Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

chương 109

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lùm cây này tương đối cao, Phó Thần lại mặc áo sẫm màu nên trong bóng tối mờ mịt, khá khó phân biệt với màu sắc lá cây. Ngày từ lúc quyết định chạy đến đây, hắn đã tính đến điều này, cân nhắc phương pháp ẩn thân hiệu quả, cũng không hề xem thường những kẻ sống ở đó. Hắn di chuyển một chút, cố gắng thu nhỏ bản thân để không bị đối phương phát hiện ra, đồng thời cũng quan sát thật kỹ để có thể tìm cơ hội phản công khi cần thiết. Hắn cẩn thận nghe ngóng từng âm thanh xung quanh, xác định xem những kẻ kia có thể đuổi đến hay không. Đám người dẫn theo chó săn tạm thời chưa tới được đây. Có lẽ bọn họ đều an tâm rằng, hắn sẽ chẳng ngu gì chạy về phía này để chui đầu vào rọ, cho nên đi tìm ở các nơi khác. Đây là căn cứ có thôn này, chỉ cần bị phát hiện, kết cục của hắn cũng không khá hơi người bị treo đằng kia.

Gã đàn ông say xỉn kia vóc dáng không cao, vừa đi vừa lảo đảo, trên mặt có vết sẹo, râu ria xồm xoàm, miệng mơ hồ lẩm bẩm không biết can than vãn gì. Gã cầm một bình rượu trong tay, đi vài bước đã đến được gần chỗ Phó Thần nấp. Gã nốc một ngụm rượu, phun đầy lên lên đám cây gần đó. Quan sát một hồi, thấy không có gì khác thường, gã nghiêng đầu khó hiểu. Lúc này, Phó Thần đã co người lại bé nhất có thể, nhưng gã say không định bỏ qua. Gã lảo đảo đi tới một góc tường vắng vẻ, lúc quay lại thì cầm theo một cái bồ cào. Trên đường đi, gã vẫn chào hỏi những người vẽ máu hoặc mực màu sặc sỡ lên mặt khác. Phó Thần không nhúc nhích, im lặng nhìn qua khe hở. Cơn ớn lạnh trong lòng càng dâng cuồn cuộn, hắn biết gã say này không buông tha cho mình rồi. Nếu gã dùng cái bồ cào kia cào vài cái thì đám cây này chẳng chống đỡ cho hắn được mấy cú, chắc chắn sẽ bị lộ.

Hắn lặng lẽ chuyển động, xác định tay chân không bị tê, vẫn còn sức chiến đấu, mới lần tìm một càng cây kích cỡ phù hợp, nắm chặt lấy, giữ tư thế ngồi xổm, chờ đối phương đến gần.

Gã say kia đứng trước bụi cây, còn chưa kịp giơ cái bồ cào lên, bỗng nhiên cảm thấy chân mình như bị cái gì đó đánh trúng, không quá đau nhưng tên rần, giống như bị điểm huyệt vậy. Chuyện xảy ra trong chớp mắt, gã say kia đã bị rượu làm cho mụ mị cả đầu óc, phản ứng chậm chạp, chỉ kịp kêu một tiếng "Ai" đã ngã xuống, thân thể gục vào trong lùm cây. Động tác đó giống như quá say mà ngã lăn ra. Đám thôn dân ở cách đó không xa trông thấy thế, đề ác ý cười nhạo, "Nhìn bộ dạng ngu xuẩn của Bát Tra kìa."

"Ha ha ha ha ha, thằng ngu này, ai bảo hắn uống nhiều như vậy ! Cho say chết đi!"

"Nào, lợn Bát Tra kia, đứng lên mau!"

Động tĩnh ở nơi này khiến những người dân làng đang vui vẻ liên hoan đều chú ý, nhưng vì kẻ gọi là Bát Tra này ngã xuống rất đúng lúc, khiến ai nấy đều tưởng hắn quá say, cho nên không nghi ngờ gì, chỉ nhìn hắn, cười nhạo không ngừng.

Từ điểm này, có thể biết, người trong thôn cũng nói tiếng Tấn quốc. Ngoài ra còn có những thứ như rượu, chứng tỏ bọn họ không phải kẻ man di mọi rợ, sống cách biết trong núi sâu như Phó Thần tưởng, mà có tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Nhưng lúc gã kia ngã xuống, Phó Thần đã nhanh tay nhét cành cây vào, chèn ngang miệng gã, khiến gã không thể khép miệng, cũng không sao nói chuyện được.

Bát Tra ngã xuống ngay bụi cây chỗ Phó Thần nấp, đương nhiên chỉ cần quay mặt một cái là thấy Phó Thần trốn bên trong. Mắt gã trừng lớn như chuông đồng, muốn gọi người tới, nhưng miệng chỉ phát ra mấy từ tượng thanh.

"Ô....ô ô a a..." Gã say Bát Tra chắc là định nói gì đó, nhưng chẳng nói được chữ nào nên hồn, chắc là say đến mụ đầu rồi.

Ngay lúc đó, có một tên nhóc trông có vẻ trẻ hơn Bát Tra rất nhiều tuổi, cười lớn tiếng nhất trong đám người, có vẻ như thường ngày tính tình không hợp với Bát Tra. Gã thấy Bát Tra ngã lăn ra, liền nâng chân đạp một cú, khiến cho Bát Tra ngã hẳn vào bên trong.

Tiếng cười càng lớn, đám người giải tán, vui vẻ uống rượu tám chuyện.

Bát Tra ngã va cằm xuống mặt đất, nhánh cây chèn ngang trong miệng cũng vì va chạm mà gãy đôi.

Gã vung tay lên, đang định chống lên mặt đất để lấy lại thăng bằng, miệng hét ầm ĩ, "Đây....Oa...." Ở đây có người, các ngươi mau tới!

