồi?" Vị phụ tá này luôn mang dáng vẻ dụ dỗ, từ tư thế ngồi cho đến lời nói. Thứ hắn dùng để dụ dỗ đương nhiên chẳng có gì khác ngoài vàng bạc, danh tiếng, địa vị, mỹ nhân, người nhà, tình yêu, bất cứ thứ gì có thể lấy ra được. Phàm đã là người, đương nhiên có dục vọng. Kích quốc cũng không keo kiệt những thứ này.
Trên gương mặt trẻ tuổi của Diệp Tân thoáng chút do dự. Phụ tá không thúc giục gã, vẫn bình tĩnh như thể tin chắc Diệp Tân sẽ không từ chối, bởi vì điều kiện Kích quốc đưa ra rất chi là hậu hĩnh, "Dường như ta không có cớ gì để cự tuyệt cả."
Lý Biến Thiên luôn hiểu rõ những người này muốn cái gì. Ví dụ, một thái giám tổng quản như Diệp Tân rất muốn được lưu danh sử sách, dù là tôn sùng hay chửi bới. Tiền bối của gã, vị Tân Di đã chết ở Tấn quốc kia chỉ còn kém một chút là trở thành kẻ có địa vị cao nhất, là cửu thiên tuế khống chế hoàn toàn hoàng đế bù nhìn, còn giờ thì đến lượt Diệp Tân gã.
Không biết là trùng hợp hay có ý đồ, không biết Diệp Tân là tên thật hay tên giả nhưng cũng chứa một chữ Tân, giống như trời định gã sẽ là cửu thiên tuế thứ hai ở Trăn quốc.
"Vậy thì, đến lúc đó, mời cửu thiên tuế gặp gỡ Kích quân chúng ta."
Cái gọi là gặp gỡ thật ra cũng giống như ngày trước, Kị Tang quốc và Trăn quốc cùng dến Tấn quốc để triều cống. Việc dâng nha phiến cho Tấn quốc là một phần kế hoạch của Lý Biến Thiên, nhưng không may sụp đổ. Vậy mà chỉ sau mấy tháng, Trăn quốc như diều đứt dây, triều đại thay đổi, thậm chí thế lực được Lý hoàng cài cắm vào cũng bị diệt. Cuối cùng, phe bảo hoàng thắng lợi, chẳng một ai coi trọng vị tiểu hoàng đế mới đăng cơ.
Vài năm trước, Lý hoàng đã sai người liên hệ với Túc Ngọc và Diệp Tân. Nhưng đáng tiếc, Túc Ngọc tận trung với tân hoàng, hoàn toàn làm ngơ trước lời mời chào của Kích quốc. Nhưng Diệp Tân không phải vậy. Gã là thái giám, thường thì thái giám chẳng có bao chiêu ý chí, chỉ cần dùng chút mồi nhử là sẽ mắc câu một cách dễ dàng.
Thuyết phục Diệp Tân hai năm, cuối cùng Lý hoàng đưa ra điều kiện hấp dẫn nhất : giúp Diệp Tân tiêu diệt phụ quốc đại thần là Túc Ngọc, khiến gã trở thành cửu thiên tuế.
Nghe phụ tá gọi mình như vậy, Diệp Tân tỏ vẻ lúng túng, nhưng lại không che dấu được sự vui mừng trong ánh mắt.
"Chúng ta cần lấy bệ hạ làm đầu." Bệ hạ này đương nhiên không phải nói đến tiểu hoàng đến Trăn quốc rồi.
Sau khi phụ tá rời đi, Diệp Tân lại ung dung bình thản trở về cung. Vừa vào phòng đã trông thấy Túc Ngọc ngồi ở ghế chính.
Diệp Tân cũng dẹp bỏ nụ cười đắc ý lúc trước, khôi phục vẻ mặt vốn có, luôn thoáng nét mỉa mai, ngờ vực.
"Đúng như Phó Thần dự đoán, Lý hoàng đeo bám chúng ta hai năm, hôm nay đã ra tay rồi."
Túc Ngọc gật đầu, "Ngươi tiếp tục đóng kịch, phải cẩn thận với người của Lý hoàng, đừng lộ ra sơ hở."
"Ngươi nghĩ ta làm đại nội tổng quản mấy năm nay đều vô nghĩa chắc?" Diệp Tân cười nhạt.
