Thạch Phong Thành

huynh đệ tương tàn mưu tối độc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Soẹt.... Ầm !

U.... U.... U.... Ầm !

Những tiếng mưa gào gió rú và chốc chốc là những tia chớp giật rạch ngang bầu trời đen, tất cả là những biểu hiện của cao xanh đang cơn thịnh nộ lôi đình.

Và cơn thịnh nộ của thiên hầu như là đạt đến đỉnh điểm khi vào cuối những tia chớp lóa là những tiếng sấm nổ, tạo thành những tiếng chấn động hãi hùng đến kinh thiên động địa.

Quang cảnh cứ vỡ tung ra từng lúc, một khi những tia chớp lóe hiển hiện và kết thúc bằng những tiếng lôi động.

Đó là quang cảnh của một vùng đá núi xen lẫn với rừng cây tạo thành một khu núi rừng dày đặc và trùng điệp.

Ngọn núi này kế liền với ngọn núi kia, chỗ tiếp giáp của những ngọn núi là những thảm rừng đen thẩm. Thỉnh thoảng, phần cuối cùng của rừng và phần đầu của núi, là chỗ mà đá núi và cây rừng đan xen vào nhau, chen lấn nhau và gianh nhau từng tấc đất một, những khoảng trống nhỏ nhoi chợt xuất hiện.

Và những khoảng lư bằng hiếm hoi này cơ hồ phải lộ rõ mỗi khi có những tia chớp chợt lóe sáng lên trong cảnh mưa đêm bảo bùng như thế này.

Gọi là mưa cũng được, hoặc gọi là giông bão cũng không sai là bao trong thực trạng như đêm nay ! Vì giông là do gió tạo thành mà gió ở đây biết phải đi về đâu khi ở phía trước phía sau, bên tả bên hữu đều là những vùng đá núi lập thành những lá chắn?

Không di chuyển được thì đương nhiên gió phải cuộn lại thành từng ngọn xoáy. Và những ngọn gió xoáy một khi đã xuất hiện lại kèm theo những giọt nước mưa thật là nặng hạt, đó chính là giông và bão.

Gió cuộn, hết xô bên này đến xô qua bên kia, từng hạt mưa rơi xuống và quật ầm ầm vào bất kỳ một vật thể nào, cả hai đã làm cho cây rừng rơi lả tả và cũng làm cho những vách núi đá phải chịu không ít khốn đốn.

Nếu vách núi đá cứng rắn là thế mà cũng phải chịu bị rơi lả tả thì một con người nhỏ nhoi cô độc và là một đứa bé nữa thì làm sao chi trì nổi dưới cơn mưa gió phủ phàng này?

Một bóng người đơn độc?

Phải ! Khi tia chớp kế đó loé rạch tung bầu trời đêm, dưới ánh sáng bạc trắng của tia chớp đúng là có một bóng người đơn độc đang lầm lũi bước đi và đang cố vượt qua một trong những khoảng lư bằng hiếm hoi vừa nói.

Là một đứa bé?

Điều này đương nhiên là đúng. Vì bóng người đơn độc đó, với vóc dáng nhỏ bé, y phục lam lũ đến rách nát để lộ một vài chỗ da thịt trắng non nớt, đó không thể là nữ nhân, vì một nữ nhân không thể nào can tâm chịu phơi bày da thịt trong bất kỳ hoàn cảnh nào, và không là người lớn tuổi, bóng người đơn độc đang lầm lũi giữa cơn giông bão, chắc chắn phải là một đứa bé, một tiểu oa nhi tứ cố vô thân.

Tiểu oa nhi đó đúng là tứ cố vô thân, không một nơi nương tựa và cũng không có ai là người thân quyến.

Vì đang mưa giông phủ phàng như vậy, tiểu oa nhi đó vẫn cứ lầm lũi tiến bước và không màng nghĩ đến chuyện phải tìm một nơi đến trú thân. Hơn nữa, hướng đi tới của đứa bé lại là một vùng núi đá lởm chởm, dẫn mãi lên cao. Đó không thể là hướng để đưa đứa bé đi đến một nơi có người ở và có một mái nhà che thân ! Chắc chắn là không !

