Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

chương 154

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Phi đại nhân, ngài cho là ta không nhận ra thứ này sao?" Phó Thần mỉm cười. Quả như hắn nghĩ, Phi Khang vừa nghe vậy, ánh mắt chợt thay đổi, không nói lời nào, chỉ nhìn Phó Thần chằm chằm.

Dường như đang phỏng đoán ý nghĩa trong lời của hắn. Là một người đã hầu hạ từng miếng ăn giấc ngủ của Lý hoàng, từ các hộ vệ thân cận đến bản thân Lý hoàng đều vô cùng tin tưởng hắn, là vì hắn chân thành, thuần khiết hay sao? Làm gì có chuyện đó. Người này đương nhiên là một kẻ thành thục, mưu kế có thừa.

Hắn đã biết tác dụng của thứ này nên mới cự tuyệt mình, hay chẳng qua là đoán mò mà thôi?

"Vậy đây là gì?"

"Trong đó chắc hẳn là nha phiến rồi. Có lẽ ngươi không biết, lúc bệ hạ làm ra thứ này, ta ở ngay bên cạnh." Phó Thần mỉm cười, nhẹ nhàng nói với người trước mặt. "Dù có muốn đùa vui thì cũng hơi quá trớn rồi phải không, Phi đại nhân?"

Hóa ra hắn thật sự biết, không phải cố tính đánh lạc hướng. Phi Khanh khó mà ngờ được, bởi việc chế tạo ống kim tiêm vô cùng bí mật. Lý Ngộ mới ở cạnh chủ nhân được mấy năm, làm sao đủ quyền hành để biết được chuyện này. Chẳng lẽ chủ công tin tưởng hắn đến vậy ư?

Phải nói, chuyện như thế này, dù huynh đệ Thẩm gia còn sống, chủ công chưa chắc đã nói cho.

Thực ra, Phó Thần đương nhiên không biết. Thân tín bên cạnh Lý hoàng cũng được phân theo cấp độ. Ví dụ như hắn, là người cuối cùng gia nhập đội ngũ thuộc hạ thân tín. Xét về quan hệ xa gần, lúc Lý hoàng vô tình có được ống tiêm kia, hắn sẽ không nói cho Lý Ngộ biết đầu tiên.

Phi Khanh đương nhiên không dám xác nhận lại rằng có phải Lý Ngộ cũng biết chuyện ống tiêm với Lý hoàng, như thế chẳng khác nào tự tát vào mặt mình. Y muốn tranh thủ chút thời gian cuối cùng còn lại để khống chế Lý Ngộ. Không biết hắn xuất thân như thế nào, nhưng với địa vị của hắn bên cạnh Lý hoàng, cộng thêm miệng lưỡi xảo quyệt, hắn có thể khiến Lý hoàng càng lúc càng không tin tưởng bọn họ nữa.

Phó Thần chính là muốn Phi Khanh nảy sinh thứ suy nghĩ này. Phi Khanh tuyệt đối không sống chung với loại người hay lừa lọc. Muốn khiến đối phương tin tưởng thì phải nửa thật nửa giả. Tật xấu nhất của loại người thông minh chính là tự cho rằng mình thông minh, như lúc này chẳng hạ. Hắn chẳng cần nói gì nhiều, cứ thế để cho Phi Khanh tự bổ não.

Một lúc sau, Phi Khanh đã thu ống tiêm về, chẳng hề lấy làm xấu hổ. "Ngươi cũng biết thân phận Lý Ngộ là thái giám hầu hạ bệ hạ, nếu có người giả mạo hắn, ta cũng gặp rất nhiều phiền toái. Chẳng qua ta chỉ muốn dùng ống tiêm này để thăm dò xem ngươi alf thật hay giả. Phòng ngừa tình huống xấu nhất mà thôi, mong Lý huynh thông cảm."

Y đổi cách xưng hô với Phó Thần từ Lý Ngô thành Lý huynh, cũng có nghĩa là đã nhận lỗi với Phó Thần.

Phó Thần không phải người thù dai, cũng mỉm cười đáp lại, "Phi huynh khách khí. Chúng ta đều làm việc vì bệ hạ, đương nhiên phải đoàn kết với nhau."

