Thái Cực Biến

chương 12: bắt về

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ra đến bên ngoài Huy Tân gọi một thú xa gần đó tiếp tục nhằm đến cửa tiệm linh dược kế tiếp. Ngồi trên xe hắn lấy ra viêm ngọc giản màu tím lại áp lên trán nhắm mắt ghi nhớ các dược lâu có bán linh dược giảm đau mà hắn cần.

Sự việc sau đó diễn ra không khác với như những lời Uông lão đã nói, loại linh dược này do quá bình thường không được nhiều người để ý tới nên rất ít nơi tàng trữ nhất là những cửa hàng có quy mô lớn có tiếng tăm trong thành.

Hết cách hắn đành chạy lòng vòng đến những cửa tiệm nhỏ hơn mà thu mua từ từ. Đến tối thì hết tiền lẻ Huy Tân định đến kiến trúc hình trụ ở ngay trung tâm mà bán đống pháp khí pháp bảo và những thứ hắn không cần đi, để đổi lấy chút tiền mua linh dược.

Nữa giờ sau hắn đã đứng trước tòa nhà chọc trời rộng lớn và nổi tiếng nhất ở thành thị này. Như trong ngọc giản giới thiệu đây là liên hợp doanh của sáu nhị lưu đại phái.

Kiến trúc hình tròn được phân chia làm sáu phần đồng điều và mỗi phần là quản lý một ngành nghề.

Ngẩng đầu trước mắt là một đại môn hình bán cung rộng năm mét ười mét, hai bên trái phải là hai bức tượng của thần tiên nào đó đang đạp mây hung dữ vung gươm bạt kiếm trông rất uy vũ.

Phía trên chính giữa cửa có một biểu tượng hình hồ lô màu vàng có hoa văn cây cỏ khắc lên bên ngoài.

Huy Tân nhận ra đây là Đan linh môn, nhưng nơi hắn muốn đến là Khí linh môn, trên bản đồ vẽ chính là đầu đối diện phía bên kia của tòa nhà.

Cũng không có chuyện gì khẩn cấp nên Huy Tân nổi hứng vừa tản bộ trên con đường hẹp vòng quanh tòa nhà vừa ngắm cảnh.

Ngôi Thành này được xây nằm ngay dưới chân thác nước Tây Giang cao năm vạn km, ngày đêm dốc nước xuống như một con bạch long uốn lượng bay lao lên trời. Đêm đêm nơi này thường bị một màng sương nước do thác tạo ra che phủ lên. Cùng với ánh đèn vàng của đường phố, ánh sáng trắng của xa thú bay qua lại, và linh quang của các tòa nhà chọc trời này tạo nên bức tranh thật thơ mộng, ảo huyền, và cô lạnh.

Tình cảnh này không khỏi làm tâm trạng hắn có chút xao động, hít một hơi thật sâu tự trấn tĩnh một chút rồi tiếp tục lơ đãng bước đi về phía trước. Nhưng chưa đi được vài bước thì thần hồn hắn một lần nữa điên đảo.

Cách đó không xa mắt Huy Tân nhìn đâu đấu vào một thân ảnh đầy mị dụ của ma quỷ, lại có khuôn mặt của thiên thần. Thiên thần kia đang ưỡn cặp ngực đẫy đà lên, vương chiếc cằm nhỏ để lộ cái cổ thon dài tuyết trắng.

Dưới chiếc mũi kín không cao lắm đang khẽ hít vào một hơi sương lạnh là đôi môi hồng chúm chím hơi hé mở, mắt nhắm lim dim có thể thấy rỏ từng làn mi cong.

Từng cái giơ tay nhấc chân của nàng điều toát lên khí chất cao ngạo băng lãnh của thần tiên. Từng làn tóc tím rối mây dài, trên vành tai phải của nàng có treo một cái khăn trắng đang tung bay trong gió giữa làn sương mù.

Bóng dáng cô đơn đứng ngẩng đầu nhìn mây thưởng thức khí lạnh một mình này. Thu hút ánh mắt Huy Tân quét lên xuống liên hồi, tham lam cố khắc ghi nhớ hết tất cả đường cong tuyệt mỹ.

