Từ nhỏ Phó Dung đã phụ giúp làm việc nhà, cho nên sáng sáng đều dậy rất sớm. Hôm nay, lúc nó mở mắt thì trông thấy một ca ca lạ mặt đang ngủ bên cạnh mình. Đáng lẽ phải hét lớn lên mới đúng, nhưng nó lại rất bình tĩnh. Thiệu Hoa Trì nói, trong mấy huynh đệ tỷ muội Phó gia, chỉ có muội muội nhỏ nhất này có được vài nét tinh túy giống Phó Thần.
Nó im lặng thật lâu, lâu đến kỳ lạ.
Ca ca trước mắt nó rất đẹp, khuôn mặt trắng như ngọc, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng hơi nhếch lên trong giấc ngủ, nhìn rất dịu dàng.
Mái tóc đen thật dài buông xuống không quy luật, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.
Nó từng quấn quýt Thụy vương điện hạ, được xem những bức tranh vẽ tứ ca. Mỗi nét phút đều do người vẽ dốc hết cõi lòng, cho nên cũng biết sơ sơ gương mặt ca ca. Người trước mắt nó tuy không quá giống, vóc dáng cao lớn thành thục hơn nhiều, nhưng ngũ quan không hoàn toàn thay đổi, có thể nhận ra bộ dạng thời niên thiếu.
"Tứ ca?" Cô bé hoang mang gọi.
Hôm qua, sau khi bảo Thanh Nhiễm lui xuống, Phó Thần tháo bỏ lớp hóa trang rồi lên giường ngủ cùng cô bé. Dù cô bé không muốn nhận hắn, nhưng đó vẫn là muội muội hắn mong chờ nhất.
Phó Thần mỉm cười mở mắt. Thật ra ngay từ lúc cô bé thức dậy, hắn cũng tỉnh rồi. "Sao, nhận ra chưa?"
Phó Dung cực kỳ vui sướng. Vị ca ca nó mong nhớ từ bé, nhất là sau khi gặp được Thụy vương, thấy Thụy vương yêu thích tứ ca, nó càng thêm sùng bái. Chỉ tiếc là từ khi sinh ra đến giờ, nó chưa được trông thấy tận mắt. Thụy vương nói chỉ cần nó ngoan thì nhất định lần này có thể gặp tứ ca. Không ngờ lần này nó thật sự đã gặp được.
Nhưng Thụy vương dặn nó giữ bí mật, không được nói gì với tứ ca, nếu không sau này sẽ không được gặp nữa.
Nó là cô bé ngoan, cho nên nhất định sẽ nghe lời.
"Tứ ca ! Muôi gặp được huynh rồi, cuối cùng đã gặp được huynh rồi !" Giọng nói của cô bé lúc này khác hẳn, lảnh lót như vành khuyên, lập tức biến thành con tằm, cuộn tròn lại nhào vào lòng Phó Thần, cọ tới cọ lui.
Phó Thần lúc này chỉ là một ca ca bình thường, bảo Viên Khải Thủy sai người làm chiếc du quay đơn giản trong tiểu viện, sau đó tự tay vẽ tranh, dạy đánh cờ, còn bảo Thanh Nhiễm dùng dây kết hoa, bày đủ trò vui chơi. Chỉ qua nửa ngày, cô bé đã quấn lấy ca ca không rời.
Ca ca tuấn mỹ, dịu dàng hơn cả trong tưởng tượng, hơn nữa còn làm nhiều món ăn ngon, cho nó chơi những trò chơi trước nay chưa từng được thử, thậm chí còn chưa từng nghe đến. Trong mắt nó, tứ ca như người trong mộng, tốt hệt như những gì Thụy vương nói.