Nhưng gã không có cơ hội nói hết câu đó, bởi chưa đợi gã lấy được thăng bằng, đã bị Phó Nhần nhét cho vài nắm đất vào miệng, thậm chí còn nuốt xuống bụng một ít. Mắt Bát Tra giàn giụa nước, trông rõ khổ sở. Phó Thần không hề khách khí, vung tay đánh ngất gã. Bát Tra không kêu được tiếng nào, trợn trắng mắt, sau một loạt động tác của Phó Thần, gã đã chẳng còn biết trời trăng gì nữa.

Vừa nãy Bát Tra kêu oa một tiếng, nhổ nhánh cây trong miệng ra, nghe như tiếng nôn mửa.

Giống hệ bộ dạng của kẻ uống say bí tỉ, Phó Thần tin rằng không có ai nghi ngờ.

Phó Thần kéo Bát Tra xuống bên cạnh mình, cẩn thận nghe tiếng dân làng nói chuyện.

"Ha ha, thằng đầu heo Bát Tra."

"Tửu lượng như vậy mà còn định tụ họp với chúng ta, xem đi, uống bao nhiêu đều nôn ra hết rồi, quá vô dụng!"

Những người đãng giễu cợt này có lẽ cho rằng Bát Tra nôn đến mệt, đành trốn vào bụi cây, cho nên không có ai tới xem.

Phó Thần lấy một gói thuốc bột trong người, đưa tới trước mũi Bát Tra. Gã say kia giật giật vài cái, sau đó lại gục xuống. Có lẽ gã sẽ ngủ tới ba ngày ba đêm, trời sập cũng không tỉnh.

Phó Thần kéo người đến chỗ khuất hơn, nhanh tay cởi quần áo trên người gã. Dựa vào những quan sát ban nãy, hắn phát hiện ra lúc những người dân làng này uống rượu liên hoan, họ đều mặc áo có thêu ký hiệu riêng của thôn. Màu nhuộm trên vải áo cũng không giống những thứ vải bên ngoài, toàn bộ đều lộ ra khí tức hoang dã. Có lẽ khi làm vậy, họ đã nghĩ tới việc dùng cách này để ngăn người ngoài trà trộn vào thôn.

Lột sạch đồ của Bát Tra rồi, hắn mới cởi quần áo sũng nước trên người mình. Áo quần ngấm nước nặng trình trịch, lại phải lẩn trốn suốt một thời gian dài, nếu không nhờ có viên dược Lý Biến Thiên cho lúc đầu thì dù ý chí hắn có mạnh đến mấy cũng chết cóng từ lâu rồi. Sau khi bỏ quần áo ướt đi rồi, hắn cố gắng chà sát thân thể cho ấm lên, mặc quần áo của Bát Tra vào, sau đó còn nhét thêm vải thừa vào trong người. Vóc người Bát Tra cường tráng hơn hắn một chút nhưng chiều cao không quá khác biệt. Hắn lấy hồ lô bên hông Bát Tra, ngoài ra còn có một tấm mặt nạ ngũ sắc thần bí, treo lên người. Ban nãy hắn phát hiện ra, mỗi người trong thôn đều có một tấm mặt nạ, hoa văn không ai giống ai, nhưng có người đeo có người không đeo.

Người không đeo chính là kẻ bôi máu lên mặt mà Phó Thần trông thấy ban nãy.

Lúc này, trời đã tối mịt. Người trong thôn đã liên hoan được một lúc lâu, hẳn là không còn cảnh giác nữa. Bây giờ là thời cơ tốt để trà trộn vào.

Hắn giấu Bát Tra đang ngủ say như chết vào lùm cây, còn dùng cành cây lá cây chất đống lên người gã. Nếu như vận may của hắn không quá tồi thì chắc trong một thời gian ngắn, không ai phát hiện ra đâu.

Chuẩn bị xong, Phó Thần mang mặt nạ cùng những món trang sức cua Bát Tra lên, bao gồm vòng cổ, vòng tay, hồ lô. Trong ánh sáng mỏng manh từ phía thôn làng, hắn nhận ra những món trang sức này đều là răng người....được xâu thành vòng.

Cảm giác buồn nôn vừa mới kìm lại, giờ đã muốn ngóc đầu lên. Phó Thần không phải chưa từng nhìn thấy người chết, cho nên không hoảng đến phát điên. Hắn chỉ là một người bình thường, mà một người bình thường thì không sao ngăn được phản ứng sinh lý.

Dồn hết sức lực tâm lý, Phó Thần cầm bình rượu của Bát Tra, bước ra ngoài.

Ngay lúc hắn định ra khỏi bụi cây thì phát hiện có điểm khác thường.

Đất đai ở đây có chút kỳ lạ.

Có lẽ thôn dân nơi này đều xem "vùng đất bảo thạch" kia là thánh địa cho nên thường xuyên tới tế bái. Có nhiều lúc, bàn chân bị dính cát "dạ quang" ở ven dòng suối, trên đường về thì dẫm lên đất ở thôn này. Cho nên mặt đất trong thôn cũng điểm những đốm sáng nhỏ lấp la lấp lánh như một dải ngân hà. Nếu không phải vừa mới chứng kiến cảnh tượng kia, có lẽ Phó Thần cũng cho rằng thôn làng này đẹp như tiên cảnh.

Những nơi khác đều là cát mịn, chỉ có quanh nơi này, bị khuất sau lùm cây, không mấy người để ý tới. Ở đó có một khối đá phát ra ánh sáng màu đỏ, xung quanh nó có rải rác năm viên nhỏ khác phát sáng màu trắng. Bởi vì mặt đất khắp nơi đều phát sáng cho nên không ai chú ý đến nơi này.