Hai người bọn họ, ngươi cười ta cũng cười, nhưng Phi Khanh biết mình đuối lý. Về sau, quyền lãnh đạo công cuộc ở Tấn quốc phải chia cho Lý Ngộ ít nhất một nửa mới có thể yên ổn được. Lúc y không có mặt, chỉ dựa vào hai người Hưu Hàn Học và Lục Minh, chẳng biết có thể khống chế nổi Lý Ngộ không đây?

Hai người ôm suy nghĩ riêng. Ở Tây Bắc, Phi Khanh có rất nhiều quan viên cần móc nối. Y sai vài đại phu đến trông nom Phó thần, sau đó lại đi tiếp khách. Chuyện xây dựng mạng lưới quan hệ là công việc mất nhiều thời gian nhất.

Đương nhiên dù Lý Ngộ bị thương nặng hay nhẹ thì bây giờ cũng cần phải nghỉ ngơi.

Lúc này, Thụy vương đã bắt đầu khai mạc lễ đốt đuốc.

Phó Thần đuổi đám đại phu đi, sau đó lấy một tấm mặt nạ dịch dung ra, sai một thuộc hạ đóng giả làm mình, nằm trên giường. Tuy rằng sau khi giải độc, cơ thể còn suy yếu, nhưng hiện giờ hắn đã có thể đối phó với các tình huống rồi.

"Lục Minh đang ở đâu?" Phó Thần ra ngoài, hỏi Thanh Nhiễm nấp trong bóng tối.

"Tầng cao nhất. Nhưng thân phận của ngài...."

"Ngươi nhìn gương mặt của ta đi." Phó Thần nói.

Thanh Nhiễm nghe vậy, ngẩng lên nhìn tấm mặt nạ dịch dung Phó Thần vừa đổi, là gương mặt Lục Minh. Sauk hi biết Lục Minh và Hưu Hàn Học là hai phụ tá đắc lực của Phi Khanh ở Tấn quốc, Phó Thần đã sai Tiết Duệ làm. Vài năm trước, hắn đánh cắp kỹ thuật dịch dung của Kích quốc, chuẩn bị sẵn những tấm mặt nạ này để tiện tay đánh tráo. Tuy rằng vẫn có sơ hở, nhưng chỗ này sáng tối nhập nhằng, gần như không thể nhận ra.

Lúc Phó Thần lên lầu, quả nhiên bị người hầu ở hành lang tầng năm cản lại. Vừa trông thấy mặt hắn, bọn họ cúi chào, "Lục đại nhân."

Phó Thần bắt chước bộ dạng của Lục Minh, chỉ gật đầu, không nói gì.

Người hầu nhìn bóng lưng Phó Thần, hơi ngơ ngác. Rõ ràng gã vừa trông thấy Lục Minh đại nhân lên lầu, sao giờ lại ở đây?

Hai người này quan hệ giống như Thẩm Kiêu và Tưởng Thần trước kia, một văn một võ. Hưu Hàn Học là văn, Lục Minh là võ.

Điều hắn cần làm bây giờ là thôi miên Lục Minh.

Lúc này, Lục Minh còn ở trong phòng mình uống rượu mua vui. Võ tướng thường không được phe Lý hoàng coi trọng. Cách đối xử của Lý Biến Thiên như vậy cũng ảnh hưởng nhiều đến tâm lý thuộc hạ, cho nên đám võ tướng có khả năng vũ lực cao nhưng tâm tìn cũng không bình ổn như vẻ bề ngoài. Giống như Tưởng Thần và Thẩm Kiêu lúc trước, thời điểm đó hắn chẳng có thế lực gì, nếu như hai người họ tin tưởng, hợp tác thì có lẽ kết quả đã khác rồi.

Phó Thần nấp sau cột chống trên hành lang. Mọi căn phòng ở đây đều tràng ngập mùi phú quý. Trên hành lang không một bóng người.

Hắn chờ đến thời điểm quan trong nhất. Khi pháo hoa ngoài kia bắn lên không trung là lúc để ra tay.