Phó Thần dành ra hai ngày, chỉ để chơi với cô bé đã là khó khăn lắm rồi. Ngày hắn phải về kinh sắp đến. Sau khi biết Phó Liễu đã đến, hắn phải chuẩn bị lên đường. Mấy ngày nay, hắn điều tra được Thiệu Hoa Trì đang theo dõi gia đình hắn, bề ngoài là bảo vệ nhưng thực chất là uy hiếp. Quan trọng nhất là qua lời Phó Dung, hắn biết người nhà mình rất thích Thiệu Hoa Trì. Hắn rất hiểu bọn họ, ai có ơn với họ, họ sẽ hết mình báo đáp.
Thiệu Hoa Trì âm mưu công khai, muốn ép hắn phải ra gặp y, khiến hắn không còn cách nào phải kháng, buộc phải tự chui đầu vào rọ.
Nếu một quả bom hẹn giờ như hắn không ở Tấn quốc thì thôi không bàn, nhưng nếu đã quay về thì sao có thể bỏ qua được.
Bây giờ, cách tốt nhất là khiến "Phó Thần" không xuất hiện, như thế thì Thiệu Hoa Trì còn gì để uy hiếp. Trước hết phải ổn định bên này đã, rồi sau đó sẽ nghĩ cách âm thầm cứu người nhà.
Hắn sai người đưa hai tỷ muội Phó Dung Phó Liễu đến địa bàn của mình, còn những người nhà khác thì đành phải giành từng bước với Thiệu Hoa Trì.
"Tiểu Dung, lại đây một chút."
"Tứ ca!" Phó Dung đang chơi nhảy dây với Hận Điệp và mấy thuộc hạ nữ của Phó Thần. Không chỉ cô bé vui vẻ mà ngay cả các nàng cũng rất chơi rất say mê. Đã lâu không được chơi những trò như thế. Quay về tuổi thơ lúc nào cũng không coi là muộn.
Phó Thần bế cô bé lên, đưa vào trong phòng, một tay lau mồ hôi cho nó, "Muội nhất định phải hứa với tứ ca một việc, nếu không sau này sẽ không gặp được tứ ca nữa."
Vừa nghe đến hậu quả nghiêm trọng như thế, cô bé lập tức gật đầu, chắc như đinh đóng cột.
Không được nói cho bất cứ ai, kể cả người nhà là đã từng gặp Phó Thần, không được kể chuyện về Phó Thần, càng không được cho Thụy vương biết. Ca ca sẽ đưa cô bé và tỷ tỷ đến nơi an toàn, cha mẹ và các ca ca tỷ tỷ khác sẽ sớm quay lại thôi.
Cô bé nghe xong, mắt ngân ngấn nước gật đầu, rồi lại kéo góc áo Phó Thần, "Ca ca, huynh không thể ở lại chơi với Tiểu Dung sao?"
"Đợi ca ca xong việc, sẽ tiếp tục chơi với Tiểu Dung."
Vừa ôm đứa bé vào lòng, Phó Thần vừa đưa mắt nhìn ra xa.
Núi Thái Thường ở huyện Lô Tích.
Trên núi có vô vàn nạn nhân không nơi cư trú trước kia. Những người này đều được Phó Thần yêu cầu, phải đưa họ đến đây trước khi quốc sư thu nhận họ vào nhà an dưỡng. Chỉ cần họ chịu bỏ sức lao động thì có thể đổi lấy đồ ăn. Việc chế tạo thuốc nổ đã bắt kịp được với Kích quốc. Năm năm trước, do tình hình quá cấp bạch, nếu không Phó Thần cũng không đốt bỏ kho vũ khí của bọn chúng.
Nhất là sau khi Thanh Nhiễm và Tiết Duệ tìm kiếm kỳ nhân dị sĩ trong dân gian, bảo bọn họ thử chế ra vài món đơn giản như thủy tinh, xà phòng, nhiều thứ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày khác. Những người này đều có tài năng nhưng lại không hợp thời đại, cũng như Công bộ là nơi không được coi trong nhất trong lục bộ của triều đình. Có đôi khi họ phát minh ra rất nhiều thứ tốt nhưng lại không được người khác thưởng thức, thậm chí còn dị đoan đến mức thiêu sống họ.