Nhưng Phó Thần lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó. Hắn ngời xuống, tìm kiếm xung quanh một chút. Đời trước, khi còn hỗ trợ cảnh sát phá án, hắn cũng dần hình thành trực giác tinh nhạy, khiến hắn nhận ra những điểm đáng ngờ mà người khác không nhận ra.

Không lâu sau, hắn đã có kết quả. Sau phiến đá này có một dòng chữ được viết bằng máu đã khô từ lâu, có thể đọc được đó là chữ "Cứu". Có người đang chờ người tới cứu.

Hắn quay đầu nhìn, thấy năm khối đá nhỏ trên mặt đất kiên kết thành một hình ngũ giác tương đối hoàng chỉnh. Nếu xem mỗi viên đá này là một điểm, kết hợp với viên đá đỏ ở giữa, tương đối giống sơ đồ Voronoi, cũng chính là hình đa giác Thiesen.

Đa giác Thiessen

Phó Thần nhớ đến toán học ở Tấn quốc. Trước kia, họ chỉ nghiên cứu được tới số học chửu chương, số pi, hình khối..... Đến thời của Tấn Thái tổ mới xuất hiện một nhà toán học đại tài, nghiệm chứng ra định lý Pitago. Nói tới kiến thức ở nước ngoài, từng có một vài cuốn tạp ký ghi chép, ở đất nước phía bên kia đại dương có một nhà toán học đưa ra khái niệm về sơ đồ Voronoi nhưng lại bị xem là dị giáo mà thiêu sống. Lúc này, phía bên kia đại dương vẫn còn rất lạc hậu so với Tấn quốc, có thể nói đại bộ phận lãnh thổ vẫn còn chưa khai hóa. Nghe nói những tài liệu về sơ đồ Voronoi đã được những thương đội khai quật được, mang về Trung Nguyên. Lúc trước Phó Thần cũng rất tò mò, nhờ đám người Túc Ngọc tìm kiếm, nhưng không có tung tích.

Phó Thần không khỏi suy nghĩ, nếu đây không phải một sự trùng hợp, mà thật sự là lời cầu cứu, vậy thì chí ít người kia cũng từng xem qua tài liệu nguyên gốc. Phải biết, cả Tấn triều có lẽ không lưu được mấy bản, cầu cứu như vậy thì xác suất thành công gần như bằng .

Nhưng cũng chính vì cẩn thận như vậy nên đám dân làng ở đây mới không hề chú ý, dễ dàng bỏ qua như vậy. Có lẽ bản thân người cầu cứu cũng không quá trông mong sẽ có người hiểu được mà đến cứu mình.

Dù là thật hay giả, bây giờ hắn còn khó mà bảo vệ bản thân. Nhìn thấy mấy viên đá tín hiệu, hắn phân tích nhanh chóng vài lần ,cuối cùng xem như chưa từng trông thấy.

Nhưng Phó Thần không chú ý tới, bởi vì hiển nhiên lúc này hắn không có thời gian rảnh rỗi mà ngẩng đầu ngắm trời xanh. Trên bầu trời đầy sao đang diễn ra một sự biết hóa vi diệu. Ngôi sao tượng trưng cho Tham Lang, vốn luôn mờ nhạt như sắp tắt, bất chợt sáng lóe lên.

Phó Thần đóng giả Bát Tra, lảo đà lảo đảo đi ra ngoài. Đúng như hắn dự đoán, trừ mấy người ban nãy giễu cợt Bát Tra còn liếc nhìn vài lần, cười vài tiếng ra, thì không có ai khác để ý, cũng không phát hiện ra hắn có gì khác Bát Tra thật. Đây gọi là điểm mù trong tư duy của con người.

Hắn chậm rãi hòa mình vào thôn làng này, mọi động tác cũng như thói quen đều phải quan sát cẩn thận, học đến đâu thực hành đến đó để không khác gì những người xung quanh. Không có ai nhận ra hắn đang hết sức dè chừng.

Hắn cũng nhảy múa quanh lửa trại vài lần, rồi lại "say rượu" nghiêng ngả, chậm rãi rời khỏi vị trí, tùy tiện chọn một chỗ ngồi ở nơi có thể chạy trốn nhanh nhất.

Phó Thần cúi gằm đầu xuống, mắt đảo quanh bốn phía, cố gắng ghi nhớ địa hình căn bản của nơi này.

Mắt hắn cũng "thuận tiện" liếc qua những thân tín của nhị hoàng tử. Có lẽ sau khi bọn họ bị bắt lên bờ, uống đầy một bụng nước sông nhiễm độc, lại bị thôn dân ép uống dược vật, cho nên hiện giờ bọn họ đều thần chí không tỉnh táo. Có người còn sùi cả bọt mép, chắc chẳng còn sống được bao lâu. Một đám người bị trói gô vào một chỗ như bầy gia xúc chờ bị giết thịt, trên mặt ngoài nỗi tuyệt vọng còn có sự kinh hoàng. Phó Thần nhìn sang thân người bị lột da kia, máu còn nhỏ giọt dưới lòng bàn chân, mặt đất quanh đó đã nhuộm thành màu đỏ.

Vậy mà hai tròng mắt của người đó vẫn đột nhiên lại chuyển động. Lúc Phó Thần liếc qua, gã cũng trợn mắt nhìn lại.

Gã còn chưa chết!

Không biết người trong thôn này học được thứ kỹ thuật này ở đâu, đạt được trình độ cao như thế, lột da sống của một người mà vẫn giữ được mạng. Phó Thần nhận ra ánh mắt người đó đầy van xin, cầu hắn cho gã được chết nhanh chóng.

Phó Thần nắm chặt đám đất dưới thân, cắn răng nhẫn nhịn cơn xúc động bùng lên trong thân thể.