Túc Ngọc không để bụng. Nếu không phải mấy năm trước, Ô Nhân Đồ Nhã đích thân đến ép gã ăn cổ trùng thì hôm nay Diệp Tân theo phe nào cũng không nói chắc được.
Phó Thần luôn đề phòng hậu hoạn từ lúc mới bắt đầu, nếu không đương nhiên Lý hoàng sẽ tóm được sơ hở. Thực tế, Ô Nhân Đồ Nhã cũng biết, cổ trùng trong người Diệp Tân không biết mất, nhưng cũng không quậy phá, chứng tỏ Diệp Tân trung thành cũng không có ý định phản bội. Gã chỉ muốn sống tốt, thế thôi.
"Người của ta đã lẩn vào Kích quốc. Lý hoàng bệ hạ sắp tới lại phải bận rộn rồi."
Lý hoàng không thể ở lại biên cảnh quá lâu, hắn sẽ chỉ sai một nhóm người ở lại canh chừng tộc Ô Ưởng, công bố chiêu binh, sau đó lại về quốc đô Kích quốc quan sát tình hình.
Nhưng hắn vừa mới về đến gần quốc đô đã nghe được một tin tức nghẹn họng.
"Nghe nói kho báu của Khiển tộc đang ở Kích quốc, bản đồ cũng ở hoàng cung Kích quốc."
"Khiển tộc từng là bộ tộc giàu có nhất. Tuy sau này bị diệt tộc nhưng họ nổi danh thần bí, chẳng biết kho báu kia hoàng tránh cỡ nào."
Đã đồn đại, lại còn có bài có bản hẳn hoi. Lúc Lý Biến Thiên về được đến đại bản doanh thì lời đồn đã truyền khắp chốn, càng lúc càng nhiều cao thủ giang hồ tụ tập về hoàng đô.
Lúc Lý Biến Thiên nghe được chuyện này, hắn đang ngồi trong xe ngựa. Hàng mi khép hờ, ngón tay lạnh lẽo siết góc áo, tựa như một pho tượng, không hề xúc động.
Thất Sát chuẩn bị rất đầy đủ, tấn công đủ mọi phương diện, khiến người ta không kịp ứng phó, đồng thời cũng che giấu rất kỹ tung tích của mình.
Tại Loan kinh. Dưới muôn ngàn tinh không, vạn vật đều tĩnh lặng.
Lúc Ô Nhân Đồ Nhã nhận được thư của Phó Thần thì vừa qua giờ tiêu cấm một khắc. Nàng đã cùng người nhà đến Loan kinh được một tháng. Bên ngoài hầu phủ thường có tiếng binh lính đi lại, khiến người ta bỗng dưng có cảm giác lo âu, căng thẳng. Bây giờ, bọn họ đã vượt qua cuộc tranh giành vị trí thế tử cùng với phân gia, giành được chiến thắng.
Tấn quốc duy trì tập tục trưởng tử thừa kế. Khương Thư Dương tuy là con trưởng, nhưng vì đào hôn mà mang tiếng không chung thủy, không được sắc phong chính thức. Võ Linh Hầu cũng đã chọn một con nuôi từ phân gia để thừa kế. Hiện giờ, thế tử tập đã trình lên hoàng cung nhưng vẫn chưa được phê duyệt.
Đúng lúc quan trọng này, Khương Thư Dương lại quay về, còn dẫn the vợ con, khiến cho Võ Linh hầu vui mừng quá đỗi, cơn tức giận suốt mấy năm nay tan thành mây khói. Lão chỉ mong nhi tử duy nhất của mình có thể bình an quay về, dù nhà Đại Lý Tự khanh có khiêu khích thế nào, nói kháy ra sao, lão đều chịu được. Có điều, huân công cùng binh quyền của Võ Linh hầu đều do tổ tông truyền lại, không thể đến lượt lão lại mất vào tay kẻ khác. Lão tuổi đã cao, vị trí thế tử không thể bỏ trống.
Nhưng đứa con lão đã quá kế từ phân gia, giờ cũng là con cháu đích hệ ở hầu phủ. Theo tình mà nói, Linh Võ hầu không thể ruồng rẫy con đẻ mà nâng đỡ con nuôi, nhưng đứa con nuôi lại do chính lão nhận về, khiến nó bị liên lụy vào cuộc phân tranh này.