Tỷ như một bộ hạ của Thanh Nhiễm từng phát minh ra một thứ tương tự như quạt điện, người thợ đó đã từng bị dân địa phương đánh một trận, chỉ còn chút hơi tàn, lê lết đầu đường xó chợ, cuối cùng được họ đưa về đây.
Về đồ ăn, thiếu lương thực ở Tây Bắc đã là vấn đề to lớn. Phó Thần sai Túc Ngọc thu thập hạt giống khoai tây khoai lang, đều là những loại củ được nhập từ viễn dương, người Trung Nguyên không biết tác dụng của chúng. Thế nhưng việc phổ biến thứ lương thực này cũng không dễ dàng gì. Suy cho cùng, đây cũng chỉ là một phạm vi nhỏ được Phó Thần dùng làm thí nghiệm thay cho toàn Tấn quốc. Địa chủ thu tô sẽ không thu thứ lương thực không biết có ăn được không, mà nông dân cũng không cần giao nộp những thứ mọc trên đất hoang. Hơn nữa, khoai tây rất khó bảo quản, nếu nảy mầm biến xanh thì sẽ trúng độc, tạo nên hậu quả khó lường, nhất là trong thời đại thờ thần thờ quỷ này.
núi này, trông một ít khoai tây cho cho đám nạn dân ăn. Ở vùng đất cằn cỗi như Tây Bắc, khoai tây khoai lang đã trở thành lương thực quý báu nhất cho những người này. Chỉ cần nói đến khoai tây thì không có ai từ chối hoặc xem là độc dược nữa. Chỉ cần cho họ thức ăn thì họ có thể làm bất cứ thứ gì, kể cả....giấy binh khởi nghĩa.
Lúc đến đây, điều Phó Thần muốn làm cũng chẳng phải là thay đổi thời đại. Bất cứ ai, khi bị ném vào một hoàn cảnh xa lạ thì việc đầu tiên chính là hòa nhập, sau đó mới nghĩ tới chuyện k
Có thức ăn, những nạn nhân này mới an cư lạc nghiệp ở ngọn núi. Trong số họ có không ít cô nhi, ví dụ như Bao Chí. Không có cha mẹ, chỉ có một muội muội nương tựa vào mình, cho nên không ít lần nó đã đánh nhau với những đứa trẻ quanh đây. Lúc đánh, nó đánh rất hăng, có khi khiến người khác bị thương hoặc tàn phế, cũng khiến người lớn đau đầu. Bọn họ đều muốn dạy bảo Bao Chí, thằng bé này quá tàn độc.
Tàn độc là bởi vì không ai bảo vệ nó, chỉ có tàn độc người ta mới sợ nó.
Lần này, lũ trẻ vì môt câu trê chọc nên chặn nó trên đường xuống núi, nhốt vào một cái thùng cá lớn, sau đó thi nhau ném đá vào.
Bao Chí nằm yên trong thùng, không hề nhúc nhích.. Khi Phó Thần đến thì vừa lúc trông thấy cảnh này.
Nhìn thấy người lạ, đám trẻ mới bảo nhau ù té chạy.
Trẻ con là sinh vật thuần khiết nhất, nhưng cũng độc ác nhất. Nó có thể dùng những khuôn mặt non nớt và lời lẽ ngây ngô để che giấu mọi ác ý.
Có lẽ những việc xấu chúng là khi còn nhỏ, sau khi lớn lên rồi sẽ chẳng còn nhớ đến nữa. Nhưng với những người đã từng chịu đựng thì là một vết sẹo cả đời không thể xóa nhòa. Kiếp trước, Phó Thần là thiên sát cô tinh, từng chịu đủ mọi lời mạt sát, từ trước mặt đến sau lưng.
Hắn dựng thùng cá lên, mong sao thằng bé không bị thương sau cú ngã.
