Vì thuê phòng dịch vụ nên ở đây ngoài tôi và em thì chẳng còn ai khác. Tuyết Vinh ngủ suốt từ chiều đến tối vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói đã cho em một viên thuốc an thần nên không cần phải lo. Tôi ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường, tay lấy máy tính để trong túi xách ra làm việc. Lịch thi dự kiến của khóa ngày mai phải gửi cho Phòng Đào Tạo nên không thể chậm trễ.
Mười giờ tối, sau khi mang một chai nước suối ra khỏi tủ lạnh, tôi nhận ra hai mắt em đã mở. Nhưng thay vì mở miệng nói năng, cô bé này lại chỉ im lặng nhìn lên trần nhà.
- Em đói không? – Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tuyết Vinh, tôi khẽ xoa nắn – Hay uống một ít nước?
Tròng mắt long lanh khẽ đảo về phía tôi trong ít giây rồi lặng lẽ lắc đầu.
- Đừng tự hành hạ mình như thế. Anh sẽ cùng em vượt qua tất cả mà.
Tuyết Vinh không nói gì mà chỉ chậm rãi khép mắt lại, ép cho dòng nước nóng hổi trào ra. Bàn tay nhỏ đặt trong tay tôi hơi nắm lại. Bờ môi khô thầm phát ra âm thanh gì đó không thể nghe rõ.
- Cảnh sát đang điều tra. – Tôi lại tiếp tục tìm cách động viên - Mọi việc sẽ sớm được sáng tỏ.
Từ hai hốc mắt của em vẫn không ngừng trào ra những dòng lệ. Đầu liên tục lắc qua lắc lại.
- Em còn điều gì lo lắng? Mau nói anh biết.
Nhận ra gương mặt chất chứa đầy tâm sự của Tuyết Vinh, tôi thật sự ao ước mình có thể cùng em chia sẻ.
- Huy… - Cô bé yếu ớt kéo nhẹ tay tôi về phía mình - …Anh có thể…?
Ngơ ngác nhìn biểu hiện kỳ lạ từ phía em, tôi mới như gã khờ vừa tìm ra chân lý, nhanh nhẹn lách người nằm xuống chiếc giường nhỏ. Cẩn thận tránh sợi dây trắng đang truyền dịch vào cơ thể Tuyết Vinh, tôi nhẹ nhàng ôm lấy em, bao bọc cô bé bằng hai cánh tay của mình.
- Anh biết em đang rất đau khổ…Nhưng mẹ cần có người chăm sóc…
Tuyết Vinh cuộn mình trong lòng tôi, liên tục lắc đầu. Tâm tư phức tạp hình như có rất nhiều điều khó nói. Em rõ ràng muốn tìm kiếm sự an ủi nhưng tại sao mãi vẫn không đồng ý san sẻ những nỗi khổ trong lòng? Tôi cũng không phải bác sĩ tâm lý, làm sao biết hết những thứ đang giày vò tâm hồn em lúc này? Em có biết phải đứng ngoài nhìn người yêu của mình ngập trong bi thương là tàn nhẫn với tôi thế nào không?
- Em không một mình…Em còn có anh…anh là chồng em…nhớ không hả?
Tôi thử dùng tay xoa nhẹ trên tấm lưng đang tản ra hơi lạnh của Tuyết Vinh, mong có thể làm thân nhiệt em ấm lên một chút. Nhưng cô bé vẫn không thể thôi run rẩy, tay và chân quấn lấy tôi như cầu cứu.
- Em thấy khinh bỉ chính mình…Em sợ sau khi anh biết được sẽ không còn muốn ở bên em nữa…
- Anh làm sao có thể không thương em được? Anh còn muốn cả đời này được ở cạnh em kia mà.
- Nhưng em thật sự rất xấu xa…Em là con quái vật... – Tuyết Vinh vẫn tiếp tục nức nở.
Cách hành xử kỳ lạ này khiến tôi bắt đầu nghi ngờ, hình như mình đã bỏ sót điều gì đó.
- Không phải...Em không phải quái vật…em là cô gái thông minh, đáng yêu nhất anh từng gặp…
- Nếu tốt đẹp như thế thì sao khi ba chết, em lại thấy mình rất bình thản??????