Dưới kia, lễ đốt đuốc diễn ra dưới sự chủ trì của Thụy vương. Pháo hoa cũng là hàng nhập khẩu từ Kích quốc, được dùng trong những buổi lễ lớn. Tiếng hoan hô vang vọng đến cả lầu cao. Phó thần nấp vào góc khuất mà những tia sáng rực rỡ bên ngoài không thể chiếu tới, nhìn một đám nữ tử xinh đẹp chạy ra khỏi phòng. Từ xưa đến nay, pháo hoa nở rộ trên bầu trời vẫn luôn là cảnh tượng vô cùng lãng mạn. Nhưng ánh mắt Phso Thần chỉ dõi vào một căn phòng. Quả nhiên Lục Minh ở Kích quốc nhiều năm, đã chẳng còn hứng thú gì với những thứ này nữa.

Gã ở một mình trong căn phòng. Trong tiếng phóa đùng đoàng trên không, Phó Thần nhẹ nhàng tiến vào gian phòng. Âm thanh ồn ào át đi tiếng chân hắn, khiến người kia không nhận ra sự tồn tại.

Tới lúc cánh cửa khép lại, Lục Minh mới bắt ngờ cảnh giác. Gã vừa ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy một khuôn mặt giống mình y hệt.

Lục Minh: !

Phi Khanh với Hưu Hàn Học còn ở đây, gã không ngờ ngay trong Viêm Trung Các mà lại có kẻ dám mang ý đồ xấu. Đúng là không tưởng tượng nổi. Nhưng giờ cũng phải lúc suy nghĩ chuyện đó. Rượu ngon gái đẹp không đủ làm gã say hoàn toàn. Gã bật dậy khỏi bàn, định xông về phía Phó Thần.

Lúc này thì chẳng có gì để nói, gã việc gì phải nhiều lời tra hỏi đối phương là ai. Trước tiên cứ bắt người lại rồi mới thẩm vấn. Đánh giặc kỵ nhất là lãng phí thời gian.

Phó Thần vừa bước vào cửa đã cúi đầu, đôi đồng tử chậm rãi biến đổi. Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, kẻ này cũng không phải loại người dễ đối phó.

Lúc Lục Minh chỉ còn tíc tắc là chạm đến, hắn ngẩng đầu lên, nụ cười nơi khóe miệng chưa hề biến mất.

Lục Minh sững sờ, sau đó lại bị cặp mắt không giống con người kia hút lấy, như thể bị một thứ sức mạnh khó cưỡng cuốn vào. Cảm giác nguy hiểm lan tràn. Gã muốn nhắm mắt lại nhưng không làm được. Đầu đau như bị búa tạ nện từng nhát, choáng váng sắp ngất.

Phó Thần lúc này cũng đau chẳng kém. Mỗi lần phải thôi miên một người có ý chí mạnh, sự khổ sở hắn phải chịu cũng không khác gì đối phương. Đặc biệt là còn có thể thất bại, giống như với Lý hoàng. Hắn phải dùng hết sức tập trung, khống chế Lục Minh hoàn toàn.

Lúc Tiết Duệ tỉnh lại, y phát hiện toàn thân không có chỗ nào không ê ẩm đau. Y khẽ cử động nhưng cả người chẳng còn sức, bốn phía im lặng như tờ.

Lúc trước y chọn đi chọn lại mấy người đều không được, cuối cùng, Phó Thần mỉm cười bắt y múa mở màn. Trong lòng y gào thét không thôi, rõ ràng Phó Thần mới là người thích hợp nhất mà. Tuy biết chủ tử mình hay giả trang thành người xấu xí, nhưng trên thực tế thì tuấn mỹ cực kỳ, khiến cho bao người không cầm lòng nổi.

Đương nhiên y không dám từ chối. Nguyên nhân rất đơn giản, năm năm trước gặp gỡ ở khanh viện, y đã hình thành phản xạ vô điều kiện : dù hiện tại hai người có địa vị, năng lực ra sao, cảm giác sợ hãi với Phó Thần vẫn chưa từng thay đổi. Ấn tượng lúc ấy đã khắc quá sâu.

Phó thần yêu cầu Tiết Duệ tự mình dụ địch, y cũng cũng phải chứng minh cho Phó Thần thấy. Tuy rằng nước đến chân mới nhảy, nhưng với khả năng của Tiết Duệ, học một vài điệu múa trong mấy canh giờ cũng không khó. Chỉ một lúc sau, y đã bắt đầu hình dung được phải làm thế nào. Chuyện này bị Thanh Nhiễm lôi ra làm trò cười suốt ngày, hô vang chủ tử cao minh.