Cuộc liên hoan chính thức bắt đầu. Phó Thần cũng bắt chước động tác cũng đám dân làng, cùng nhau gầm rú múa hát. Lúc này chẳng ai để ý người bên cạnh mình là ai.

Người ban nãy nhìn Phó Thần cầu cứu đã bị một gã khổng lồ lực lưỡng tóm lấy, cột vào một đoạn dây thừng, bước lên đài cao. Một đầu dây cột ngang người bị lột da, đầu kia gã khổng lồ nắm lấy, để người đó đung đưa lủng lẳng như trò nhảy bungee.

Phó Thần theo bản năng, nhắm chặt mắt lại, nhưng mọi chuyện sẽ không vì hắn nhắm mắt mà kết thúc. Một đám người gào thét, bưng một chậu than khổng lồ hừng hừng cháy đặt bên dưới đài, người thúc giục đun nước sôi, tiếng hò hét the thé vang vọng toàn bộ vùng núi sâu. Những người dân xung quanh đều tay dao tay đũa chuẩn bị ăn tối.

Gã lực lưỡng chậm rãi thả sợi dây thừng xuống. Lúc này, lửa đã bắt đầu bén lên chân người bị lột da kia. Gã còn chưa chết, phải chịu đựng nỗi đau tê tâm liệt phế khi bị nướng chín từ từ.

Cảnh tiếp theo sau đó, Phó Thần không có ý định xem nữa. Dù kỹ năng diễn của hắn có xuất sắc đến đâu cũng không thể chịu đựng nổi. Cả người hắn phát run, không biết do phẫn nộ hay kìm nén xúc động. Hắn sợ nếu mình còn ở lại đây thì sẽ làm ra phản ứng nào đó khác thường. Những thân tín của Thiệu Hoa Dương này đều là kẻ địch, mới ban nãy còn đuổi giết hắn. Nhưng dù có truy sát thế nào cũng sẽ giữ tôn nghiêm cơ bản của loài người, chứ không hành xử như bọn súc sinh.

Hắn rốt cuộc đã biết vì sao khi toàn bộ Tây Bắc rơi vào cảnh khan hiếm lương thực mà những người này đều có vẻ khỏe mạnh như thế. Thức ăn luôn luôn dư thừa, ngay cả chó mèo cũng được nuôi béo mập.

Hắn cũng biết vì sao ngôi làng lúc trước hắn dừng chân lại không ưa người ngoài đến thế, thậm chí còn thúc giục bọn họ nhanh chóng lên đường. Thái độ đó không chỉ là sợ cường đạo, mà còn là vì bảo vệ bọn họ. Dáng vẻ muốn nói lại thôi của người chủ nhà khi ấy rất giống như ngầm ám chỉ điều gì.

Tiếc thay những người dân có lòng lương thiện, không bị đồng hóa ấy, đã bị Thiệu Hoa Dương giết sạch.

Lúc tất cả mọi người ùa lên chuẩn bị khai tiệc, gã khổng lồ trên đài bỗng nhiên nhìn thẳng về phía Phó Thần/

Bởi Phó Thần không hề động đậy, quá nổi bật giữa cả đám người đang nhao nhao ăn mừng. Phó Thần định giả say cho qua chuyện, nhưng đúng lúc này, có tiếng người phía xa cùng ánh đuốc sáng rực đang lại gần, lưng Phó Thần lạnh toát. Hắn không nghĩ ngợi gì, vắt chân lên cổ mà chạy.

Người trên đài kia đang định mở miệng nói gì đó với Phó Thần thì loáng một cái đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa, nhanh thật .... Không hiểu Bát Tra làm cái trò gì, tự nhiên lại bỏ chạy. Đúng lúc này, những người dân làng đi bắt "kẻ ngoại lai" đã quay về. Bọn họ ôm xác hai con chó săn đã chết. Trưởng thôn đi đầu, nói với gã lực lưỡng, "Có người ngoài lẫn vào bên trong chúng ta ! Mọi người mau tháo mặt nạ, tiến hành kiểm tra!"

Bọn họ còn lôi được Bát Tra đang bất tỉnh ra khỏi bụi cây. Người gã trần truồng, quần áo đều bị lột sạch. Bọn họ lần theo lộ trình di chuyển của con chó đực, thấy nó đã chết, liền tìm kiếm xung quang, do đó mới phát hiện ra Bát Tra bị giấu trong bụi rậm. Như vậy có thể khẳng định, có kẻ đang giả mạo gã.

Gã lực lưỡng trên đài trông thấy Bát Tra, hai mắt trợn trừng đầy kinh ngạc.

Gã nhìn về hướng ban nãy "Bát Tra" chạy trốn, biết mình đã bị lừa. Bảo sao người kia mới nghe tiếng xôn xao đã bỏ chạy, hắn đã ý thức được mình sắp bị bắt. "Mau lên mau lên ! Có người lại vào thôn, hắn đang mặc quần áo, mang mặt nạ của Bát Tra!"

Gió lạnh lùa qua lỗ tai cùng tóc Phó Thần, lấp đầy cả khoang miệng hắn. Hắn chỉ biết cắm đầu chạy.

Một lát sau, toàn bộ hiện trạng của thôn làng hiện ra trước mắt hắn. Lúc này hắn mới nhận thấy, điểm kỳ quái nhất của nơi đây chính là, không có "thôn làng" nào cả.

Trừ lúc ban nãy hắn đi qua cửa thôn, có một đám lửa trại, còn khi thật sự chạy sâu vào bên trong thì hóa ra ở đây không có nhà cửa gì hết. Toàn bộ nhà ở đều không xây trên mặt đất, khắp nơi chỉ có cây cối mà thôi. Nền đất có vài cái hố vuông vức, quá lớn so với một cái hố thông thường, chắc hẳn do kẻ khác đào lên.