-…?!
Lời nói vừa tuôn ra đã khiến tôi và em cùng nín lặng.
Thì ra điều khiến Tuyết Vinh đau khổ lại chính là “cô bé không thể đau khổ”.
Kể từ lúc đặt chân xuống trần thế, số ngày em chung sống cùng gia đình chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tuy danh nghĩa là ba mẹ, chị em…nhưng trong kí ức của em vẫn chưa có kỉ niệm nào sâu sắc.
Họ chết đi khiến lý trí thúc bảo em nên đau khổ. Nhưng trái tim lại không dễ dàng làm theo. Cuộc xung đột giữa chúng càng quyết liệt thì bản thân em càng bị dày vò, tra tấn. Còn tôi lại vô tâm đến mức chưa từng nghĩ đến điều này. Lúc nào cũng luôn miệng an ủi em, làm cô bé này đau lòng đến chết ngất.
- Lúc vào nhà, nhìn thấy ba như vậy… - Tuyết Vinh bất giác lùi khỏi tôi - …Em cảm thấy rất sợ hãi…Em biết mình không muốn ông ấy chết…Nhưng…nhưng…
Tôi khổ tâm nhìn dáng vẻ chạy trốn của em, trong nhất thời không biết nên làm gì cho phải.
- Khi tỉnh lại…trong lòng em chỉ còn một cảm giác duy nhất…Em thấy tiếc vì từ nay mình đã không còn cơ hội để biết cảm giác được có ba là thế nào…em tiếc vì mình chưa kịp thích nghi với sự tồn tại của ông ta…Hoàn toàn không có một chút đau xót nào hết…không có một chút đau xót nào hết…Anh hiểu không?
- Tuyết Vinh…Bình tĩnh lại đi em… - Tôi khó xử chìa tay về phía em, nhưng cô bé lại càng lẩn tránh.
- Không…Anh không hiểu, mãi mãi cũng không hiểu…Có con cái nào lại dửng dưng trước cái chết của ba mẹ mình như thế chứ?
- Không phải em dửng dưng. – Tôi nhanh chóng chụp lấy cổ tay em, kéo mạnh - Anh cũng có mặt lúc đó. Anh thấy hết mọi phản ứng của em. Sự đau khổ trong ánh mắt em, nỗi đau trên mặt em…Tất cả những thứ ấy đều rất chân thật.
- Nhưng bây giờ thì hết rồi. – Tuyết Vinh cương quyết bác bỏ - Em cũng không biết làm sao mình nặn ra được những giọt nước mắt giả tạo đó. Ngay khi tỉnh lại, em đã chẳng còn thấy gì hết.
- Đừng tự lăng mạ mình. – Trước sự chống trả quyết liệt của em, tôi chỉ còn cách đẩy dồn cô bé vào góc tường – Anh không ngốc đến nỗi đến kẻ đóng kịch và người đang hốt hoảng thật sự cũng không phân biệt được. Hoàn cảnh lúc ấy quá bất ngờ nên vô tình đã đánh thức tình cha con vẫn luôn tiềm ẩn trong em. Em không cần phải ép mình khóc lóc hay đau lòng vì họ. Thời gian mọi người ở cạnh nhau quá ngắn, không dành nhiều tình thương cho nhau thì cũng dễ hiểu thôi mà.
Tôi không biết những điều mình nói ra có đúng và hợp lý hay không nhưng đây là cách duy nhất để lý giải việc này và tránh cho em cảm giác tội lỗi. Nếu nơi nào đó trong lòng Tuyết Vinh không quan tâm đến chú Minh thì bản thân em đã không bàng hoàng đến mức phải ngất đi khi nghe tin chú ấy không qua khỏi. Chẳng qua, tình cảm ấy vẫn chưa sâu sắc đến độ như đáng ra nó phải thế. Và việc này hoàn toàn vì một lý do khách quan chứ không can hệ gì tới em cả.