Nếu y nhảy múa đủ đẹp thì đối phương chắc chắn sẽ ra tay.

Cho nên khi y ra đến hậu đài, biết rõ có người sẽ động chân động tay nhưng vẫn để mặc chúng đáng mình hôn mê bất tỉnh.

Y không có được khả năng giả vờ thành thạo như Phó Thần, mà loại người tinh khôn như Hưu Hàn Học thì chỉ cần nhìn sơ qua là biết y ngất thật hay giả.

Theo Phó thần kể, gã có khả năng sẽ lặp lại những gì Lý Diệp Tổ từng làm. Hắn từng nghe từ Lý hoàng nhiều thông tin, trước kia là Thẩm Kiêu, giờ là Hưu Hàn Học. Phó Thần cực kỳ sửng sốt, không ngờ Lý Biến Thiên lại giao những người đó cho Lý Diệp Tổ. Hắn thực sự rất hào phóng với ca ca của mình.

Năm năm trước, liệu có phải Lý Biến Thiên cũng từng nghĩ tới việc tặng mình cho Lý Diệp Tổ hay không? May sao Lý Diệp Tổ ngứa mắt hắn.

"Tỉnh rồi à?" Hưu Hàn Học mỉm cười, nhìn Tiết Duệ bị treo lên cao. Hai tay Tiết Duệ đều bị cột lại, buộc trên trần nhà. Đây là tầng cao nhất cho nên mái đỉnh càng cao, đồng thời cũng là căn phòng được thiết kế cho kẻ có ham mê hành hạ.

Đó mới là lý do tầng sáu và tầng bảy không thể tiến vào dễ dàng. Sao có thể để cho người khác biết những kẻ địa vị cao quý trong nước lại có thứ sở thích bại hoại như vậy.

Tiết Duệ mở mắt, kinh hãi nhìn Hưu Hàn Học quần áo chỉnh tề, còn bản thân y thì bị treo lơ lửng, bên dưới là chiếc thùng gỗ chỉ đủ chứa một người. Gian phòng này rất cao, y bị treo lơ lửng như vậy, hẳn là cách xa những nơi khác của Viêm Trung Các, vừa im lặng vừa tối tăm. Căn phòng như thể nhuốm màu máu, chỗ hơi hồng, chỗ đỏ thẫm, chỗ thâm đen, đều là những dấu vết chồng chất lên mà thành. Nơi này chẳng biết đã có bao nhiêu người chết oan uổng rồi.

Những vết máu dày đặc khiến người ta ghê tởm.

Hưu Hàn Học lại rất thích nhìn nhưng người tới lần đầu lộ ra vẻ mặt như thế. Thấy vậy, gã càng hưng phấn. Gã cũng từng là loại người này, bị Lý Diệp Tổ dùng đủ mọi biện pháp tra tấn. Nam nhân kia không có nhân tính, đùa bỡn bọn họ như lũ súc sinh, cho nên gã chỉ thích bắt những nam nhân cường tráng, hấp dẫn. Mỗi lúc như thế, gã có cảm giác như đang tra tấn lại Lý Diệp Tổ.

Gã còn chưa sai người nhét vải vào miệng người này, thế mà đối phương đã rất ngoan ngoãn.

Quen nghe những tiếng kêu gào rồi, giờ Hưu Hàn Học lại phát hiện ra, biết nghe lời vậy cũng rất hay.

"Đừng sợ, sẽ giải thoát cho ngươi ngay thôi." Hưu Hàn Học nói thế, Tiết Duệ lại càng run rẩy hơn.

Gã cười ha hả, chậm rãi cầm một vài thứ dụng cụ cổ xưa trên bàn. Đủ mọi chủng loại, cái nào cũng khiến người ta tê dại da đầu.

Tiết Duệ bị treo trên kia đều thấy rõ, mỗi lần gã ngắm nghía dụng cụ, tim y lại đập thình thình. Chủ tử, dù ta hâm mộ tài năng thiên phú của ngài, nhưng ngài cũng không thể bỏ mặc ta thế này được. Tình hình này, nếu ngài còn không tới là ta không còn mạng để về gặp ngài đâu.