"Bọn chúng đi rồi, đã muốn chui ra chưa?"
Nhưng đứa bé im lìm như đã chết. Phó Thần gọi thêm một lần nữa mà nó vẫn không phản ứng gì. Hắn mở nắp ra, thấy thằng bé cuộn tròn bên trong, cúi đầu che đi cặp mắt đầy thù hận. Loại con nít này mà cứ bỏ mặc thì sau này sẽ thành họa lớn.
Cho tới nay, Phó Thần chưa bao giờ xem thường trẻ nhỏ. Ở thời hiện đại, tỷ lệ tội phạm trẻ vị thành niên vẫn tăng cao không giảm, thậm chí có những đứa trẻ còn điếc không sợ súng, cực kỳ tàn bạo.
Phó Thần từng tư vấn tâm lý cho một đứa bé chống đối xã hội như thế. Hắn biết thái độ phải thật dịu dàng, giọng nói phải thật từ tốn mới khiến những lời mình nói lọt vào tai đối phương. Đứa bé vừa bị kích động mạnh, cực kỳ bất an. Không có đứa trẻ con nào không muốn ở nhà làm nũng với cha mẹ, có bao nhiêu gai góc cũng chỉ là ngụy trang thôi.
Phó Thần dỗ dành suốt nửa giờ, khi hắn đưa tay ra lần nữa, cuối cùng đứa trẻ mới chịu vươn tay khỏi thùng cá, nắm lấy bàn tay ấm áp của Phó Thần.
Đây là lần đầu tiên Bao Chí nhìn thấy một người đẹp đẽ, ăn vận tinh tươm như vậy, lại còn hết sức dịu dàng với nó. Thằng bé xấu hổ cúi đầu. Từ khi để lộ khuôn mặt thật cho muội muội nhà mình xem, tạm thời Phó Thần không hóa trang nữa.
Để cho Bao Chí cảm thấy thoải mái, Phó Thần kể cho nó nghe những chuyện hắn thấy trên đường tới đây. Tâm lý đề phòng của Bao Chì dần hạ xuống. Vị ca ca trước mắt cười thật dịu dàng, như thể hiểu thấu lòng nó. Bàn tay kia khiến mọi cảm xúc dữ dội muốn trả thù trong lòng đều lắng lại.
Phó Thần đã làm thân được với Bao Chí trên đường đi, thông qua thằng bé để tìm hiểu tình hình. Từ ngày sai Túc Ngọc mua ngọn núi này, thật sau đó, người của hắn có chút rời rạc. Phải đến khi Thanh Nhiễm rời khỏi Thiệu Hoa Trì, hắn mới có đủ nhân lực quản lý ngọn núi.
Trong thời gian này, người lãnh đạo nơi này thật ra lại là một kẻ khó có khả năng nhất, chính là Diệp Huệ Ly, trước kia từng là Kỳ Quý Tần. Vài năm trước, Phó Thần đã hay tin ả thành công thay đổi được diện mạo. Tuy chỉ là thay đổi nhỏ, nhưng cả người đều như thoát thai hoán cốt. Thực ra, bốn năm trước, ả đã muốn về Loan Kinh, nhưng Phó Thần vẫn cần người trông coi núi Thái Thường cho nên ả buộc phải ở lại.
Khi Bao Chí đẫn Phó Thần đến, rất nhiều dân làng đi ngang qua nhìn thấy, ngơ ngơ ngác ngác. Tư tưởng bài ngoại, chống đối người ngoài của bọn họ cực kỳ nặng nề.
Khi nghe nói là đến tìm Diệp Huệ Ly, còn do đại ân nhân Túc Ngọc của họ đề cử, Túc Ngọc thậm chí còn tự tay viết thư làm chứng, những người này mới nhìn Phó Thần từ đầu đến chân, miễn cưỡng để hắn vào.