- Em cũng từng bao biện ình bằng lý do này. Nhưng sự thật không phải như vậy. – Cô bé vẫn lạnh lùng từ chối mọi sự tiếp xúc từ phía tôi – Khi tự hỏi mình, nếu hôm nay người nằm dưới đất kia là anh chứ không ba thì phản ứng của em sẽ thế nào thì kết quả lại hoàn toàn không giống. Em tuyệt đối không thể bình tĩnh như vậy. Em muốn chết cùng anh.
Sự thật này khiến em vô cùng thống khổ nhưng lòng tôi lại dâng lên cảm giác thật ngọt ngào, ấm áp. Dẫu biết nói ra điều đó vào lúc này là không nên, nhưng tôi cũng không thể đừng nhắc lại câu nói của em:
- Em tình nguyện chết cùng anh sao?
Không nhận ra sự xúc động mình đã gây ra ở tôi, nước mắt em lại tiếp tục ngắn dài.
- Em gặp anh và ba mẹ gần như một lúc nhưng tại sao tình cảm với anh rất mãnh liệt còn với họ lại hờ hững như vậy? Tại sao chỉ vài ngày sau khi Yên Vũ chết, em đã lập tức lấy lại cảm giác thoải mái? Anh còn nói em không giống một con quái vật sao?
- Chuyện đó…chuyện đó là vì…
- Đừng tìm cách thay em biện minh nữa. Khi phát hiện ra sự thật, anh chỉ sẽ càng thất vọng hơn mà thôi.
- Tuyết Vinh – Hai tay tôi dùng sức giữ lấy gương mặt ướt đẫm nước mắt của cô bé – Em bây giờ không phải đang vì ba mà đau khổ sao? Không phải đang vì sự ra đi của ông ấy mà khóc lóc thương tâm hay sao? Không phải lúc nào chúng ta cũng hiểu được tình cảm của chính mình. Em đừng ra sức ép uổng nó phải thế này hoặc thế kia nữa.
Tuyết Vinh không trả lời mà chỉ dùng ánh mắt đỏ hoe để nhìn tôi, môi phát ra những tiếng nấc khe khẽ.
- Tình cảm em dành cho anh không phải chỉ là mấy ngày ngắn ngủi mà có từ mười sáu năm về trước. Vì lí do nào đó, chúng đã quay về trong trí nhớ của em sớm hơn so với những kỉ niệm về gia đình. Cho dù em không tin vào bản thân mình thì cũng nên tin tưởng anh chứ.
Cứ đà này thì tôi chuyển nghề sang làm bác sĩ tâm lý của riêng em cũng được. Tuyết Vinh bình thường luôn vui tươi, lém lỉnh. Ai biết được sâu trong thâm tâm em lại có nhiều vấn đề tình cảm phức tạp như vậy. Nếu không nhanh chóng khám phá ra, rất có thể tôi sẽ tự biến mình thành kẻ độc ác, mỗi ngày hành hạ em bởi sự thờ ơ của mình.
- Anh không thể giúp được gì nếu em cứ kiên quyết chôn giữ những cảm xúc tiêu cực này cho riêng mình. Tuyết Vinh, anh là chồng em, người em có thể chia sẻ mọi khó khăn, đau khổ. Kể cả khi cả thế giới này không còn ai quan tâm đến em thì anh vẫn ở ngay đây, sẵn sàng cùng em vượt qua tất cả.
- Những điều anh nói…đều là thật?
- Đương nhiên.
- Anh thật sự không thấy em là một kẻ máu lạnh, đáng khinh bỉ?
- Tuyệt đối không. – Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay em, định kéo cô bé về phía mình.
Nhưng sợi dây trắng nhuộm một màu đỏ thắm thật khiến người ta kinh hoảng. Nãy giờ giằng co thế nào lại khiến cây kim nằm lệch vị trí, đâm vào tay em khiến máu chảy ngược lên ống.
Không cần suy nghĩ, tôi lập tức chồm người, nhấn tay vào cái nút màu đỏ ở đầu giường. Gương mặt em xanh xao như một bóng ma dật dờ trên hạ thế. Tôi hốt hoảng vội vòng tay siết chặt lấy Tuyết Vinh. Cứ thế này, thử hỏi làm sao có thể rời khỏi em một phút giây nào được chứ?