Bằng chứng để khẳng định điều này là chính đứa bénọ vừa đưa tay lên để vuốt nước trên mặt vừa lẩm bẩm thán oán thành lời:

- Hoàng thiên ơi hoàng thiên ! Thế nhân ghét bỏ và xua đuổi Viên mỗ, buộc Viên mỗ phải lê chân đến đây và tìm lấy cái chết. Lão cũng về hùa với thế nhân tạo lắm gian nan trắc trở cho Viên mỗ thế này hay sao vậy?

Hận người và oán trách cao thiên, đương nhiên đứa bé họ Viên nọ khi lẩm bẩm nói những lời này phải ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm mù mịt.

Soẹt.... Ầm !

U.... U.... U.... Ầm !

Lại mưa, lại chớp giật và tiếng sấm động, tất cả như muốn đè bẹp đứa bé họ Viên nọ vào cảnh trạng cùng cực nhất.

Tuy nhiên, nhờ lần nhìn lên này và nhờ có tia chớp lóe kia, đứa bé họ Viên chợt nhìn thấy được một địa thế khá thuận lợi cho ý đồ của nó.

Trước khi những hạt mưa quạt ầm ầm vào gương mặt non choẹt của nó buộc nó phải nhắm mắt và cúi đầu nhìn xuống thì nó được kịp hài lòng với điều mà nó vừa trông thấy.

Nó liền lầm lũi bước đi và lầm thầm lẩn bẩm:

- Ta đâu cần phải leo cao hoặc đi xa hơn nữa làm gì cho phí lực, ghềnh đá ở phía trước quả là thuận tiện cho ta thực hiện ý đồ.

Và đúng như định và kỳ vọng của nó, đứa bé họ Viên sau khi đặt chân đến ghềnh đá nọ liền một tay vịn vào vách đá còn đầu thì đưa dần ra phía trước để nhìn phía bên ngoài của ghềnh đá nọ.

- Tuyệt thật ! Phía ngoài ghềnh đá là một khoảng không bao la. Và ở phía dưới khoảng không này ai lại bảo không phải là một vực thẳm? Viên Kỳ Hải ơi Viên Kỳ Hải ! Mi chỉ cần gieo mình vào khoảng không này thì mi chắc chắn phải chết và là một cái chết thật nhanh gọn, không làm cho mi phải chịu nhiều đau đớn.

Đứa bé tên là Viên Kỳ Hải?

Và Viên Kỳ Hải đang thật sự tìm đến cái chết là lối thoát duy nhất cho bản thân khỏi cảnh tủi nhục ở chốn hồng trần.

Quả nhiên là như vậy ! Vì Viên Kỳ Hải đang lò dò bước thêm một bước nữa ra mé ngoài ghềnh đá và tay của nó đang vịn vào vách đá cũng được nó chầm chậm bỏ ra.

Soẹt.... Ầm !....

Một tia chớp nữa lại lóe lên, cuối cùng là tiếng sấm nổ vang động.

Tia chớp và tiếng nổ lần này đã làm cho Viên Kỳ Hải phải giật thót mình. Và ngay tức khắc, do mặt ghềnh đá đang trơn ưót Viên Kỳ Hải giật mình buộc phải chuỗi người về phía trước và chuỗi thẳng vào khoảng không bao la vô tận ở phần ngoài của ghềnh đá.

Vù....

Đúng lúc này, bản năng tiềm tàng trong người Viên Kỳ Hải đã buộc nó phản ứng ngược lại với dự định bản thân.

Hai tay nó quờ quạng và quờ quạng như muốn bấu víu vào đâu đó hầu ngăn lại việc thân hình của nó đang sắp sửa rời khỏi ghềnh đá và phải rơi xuống vực.