Thực ra tìm Diệp Huệ Ly rất dễ. Chỉ cần nhìn thấy một nữ tử mặc áo trắng lả lướt, dáng dấp như tiên, đeo khăn mỏng che mặt, thì dù có ở trên đồng ruộng cũng rất nổi bật. Hình như ả đang thử nghiệm xem loại bùn mới có thích hợp để trông khoai tây không, hết sức chăm chú, khác hẳn với vị nương nương kiêu ngạo trước kia.
Tới khi có người làng nhắc nhở, ả mới quay đầu, nhìn chàng thanh niên phong tư ngọc cốt bên kia ruộng.
Khuôn mặt ấy không quá khác biệt sau năm năm, chính là người đã thay đổi cuộc đời ả. Nam nhân đảo trời khuấy đất này đã biến mất lâu như vậy, giờ bỗng dưng quay về. Hắn muốn về kinh thành sao? Tấn quốc bình yên đã lâu, chắc sắp phải hỗn loạn rồi.
Ả chẳng những không hoảng hốt, mà còn có chút xúc động.
"Diệp cô nương, cô không sao chứ?" Một nông dân thấy Diệp Huệ Ly thất thần, lo lắng hỏi.
Có lẽ là vì lần đầu nhìn thấy Phó Thần trở lại, Diệp Huệ Ly mới bàng hoàng chốc lát.
Người trong làng cũng thấy thanh niên kia chẳng qua chỉ anh tuấn một chút chứ có phải ba đầu sáu tay đâu, sao Diệp cô nương lại run như vậy. Diệp cô nương được người dân trên núi này tôn làm nữ thần, dù mang khăn che mặt vẫn cảm giác được tiên khí ngút ngàn, chưa bao giờ mất bình tĩnh.
"Không, không có gì. Báo với mọi người trong thôn, Phó công tử đến."
.
Ở hoàng cung chốn Loan Kinh cách đó vạn dặm, hôm nay Vịnh Nhạc công chúa lại đến thỉnh an theo thói quen. Nhưng nàng phát hiện ra mẫu phi không ở phật đường mà lại ở trong căn phòng nhỏ của mình. Mấy năm nay, vì vết thương trên lưng không thể khỏi, nàng không muốn quản việc trong cung nữa. Nhưng chẳng hiểu sao Tấn Thành đế lại càng tin cậy nàng, nói dù nàng dưỡng thương cũng có thể nắm quyền hậu cung. Trái lại, hoàng hậu đáng lẽ phải là chủ nhân hậu cung thì lại không được coi trọng.
"Mẫu phi còn chưa dậy sao?" Vịnh Nhạc thấy Mặc Họa vừa bưng chậu rửa mặt ra khỏi phòng, liền hỏi.
Mặc Họa lắc đầu, nói khẽ, "Hôm qua nương nương nhận được một phong thư từ ngoài cung, sau đó không cho bất cứ ai vào phòng nữa. Hôm nay còn chưa chịu rửa mặt, việc thỉnh an hoàng hậu nương nương cũng lấy cớ là thân thể không khỏe, cần nghỉ ngơi. Chẳng biết làm sao nữa."
Bọn hạ nhân đương nhiên không dám vào phòng của hoàng quý phi, nhưng Vịnh Nhạc công chúa thì không cần kiêng nể. Nàng gõ cửa, nhưng thấy bên trong vẫn im lìm.
Nàng đẩy cửa bước vào. Căn phòng còn thoang thoảng mùi hương hoa sen cùng huân hương bay lượn. Trên giường là các lớp quần áo chồng chất, tất cả đều là những món thịnh hành nhất hiện thời, có vẻ như là đã mất nhiều thời gian lựa chọn. Mẫu phi nàng lại tóc tai rối bời, ngồi trước gương đồng, ngây ngẩn nhìn dung nhan mình trong gương, vẫn xinh đẹp chẳng khác gì năm năm trước.
"Mẫu phi?" Nàng gọi một tiếng, nhưng không được đáp lại.