Vì thế, lúc vừa đến Loang kinh, phủ Võ Linh hầu có thể nói là cực kỳ nào nhiệt. Dù là các thế lực trong triều, phân gia, hay là nhà thông gia hụt Đại Lý Tự khanh, chỗ nào cũng lục tục kéo nhau đến bái phỏng. Nhất là đứa con quá kế của lão đã theo phe cửu hoàng tử Thiệu Tử Du, cũng đến tìm tìm lão. Suy cho cùng, nguyên nhân cũng là vì Linh Võ hầu nắm binh quyền trong tay.
Trong lúc mọi người đang ngỏng cổ xem kịch vui thì bát hoàng tử đến tận cửa. Vị vương gia chỉ biết ăn uống vui chơi suốt năm năm, tưởng y chỉ đến xem náo nhiệt, nhưng không ngờ lại đập bàn chém gió đâu ra đấy, khiến Linh Võ hầu không còn bị ai gièm pha nữa.
Sau đó, Khương Thư Dương dành lại được vị trí thế tử, không thể không kể đến công của bát vương gia.
Lại một đợt binh lính giễu qua cổng lớn.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời cao, bống dưng cau mày.
Một tia sáng đỏ rực rất hiếm thấy lóe lên ngay cạnh Thất Sát. Hồng Loan chiếu mệnh.
Hồng Loan xuất hiện, tượng trưng cho nhân duyên hoặc tai ương đẫm máu.
Rốt cuộc là loại nào?
Lúc Phi Khanh nhận được tin tức của Ứng Hồng Loan, chạy đến nơi thì chỉ còn một căn cứ cháy hừng hực trong lửa đỏ. Đây là nơi hoang vu, xung quanh không bóng người, dù có thiêu rụi cũng không khiến ai chú ý. Phi Khanh ngăn thuộc hạ định xông vào dập lửa. Cảnh tượng này khiến y nhớ tới những con chim tê tước bị thiêu chết lần trước.
Ứng Hồng Loan tấn công cùng một lúc hai nơi, Nghiệp thành của tam hoàng tử và núi Thái Thường ở huyện Lô Tích. Ít nhất một trong hai nơi này là chỗ ẩn thân của Thất Sát.
"Mọi người chia nhau ra tìm Thất Sát. Lửa vừa mới bén chưa lâu, chúng cũng chưa chạy xa được !" Hai mắt y đỏ thẫm đầy thống hận và phẫn nộ. Lần này y rút kinh nghiệm xương máu, đao sắc chặt đay rối, giải quyết dứt điểm một lần. "Lập tức liên hệ với Lý Ngộ, bảo hắn về Loan kinh chủ trì đại cục, sau đó lập tức giải quyết Tấn Thành đế."
Nhân lực càng lúc càng ít, không có thời gian điều tra những mối nghi hoặc nho nhỏ của Lý Ngộ nữa rồi. Quả thật Lý Ngộ có rất nhiều bí ẩn, cũng nhiều chuyện trùng hợp. Nhưng một kẻ như vậy, thà giữ bên cạnh mà theo dõi còn hơn thả ra xa. Hơn nữa, sau khi y rời đi, kinh thành không có người chỉ huy. Dưới tình cảnh thiếu nhân lực nghiêm trọng, đành phải dùng Lý Ngộ.
Phó Thần dược người nọ ôm lấy, băng qua rừng. Hai tay hắn vẫn còn trật khớp, lủng lẳng buông thõng. Giờ hắn mệt đến độ không thể than thở lấy một câu.
Dạ dày hắn trống rỗng toàn nước chua, cơn buồn nôn kéo đến cuồn cuộn.
Nhưng người ôm hắn không để ý tới, chỉ đẩy nhanh tốc độ, gấp rút lên đường.
Sau khi bị nam nhân kia hôn, Phó Thần cũng không hành động theo cảm tính, nhưng cảm giác khó chịu kia thì vẫn lởn vởn quanh đầu. Lúc này, hơi thở hắn rất tĩnh lặng, quả nhiên đã hoàn toàn suy kiệt về cả thể chất lẫn tinh thần sau những ngày bị giam giữ, chẳng muốn phí sức nghĩ đến cảnh tượng điên rồi ban nãy.