Nói đơn giản thì quần thể kiến trúc nơi này khiến người ta nghẹn họng không thốt nên lời, gọi là : Hầm viện giếng trời ! Cũng chính là thôn làng chỉ có cây không có nhà, nghe tiếng mà không thấy người trong truyền thuyết. Bởi vì nơi đây mùa hè nóng bức mùa đông lạnh giác, rất khó sinh tồn. Nếu đào hầm, xây nhà ở dưới lòng đất, bốn căn nhà nối nhau tạo thành tứ hợp viện, như vậy sẽ được sống trong cảnh đông ấm hè mát. Loại kiến trúc này còn được gọi là khanh viện. Thông thường, loại khanh viện này người ta phải đào xới mấy đời mới xây dựng được một khu tổ hợp to lớn, hoàn chỉnh. Nếu ở thời hiện đại thì chính là kỳ quan đáng chiêm ngưỡng.

Là kiểu kiến trúc như này đây:

Nhưng hiện giờ Phó Thần không có thời gian mà ca ngợi công trình xây dựng. Có muốn thưởng thức kỳ quan thì trước tiên phải giữ được cái mạng đã. Hắn quan sát những khanh viện gần đó, chiều dài chiều trọng không quá khác nhau, khoảng chừng mười mét, chiều sâu mét. Nếu nhảy xuống mà không cẩn thận thì gãy chân như chơi. Hắn không có cách nào đi xuống theo theo tập tục của nơi này, tốn quá nhiều thời gian. Từ phía xa đã văng vẳng tiếng la rống cùng ánh đuốc sang bừng. Phó Thần không dám do dự, chọn một tư thế tốt nhất để không bị thương, nhảy xuống.

Kết cấu của khanh viện này hóa ra lại hết sức quy củ, có gian chính, gian phụ. Mỗi khanh viện đều nói liền với nhau. Bên trong hầm động, bốn phương thông suốt, bảy khúc gập mười tám khúc quanh, cực kỳ dễ lạc đường. Dù có là Phó Thần cũng không dám chắc mình có thể thoải mái đi lại trong này.

Các hầm động đều hướng tới một đều dẫn hướng tới một toàn viện trạch, vừa giữ cho mình được không gian riêng tư, vừa có thể canh nhà cho nhau, thiết kế hết sức hợp lý. Để tránh chạy vào ngõ cụt, ban nãy Phó Thần đã quan sát thật kỹ ở trên mắt đất, tính toán đường đi cẩn thận để không đi lạc một cách oan uổng.

Tiếng hô hoán càng lúc càng gần, đám thôn dân sắp đuổi tới nơi. So với một người vừa chạy vừa dò đường thì những dân làng đã sống ở đây cả đời đương nhiên là quen thuộc hơn, bảo bọn họ tìm người trong chính sân nhà họ là chuyện quá sức dễ dàng, thậm chí còn có thể hợp tác vây trên đánh dưới.

"Hắn ở trong này!"

Phó Thần mới ra khỏi một hầm đọng đã nghe thất tiếng người hò vang. Bên trên có người, chắc hắn bọn họ đã xác định được phương hướng của hắn, nhờ những người dân ở bên dưới đuổi bắt hộ.

Chết thật!

Người bên trên chuẩn bị đi xuống, mà tiếng dân làng đuổi theo phía sau cũng đã sát nút rồi.

Phó Thần lại một lần nữa lục lọi bản đồ địa hình nơi này trong đầu, chạy tới một khe nhỏ mà chỉ nghiên người mới lách qua được. Đây vốn là đường thoát nước vào những ngày mưa lớn hoặc tuyết rơi, không phải lối cho người đi. Có lẽ không ai nghĩ rằng Phó Thần lại chọn đường này để thoát thân.

Người cầm đầu kêu to, tập hợp được một đám dân làng nữa, chiếu đuốc tìm khắp nơi mà không thấy người.

"Người đâu!"

"Không phải ngươi nói hắn ở đây sao?"

"Quái lạ, rõ ràng ban nãy thấy có người ở chỗ này! Ta thật sự đã thấy hắn mà!"

"Không thể để hắn trốn được, mau chia người ra tìm !"

Ngoài tiếng hô hoán của những thôn dân kia, nếu căng tai ra, Phó Thần còn nghe được cả tiếng chó gầm rú. Trong cái rủi lại có cái may. Nếu bọn họ dẫn theo chó thì dù Phó Thần có trốn đến đâu đi chăng nữa cũng vô dụng. Hắn đang nấp trong khe hẹp, dáng người tương đối gầy, vóc dáng chưa

trưởng thành hẳn nên mới chui được lối này.

Vừa mới ra khỏi đường thoát nước, hắn đã nghe thấy tiếng chân người chạy đến.

Phó Thần nhìn quanh, thấy một miệng giếng nằm cách đó không xa.

Giếng !

Đó là một cái giếng cạn, Phó Thần thậm chí còn ngửi thấy mùi tanh hôi nồng nặc bốc ra từ bên trong.

Nhưng giờ hắn không có quyền lựa chọn nữa. Hắn kéo sợ dây thừng đựng gàu múc nước lên thành giếng, kiểm tra một chút. Dựa vào độ bền của dây này thì cũng có thể chịu được trọng lượng của hắn. Tính toán một chút, dây này có thể chống đỡ cho hắn chừng năm phút đồng hồ mới đứt. Chỉ cần hắn trèo lên trước lúc đó là được.

Năm phút chắc là đủ rồi.....Chỉ cần vận may đừng quay lưng với hắn.

Nhưng mà nghĩ tới việc Bát Tra bị tìm thấy lúc nãy, Phó Thần lại cảm giác vận may của hắn hôm nay không tốt chút nào. Hắn đã giấu kỹ đến như vậy, trừ phi Bát Tra tự tỉnh lại, còn không đáng lẽ phải rất khó phát hiện ra mới đúng.