Tiết Duệ nhận ra dây thừng trói mình được chế tạp đặc biệt, không thể thoát ra, cũng không thể tránh né, có võ công cũng vô ích.

Dù đầu óc y có thông minh đến mấy cũng chẳng thể tự cứu mình trong tình cảnh này.

Lúc này, Hưu Hàn Học đã trong trạng thái bừng bừng hưng phấn, toàn thân run lên vì kích động. Lúc nhìn thấy chiếc phi tiêu, ánh mắt chợt sáng lấp lóe khó hiểu. Gã nhớ lúc nãy đã đưa mũi tiêu tẩm độc cho Phi Khanh để nhờ y điều tra kẻ phóng tiêu ám hại Lý Ngộ là ai.

Nghĩ tới động tác của Lý Ngộ khi tránh phi tiêu, vừa lưu loát vừa đẹp đẽ, không hổ là cao thủ do đích thân chủ công dạy bảo.

Gã quay đầu nói với Tiết Duệ đang bị treo trên cao. "Ta chợt cảm thấy phi tiêu cũng rất thú vị, hôm nay chúng ta thử chơi đùa một chút xem sao."

Tiết Duệ trợn mắt nhìn Hưu Hàn Học bước đến, cầm phi tiêu phóng thẳng vào y. Vừa như cố ý, lại vừa giống vô tình, có mũi xẹt qua người y, có mũi lại đâm vào da thịt. Y kêu lên, đau quá, cái tên biến thái này ! Chẳng trách sao mà chủ tử vừa về đến Tấn quốc đã muốn trừ hại cho dân. Loại người như thế tốt nhất là giết tận gốc, đừng có chừa lại cặn.

Y mặc quần áo mỏng tang, bị đâm trúng, đương nhiên là máu chảy đầm đìa. Giờ thân phận y chỉ ngang một cái bia bằng thịt.

Những vết đâm càng lúc càng nhiều, Tiết Duệ cũng mất máu, trước mắt tối sầm. Công tử, ngài mà không đến thì không còn cơ hội nhìn thấy Tiết Duệ nữa đâu.

Bản công tử dù gì đi chăng nữa cũng từng là con nhà tể tướng, muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Dù sau này cha già cáo lão hồi hương, y cũng cơm áo vô ưu. Đến giờ còn chưa cưới được vợ, chẳng lẽ phải bỏ mạng khi còn đang thanh niên trai tráng hay sao?

Tiết Duệ cắn chặt hàm răng, không chịu kêu thành tiếng. Y nhất định phải giữ cho bản thân tỉnh táo, không ngừng nghĩ đến đủ thứ chuyện linh tinh để phân tán sức tập trung.

Máu của y chảy xuống, tích dưới thùng gỗ bên dưới. Giờ y rốt cuộc đã hiểu thùng gỗ này dùng để làm gì. Tin tình báo nói Hưu Hàn Học thích uống máu nam nhân, dù vẻ ngoài hào hoa phong nhã nhưng tâm địa đen tối.

Vết thương trên người Tiết Duệ càng nhiều, Hưu Hàn Học lại càng hưng phấn. Gã nhìn máu tươi chảy ròng ròng trên da thịt trắng như tuyết kia, tí tách rơi xuống thùng gỗ.

Lúc gã chuẩn bị nhảy vào thùng gỗ đó, uống chỗ máu tươi nóng hổi mới ra lò lia, bỗng cảm thấy có gì khác thường. Chưa kịp quay đầu lại, một vật cứng rắn lạnh lẽo đã đặt lên cổ, "Ngươi là ai? Vào đây bằng cách nào?"

Sức đối phương cực mạnh, Hưu Hàn Học chỉ là thư sinh yếu ớt, không đáng làm đối thủ.

Chưa nói xong, một cơn đau đã nhói lên.

Cái chết tìm đến chỉ trong chớp mắt như vậy, thật sự dễ dàng quá mức tưởng tượng. Người sau lưng gã vốn không có ý định trò chuyện.