‘Đẹp thì đẹp thật, nhưng qua trăm năm sau cũng chỉ là một nắm xương trắng. Hắc hắc...sao mình phải bận tâm.’ Huy Tân lắc đầu làm cho đầu óc mình bình tỉnh lại, đè nén lại cái ý nghĩ trẻ con muốn tiến tới chọc ghẹo cô nàng kia.

Nhưng không bao lâu hắn lại nghĩ đến chuyện của bản mình. ‘Không phải ta và nàng trăm năm sau cũng sẽ vậy sao? Không được nhất định là sẽ có cách.’ Vừa đi vừa suy nghĩ miên man hai người sắp đi ngang qua nhau mà vẫn không hay biết.

Hắn vẫn cúi đầu thở dài khổ não không biết phải làm sao thì cô gái trước mắt bổng giơ chân gạt qua một cái.

Mặc dù thời gian qua Huy Tân luôn tập trung vào tu luyện nhưng trước đó một thân công phu hắn luyện thành vẫn còn. Bị thình lình tập kích, cơ thể Huy Tân phản xạ theo thói quen. Chân phía sau còn lại hơi vận lực búng nhẹ một cái là cả thân hình lộn ngược về trước phiêu phiêu đáp xuống.

Mặc kệ cô gái kia hắn vẫn tiếp tục trầm tư bước đi.

Sự việc diễn ra ngoài dự đoán khiến mưu kế của mình không thành cô nàng lạ mặt ngạc nhiên nhìn bóng lưng Huy Tân chăm chăm.

“Ta là ngươi đã có vợ, xin cô nương đừng nhìn ta như thế!” Huy Tân vẫn không quay đầu vừa đi vừa nói.

“Ngươi...Ta...Ê chính ngươi đạp chân ta giờ nói đi là đi hả? Đứng lại mau!” Cô gái định phát tác nổi giận thì bổng nghĩ đến chuyện gì đó cười lạnh rồi đuổi theo đứng chắn trước đường.

Huy Tân bị cảng đường không thể không ngẩng đầu lên. Nhưng hắn chỉ thấy được một cặp mắt châu đen long lanh nước mắt sắp tràn ra, ngoài ra thì không thấy được gì nữa, vì bây giờ tấm vãi mỏng vốn đang treo trên tai đã phủ kính lên cả khuôn mặt cô nàng. Hắn liền phóng thần thức cường đại ra quét lên nhưng lập tức bị chiếc khăn đó đánh bật ra ngăn lại.

‘Cô nàng thật quái lạ, rõ ràng là trong người không có tí linh lực nào chỉ là người thường làm sao có cái khắn này. Mà trâu không đi tìm cọc, cọc lại đi tìm trâu? Muốn đùa hả, cái gì chứ gái đẹp anh đây không sợ’ Tuy là nghĩ thế nhưng Huy Tân vẫn nói. “Ta đây không rảnh, nói đi đôi giày đó bao nhiêu ta sẽ đền tiền lại”

“Không được, ngươi phải bồi thường tổn thương thể xác lẫn tinh thần cho ta nữa” Nghe Huy Tân nói thế nàng ta hí hửng cười yêu cầu tiền đền.

“Tinh thần thì ta không biết, nhưng thể xác thì ta rất biết cách để bồi thường” Huy Tân vừa nói vừa đá lông nheo liếc nhìn đánh giá cô gái từ trên xuống dưới như mấy thằng côn đồ trong phim.

“Hạ lưu!” Thấy ánh mắt ghê tởm đó cô nàng giựt mình lấy tay che trước người lại. “Cấm ngươi nhìn”

“Sao biết sợ rồi ha? Thôi ta đi trước đây” Thấy đối phương còn nhỏ tuổi hơn mình nên hắn cũng không muốn ỷ lớn ăn hiếp nhỏ.

“Ngươi không đền bù cái khác nhưng phải đền tiền đôi giày mới cho ta, nó trị giá mười ngàn thượng phẩm tinh thạch” Thấy hắn sắp bỏ đi mất nàng đành phải cắn răng bám theo.