Lồng ngực, eo bụng hắn, gần như chỗ nào cũng bị người kia liếm láp. Đầu lưỡi của nam nhân không buông tha một ly nào trên da thịt, tinh tế, tỉ mỉ, quyến luyến, dịu dàng, khiến Phó Thần căm giận ngút trời, chỉ ước sao có thể một đao chém chết nam nhân trên người mình.
Cơn kích động gần như khiến mọi tế bào trong người hắn bùng nổ.
Trong tình cảnh đó, đương nhiên Thiệu Hoa Trì chiếm được lợi thế, dứt khoát đánh trật khớp xương cổ tay Phó Thần.
Phó Thần chỉ biết ngây người, để mặc Thiệu Hoa Trì hôn hôn liếm liếm, cảm thấy gai ốc nổi lên rần rần.
Phó Thần quá mức im lặng, khiến ngọn lửa sục sôi trong đầu Thiệu Hoa Trì cũng nguôi dần. Y mím môi, ánh mắt sắc bén.Có lẽ chính bản thân y cũng biết hôm nay mình quá mức liều lĩnh, khiến Phó Thần bị đả kích mạnh, nhưng y vẫn mong hắn sẽ thích ứng dần dần.
Phó Thần dường nhiên không có tam quan sụp đổ như Thiệu Hoa Trì nghĩ. Nếu bỏ qua những cái hôn đầy sùng kính, chỉ nói đến chuyện yêu đương đồng tính thì lúc còn làm bác sĩ tâm lý đến khi cố vấn cho tổ trọng án, hắn tiếp xúc nhiều hơn Thiệu Hoa Trì không biết bao nhiêu lần. Những thứ hắn biết về đồng tính, chắc Thiệu Hoa Trì cũng không nghĩ tới được. Hắn nhớ đã từng xảy ra một vụ án thế này. Một học sinh đi du học ở nước M, bị dân bản xứ lừa đi đánh cược, nợ nần chồng chất, sau đó bị bán đi để trả nợ. Khi tổ trọng án xông vào căn cứ của tổ chức kia, cứu được cậu học sinh thì thân dưới cậu ta đã bị người ta chơi đến tàn phế. Những kẻ đam mê nam sắc nhét đủ thứ đồ chơi vào đó. Đáng sợ nhất, chúng nhét bóng bay vào trong cơ thể cậu ta, thổi phồng lên, xem bóng bay vỡ trước hay cậu ta hỏng trước.
Đó là một đứa trẻ chỉ mới ngoài hai mươi. Phó Thần phải phụ đạo cho cậu ta suốt hai năm. Lần cuối thấy cậu ta là ở viện tâm thần, dùng một mảnh sứ vỡ để tự sát, máu chảy đầy sàn.
Người nhà xấu hổ, không dám thừa nhận sự tồn tại của cậu ta, cho nên cả việc nhặt xác cũng là Phó Thần làm.
Nhưng biết không có nghĩa hắn hình dung được chuyện đó sẽ xảy ra với mình. Cũng như trông thấy chủ tịch nước trên TV cũng sẽ không nghĩ mình sẽ gặp được người ta ngoài đường.
Nam nhân yêu nhau chỉ là số ít. Ngay cả trong xã hội hiện đại cũng khó lòng chấp nhận, chẳng qua chỉ được đánh giá một cách khoan dung hơn thôi.
Phó Thần chưa bao giờ khinh thường loại tình cảm này. Mỗi người đều có quyền để biểu đạt xu hướng tình dục, dù trong triều đại này cũng vậy. Thế nhưng điều đó không có nghĩa là hắn vui lòng để cho người khác bức ép, đánh dấu cơ thể mình. Chưa kể, đối với hắn, Ẩn vương là một kẻ hoàn toàn xa lạ.
Lần trước, đối phương đến đưa thuốc giải, tuy hắn đã cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng Ẩn vương cũng tìm cớ giải thích nên hắn xem như qua. Hôm nay, người này chẳng thèm ngụy trang nữa, khiến Phó Thần khó mà chịu nổi. Y nói là làm, hôn hôn liếm liếm tất cả những nơi Ứng Hồng Loan từng chạm vào, mặc kệ tiếng đánh giết đốt phá ngoài kia.
Cho đến giờ, trong miệng chỉ toàn hương vị của đối phương, nước bọt cũng bị y ép nuốt vào.