Viên Kỳ Hải tuyệt nhiên không hề nhớ rằng bản thân nó khi tìm đến đây là tìm đến cái chết ! Nó hoàn toàn quên đi dự định đó khi bản thân của nó đang lâm vào cảnh thập tử nhất sinh như thế này.

Soạt.... Vù....!

Rào.... Rào....

Hai tay quờ quạng lung tung của nó hoàn toàn không giúp ích gì cho nó ngoại trừ việc làm cho một ít mẩu đá lụn vụn ở trên mặt ghềnh phải di chuyển và rơi luôn vào đáy vực ! Và thân hình của Viên Kỳ Hải thế là đã buông hết một nửa vào khoảng không.

Đến lúc này, Viên Kỳ Hải mới nhớ đến mục đích thật sự của nó khi nó tự tìm đến đây ! Đó là chết !

Nó mỉm cười vừa hài lòng vừa tự trách sự hốt hoảng vừa rồi của nó. Và nó liền buông xuôi thân hình mặc cho muốn rơi đến đâu thì rơi, không còn tìm cách chống chọi hoặc vùng vẫy nữa.

Phịch ! Bộp !

Cái cảm giác của thân hình lúc rơi vào khoảng không chưa kịp xảy đến với Viên Kỳ Hải thì thân hình của nó chợt dừng lại sau một cú va thật mạnh.

Bao quanh nó lúc này là một vùng không gian chật hẹp, tuy là tù túng nhưng lại ấm áp, và nhất là không hề có một giọt mưa hoặc một luồng gió lạnh nào va quật vào thân hình của nó nữa.

Ngẩn ngơ thần tình, Viên Kỳ Hải không thể nào hiểu được là điều gì vừa xảy ra cho nó và nọ hiện đang rơi vào cảnh ngộ gì !

Đang khi Viên Kỳ Hải bằng mọi cảm quan lẫn giác quan để tìm hiểu vấn nạn này thì tai của noó bất chợt nhận được từng âm thanh một khá rõ ràng lọt vào thính lực đang nghe ngóng của nó.

Đầu tiên là một thanh âm trầm hùng và hào sảng của một nhân vật có lẽ phải xấp xỉ tứ tuần:

- Bái đệ chọn địa điểm và thời điểm cho lần hội diện này thật là kỳ dị ! Bái đệ có thể cho ngu huynh biết rõ nguyên nhân không?

Âm thanh này vừa rõ vừa gần, chứng tỏ người phát thoại không ở cách Viên Kỳ Hải quá một trượng. Điều này khiến cho Viên Kỳ Hải phải lúng túng và lo sợ. Nó không ngờ rằng ở một nơi cùng trời cuối đất như thế này là nơi mà nó đang quyết lòng tìm đến với cái chết lại còn có người xuất hiện.

Nào phải chỉ có duy nhất mỗi một người xuất hiện mà thôi? Bởi nào có ai phát thoại và là phát thoại để hỏi lại không trông chờ ai đó phải đáp lời?

Quả vậy, ngay sau khi giọng nói trầm hùng nọ là một thanh âm đầy bực tức nhưng đang được chủ nhân cố dằn lòng đè nén lại:

- Nguyên nhân như thế nào đương nhiên ngu đệ sẽ nói tất cả cho Bái huynh nghe ! Tuy nhiên việc ngu đệ chọn địa điểm và thời điểm này nếu có trùng lắp với cảnh đất thảm trời sầu này cũng chỉ là sự ngẫu nhiên mà thôi ! Ngu đệ mong bái huynh chớ nghi ngờ và cho ngu đệ thiếu thành ý.

Vậy là có hai người cùng hiện diện ở đây, nếu không kể đến Viên Kỳ Hải, một là huynh và một là đệ ! Họ gọi nhau là bái huynh và bái đệ có nghĩa cả hai đã từng bái chi giao kết nghĩa huynh đệ !