Hắn ngồi trên thành giếng, xác định chiều dài của dây thừng, sau đó chậm rãi đu dây thừng tụt xuống.

Hắn dựa lưng vào vách giếng, hai chân chống lên thành giếng, nhích từng chút một.

Cho tới khi cả thân người chìm trong bóng tối mới trụ vững hai chân, ổn định thân thể.

Trong này có gì vậy?

Hắn nheo mắt, từ từ thích nghi với bóng tối. Khi có thể nhìn thấy cảnh vật lờ mờ xug quanh, hắn phát hiện ra dưới này khá rộng, hơn nữa, còn có người!

Đúng ra là một đám khung xương cùng đầu lâu khô đét, chẳng biết đã ở đây bao nhiêu năm, xếp thành đống cao ngất. Không biết bao nhiêu người chết mới chồng chất thế này.

Nắm chặt dây thừng, Phó Thần cắn răng chịu đựng. Mồ hôi chảy xuống từng vệt dài.

Các vị đã khuất, nếu linh hồn các vị trên trời có linh chắc cũng không mong ta bị bắt, xin hãy phù hộ ta đi.

Lúc này, đã có tiếng người quát tháo bên trên.

Là hai người.

"Không phải mới nói tìm thấy tung tích kẻ kia ở gần đây sao?"

"Sao chớp mắt đã không thấy đâu rồi?"

Có tiếng đồ bị quăng quật, có lẽ hai kẻ đó đang lục lọi tìm kiếm, không tha cho bất cứ chỗ nào có thể ẩn nấp. Tìm hoài không thấy, một người nghĩ chỗ này rõ ràng là ngõ cụt, lại không có nơi để trốn, nói, "Chúng ta đi thôi, sang nơi khác tìm thử xem."

Người còn lại bỗng nhiên thấy miệng giếng, "Đợi đã, kiểm tra cái giếng này một chút."

Nghe nói vậy, Trán Phó Thần nổi đầy gân xanh, lặng lẽ nhắm mắt.

Bỗng nhiên, lại có tiếng người gọi từ đằng xa, hình như tìm ra manh mối gì đó.

Hai người này còn chưa bước được hai bước đã lập tức chạy đi.

Dù là gặp may hay âm hồn quấy phá, Phó Thần đều quay sang đám xác khô chất đống, im lặng nói một câu : Cảm ơn.

Dây thừng bắt đầu không chịu nổi trọng lượng của hắn nữa, sắp đứt đến nơi rồi.

Phó Thần vật lộn chống đỡ thân thể, nhích lên trên từng chút, chậm rãi bò ra khỏi giếng.

Lúc này, đám thôn dân cũng không biết đã bị cái gì thu hút, hình như ban nãy có người bên trên phát hiện ra tung tích của hắn vậy, cả đám đều bu lại một chỗ. Bởi vì đã quen với địa hình ở khanh viện này từ lâu nên tập hợp rất nhanh.

Phó Thần đương nhiên không thể quen như bọn họ, cho nên lộ trình của hắn thoạt nhìn thì không có kết cấu, nhưng kỳ thật là đi theo quy luật do chính mình định ra. Hắn dựa vào điểm mù cùng hướng sáng để tránh thoát sự truy đuổi của đám người kia.

Ở nơi hang động chằng chịt như thế này, dù có đi đứng cẩn thận đến mấy cũng có thể gặp chuyện ngoài ý muốn. Suýt chút nữa hắn đã đụng mặt hai tốp người.

Đối đầu với đám dân làng hung ác này, chỉ còn cách đề phòng từng tí một.

Đúng lúc này, hắn trông thấy một thứ hơi quen thuộc.

Tại bậc thang của một tiểu viện nhìn tương đối xa hoa, trong góc khuất, có một vật phát ra thứ ánh sáng đỏ nhàn nhạt, thu hút sự chú ý của hắn. Xung quanh nó là năm viên đá huỳnh quang nhỏ màu trắng. Bởi thôn làng rất gần "vùng đất bảo thạch", cho nên vào ban đêm, mặt đất chỗ nào cũng lấp lánh sáng như trời sao, cảnh tượng vô cùng kỳ diệu, cho nên chẳng ai chú ý tới nơi này.

Trong nháy mắt, Phó Thần lại nhớ đến, hình đa giác mà năm viên đá trắng Phó Thần thấy ở bụi cây bên ngoài làng, có hình dạng giống nhau như đúc, từ chu vi cho tới điểm ly tán. Nếu hắn đoán không lầm, mấy viên đá hắn này không phải do người ta tùy ý xếp đặt, mà để phát đi thông điệp cầu cứu, sử dụng thứ kiến thức thời đại này ít ai biết, chính là hình đa giác Thiessen.

Nếu Phó Thần không phải người từ hiện đại, chắc hẳn cũng không biết.

(Anh cứ đùa em, em biết Thiessen là gì chết liền)

Hắn phát hiện ra, cánh cửa kia không khóa.

Lúc chạy trốn ban nãy, Phó Thần cũng đã nghĩ tới việc trốn tạm vào một nhà nào đó rồi nghĩ cách sau, nhưng hầu như nhà nào cũng khóa chặt cửa, khiến hắn không sao tìm được chỗ dừng chân.

Phó Thần quan xung quanh một chút, quyết định đi đến chỗ có tín hiệu kia.

Một mặt là vì hắn chẳng còn chỗ nào để trốn, một mặt là vì đây là cánh cửa hiếm hoi không khóa ở trong thôn này, vừa lúc hắn cần chỗ để chui vào, tránh con mắt của thôn dân. Còn một mặt nữa, hắn rất ngạc nhiên, một người có thể biết được nguyên lý hình đa giác, hơn nữa còn biết tạo ký hiệu để cầu người khác đến cứu mình, rốt cuộc là ai?

