Sau khi thu gom hết tất cả hàng hóa trong hầm ngầm vào không gian lúc này Mộ Dung Yên mới chậm rãi xem xét hai nhóm người trong này. Tất cả đều trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, nhíu mày một chút, cô thật sự không thích dây vào phiền phức hay rắc rối, huống hồ với tình hình hiện tại cô cũng không thể cứu thoát nhóm người này a.
Mộ Dung Yên do dự một chút liền dứt khoát quay lưng bỏ đi, còn ít ngày nữa là Tận thế đến, có thể bọn họ sẽ chạy thoát được hoặc cũng có thể bị nhiễm độc chết đi. Đúng! Cô ích kỉ, chỉ cần liên quan đến bản thân thì cô không ngại ích kỉ đến cùng. Mặc kệ ích kỉ, tàn nhẫn, ác độc, chỉ cần được sống, bảo vệ được điều mình muốn thì những điều trên không chút quan trọng. Huống hồ, Tận thế đến thứ rẻ mạt nhất chính là tính mạng con người, dơ bẩn nhất chính là lòng người...
Ngay khi Mộ Dung Yên đi được vài bước, phía sau bỗng vang lên động tĩnh nhỏ, không gian yên tĩnh động tĩnh dù nhỏ cỡ nào cũng không thể che giấu. Mộ Dung Yên thân thể căng cứng cảnh giác quay người lại... Một đôi lam mâu tựa đại dương mênh mông sâu thẳm hút hồn, ngũ quan tinh xảo xứng danh yêu nghiệt, vị trí người kia ở khuất sâu trong nhóm người nam nữ thanh niên.
Hai bên trừng mắt nhìn nhau trong vài giây nhưng cũng khiến Mộ Dung Yên không tự chủ sinh ra sức ép vô tận, chỉ một đạo ánh mắt nhưng cô nhìn ra trong đó chứa lãnh ngạo, tàn bạo cùng hận thù. Người này, một chút cũng không đơn giản, tốt nhất nên tránh vẫn tránh, tránh không được liền bỏ chạy. Ý nghĩ trong đầu chợt lóe, Mộ Dung Yên khẽ dịch chân muốn quay đầu chạy trốn.
“Chỉ cần cô bước một bước, tin rằng đợi cô ở ngoài kia là nhóm người Cung gia!” Giọng nói khàn khàn, trầm thấp tà mị đến mê hồn, tựa như rượu ngon ủ lâu năm khiến người ta nghe vào như say đắm trong đó, chẳng qua nghe nội dung lời nói kia, Mộ Dung Yên gân xanh trên trán thìch thịch nảy lên như bị kích thích cực độ.
“Có ý gì?” Nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, nhưng gã kia lại rất thong dong bình tĩnh đá lại cho Mộ Dung Yên vẻn vẹn vài chữ khiến cô nghẹn khuất.
“Ý trên mặt chữ!” Vừa nói xong, hắn đột nhiên nhíu nhẹ mi tâm một cái Mộ Dung Yên cũng nhìn ra, ánh mắt không khỏi lướt qua thân thể của hắn hơi ngưng lại ở đôi chân máu thịt be bét kia, nếu không chữa trị kịp e rằng nửa đời còn lại của hắn phải ngồi xe lăn rồi.
Mộ Dung Yên nghĩ nghĩ một chút, chậm rãi đi đến gần song chắn, hai mắt nhìn đôi chân nửa tàn nửa phế kia sau đó lại dời mắt sang nhìn gương mặt yêu nghiệt hơi tái nhợt kia, giọng nói cô lạnh nhạt, hờ hững: “Vì sao anh cho rằng tôi sẽ cứu anh?” Mộ Dung Yên khoanh tay trước ngực, sau khi nói xong còn hơi nghiêng đầu nhìn chân hắn ta. Rất rõ ràng chẳng ai ngu ngốc vào lúc tình thế không tốt lại kéo theo một gánh nặng, chỉ bằng lời uy hiếp phía trước cũng không đáng giá để cô mạo hiểm tính mạng, đừng quên rằng cô còn có Bỉ Ngạn không gian nghịch thiên tự do ra vào. Cùng lắm đánh không lại thì trốn vào đó, tuy rằng có chút phiền phức nhưng giữ được mạng là được a.