“Thật ra cô nương muốn gì? Sao không đi ăn cướp luôn đi? Mười ngàn thượng phẩm tinh thạch? Giày là pháp bảo chắc?”

“Hứ! đồ nhà quê” Cô ta tính nói chính là pháp bảo nhưng nghĩ lại cho dù có nói thật hắn cũng không tin nên chỉ trề môi khinh thường.

“Ta ngất! có người nói ta nhà quê? haha...”

Nhưng đúng lúc này thì bổng một tràng tiếng "ục ục" cồn cào như có ai đã bị bỏ đói lâu lắm rồi vậy.

"Thì ra là vậy, thôi được rồi, chúng ta đến nhà hàng bên kia ăn một bữa thật no coi như ta đền bù cho cô vậy, ta đây cũng lâu chưa có ăn cơm." Huy Tân hơi kinh ngạc nhưng ngay sau đó liền tỏ vẻ đã hiểu ra nói.

Cô nàng xấu hổ cũng không còn tỏ vẻ khó chịu gì nữa, chỉ "Hứh!" một tiếng không đồng ý cũng không từ chối.

Huy Tân gật đầu không nói gì đi trước dẫn đường.

Yên lặng được năm mười phút cô nàng lại ngứa miệng luyên thuyên.

"Ngươi biết mình đi đâu không đấy? Đường này làm gì có tửu lâu hay khách sạn nào? Ngươi tính để cho ta đi bộ đến đó sao? Hay ngươi không có đủ tiền cửi xa thú? Không tiền thì nói đại ra đi còn bày đặt mời người khác ăn cơm? Ngươi biết khách sạn lớn nhất ở đây tốn kém thế nào không? Một tu sĩ trúc cơ như ngươi làm gì có đủ tài lực mà tới đó?"

Biết cô nàng đang muốn nói kích mình nên Huy Tân không trả lời mà chỉ trợn mắt hăm dọa nhìn cô ta.

Cô nàng đang thao thao chất vấn thì thấy hắn thình lình quay người lại âm trầm hung dữ nhìn thẳng vào mình thì cũng ương ngạnh dương đôi mắt đen láy lên nhìn lại, cự nhau xem ai chớp mắt trước.

Hai người cứ đứng giữa đường mắt đối mắt không rời cả một hồi lâu, như một đôi tình lữ luyến ái nhìn nhau tiếc nuối trước giây phút chia xa.

Không một dấu hiệu báo trước nào bỗng nhiên vang lên một tiếng động kỳ quái "Ục ục". Lần này do đứng gần xát bên nên Huy Tân nghe rõ mồn một hơn lần trước rất nhiều, dù không to lắm nhưng cũng đủ phá tan không khí lãnh mạng này.

"Ha...ha...,ta...ta đầu...ta đầu hàng. Kaka..."

Huy Tân ngồi bệt xuống ôm bụng dựa vào tường lắc đầu bó tay. "Chiêu này thật lợi hại đó nha. Có là thần thánh cũng phải cam bái hạ phong dưới tay muội muội đây. Ka...ka... Ta chết mất thôi."

Nghe Huy Tân nói vậy nàng ngại quá hóa giận, thở hồng hộc chạy lại hai tay đánh hắn túi bụi, hết đánh rồi tới cấu xé, ngắc nhéo đủ trò.

Nhưng da thịt hắn cứng rắn dày béo cô có làm sao thì hắn cũng không có phản ứng gì vẫn cười ha hả không thôi.

Thấy vậy cô nàng càng tức điên lên vồ vào cắn lấy cổ hắn. Vừa cắn vào cổ đối phương mắt cô nàng bổng áng ra những tia đỏ quỷ dị như vui mừng vì đã đạt được mục đích.

“Phập!”

“Ai da... Cô điên rồi àh. Thả ta ra, mau thả ra, đau chết đi được.” Huy Tân bị một màng kỳ quái này làm cho vô cùng khốn đốn, luống cuống tay chân, không biết phải làm sao.

Cơn đau trên cổ càng lúc càng mãnh liệt như đang bị hút hết máu ra vậy. Mà cô nàng như đĩa đói cho dù hắn có gào thét thế nào cũng không chịu buôn ra.