Vịnh Nhạc đến gần Mục Quân ngưng mà nàng vẫn chẳng phản ứng gì, mới vội vàng lo lắng.
"Người sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Mục Quân Ngưng chậm chạp quay đầu lại, "Nhạc Nhi, con có thấy....bản cung già đi nhiều rồi không?"
Trong giọng nàng có chút bối rối.
"Sao lại thế được? Mẫu phi con giờ trông có khác gì thiếu nữ đôi tám. Người quên lúc trước hai ta cải trang đi du hành một chuyến, nhiều người còn tưởng con là tỷ tỷ, người mới là muội muội. Giờ trông người vẫn sáng chói như trước kia. Con thấy đám tú nữ mới vào cung chẳng ai sánh được với người. Người xem, khóe mắt người còn chưa có nếp nhăn, làn da vẫn mịn màng như vậy...." Sau chuyện lần trước, mẫu phi gần như phát điên, cho nên Vịnh Nhạc càng phải cẩn thận, sợ mình lỡ miệng nhắc tới người không nên nhắc.
Sao hôm nay mẫu phi lại khác thường như vậy?
"Con nói phải, ta còn chưa già. Mấy năm nay, ta làm theo cách chăm dưỡng mà hắn chỉ. Đúng, đúng rồi, gần đây ở trong kinh thành rất thịnh hành kiểu búi tóc phi tiên kế, mau gọi đám Mặc Họa vào đây trang điểm cho ta!" Mục Quân Ngưng bỗng tỉnh người, luống cuống đánh đổ vài thứ chai lọ trên bàn, "Sao cho càng trẻ.... Càng tốt."
Phi tiên kế là kiểu tóc dành cho các thiếu nữ chưa chồng, nhưng Mục Quân Ngưng trời sinh có vóc dáng nhỏ nhắn, dung nhan xinh đẹp, khi giận dỗi cũng mang phong tình nũng nịu, búi kiểu tóc này cũng không quá lố. Tuy nhiên, nếu xét về thân phận thì cực kỳ có vấn đề, nhất là nếu đám cung phi chỉ chê thiên hạ không loạn kia trông thấy. Ngày nào bọn họ cũng chỉ ước hoàng quý phi gặp sai lầm, nhưng Mục Quân Ngưng hết sức cẩn thận, không bao giờ gây ra chuyện gì ảnh hưởng đến thân phận.
"Người....có phải đã nhận được tin gì của người kia....?" Người còn sống thì cũng đành thôi, nhưng người chết rồi thì mọi khuyết điểm khi đang sống sẽ bị lãng quên, còn những ưu điểm sẽ luôn nhớ rõ, phóng đại hết cỡ. Người chết có quyền cao nhất, không ai vượt qua nổi.
Giờ Vinh Nhạc đã trải qua nhiều chuyện, tư tưởng cũng thay đổi hẳn. Sau khi mẫu phi nhà mình suýt mất mạng, nàng biết mình không còn tư cách cũng không muốn ngăn cản mẫu phi nữa, thậm chí còn giúp mẫu phi che giấu phụ hoàng.
Nghe nữ nhi hỏi vậy, vẻ mừng rỡ điên cuồng của Mục Quân Ngưng mới vơi dần, như thể tỉnh lại từ cơn mê, "Mẫu phi không muốn gì hết. Ta không muốn gặp ai cả....."
Vinh Nhạc công chúa quỳ xuống, nước mắt chảy ròng ròng, cọ má lên mu bàn tay Mục Quân Ngưng, "Đời người ngắn ngủi, thoáng cái là qua vài chục năm. Người đã hao phí cả nửa đời cho chúng con, cái gì cũng nguyện hy sinh. Giờ con đã lớn. Từ giờ về sau, người hãy sống cho chính mình."
Chỉ cần có thể, nữ nhi nguyện giúp người đến cùng.
Lời editor: hình như chương này tác giả ngáo nhẹ. Người giúp Phó Thần mua ngọn núi là Lương Thành Văn cơ mà.