Vị bái huynh bật cười đầy tự tin:

- Ha.... ha.... ha ! Xem bái đệ kìa ! Chúng ta đã là kim lang huynh đệ, tình thân như thủ túc, ngu huynh việc gì phải nghi ngờ bái đệ? Vả lại, nếu ngu huynh có chút nào nghi ngờ bái đệ ngu huynh đâu cần phải đến đây vào lúc này, ngay khi nhận được tin nhắn của bái đệ? Nào, là chuyện gì khiến bái đệ muốn gặp ngu huynh vậy?

Vị bái đệ vẫn giữ nguyên giọng nói bực tức:

- Bái huynh ! Thân phận của bái huynh hiện thời ra sao, cả ngu đệ lẫn bái huynh đều rõ! Do đó, vì muốn giữ thể diện cho bái huynh, ngu đệ không hề muốn bất kỳ nhân vật nào trên giang hồ hay biết lần hội này của chúng ta ! Hẳn bái huynh đã rõ ý của ngu đệ.

Vị bái huynh lộ vẻ kinh nghi:

- Giữ thể diện cho ngu huynh ư? Ôi chao ! Tự ngẫm lại mọi việc, ngu huynh nhận thấy rằng mọi hành vị của ngu huynh đều quang minh chính đại, ngu huynh tại sao lại cần bái đệ phải giữ gìn thể diện cho ngu huynh?

Lộ vẻ gắt gỏng một cách rõ rệt, vị bái đệ bật hỏi:

- Bái huynh thật sự không cần ư? Vậy bái huynh nói đi, mười ngày trước tại Lũng Tây là ai đã đang tâm hãm hại vị Đệ nhất hào phú ỏ đó để đoạt mất một phần của búc Thạch Phong Thành họa đồ.

Không một chút nào ngần ngừ, vị bái huynh buột miệng kêu lên:

- Là bái đệ muốn nói đến cái chết của Hà Vị Giang, Đệ nhất kiếm khách ở Lũng Tây ư? Hà Vị Giang có một phần của Thạch Phong Thành họa đồ ư? Sao bái đệ lại biết?

Vị bái đệ lên tiếng và là sự lên tiếng để bảo lưu ý nghĩ của bản thân mình:

- Bái huynh giả vờ trông cứ như thật vậy ! Nhưng bái huynh đừng nghĩ rằng ngu đệ sẽ tin bái huynh hoàn toàn vô can trong việc này !

- Bái đệ nói như thế là có ý gì? Chẳng lẽ bái đệ cho rằng chính ngu huynh đã hạ sát Hà Vị Giang?

Giọng nói đề quyết của vị bái đệ liền vang lên:

- Không sai ! Ngu đệ tin chắc vào điều này.

Lộ vẻ phẫn nộ, vị bái huynh nạt hỏi:

- Tại sao chứ? Bái đệ có bằng chúng gì không?

Vị bái đệ đáp:

- Đương nhiên là phải có bằng chứng nên ngu đệ mới dám đoán chắc như vậy !

- Là bằng chứng gì?

Vị bái đệ dằn giọng, nói rõ từng tiếng một :

- Hắc – Sát – Phi - Trảo?

Vì bái huynh kêu lên:

- Hắc Sát Phi Trảo? Đây chính là công phu thành danh của Hắc Sát Lão Đồ Vương hơn hai mươi năm về trước kia mà?

Vị bái đệ rít lên:

- Đúng vậy ! Bái huynh nói không sai !

Vị bái huynh cao giọng chất vấn bái đệ của mình:

- Bái đệ đã biết rõ như vậy thì vì nguyên nhân nào bái đệ lại bảo Hắc Sát Phi Trảo chính là bằng chứng để gán cái chết của Hà Vị Giang cho ngu huynh?

Vị bái đệ bỗng buông một tiếng cười khô lạnh:

- Hừ ! Bái huynh không hiểu thật ư? Chúng ta đã từng là huynh đệ kết nghĩa, ít nhiều gì cũng hơn mười năm chung đụng, bái huynh tưởng việc bái huynh đã luyện được Hắc Sát Phi Trảo là việc mà ngu đệ không biết ư?