Huy Tân cảm thấy mắt mình như hoa lên, đầu óc có chút ngu muội, thầm hô hỏng bét. Trong lòng hiện lên một ý niệm. ‘Mình sẽ biến thành một cái xác xanh tím bị hút cạn sạch máu vô duyên vô cớ mà chết ở đây’. Không khỏi khiến hắn cực độ hoảng sợ.

Tức thì hắn dồn hết sức mạnh bình sinh lên hai tay, đẩy văng con đĩa đói không ngừng hút máu mình ra ngoài cả năm mét.

Huy Tân lấy tay sờ sờ vào cổ mình thì thấy có hai vết răng nanh sâu hoắm, máu nóng đang từ đó rỉ ra. Liếc nhìn thân thể mềm mại đang nằm im trên cỏ ở đằng xa thì không khỏi rùng mình một cái.

Một tay vịn cổ, một tay chóng tường từ từ đứng dậy, ánh mắt hắn dán chặt vào cô gái kia không rời. Như đang nhìn một con thú điên tuy thời có thể nhảy bổ nhào tới cắn cổ hắn.

Qua một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, Huy Tân mới từ từ đi tới gần dò xét, trong lòng có chút hối hận. ‘Không lẽ vừa rồi mình ra tay quá nặng, mới bị đẩy một cái đã chết rồi sao?’

Đến gần phát hiện hơi thở cô ta vẫn điều điều như đang ngủ. Hắn mới gọi:

“Hey, hey, tỉnh lại đi. Cô cứ nằm ở đó ta sẽ lột hết đồ xuống đó!”

Chờ thêm mấy phút, thấy nàng ta không có dấu hiệu gì sẽ nhanh chóng phục hồi lại, thì hắn không khỏi thở phào bước tới dìu cô ta dậy. Đương nhiên sẽ không thiếu lỡ tay đụng chạm vài chỗ.

Chỉ thấy cô nàng vẫn còn nhắm mắt nhưng toàn thân nóng hừng hực, miệng không ngừng nói sảng cơ thể liên hồi uốn éo co giật. Không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng khi cảm ứng được có người khác giới tiến đến gần. Cô nàng liền nhảy phỏng vào lòng, nghì chặt lấy đầu người đó hôn lấy hôn để. Dẫu vậy giữa hai người vẫn còn tấm khăn mỏng che mặt của nàng cách biệt.

Trong cơn điên loạn theo bản năng, cô nàng tự giựt đứt quần áo của mình ra, đè hắn xuống.

Có lẽ do còn là xử nữ, cô nàng rất luống cuống không biết kế tiếp phải gì. Nhưng để giảm bớt khốn khổ trong người, nàng ta chỉ biết ép sát thân thể vào người Huy Tân rồi hôn khắp đầu, mặt, và cổ. Mũi không ngừng hít lấy hít để khí tức nam nhân của hắn.

Nhận ra cô ta như bị chúng xuân dược nào đó, Huy Tân cười bất đắc dĩ một tiếng, vỗ một chưởng vào gáy đối phương. Tức thì nàng ấy buông lỏng đổ sụp lên người hắn, ngái ngủ khò khò.

Đây chỉ là biệt pháp tạm thời, trước mắt hắn phải tìm cách giải độc cho co ta gấp nếu không máu huyết trong người sẽ nghịch chuyển làm đứt hết kinh mạch mà chết.

Sau khi để cô nàng lại trong một bụi cỏ, Huy Tân tức tốc chạy tới Khí linh môn bán hết những thứ không cần thiết để đổi lấy tinh thạch rồi đi mua thuốc.

Mười phút sau đã thấy hắn quay trở lại chui tọt vào bụi cỏ lau.

Sau khi giải độc và mặc quần áo cho nàng vào, Huy Tân nhẹ nhàng đưa cô ta ra ngoài gọi một chiếc xa thú trở hai người bay đến một nơi cách đó không xa, có tên là Thúy Tiên khách sạn.

Ba mươi phút sau trong một căn phòng rộng rãi sạch sẽ, Huy Tân đang hết sức êm nhu dìu đỡ cô gái xinh đẹp đó lên một giường gỗ sang trọng.