Lúc này, chắc hẳn không còn người dân nào ở trong nhà, nhưng Phó Thần không dám chủ quan. Hắn nhẹ nhàng đi tới gần căn nhà nghe ngóng động tĩnh thật lâu mới lặng lẽ đẩy cửa bước vào.

Trong một căn phòng tương đối xa hoa nào đó ở khanh viện, có hai người bị trói chặt toàn thân, không thể nhúc nhích, một già một trẻ.

Người lớn tuổi hơn chính là nhạc phụ của nhị hoàng tử Thiệu Hoa Dương, Tiết tướng Tiết Ung. Nửa năm trước, khi nhị hoàng tử bị Tấn Thành đế cấm túc trong phủ của mình, Tiết Ung bắt đầu thu liễm thế lực của mình, tác phong cực kỳ khiêm tốn. Nhưng khi Phó Thần phát hiện ra nhị hoàng tử không thực sự ở trong phủ, hắn bắt đầu chú ý đến mọi động tĩnh của nhà Tiết tướng. Không may, sau đó thất lạc tung tích của bọn họ. Đúng như Phó Thần đoán, bọn họ thực sự đã ra ngoài cùng Thiệu Hoa Dương.

Người trẻ tuổi còn lại, dù trên mặt dính đầy vết bẩn nhưng nhìn vẫn còn chút dáng vẻ của người thanh niên phong lưu phóng khoáng xưa kia, chính là Tiết gia tam công tử Tiết Duệ, người Phó Thần gặp được khi chạy trốn bầy tê tước, lúc ấy y đang chèo thuyền du hồ trên sông hộ thành. Lần đó, Tiết Duệ quả quyết tìm cớ đuổi Thanh Nhiễm đi, sau đó cứu Phó Thần, hoàn toàn khác với bộ dạng cà phất cà phơ thường ngày. Nếu không phải sau đó, Thiệu Hoa Trì đột ngột từ trong cung đi ra, đưa Phó Thần đi mất, thì không chừng khi đó Phó Thần đã theo người này.

Hai cha con họ sau khi bị hãm hại tạo phản bất thành, tuy rằng chức quan vẫn còn nhưng thế lực trong triều đã kém xa lúc trước. Tiết Ung lấy cớ mình tuổi cao sức yếu, xin với Tấn Thành đế cho cáo lão hồi hương. Khuyên bảo không có tác dụng, cũng vì cân bằng các thế lực trong kinh thành một lần nữa, Tấn Thành đế cảm thấy Tiết tướng xem như thức thời, liền gật đầu chuẩn tấu.

Tiết tướng đưa những người nhà khác đến nơi an toàn, chỉ mình và Tiết Duệ đi theo Thiệu Hoa Dương, hội họp ở ngoài thành. Suốt đường đi, bọn họ bày mưu tính kế, hộ tống hộ giá Thiệu Hoa Dương, cũng nhờ thế Thiệu Hoa Dương mới thoát được khỏi tai mắt của Lý Biến Thiên rải rác khắp kinh thành, hơn nữa còn dăm lần bảy lượt tránh được nguy hiểm. Cuối cùng, y thậm chí có thể chiêu minh mãi mã, tập hợp nhân sĩ giang hồ, đánh cho Lý Biến Thiên một đòn trở tay không kịp.

Tiết Duệ che giấu năng lực của mình vô cùng kín đáo. Y đã đứng trong bóng tối, âm thầm bày mưu để Thiệu Hoa Dương tranh ngôi vị thái tử suốt mười năm, cũng là mưu sĩ Thiệu Hoa Dương coi trọng nhất. Để bảo vệ an toàn tính mạng, y không bao giờ để lộ con người thực sự của mình cho người ngoài thấy. Ai ai nhìn vào cũng không thể nghĩ, một tên không học vấn không nghề nghiệp, hằng ngày chỉ mải mê chơi bời phong hoa tuyết nguyệt, hóa ra lại là đệ nhất mưu sĩ chống lưng cho Thiệu Hoa Dương.

Tuy rằng Thiệu Hoa Dương vẫn rất tin tưởng cha con Tiết Duệ, nhưng tính cách con người quyết định đường đi dài hay ngắn. Lần này, khi Thiệu Hoa Dương quyết tâm bao vây diệt trừ hoàng đế Kích quốc Lý Biến Thiên, Tiết Duệ đã đưa ra ý kiến phản đối. Y cho rằng nhị hoàng tử nên cẩn thận cân nhắc, không nên vội vàng. Bọn họ đã theo dõi đối phương được hơn một tháng, Lý Biến Thiên không thể nào không phát hiện ra, vậy mà còn tiếp tục "gấp rút lên đường", đây chính là điểm bất bình thường.

Y hy vọng Thiệu Hoa Dương có thể từ từ lên kế hoạch, không nên nghĩ tới chuyện ám sát Lý Biến Thiên ngay lập tức. Nếu Lý Biến Thiên có thể giết một cách dễ dàng như thế thì chắc chắn trước kia hắn đã bị mấy vị huynh đệ của hắn xử lý từ lâu rồi. Phải nói, năm đó Lý Biến Thiên lên ngôi bằng thép và máu. Tuy rằng hoàng đế khi đó cũng chẳng phải vị vua anh hùng kiệt xuất gì, nhưng cũng là tay già dặn lão luyện, vậy mà kết cuc ra sao?

Một kẻ có thể đánh bại nhiều huynh đệ như vậy để lên thượng tòa như Lý Biến Thiên, đám ô hợp mà Thiệu Hoa Dương mang theo có thể sánh được ư?