- Bây giờ ! Ta.... ta....

Nhận thấy vị bái huynh rốt cuộc cũng đã để lộ lúng túng, vị bái đệ liền rít lên:

- Sao rồi? Bái huynh không còn đường để chạy chối rồi phải không? Bái huynh hãy nói đi, hành vi giết người đoạt vật của bái huynh có phải là hành vi quang minh chính đại hay không? Với thân phận của bái huynh hiện giờ trên giang hồ, hành động này của bái huynh liệu có đáng bị quần hùng phỉ nhổ và oán trách không?

Vị bái huynh như không ngờ sự việc lại dẫn đến tình trạng này nên vẫn cứ mãi lắp bắp và lúng túng nói không thành lời:

- Ta.... ta....

Giọng nói kết tội của vị bái đệ vẫn vang lên:

- Thạch Phong Thành là một tử địa, ai ai trên giang hồ cũng biết, bái huynh hà cớ gì mà chỉ vì một phần nhỏ của bức họa đồ Thạch Phong Thành vô giá trị mà hạ thủ Hà Vị Giang là một trang hào kiệt?

- Ta.... ta....

- Bái huynh thật sự muốn dò tìm những bí ẩn của Thạch Phong Thành ư? Có phải vì muốn thực hiện cho bằng được ý muốn này nên bái huynh hành động bất chấp mọi thủ đoạn không?

-....

- Và bái huynh sẽ hành động như thế nào nếu bái huynh biết rằng Thạch Phong Thành Chi Thược (Chìa khóa dẫn vào Thạch Phong Thành) hiện đang do ngu đệ lưu giữ?

- Là.... là....

- Bái huynh không ngờ phải không? Đây ! Bái huynh hãy nhìn xem, trên tay ngu đệ không phải là Thạch Phong Thành Chi Thược thì là vật gì đây?

- Ta.... ta....

- Bái huynh định sẽ làm gì ngu đệ? Bái huynh co vì một vật vô giá này mà hạ sát ngu đệ không?

Nghe được đến đây Viên Kỳ Hải dù không nhìn thấy nhưng cũng mơ hồ mường tượng được rằng vị bái huynh đang nhìn một cách thèm khát vào vật mà vị bái đệ vừa bảo là Thạch Phong Thành Chi Thược ! Vì lẽ đó vị bái đệ mới sẵng giọng hỏi vị bái huynh như vậy !

Đến lúc này, khi Viên Kỳ Hải đang bồi hồi lo lắng cho vị bái đệ trước sự độc ác vô nhân của vị bái huynh, nó bỗng nghe vị bái huynh thôi lúng túng và đột nhiên cười lên vang dội:

- Ha.... ha.... ha....

Tràng cười quá lớn và quá gần khiến cho Viên Kỳ Hải khi nghe được cứ cảm nhận như là tiếng sấm nổ ở bên tai ! Và điều này nhắc nhở cho Viên Kỳ Hải rằng ở bên ngoài khoảng không gian chật hẹp mà nó đang hiện diện, bầu trời vẫng đang tối đen và đang còn mưa bão.

Tuy nhiên, ngược lại với tràng cười hàm ý sự cuồng ngạo nọ, giọngnói của vị bái huynh lúc lên tiếng lại tỏ ra hào sảng và bình thản như lúc đầu:

- Bái đệ chớ đa nghi ! Ngu huynh tuyệt đối không hề có ác ý với bái đệ ! Huống chi cái chết của Hà Vị Giang đâu phải là do ngu huynh !

Vị bái đệ liền lên tiếng với sự ngờ vực tột cùng:

- Không phải là do bái huynh ư? Hay bái huynh cho rằng bái huynh không hề biết đến công phu tà độc Hắc Sát Phi Trảo?

Vị bái huynh nói với giọng thản nhiên:

- Đây này, bái đệ hãy nhìn thử xem ! Đây mà là Hắc Sát Phi Trảo sao?

