Trong Phòng Ghi đông đúc, có một nhóm người đang tụ tập quan sát “thiết bị” tân tiến nhất do chủ nhân họ vừa sáng chế - cán cân tội ác. Hoạt động dựa trên nguyên lý bình thường của những chiếc cân khác, cán cân tội ác cũng có hai đĩa dùng để chứa những viên ngọc đủ kích cỡ màu đen và trắng. Màu đen biểu trưng cho điều ác còn màu trắng là điều thiện. Một con người, trải qua quá trình từ lúc sinh ra đến khi mất đi, nếu đĩa cân màu đen nặng hơn sẽ bị đưa xuống địa ngục. Trường hợp số ngọc đen và trắng bằng nhau hoặc màu trắng nhiều hơn đen, đều sẽ được đầu thai một kiếp mới.
Bốn năm trước, chính Thần Tuyên là người đã đưa ra một quyết định hết sức táo bạo là xóa sổ thiên đường khỏi danh sách Tam Cổng. Tuy ngoài mặt, anh luôn nói là để Trung giới đỡ chật chội nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu, hành động này có liên quan mật thiết đến Yên Nhi. Khoảng thời gian mới đặt chân xuống Trung giới, cô gái ấy đã mạnh miệng nói thiên đường ở đây chẳng khác gì địa ngục. Người ta sống trong đó mà chẳng biết đến buồn bã hay tức giận. Tình cảm sinh ra rồi mất đi trong trạng thái bằng phẳng, hệt như mặt nước hồ giữa mùa thu tĩnh lặng.
Và cũng thật bất ngờ, kết quả hành động tưởng chừng như điên rồ ấy lại khiến Trung giới Việt Nam vươn lên đầu bảng về sự trả giá của con người. Hoa trong vườn đua nhau nở rộ, mật độ dày đặc đến nỗi gây trở ngại cho việc di chuyển. Mọi người sinh sống ở đây đều cảm thấy dồi dào năng lượng và hăng hái làm việc hơn trước. Chỉ riêng chủ nhân của họ lại thường xuyên trầm lặng và tỏ ra khó chịu.
Anh gần như chẳng hề biết cười và rất hay đổ bệnh. Thân thể gầy yếu cứ mỗi ngày một xanh xao, vàng vọt. Có những lúc còn liên tục nôn ra máu, phải nhờ lão Hùng ở một bên nâng đỡ mới di chuyển được. Cô gái kia rời khỏi được bốn năm là bốn năm ngài ấy chỉ biết lao đầu vào công việc, không chấp nhận tiếp đón bất cứ người quen hoặc họ hàng nào. Mọi người cũng vì vậy mà đi từ cảm giác bất mãn sang thương cảm tột độ. Ai cũng thầm mong Tuyên có thể sớm tìm được nửa thứ hai để gắn vết thương vẫn hàng năm không thôi rỉ máu.
- Từ nay, mỗi người đều sẽ được cấp ột cái. – Anh khẽ cất giọng trầm lắng – Nếu quan sát thấy đối tượng làm sai điều gì thì đặt lên đĩa bên phải một viên ngọc đen. Còn nếu làm được việc tốt thì đặt lên đĩa trái một viên ngọc trắng. Kết quả cuối cùng phải được thông báo với phòng Vận Chuyển trước một ngày. Danh sách những người sắp chết cứ liên hệ với chỗ Vòng Xoay mà lấy. Rõ chứ?
- Dạ !!!!!!! – Tất cả cùng đồng thanh hô lớn.
Bốn năm qua, nơi duy nhất họ còn giữ liên lạc hình như cũng chỉ có người ở chỗ Vòng Xoay. Hai bên giáp mặt nhiều đến nỗi chẳng mấy chốc đã quen thuộc như người nhà. Những người làm việc ở đó lúc đầu rất ngạc nhiên và tỏ ra xa cách vì trước nay chưa từng có thần dân Trung giới nước nào lại siêng năng tìm hiểu danh sách những người sắp chết như vậy. Nhưng dần dà, họ trở nên cởi mở và thân thiện. Thông tin được truyền đi theo kiểu “độc quyền”, không san sẻ cho Trung giới những nước khác. Tất cả cũng nhờ chủ trương “lấy tình cảm làm đầu” do chủ nhân họ đề xuất.
- Ai còn việc gì dang dở thì làm tiếp. – Tuyên tiếp tục ra lệnh bằng một chất giọng vô cảm xúc – Nếu xảy ra trục trặc thì báo cho tôi biết.
- Dạ !!!!!!!!
Nhìn thấy mọi người lần lượt quay về chỗ đâu ra đấy, anh mới khẽ hít sâu một hơi rồi xoay lưng rời khỏi.