Tề Ngạn nhìn cô gái qua song chắn kia, bình tĩnh, lạnh nhạt đôi hắc bạch phân minh không chút gợn sóng khi bị uy hiếp đến tính mạng, tựa như không có bất cứ điều gì có thể khiến khuấy động cảm xúc trong đó. Có chút ngưng mi nhíu mày, tuy rằng y chỉ vừa tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy cô gái này muốn xoay người bỏ đi.
Nhưng mà nơi này là đâu chứ, y bị giam ở đây cũng đã hơn năm, gặp qua cả Boss cùng toàn bộ người Cung gia, cô gái lạ mặt này hiển nhiên không phải người của Cung gia. Lại nhìn một vòng hầm ngầm, tất cả hàng hòa như bị bão tố càn quét sạch sẽ, khóe miệng Tề Ngạn không khỏi co rút, hắn nhớ không lầm một tiếng trước tất cả hàng hóa còn đầy đủ, hiện tại...
“Cô giúp tôi ra khỏi đây, tôi cho cô địa điểm hầm ngầm bí mật trụ sở nhánh B Cung gia ở thành phố K!” Tuy rằng không biết bằng cách nào cô gái này vào được đây, còn... càn quét cả hầm ngầm này, hắn chỉ cần biết cô gái này có thể giúp hắn. Nếu cô hứng thú với đống vũ khí nóng lạnh này thì cũng sẽ hứng thú với điều kiện hắn đưa ra.
Đợi khi thoát khỏi đây... Tề Ngạn nheo lại đôi mắt phượng nguy hiểm. Cung gia! Tất diệt!
Mộ Dung Yên cùng Tề Ngạn cách nhau song chắn mắt đôi mắt trong chốc lát, khóe môi chậm rãi dương lên, Mộ Dung Yên nhẹ nhàng phun ra một câu: “Mộ Dung Yên, Hợp tác vui vẻ!”
“Tề Ngạn! Hợp tác vui vẻ!” Tề Ngạn cũng giương lên nụ cười yêu nghiệt đáp lại.
Mộ Dung Yên không phải tin tưởng cái người Tề Ngạn này mà ngược lại cô càng thêm cảnh giác muốn cách xa hắn. Hiện tại lựa chọn tin tưởng không phải là tin hắn không dám lật lọng mà là tin tưởng bản thân cô, cho dù hắn lật lọng xảo trá, với thực lực của cô cùng với thương thế hiện tại của hắn, cô có thể giết hắn dễ dàng như giết một con kiến.
Đã thống nhất hợp tác cùng nhau, Mộ Dung Yên liền bắt tay đầu tiên là bẻ ổ khóa song chắn. Đối với cô mà nói không có ổ khóa nào có thể làm khó cô chỉ cần một cây kim nhỏ là được, nếu đụng phải khóa mật mã hay vân tay thì hơi rắc rối một chút.
Khi Mộ Dung Yên thành công bẻ khóa, muốn đi vào dìu Tề Ngạn ra nhưng lại nhìn đến động tác giơ tay ý bảo cô đừng vào liền nhíu mi nghi hoặc. Rất nhanh cô đã biết ý nghĩa của động tác kia, vì Tề Ngạn đẩy ngã một người ngồi ở vị trí gần hắn sang góc tường còn hắn nhanh chóng dịch thân sang hướng khác, tất cả đều tựa như vô tình lại giống như cố ý, dù chỉ trong chớp mắt nhưng Mộ Dung Yên cũng thấy rất rõ ràng, vị trí người Tề Ngạn đẩy qua cùng lúc hắn dịch người sang, nơi đó lắp thiết bị camera kín kẽ.