Kéo tay áo bên phải cô ta lên để lộ ra phần cổ tay nhỏ trắng ngần mịn màng, hít sâu một hơi Huy Tân mới nắm lấy mà bắt mạch cho nàng ta.

Khi này huyết khí trong người nàng đã điều hòa hồi phục trở lại như cũ. Không có dấu hiệu hay triệu chứng gì của bị trúng độc nên hắn bình tâm lại.

Nhìn người đẹp trên giường Huy Tân hơi lưỡng lự khó quyết, cuối cùng cũng không nén được rung rung đưa tay tháo chiếc khăn mặt trắng mỏng xuống. Rồi ngẩn ngơ thất thần đứng nhìn khuôn mặt thiên sứ đầy quyến rũ kia đang khẽ cười mỉm, mi mắt vẫn nhắm chặt ngủ say như mơ thấy được một chuyện hào hứng vui vẻ nào đó.

“Vì cô, ta đã đổ ra không ít máu, không thể không chiếm một chút tiện nghi lại ình” Nói rồi hắn cúi xuống ngậm lấy đôi môi đỏ chúm chím đó, ngấu nghiến tận hưởng sự mềm mại và chìm đắm trong mùi vị dâu thơm, một hồi mới đứng dậy đặt khăn mặt lại, quay người ra khỏi phòng.

Sau khi chu đáo căn dặn tiểu nhị đừng để ai làm phiền rồi thanh toán trả tinh thạch trước luôn cho nàng.

Huy Tân đi ra ngoài khách sạn nhìn ngó xung quanh thấy thành thị giờ này vẫn còn rất nhộn nhịp đông người, trên bầu trời đêm xa thú tấp nập bay qua bay lại.

Nên kế đến Huy Tân quyết định tiếp tục cửi xa thú bay vòng vòng trong thành thu thập cho đủ số linh dược mình cần.

Đối với người tu tiên thì dù là ban ngày hay ban đêm cũng không có khác biệt gì lắm, vì thế các cửa hàng tửu điếm luôn luôn mở cửa đón tiếp khách.

So với nơi khác thì Tây Gianh thành cũng không được cho là thành thị to lớn gì, nhưng phải mất hết liên tục ba ngày công phu Huy Tân mới có thể lùng sục đến từng ngõ ngách trong thành. Mặc dù có hơi mệt nhưng tinh thần hắn rất phấn khởi, bởi vì lần này đã không uổng công sợ phải hai bàn tay trắng chở về.

Lo đêm dài lắm mộng, sau khi nghỉ lại một đêm ở khách sạn nho nhỏ khác, phục hồi lại nguyên khí như cũ, Huy Tân liền quyết định lên đường trở về. Nghĩ đến sắp được gặp lại Julian, khuôn mặt hắn bấy giờ mới xuất hiện một nụ cười chân thật ngọt ngào.

Khi rời thành Huy Tân không đần độn một đường trực tiếp bay thẳng về Kiết Vân thành, mà thả ra một con linh thuyền màu xám rộng đến năm mét vuông mới mua được từ Khí linh môn.

Nhảy lên trên thuyền, Huy Tân nhanh chóng đánh pháp quyết thúc giục hướng mũi thuyền về phía ngược lại mà bay đi. Thời gian kế tiếp hắn điều khiển linh thuyền liên tục thay đổi hướng bay đánh một vòng tròn thật lớn.

Cho đến một ngày của một tháng sau, khi tới một phàm thành xa lạ, Huy Tân đột ngột dừng lại xuống thuyền vào thành ở lại đó ba tuần liền. Chờ đợi mãi không phát hiện có người bám theo đuôi mình, hắn mới thở dài đạp phi kiếm dùng hết tốc lực bay về.

Một buổi xế chiều của bảy ngày sau, trên bầu trời của bãi cỏ xanh tươi mát rượi, Huy Tân đang đạp kiếm phi hành ngang qua thì đột nhiên ngừng lại, hai hàng lông mày nhăn nhó quay người ngước mắt nhìn về phía cuối chân trời.