Không biết vì không gian quá ngột ngạt hay bệnh tình càng lúc càng trở nên trầm trọng mà Tuyên cảm thấy rất khó thở. Nơi lồng ngực thường xuyên xuất hiện cảm giác bị đè nén. Suốt bao nhiêu năm ròng chịu đựng, anh càng lúc càng tin ông trời không muốn ình được ra đi một cách dễ dàng như vậy.
- Tiểu Vương Gia… - Lão Hùng vừa thấy Tuyên nghiêng ngả bước ra đã tiến đến thăm hỏi – Ngài định đi đâu?
- Tôi không sao. – Anh lắc đầu, phất tay ra hiệu – Chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.
Nhưng điểm đến lần này không phải hồ Long Tĩnh mà là Vườn Linh Hồn, nơi thỉnh thoảng lại xuất hiện những lứa đôi hạnh phúc. Bản thân Tuyên cũng không biết mình đang chờ đợi hay tìm kiếm điều gì tại đây. Chẳng qua…anh vẫn chưa tìm ra cách để cưỡng lại cái khao khát được tìm về những nơi mình cùng Yên Nhi từng lui tới.
Khu vườn bây giờ sinh trưởng rất xanh tươi, rậm rạp. Cách sắp xếp thảm thực vật nơi đây là hoàn toàn tự phát nên đậm tính ngẫu hứng. Tuyên dành nhiều thời gian ngồi lặng im ở nơi này đến nỗi thuộc lòng luôn một số vị trí - nơi bàn chân Yên Nhi từng đặt xuống.
Những lúc cảm thấy mệt mỏi, anh sẽ lại ngã lưng xuống thảm cỏ và ngước mắt nhìn lên bầu trời. Mỗi đám mây trắng lững lờ bay qua đều mang theo hình bóng của cô, từ ánh mắt đến nụ cười…
Giờ phút này, có lẽ Nhi vẫn đang sống hạnh phúc bên cạnh người đàn ông của đời mình. Con gái họ cũng phải được bốn tuổi. Bản thân anh không biết đã bao nhiêu lần nằm mơ thấy đứa trẻ ấy, bao nhiêu lần tự hỏi xem nó có mấy phần giống với Yên Nhi xinh đẹp. Tuyên thậm chí còn tưởng tượng lúc cô bé mở miệng nói tiếng ba, tiếng mẹ làm trái tim họ tan chảy.
Anh Chín tuy thường có nhiều việc phải làm nhưng chắc sẽ vì Yên Nhi mà hạn chế số thời gian đi đây đi đó. Trường hợp tệ nhất, cô ấy vẫn còn có Yên Vũ để bầu bạn. Chị em họ gắn bó và thân thiết như vậy, chắc chẳng bao giờ thấy buồn chán. Chỉ không biết bây giờ, nỗi căm giận của Yên Nhi đối với Tuyên vẫn còn hay đã phai đi bớt. Anh không mong người phụ nữ ấy sẽ tha thứ ình. Bởi điều đó chỉ tổ làm cho cổ thêm áy náy. Tốt nhất vẫn nên để Yên Nhi oán hận và căm ghét Tuyên đến tận ngày anh hoàn toàn biến mất.
Đặt chân đến vị trí đã bị mình ngồi…mòn đất, Tuyên thoáng bất ngờ khi nhận ra sự xuất hiện của một loài cây mới. Hình dáng lá hơi nhọn phần đầu, khúc đuôi phình to như một trái tim bị kéo dãn. Thân cây là những sợi dây mảnh, nhẹ nhàng quấn quanh thân tùng để vươn lên hứng nắng. Ngày hôm qua đến đây, hình như vẫn chưa thấy xuất hiện.
Anh cẩn thận bước lại, cố hết sức không làm tổn hại đến những loài cây gần đó. Khi ngắt thử góc lá đưa lên mũi, mùi thơm thơm cay nồng lập tức khiến mọi ký ức trong Tuyên đều sống dậy.
- Anh có biết sự tích về trầu và cau của người Việt không?
- Hình như nói về một đôi vợ chồng?
- Ừ. Giữa họ vì phát sinh chút hiểu lầm nên mới phải tách biệt. Sau khi chết, người chồng liền biến thành cây cau lớn, mạnh mẽ vươn lên giữa gió mưa. Còn cô vợ là dây trầu, mảnh mai quấn lấy thân cau không dứt.
- Ở đây hình như chưa có hai loài cây ấy?
- Trầu với cau là những thứ không thể thiếu trong hôn lễ, biểu tượng cho tình yêu thủy chung, sâu sắc. Nếu một mai em chết sớm, nhất định cũng sẽ hóa thành dây trầu ở nơi này đợi anh.