Gã không ngừng nhớ về bản thân mình hồi nhỏ, bảy tuổi biết làm thơ, là tài tử nổi tiếng xa gần, do đó bị Lý Diệp Tổ cướp về, chịu bao nhiêu nhục nhã. Gã gặp được Lý hoàng, một người có hùng tài đại lược. Gã quyết tâm phấn đấu vì người này, nhưng có nhiều kẻ còn thông minh hơn gã, phù hợp hơn gã, đó chính là Thẩm Kiêu. Huynh đệ Thẩm gia như một ngọn núi trên đầu gã, gã không cam lòng, gã căm phẫn. Rõ ràng gã không thua kém Thẩm Kiêu, vì sao Thẩm Kiêu lại nhận được hết thảy sự chú ý.

Cuối cùng Thẩm Kiêu cũng chết. Những người khác căm hận Thất Sát, chỉ có gã thầm biết ơn. Thẩm Kiêu chết rồi, cuối cùng cũng chết rồi. Giờ cơ hội của gã đã tới, không bao lâu nữa gã sẽ được đưa tới chỗ Phi Khanh.

Năm nă nay, nếu không có gã, Phi Khanh chắc chắn thân cô thế cô.

Gã cho là Lý hoàng đã nhận ra giá trị của gã rồi thì sẽ không đưa thêm người tới nữa, chẳng ngờ hắn vẫn cử người đến, thậm chí còn là Lý Ngộ được sủng hạnh mấy năm nay. Một người còn trẻ tuổi hơn gã, được tín nhiệm hơn gã, được ban cho quốc họ, thậm chí nghe nói còn lợi hại hơn Thẩm Kiêu. Mà điều đáng căm hận nhất chính là Lý Diệp Tổ chẳng hề động vào hắn. Dựa vào cái gì chứ? Đều là nam nhân, Lý Ngộ cũng chỉ mới đến được năm năm, vì sao lại có được tất cả?

Bệ hạ, mắt ngài mù rồi sao.

Hưu Hàn Học không cam lòng. Gã đương nhiên không muốn chết như vậy.

Gã nhất định phải thấy được khuôn mặt đối phương. Lúc Phó Thần cắt một dao vào cổ gã, cũng không thừa thắng xông lên. Hưu Hàn Học quay đầu lại, hắn cũng đứng yên cho đối phương nhìn.

Hưu Hàn Học vạn lần không ngờ rằng người đứng sau lưng gã chính là đồng sự bấy lâu, Lục Minh.

Sao có thể thế được? Vì cái gì?

"Ặc ặc..." Gã muốn nói gì đó nhưng không thể thốt ra, trong cổ họng chỉ còn tiếng bọt máu lục bục.

Nhát dao này của Phó Thần hoàn toàn có chủ ý, sâu hơn chút nữa thì chết hẳn, nông hơn chút nữa thì đối phương lại có sức phản kích. Phải cắt vừa đúng như thế mới để cho gã một chút hơi tàn.

Hắn đương nhiên không phải vừa đến đây đã xông vào. Hắn chờ ngoài cửa phòng hồi lâu, nếu vào quá sớm thì có thể bị Hưu Hàn Học phát hiện ra, cho nên phải đợi. Đợi đến khi đối phương hưng phấn cực điểm thì mới đến gần, thế mới đảm bảo thành công. Chỉ điều lại làm khổ Tiết Duệ.

Thanh Nhiễm giả trang thành một thuộc hạ của Lục Minh, đoạt được thanh phi đao đặc chế của Lục Minh để cắt đứt dây thừng. Tiết Duệ bị cắm phi tiêu đầy người như con nhím, kêu la ầm ỹ. Tanh Nhiễm dùng lực nhảy lên thành thùng gỗ, đỡ được Tiết Duệ, hai người cùng ngã lăn xuống đất.

Tiết Duệ không ngờ năm năm theo đuổi người đẹp, lần đầu nhận được đền đáp là trong hoàn cảnh này. Chủ tử, chủ tử, ngài xem đi, mỹ nhân đến cứu anh hùng. Mau quay sang đây, Tiểu Nhiễm đang ôm lấy ta nè ! Mau đi báo cho Túc Ngọc, đồ đệ của y đã là hoa có chậu rồi!

Nhưng mà lúc này Phó Thần hoàn toàn chẳng thèm để ý đến Tiết Duệ, hắn còn đang nhìn Hưu Hàn Học ngã sụp xuống đất.