Không lâu sau liền thấy một vệt sáng hồng lờ mờ đang dùng tốc độ cực nhanh phóng tới, nếu so với phi hành pháp khí của hắn thì hơn hẳn rất nhiều.

Sau vài lần hít thở, Huy Tân đã có thể nhận ra đó là một tấm thảm màu tím có nhiều hoa văn màu đỏ sặc sỡ đang mang hai người con gái đang đứng bên trên bay vù tới.

Người phía sau có tu vi sâu không lường được đang đứng im cúi đầu. Còn người đứng đầu thì lại không hề xa lạ, nàng ta chính là cô gái xinh đẹp che mặt mà hắn đã gặp trong Tây Giang thành. Tuy vậy lúc này cô ta đã cao lớn chững chạc hơn như một thiếu nữ vừa tròn mười tám.

Huy Tân biểu tình lấy làm kỳ quái, đột nhiên cười nói. “Là cô? Không ngờ mới hai tháng muội muội đã cao lớn, xinh đẹp đến thế này, lại đã là một Trúc cơ kỳ tu sĩ nữa chứ. Thật khiến cho tôi đây có chút ngoài ý muốn.”

“Nghiệt chủng! Ai cho phép ngươi nói như vậy với tiểu thư?” Nhưng đáp lại hắn là người con gái mặc áo lam bào đứng ở đằng sau.

Bất quá thần sắc Huy Tân vẫn bình bình dại dại chăm chú nhìn người che mặt đứng đầu như thể cô gái áo lam kia chưa hề mở miệng nói qua điều gì.

“Ngươi...” Thấy hắn không lý gì đến mình, cô gái áo lam liền muốn ra tay trừng trị, thì bị người đứng trước ngăn lại.

“Đông nhi! Nhớ phải cẩn thận, chớ quá kích động.” Một giọng nói thanh thuý truyền đến từ bốn phương tám hướng lúc trái lúc phải, nếu không phải Huy Tân nhanh mắt thấy tấm khăn che mặt của cô nàng hơi rung động thì còn tưởng có người thứ tư khác đang ẩn núp xung quanh đây.

“Tiểu thư yên tâm, một con kiến hôi trúc cơ mà tiểu tì cũng không áp chế nổi, thì không phải quá sỉ nhục danh hiệu Ngọc Mão Hóa Hình kỳ của mình đi.” Lam bào tỳ nữ nhăn mặt, chu mỏ giận hờn nói.

“Hihi, ai lại không biết sự lợi hại của Đông nhi chúng ta chứ, ta chỉ lo trong lúc đấu pháp ngươi lỡ tay giết chết hắn thì hỏng hết. Tạm thời phải giữ cái mạng nhỏ của hắn lại, sắp tới tu vi ta có khôi phục được hay không điều phải dựa vào một mình hắn.” Tiểu thư che mặt tỉ mỉ dặn dò.

Ngày đó khi hắn vừa rời đi thì nàng tiểu thư đã tỉnh dậy và phát hiện quần áo của mình bị xốc xếch từ trong ra ngoài như là đã bị cưỡng bức xé rách, thì liền lo lắng nghi thần nghi quỷ.

Bất kỳ một người con gái nào gặp phải trường hợp này cũng sẽ la toán lên khóc lóc ầm ĩ một hồi.

Ngồi cân nhắc sắp xếp mọi chuyện lại thì hình ảnh nụ cười đểu cáng trên gương mặt vô sỉ của Huy Tân lập tức hiện lên trong đầu, không khỏi làm cô nàng tâm thần chấn động, hoảng hốt lật đật kiểm tra lại thân thể mình.

Sau một hồi quýnh quáng tra xét nhận ra vết thủ cung xa trên tay vẫn còn đó, cơ thể bình thường không hề có thương tích gì, thì thở phào nhẹ nhổm. Nhưng không hiểu sao sâu thẫm trong lòng nàng lại có chút hụt hẫng, tức giận nghiến răng ngấm ngầm mắng: Ngươi cứ chờ đó, nổi nhục bị ngươi chiếm tiện nghi hôm nay, ta sẽ đòi lại gấp mười, gấp trăm ngàn lần!.