Mộ Dung Yên trong lòng đánh thót, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cái này là cô quá may mắn rồi. Nơi này trọng yếu như vậy chắc chắn sẽ thiết lập camera an ninh, cô liều lĩnh xông vào mà không nghĩ chu toàn. Nếu không phải Tề Ngạn vô tình ngồi vị trí vừa đúng chắn camera, vậy có thể bên ngoài giờ này đợi cô chắc chắn là nhóm bảo vệ hung thần sát ác. Thảo nào Tề Ngạn bị giam giữ, chỉ ngồi một chỗ cũng dám lên tiếng uy hiếp cô.
Đợi khi xử lí thỏa đáng camera an ninh, Mộ Dung Yên tiến vào đỡ Tề Ngạn đứng lên, mi tâm bỗng chốc nhíu lại. Ban nãy chỉ đứng xa nhìn vào nên không quan sát kĩ, hiện tại nhìn ở phạm vi gần, đôi chân Tề Ngạn dường như bị đánh nát xương, máu thịt trộn lẫn đã xuất ra mùi thối rữa. Này.., nếu muốn chữa trị chỉ sợ phải cạo thịt nối xương.
“Thấy hối hận vì giao dịch với kẻ tàn phế?” Tề Ngạn trong mắt lóe thâm trầm, kéo lên nụ cười giễu cợt.
“Phép khích tướng với tôi vô dụng, nếu tôi không muốn, dù anh có phép thần thông cũng chẳng ép được tôi.”
Tề Ngạn sửng sốt vài giây sau đó vẫn giữ nụ cười tà tà, thuận theo Mộ Dung Yên đỡ dậy. Chân vừa bước ra khỏi cửa sắt đột nhiên hắn dừng lại, Mộ Dung Yên bị toàn bộ sức nặng gì lại suýt chút ngã sấp xuống, sắc mặt nháy mắt đen thui, đang muốn nổi nóng liền nghe Tề Ngạn ngắn gọn nói: “Cứu hắn, tôi cho cô bản đồ chi tiết mật đạo dinh thự riêng của gia chủ Cung gia!”
“Tề Ngạn! Rốt cuộc anh là gì của Cung gia?” Nheo mắt nguy hiểm, tuy rằng cô thừa sức giết hắn nếu hắn dám giở trò, nhưng cô càng hận nhất loại người xem cô là con hề nhảy nhót trong tay. Tề Ngạn này ba lần bảy lượt bày tỏ hểu biết về Cung gia rất rõ ràng, mật đạo, hầm ngầm của một gia tộc hắc đạo là thứ gì, tuỳ tiện liền cho người khác biết sao? Tên này chỉ cần nói dối cô một câu, tin chắc đầu của hắn sẽ phải tạm biệt cái cổ đi.
“Là con riêng của Cung Sách!”
Hết chương .
[A Tuyết: Mình có đôi lời muốn nói! Truyện mình viết không biết hay hay dở hoặc là không hợp gu của các bạn vì thấy ít tk.s cùng cmt.
Nhưng mình vẫn sẽ chăm chỉ viết, xem như là luyện tay nghề đi.
Có điều, hôm nay mình phát hiện truyện của mình bị những web khác lấy đi đăng lại mà không hỏi qua mình.
Tuy rằng các web đều để tên tác giả là mình nhưng phần văn án còn bị sửa vài chỗ. Các bạn đọc, ủng hộ thì mình rất vui và cám ơn. Còn các bạn muốn mang đi mình cũng không cấm cản gì nhưng ít ra các bạn có thể ib hoặc cmt nói mình một tiếng.
Công sức mình vừa nghĩ vừa viết mấy tiếng đồng hồ. Các bạn vào ib mình câu không đến mấy mấy phút rồi rinh đi cũng không mất miếng thịt nào đúng ko?]