Đúng vậy. Đây chính là một dây trầu, thứ Yên Nhi đã có lần nhắc đến.
Có lẽ ai đó vừa mới chết, linh hồn vô tình hóa thành dây trầu này. Nhưng nếu sau khi Tuyên biến mất, cơ thể hóa thành thân cau giữa khu rừng rậm rạp thì liệu Yên Nhi có nhận ra được? Cô ấy chẳng biết có còn nhớ cuộc đối thoại về hai loài thực vật vợ - chồng này? Hay chỉ mình anh làm kẻ si tình, ngu ngốc ôm mãi những ỷ niệm đau khổ?
Không, Yên Nhi không nên nhớ bất cứ điều gì về Tuyên cả. Hãy để mọi thứ có liên quan đến anh chìm vào quên lãng. Như vậy mới là điều tốt nhất cho cô ấy.
- Yên Nhi…Nếu một mai anh chết, cũng sẽ hóa thành thân cau, mãi mãi ở nơi này…nhớ em.
Buồn bã trở về Phòng Chờ, bất ngờ bị không gian ầm ĩ làm cho choáng váng, Tuyên ngay lập tức liền nổi cáu. Tâm tình mấy năm nay vốn đã không được tốt. Mang theo vẻ mặt hầm hầm tức giận, anh chậm rãi bước đến chỗ đám người đang đứng vây thành một khối.
- Chuyện gì mà ầm ĩ vậy? – Giọng nói băng lãnh vừa vang lên đã khiến mọi người giật thót.
Họ nhanh chóng cúi đầu rồi kính cẩn lùi về sau, để lộ ra một khối vải…biết khóc.
- Nó…?!?!? – Anh có hơi sững người – Nó…ở đâu ra vậy?
Đứa bé được quấn trong chiếc áo khoác màu xanh đang ngửa mặt lên trời gào khóc đột nhiên nín bặt. Gương mặt đỏ gay vì sợ hãi và mệt mỏi của nó hướng về Tuyên. Cặp mắt nhạt nhòa nhanh chóng mở to rồi vỡ òa trong xúc động.
Không cho ai có cơ hội mở miệng, con bé đã xòe rộng mười ngón tay dưới mặt đất để tự nâng mình đứng dậy. Đôi chân nhỏ liêu xiêu chạy về phía Tuyên rồi ôm chặt, thái độ dựa dẫm như muốn tìm sự che chở.
- ?!?!?!?
Không chỉ mình anh mà tất cả mọi người đang có mặt đều há hốc miệng vì kinh ngạc. Họ thi nhau dùng đủ mọi cách cũng không thể khiến con bé làm gì khác ngoài việc kêu la khản cổ. Vậy mà chủ nhân chỉ cần nói vài tiếng đã có thể khiến nó im lặng. Hơn nữa, thái độ còn thân thiết như đã từng quen biết.
Cách suy nghĩ của trẻ con kể cũng thật kỳ lạ. Bao nhiêu người tươi cười, hiền hậu là vậy mà chẳng buồn nhìn tới. Khi không lại chọn ngay kẻ đằng đằng sát khí. Chẳng lẽ còn nhỏ như vậy đã biết lựa người đẹp trai để làm nũng?
- Sao không sắp xếp cho nó đi đầu thai sớm? – Tuyên có chút bực mình khi tìm cách gỡ đứa nhỏ ra khỏi ống chân phải – Bao nhiêu người mà không giải quyết được sao?
- Đứa trẻ này không thể đầu thai được. – Một người e dè lên tiếng giải thích.
- Tại sao?
Rõ rắc rối. Vì sao vừa mới gặp mà nó đã bám lấy anh như bị nam châm hút thế này? Từ lúc làm việc ở Trung giới tới giờ, Tuyên ghét nhất là tiếng trẻ con khóc. Âm thanh kinh hãi đó vang lên càng lâu sẽ càng khiến lòng người nhức nhối. Tệ hại hơn là nó luôn nhắc anh về sự tồn tại của Yên Nhi, làm nỗi nhớ cứ liên tục đâm trái tim tứa máu.
- Vì nó không phải đến từ hạ giới.
- Không phải hạ giới thì chỗ nào. Địa ngục chắc? – Tuyên thử nhúc nhích chân nhưng hoàn toàn bất lực.
Sự im lặng đến ngột ngạt nhanh chóng bao trùm căn phòng cho đến khi lão Hùng từ phía sau bước tới.
- Tiểu Vương Gia, chúng tôi đúng là tìm thấy nó dưới địa ngục.
- …?!?!?!?