Trở về với thực tại Huy Tân thấy hai người vừa đến đã muốn đánh nhau, hắn không khỏi hoảng hốt nói.

“Haha...Không cần thiết phải như thế, có gì thì chúng ta có thể từ từ bàn bạc, vui vẻ ngồi xuống nói chuyện với nhau. Nếu là vì tôi đã thất hứa không mời cô đi ăn tối thì ta đây rất ư là xin lỗi. Chúng ta ngay bây giờ cùng nhau quay về Tây Giang thành chứ, hai nàng muốn nếm thử bất kỳ linh quả hay linh tửu quý hiếm gì cũng được, tôi sẽ chịu tất cả chi phí. Ah, còn khách sạn nữa. Nhắc đến mới nhớ đêm hôm đó...” Huy Tân còn đang tính khua môi múa mép, kéo dài ít thời gian tìm đường bỏ chạy thì ngờ đâu càng nói càng tự chuốt vạ vào thân, mua dây tự trói mình.

Khi lời còn chưa hết, ý còn chưa tận, trong tâm Huy Tân đã dấy lên một cảm giác nguy hiểm. Bởi vì hắn không nhắc đến thì thôi, hai chữ “khách sạn” vừa lọt vào tai, thì sắc mặt cô nàng tiểu thư kia kịch liệt biến hóa, ánh mắt léo ra sát ý nồng đậm quát.

“Đông nhi, động thủ!”

Không biết con tiện nhân nô tỳ kia làm gì, mà hắn chỉ cảm thấy suy tư của mình bỗng chốc đình trệ, tay chân nặng trĩu, không khí đông đặc hô hấp khó khăn như bị rơi vào đầm lầy đầy bùn vậy.

Tới lúc mọi thứ rõ ràng lại, thì quanh người đã có năm vòng hoàng kim từ lúc nào bó chặt lấy hai tay hai chân hắn lại trông giống như một đòn bánh tét.

"Hihi...Hai vị tỷ tỷ cần gì phải đối xử tôi như tù phạm tội ác tày trời thế này? Tôi đây rất ư là tốt bụng thành thật không bao giờ có ý xấu với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp như hai vị đây. Hai người bảo tôi đi đâu ta sẽ đi theo đó, không cần phải trói tay trói chân ta lại thế này cho nhọc công..."

Miệng Huy Tân còn đang luyên thuyên thoăn thoắt, đột nhiên nghe "bụp" một tiếng trời đất quay cuồng, mọi thứ tối sầm lại, bất tri bất giác té từ trên phi kiếm nhào thẳng xuống mặt đất.

Dù có thân thể hắn cứng rắn nhưng với độ cao thế này mà rơi xuống thì Huy Tân cũng không tránh khỏi cảnh thịt nát xương tan.

Mắt thấy cơ thể Huy Tân sắp tiếp đất, cô nàng tiểu thư chợt phất tay áo, tức thời một luồng sáng trắng nhạt bao phủ lấy thân thể hắn đem về đặt ở phần phía sau tấm thảm.

Dời ánh mắt ra khỏi tên đáng ghét đó cô nàng mới mở miệng. "Đông nhi, chúng ta đi!"

"Dạ tiểu thư."

--oo--

Khi Huy Tân hồi phục lấy lại tinh thần mở mắt ra nhìn ngó xung quanh thì không khỏi cười khổ. Bấy giờ hắn vẫn đang bị trói nhưng là hai chân hai tay bị dây xích nhỏ siết chặt kéo dang ra về bốn góc của một cái bàn đá đen lạnh buốt cả xương sống.

Hắn ngượng nắm lấy dây xích bên phải giựt giựt thử nhưng chỉ làm dây xích cắn sâu vào cổ tay tróc cả một lớp da, ứa ra chút máu.

"Nếu ta là ngươi, thì sẽ không làm những việc ngu ngốc đó đâu. Ngươi cũng nên biết đây là Hàn Xích luyện do ta dùng tinh thiết từ trong lòng Thiên Băn sơn ở cực bắc lấy về mà luyện chế thành. Cho dù ngươi có là yêu tu cấp Hợp Thần có cơ thể cứng rắn hơn nữa cũng đừng mơ tưởng phá hủy nó được. m thanh êm ả, du dương đầy mê hoặc của tiểu thư kia truyền đến, khiến Huy Tân phải quay đầu sang trái nhìn lại.