Ngay cả một người lãnh tĩnh như Phó Thần cũng bị kích động.
"Muốn muốn ngươi phải nhớ kỹ ta...."
Sau khi ngoài kia đánh giết xong xuôi, nam nhân mới mặc quần áo lại cho Phó Thần, như cười như không mà nói, giọng điệu còn có vẻ vui sướng thỏa mãn.
Hắn làm sao mà quên được. Một kẻ dùng cách thức khác người này để ra mắt, chắc cả đời Phó Thần cũng chẳng dám quên.
Có lẽ, nếu không bị Ứng Hồng Loan kích thích, y sẽ đổi một thân phận khác, lặng lẽ tiếp cận Phó Thần. Nhưng giờ y không có cơi hội. Với một số người, muốn đoạt được, phải dứt khoát ra tay.
Lần này quay về, thân phận Diêu Tiểu Minh cũng không dùng được nữa, chẳng bằng dùng tư cách Ẩn vương cho thuận tiện.
Trong dạ dày Phó Thần không có gì để nôn, chỉ đành nôn khan vài tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn nhắm mắt, không muốn mở miệng nói câu nào.
"Rồi sẽ quen thôi." Người kia ghé sát vào mặt hắn, nhẹ nhàng cọ.
Chuyện gì chịu đựng lâu thì dù có ghê tởm đến mấy cũng quen.
Nếu là lúc bình thường, Phó Thần không hay biểu hiện cảm xúc. Bị nam nhân đối xử như thế, hắn cũng đành xem như bị chó cắn một cái thôi. Cơn giận qua đi là bình thản như cũ, về sau tìm cách bóp chết đối phương là được.
Chuyện đã xảy ra rồi thì không thay đổi được, chi bằng nghĩ cách mà giải quyết. Chính Phó Thần đã từng dạy y thế.
Nhưng hình như lúc này, người kia đoán ra ý đồ của hắn. Trong tình cảnh như thế mà tay ôm hắn cũng không chịu đứng đắn. Mức độ nguy hiểm của kẻ này khiến Phó Thần không dám chủ quan.
"....Ẩn vương ngài muốn thứ gì mà không thể có, sao lại muốn một nam nhân, còn mù lòa nữa, không sợ người trong thiên hạ cười nhạo sao?" Phó Thần bình thản châm chọc. Hắn rất ít khi thân cận cùng người khác. Kiếp trước hắn không muốn thân thiết với ai nên luôn giữ khoảng cách. Chỉ trừ lúc đóng kịch hay lúc hầu hạ, bắt cuộc phải gần gũi thì gần như không tiếp xúc da thịt với một ai. Thiệu Hoa Trì có thể xem như người đầu tiên. Hắn đã định không để tâm tới nam nhân kia, nhưng y lại cứ được đằng chân lân đằng đầu mà vươn tay sờ mó. Hắn biết nếu mình còn tiếp tục im lặng thì y sẽ tiếp tục thử thách giới hạn của hắn.
Quả nhiên hắn mở miệng nói xong, nam nhân kia ngừng gây rối.
"Không có cách nào, nhất kiến chung tình." Ẩn vương than một tiếng, như thể chính mình cũng không ngờ, cực kỳ ảo não.
Thấy Phó Thần vẫn luôn nặng nề u ám lại có thêm chút sức sống, giọng nói Thiệu Hoa Trì cũng vui vẻ hơn.
Phó Thần nhớ rõ ràng lúc gặp Ẩn vương lần đầu, hắn đã dịch dung. Lý hoàng còn cố tình chơi ác, chế cho hắn cái mặt mũi củ tỏi môi xúc xích.
Mặt đó mà nhất kiến chung tình được hả?
Kiếp trước, sau khi kết hôn, Phó Thần cũng bị nhiều người tán tỉnh, nhưng đều là nữ. Hắn tự có biện pháp cắt đuôi, không ngại dùng những cách tàn nhẫn, cũng sẽ không để chuyện đó làm phiền vợ con mình. Đó là trách nhiệm của một người chồng.
Nhưng Ẩn vương xuất hiện và hành động quá đột ngột, vô cùng thần bí. Thậm chí, Phó Thần còn có cảm giác đối phương rất hiểu mình, hiểu nhiều hơn những gì hắn ngờ tới.
Tự nhiên hắn lại có linh cảm chẳng lành.