Thế nhưng Thiệu Hoa Dương nhất quyết không nghe khuyên bảo. Tính tình y cuồng vọng tự đại, không thích những mưu sĩ luôn có ý tưởng của riêng mình. Hơn nữa, trong đầu y ngập tràn dã tâm dùng vài ngày ngắn ngủi để giết hoàng đế Kích quốc khiến y chẳng còn nghe vào tai lời khuyên nhủ nào, thậm chí còn cho rằng Tiết Duệ không đáng tin.

Nếu không phải trước kia Tiết Duệ lập được không ít công lao thì y đã sớm diệt trừ hai cha con bọn họ. Dù sao giết hai kẻ đã rời xa khỏi kinh thành cũng chẳng ai để ý.

Vì thế, Thiệu Hoa Dương sai binh lính trói hai cha con Tiết Duệ trong một cái hang, chờ y khải hoàn quay về. Nhưng Thiệu Hoa Dương không ngờ rằng, toàn bộ binh lính trông coi cùng hai cha con Tiết Duệ đều bị dân làng này bắt tới.

Ngay từ đầu, đáng lẽ cha con Tiết Duệ cũng bị giết chết như những người khác. Nhưng Tiết Duệ lại quan sát thấy, trưởng làng này có tật lâu năm, hơn nữa quanh vùng núi này lại có dược liệu chữa trị, nhờ đó mới tránh được một kiếp. Y và phụ thân bị trưởng thôn nhốt ở căn phòng này.

Tuy hiện giờ chưa phải lo đến tính mạng, nhưng với những chuyện mà người trong thôn làm, y biết sớm muộn cũng tới lượt mình mà thôi.

Bây giờ chưa tới lúc, chẳng qua vì bọn họ vẫn còn nhiều "lương thực" tích trữ.

Lúc y bị trói ở lùm cây gần cổng làng, y dùng những viên đá ở ven sông Tinh Hà, tạo một ký hiệu mà y từng trông thấy trong cuốn thư tịch về toán học. Nghe nói nó được đưa về Trung Nguyên từ bên kia đại dương, vô cùng hiếm có.

Nhưng tình cảnh khi ấy không cho phép y sắp xếp ký hiệu nào cầu kỳ hơn. Giống như Phó Thần phỏng đoán, bản thân y không dám trông mong sẽ có người hiểu, lại có đủ bản lĩnh xông vào trong thôn này cứu mình ra.

Y từng đến vùng đất bảo thạch kia, còn lấy một nắm đá huỳnh quang ven sông Tinh Hà, giấu ở trong người. Trừ ký hiệu ở cửa thôn, y còn làm một cái nữa giống như vậy ở trước phòng mình. Hôm nay, nhân lúc trưởng thôn vắng mặt, y lén ra cửa phòng, đặt mấy viên đá huỳnh quang khác làm tín hiệu, an ủi bản thân vẫn còn một tia hy vọng.

"Duệ nhi, hôm trước con đặt một ký hiệu cầu cứ ở cửa thôn, nhưng ta cảm thấy cách này căn bản không có tác dụng gì cả. Chẳng ai hiểu ký hiệu đó là gì, mà người hiểu thì cũng chẳng tới đây làm chi." Chỉ cần là người có đầu óc đều thấy chuyện này phi thực tiễn. Người hiểu được ký hiệu, đa phần đều là những vị học giả toán học cao siêu. Những người như thế sẽ chỉ ở nhà chuyên tâm nghiên cứu, đầu óc có vấn đề mới lên núi cao rừng thẳm thế này. Bây giờ Tiết Ung đã rất yếu. Mỗi ngày bọn họ đều bị ép ăn một thứ gì đó, không ăn thì bị mở miệng nhét vào. Mà thứ đồ ăn bọn họ nuốt bị cắt ra từ người ai, bọn họ đều biết, cho nên hiện giờ sắc mặt Tiết Ung tái nhợt, sống không bằng chết.

"Con biết, cũng không dám trông mong gì. Chỉ là biết đâu lại có kỳ tích xảy ra thì sao." Dù sao vẫn tốt hơn là không làm gì cả, để cho lòng được thanh thản hơn. Tiết Duệ không ngẩng đầu lên, còn bận việc mình.

Lúc này hai tay y bị trói, dùng miệng gắp một hòn đá, đẩy xuống mũi chân, dùng ngón chân quặp lại để viết chữ vẽ tranh lên mặt đất.

Không biết đang suy tính cái gì.

Một lát sau, y nhìn kết luận của chính mình trên nền đất, cứng đờ người. "Phụ....phụ thân....."

"Sao vậy?" Ánh mắt Tiết Ung đục ngầu. Lão nhìn nhi tử từ bé đã không có ai cùng trang lứa có thể xứng làm đối thủ. Trong mắt Tiết Ung, ngay cả cửu hoàng tử được người người ca ngợi là thần đồng cũng chẳng thể nào so sánh với nhi tử nhà mình.

Nhi tử của lão, thường ngày luôn tỏ ra lười nhác, nhưng thông minh sáng dạ hơn người.

"Theo tính toán ban nãy của con, nhị hoàng tử........có lẽ đã xảy ra chuyện rồi." Nếu nhị hoàng tử không còn nữa, khả năng bọn họ được cứu thoát càng ít hơn.

"Không thể nào, con đừng nói lung tung ! Con có bao giờ tính đúng đâu.....!" Tiết Ung không tin cũng không muốn tin, chuyện không may thế này không thể đem ra nói bừa được.

"........" Quả thật, y cũng chỉ biết chút da lông về toán học, tướng học, huyền học, không thể so sánh được với quốc sư. Mà quả thật, y cũng chưa từng tính đúng một lần nào.

Khi Tiết Duệ còn đang cau chặt chân mày, cánh cửa bỗng nhiên yên lặng mở ra !

Truyện Chữ Hay