Khi này cô nàng không còn mang khăn che mặt nữa, để lộ ra khuôn mặt làm nữ giới đố kỵ nghen ghét, còn nam giới thì thần hồn điên đảo.

Nhưng Huy Tân lúc này không có tâm tình đâu mà thưởng thức cái đẹp, chỉ thất thần một chút rồi nhìn ngó đánh giá khung cảnh xung quanh.

Nơi đây là một căn phòng rộng lớn bốn bề là đá núi đã bị cắt phẳng băng bóng loáng, xung quanh có nhiều hoa cỏ, tranh ảnh trang trí đơn sơ thanh nhã. Chính giữa có một cái giường lớn được phủ lên một lớp lông thú như một khuê phòng dành cho thiếu nữ.

"Đây là phòng ngủ của cô?"

"Đúng vậy, ta mới kiến tạo nó cách đây ba ngày. Ngươi thấy thế nào?" Cô nàng có hơi đắc ý khi nói đến động phủ của mình.

‘Hóa ra mình đã ngất đi ba ngày’ Huy Tân thầm tính toán.

"Cũng tạm được, không có gì để phải nói!" Hắn vừa trả lời vừa tỏ vẻ mặt như Cũng chỉ đến thế thôi!.

Nghe Huy Tân nói thế thần tình nàng có chút sa sút Hừm một tiếng nói. "Cho dù ngươi thích hay không thích thì tạm thời cũng sẽ phải ở lại đây một thời gian dài. Đến khi chân nguyên ta hồi phục lại mới thôi."

"Không lẽ cô không khôi phục lại thì tôi sẽ ở đây suốt đời sao? Cô không nghe câu Nam nữ thọ thọ bất tương thân sao? Cô nam quả nữ ở chung một phòng cả đời thì khác gì vợ chồng? Hay là cô thấy tôi đẹp trai tiêu sái anh tuấn mà động lòng xuân, rồi ngại ngùng không dám nói ra nên dùng cách này để ép tôi ở chung một chỗ với cô suốt đời?" Nghe mình phải bị nhốt lại trong đây, làm Huy Tân rùng mình thầm hô hỏng bét.

Nếu đổi là một người khác đây không hẳn là chuyện xấu, ở chung một nơi với người đẹp như tiên thế này ai lại không thích. Nhưng hắn đã có Julian rồi, nếu để nàng một mình cô đơn chờ đợi hắn cả đời thì sao được. Dẫu sao Huy Tân cũng trả có tình cảm gì với người trước mắt này. Nếu có thì chẳng qua là lòng yêu cái đẹp mà thôi.

Hơn nữa theo ngữ khí của đối phương hình như có tu vi cực cao, rất có thể là Hợp Thần hoặc cao hơn nữa là Hóa Thần kỳ. Chỉ có như vậy mới giải thích được mọi chuyện, nào là Hóa Hình kỳ nô tỳ...

Khoan đã. Ngọc Mão Hóa Hình? Động phủ mới xây? Bị thương nặng cần khôi phục chân nguyên?

Bỗng nhiên hình ảnh của Uông đạo nhân đang kể chuyện ngày đó lại hiện lên trong đầu Huy Tân. "Lời đồn truyền miệng rằng một đám cao giai yêu thú hóa hình rời khỏi Hồng Hoang đang xâm nhập vào vùng đất phía nam này"

Hai mắt Huy Tân lấp léo những tia mang khác thường nhìn chằm chằm vào người con gái trước mắt. Cũng may bấy giờ cô ta đang cúi đầu xấu hổ, hai tay ngọc siết chặt vào nhau đến nỗi lên cả gân xanh, miệng luôn hồi lẩm bẩm.

"Tên họ Cao này...Ta..."

‘Họ Cao? Sao cô ta lại gọi mình là họ Cao? Không lẻ là đã đi điều tra về thân thế của mình khắp thành Tây Giang?’

Truyện Chữ Hay