Hưu Hàn Học nhận ra người cứu vũ nam kia là thủ hạ của Lục Minh, đã đoán được người nào muốn giết mình.

Lục Minh, hóa ra ngươi che giấu nhiều năm như vậy ! Ngươi lừa ta thật khổ sở !

Phó Thần ba người rất nhanh rời đi tại chỗ, này trong phòng chỉ còn lại có còn thở gấp khẩu khí Hưu Hàn Học.

Ba người Phó Thần mau chóng rời đi, chỉ còn lại một mình Hưu Hàn Học đang thoi thóp.

Ngay lúc đó, Lục Minh thật đi đến, vẻ mặt chẳng có vẻ gì khác thường.

Nhưng gã giống như không nhìn thấy Hưu Hàn Học đang cố dùng máu của mình viết chữ Minh trên mặt đất, định đi tới, đâm Hưu Hàn Học một nhát cuối cùng. Hưu Hàn Học đang nằm im lìm, bất chợt phát ra sức lực cuối cùng trong sinh mệnh, cắm một mũi tiêu vào cổ Lực Minh.

Lục Minh kêu một tiếng, hai người lập tức đối chiến với nhau. Hưu Hàn Học vốn đã yếu hơn, lại còn bị thương gần chết, chẳng bao lâu đã thất bại, bị Lục Minh xách khỏi mặt đất.

Hưu Hàn Học cảm thấy có điềm chẳng lành, tựa như thần chết đang đến gần từng bước, "Ngươi....định làm...gì? Mau dừng lại, Lục Minh !!"

Hai người đã đi tới ban công tầng bảy của Viêm Trung Các. Ngoài kia, pháo hoa vẫn nổ tưng bừng, cực kỳ náo nhiệt. Thiệu Hoa Trì cũng đang cùng dân chúng cũng múa điệu Tây Bắc bên dưới,

Ầm.

Có hai người bỗng rơi khỏi lầu bảy của Viêm Trung các, ngã xuống đất, đầu vỡ toang.

Không khí vui tươi tràn ngập khắp nơi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự kinh hoàng. Thiệu Hoa Trì là người đầu tiên trông thấy hai kẻ rơi xuống, không ngờ lại là tay trái tay phải của Phi Khanh. Hơn nữa cũng là người có chức quan trong kinh thành, rất được phụ hoàng coi trọng. Y vẫn luôn tìm kiếm sơ hở của bọn họ, sao cả hai lại bỗng nhiên cùng chết ở đây?

Nhất là Hưu Hàn Học, kẻ này hãm hại không ít bách tính Tây Bắc. Nhiều nhà có con trai lớn bỗng nhiên lại mất tích khó hiểu, có người tìm được xác, người lại không. Gã nằm trong danh sách những đối tượng cần trừ bỏ của Thiệu Hoa Trì, nhưng xui xẻo là chẳng có chứng cớ trong tay. Đây là một vụ án lớn, theo lý thì phải giao cho tri châu phụ trách, nhưng mà giờ thì.....

Trong đầu Thiệu Hoa Trì hiện lên không ít ý tưởng, cuối cùng y bình tĩnh bảo những người xung quanh lưu ra, những kẻ không phận sự không được lại gần, còn tự mình trấn an dân chúng, phái thuộc hạ đi thông báo cho quốc sư Phi Khanh.

Phân phó xong xuôi mọi việc, y lại sai Tiểu Mục đưa tỷ muội Phó gia tới nơi an toàn, rồi nhanh như gió bước vào Viêm Trung Các.

Nếu, nếu như là hắn.....

Không, nhất định là hắn ! Chỉ cần người đó muốn thì có thể quấy đảo cả phong vân. Hắn muốn xử lý Phi Khanh đây mà. Phó Thần, quả nhiên mấy năm nay ngươi chưa hề thay đổi, vẫn là kẻ xuất chúng phi thường.

Y hỏi mật thám của mình, "Người đâu?"

Mật thám khẽ liếc mắt chỉ đường, Thiệu Hoa Trì nhìn thấy Phi Khanh đã đi vào căn phòng mà Phó Thần ở lúc trước, tim đập thình thịch.

Truyện Chữ Hay