Không cần nhìn và dù Viên Kỳ Hải là người chưa từng luyện qua võ công nhưng qua khẩu ngữ của vị bái huynh nọ, nó biết rằng vị bái huynh đang thử phô diễn công phu cho vị bái đệ nhìn, và qua đó vị bái huynh muốn chứng tỏ cho vị bái đệ biết công phu của vị bái huynh không phải là công phu tà độc Hắc Sát Phi Trảo như vị bái đệ đã nghĩ.

Ý nghĩ của Viên Kỳ Hải tuy không sai nhưng nó cũng phải bất ngờ trước một kết cục không thể nào lường trước.

Đó là liền sau đó, Viên Kỳ Hải bỗng nghe vị bái sư đệ bật lên một tiếng kêu thật thảm khốc:

- A.... A....

Tiếng kêu vừa vang lên bỗng lướt ngang vị trí mà Viên Kỳ Hải đang nửa nằm nửa ngồi. Và rồi tiếng kêu đó càng lúc càng nhỏ đi, Viên Kỳ Hải mới không nghe được nữa.

Tiếp đó, cùng một lúc Viên Kỳ Hải bỗng có đến hai nhận định.

Nhận định đầu tiên là liên quan đến vị trí của nó lúc có một vật chợt va vào mình của nó.

Và nhận định thứ hai thì liên quan đến vật nọ khi tai nó nghe giọng nói tiếc rẻ của vị bái huynh kia vang lên:

- Hừ ! Ngươi có chết thì cũng đừng trách ta ! Vả lại, ngươi còn đáng chết thêm một lần nữa khi Thạch Phong Thành Chi Thược cũng phải rơi xuống vực với ngươi.

Vậy là Viên Kỳ Hải đã hiểu. Vị bái huynh khi giả vờ phô diễn công phu đã nhân lúc vị bái đệ bất phòng mà hạ thủ.

Và tiếng kêu của vị bái đệ cứ kéo dài và càng lúc càng nhỏ dần là do vị bái đệ bị rơi từ ghềnh đá xuống vực sâu ! Vật vừa chạm vào người của Viên Kỳ Hải chính là Thạch Phong Thành Chi Thược hoàn toàn giống với số phận của Viên Kỳ Hải lúc nãy ! Nếu Viên Kỳ Hải lúc buông tay cho rơi xuống vực và đột nhiên lại lọt thỏm vào một hỏm đá như thế nào thì Thạch Phong Thành Chi Thược cũng gặp phải tình hình y như vậy.

Viên Kỳ Hải nghĩ thầm:

- Thảo nào ta cứ nghe thanh âm của bọn họ lại rõ mồn một như vậy phát hóa ra ta đang ở cách bọn họ chỉ có một lớp đá mỏng ở bên trên và là cách chừng non trượng nếu tính từ chỗ này lên đến phần ghềnh đá ở trên kia.

Đang nghĩ như thế Viên Kỳ Hải bỗng giật nảy mình khi nghe tiếng quát nạt của vị bái huynh kia vang lên:

- Kẻ nào?

Tuy chưa từng luyện võ như Viên Kỳ Hải đã lận đận lao đao suốt mấy năm trường và có không ít lần chạm mặt với bọn người giang hồ, nên có thừa biết thính lực mẫn tiệp của họ.

Nó lo sợ đến không dám thở khi nghe vị bái huynh nọ quát nạt to tiếng như thế. Nó mơ hồ nghĩ rằng nó vừa sơ tâm nên gây thành tiếng động khiến cho vị bái huynh giảo quyệt ở bên trên nghe được và phát hiện được tung tích của nó.

Nó cảm nhận là tử thần đang lởn vởn đến gần nó. Nó hốt hoảng khi nghĩ đến vị bái huynh kia rồi sẽ giết nó nếu lão ta tìm được nó. Nó quên rằng nó vẫn đang muốn tìm đến cái chết.

Và nó buộc phải thở ra một hơi thật nhẹ nhỏm khi có một âm thanh khác lạ bỗng vang lên....

Truyện Chữ Hay