- Em thật sự muốn làm điều này? – Hồng Phương ngỡ ngàng nhìn sâu vào mắt tôi – Chẳng phải hôm qua còn...
- Đừng tỏ ra ngạc nhiên như thế. Dù sao vợ chồng ông ấy cũng là người thân duy nhất còn sót lại của tôi. Nếu thật sự muốn Cảnh Huy có thể ra đi một cách thanh thản, anh nhất định phải giúp tôi hoàn thành tâm nguyện này.
- Còn chú Tuần thì thế nào? Em đi rồi, ai sẽ lo cho ông ấy?
- Chú Kha và chú Phú... – Tôi thoáng ngập ngừng - ...Và cả anh.
- Nhưng...Em có thể bị phát hiện, thậm chí không còn khả năng bước ra khỏi căn nhà ấy...
- Điều ông ta muốn chính là nhìn thấy tôi chịu đau khổ. Người đàn ông ấy sẽ không bắt tôi chết một khi trong đời tôi còn chưa lóe lên tia hạnh phúc. Mà điều này lại hoàn toàn không có khả năng xảy đến.
Trạng thái trầm mặc của Phương đã phần nào cho thấy tâm trạng hiện tại nơi anh. Tôi biết Cảnh Huy ra đi bất ngờ, để lại người cha già nằm hôn mê trên giường bệnh cùng cô vợ chất chồng nỗi oán hận đã khiến Hồng Phương có cảm giác mình cần phải cưu mang gia đình này. Lợi dụng lòng tốt đó của anh, tôi muốn tận dụng tối đa các nguồn lợi từ phía cảnh sát.
Hồng Phương biết rõ khúc mắc về cái chết của gia đình là điều duy nhất níu chân tôi tại chốn nhân gian này. Anh cũng biết cái chết oan uổng của chồng khiến tôi không thể từ bỏ việc buộc hung thủ phải trả giá. Nếu Phương ra sức ngăn cản lý do sinh tồn duy nhất này thì chẳng phải tự tay anh đã đẩy vợ của bạn mình vào chỗ chết sao? Đừng cố tìm cách vùng vẫy hoặc trốn tránh sự việc nữa. Anh chỉ có một lựa chọn duy nhất là chấp nhận lời yêu cầu của tôi.
- Nếu chúng ta không sớm tìm ra chứng cứ buộc tội tên giết người vô nhân tính đó, hắn chắc chắn sẽ không để cho ba được sống yên ổn. Chắc không phải anh cũng cho rằng vụ việc máy thở vừa rồi là tai nạn chứ?
- ...
- Hôm nay anh có thể bảo vệ được cho chúng tôi nhưng ngày mai thì thế nào? Chẳng lẽ cả đời này của tôi lúc nào cũng phải sống trong nỗi lo sợ bị người ta ở sau lưng một phát bắn chết? Chẳng lẽ anh muốn tôi ngồi đây mà ôm nỗi đau về cái chết của chồng cho tới khi nhắm mắt?
Bình tĩnh nhìn sâu vào mắt chàng thanh tra, tôi gằng giọng nói ra từng tiếng. Trong lòng bắt đầu có cảm giác cú tăng tốc của mình đã sắp về đích.
- Hồng Phương!
- Em phải thường xuyên liên lạc với anh. – Người đàn ông cuối cùng cũng chấp nhận xuống nước – Phải báo cho anh biết tất cả mọi động tĩnh.
- Chỉ khi nào có cơ hội. Tôi cần phải lấy được lòng tin của ông ấy trước.
- Nhưng anh thật sự không hiểu...Em dựa vào đâu lại có thể kết luận Phạm Sỹ Nguyên là hung thủ một cách chắc chắn như vậy?
- Đây vốn là...một bí mật!
Đều vì các người biến tôi trở thành thế này. Vì các người mà trái tim này trở nên quá chật chội đễ chứa thêm khái niệm về lòng tốt và sự tha thứ. Khi con người đã không còn gì để mất, họ sẽ trở nên hùng mạnh và nguy hiểm hơn bao giờ hết.
- Còn một điều anh nghĩ em nên biết … – Phương bất chợt nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại - …Hôm qua, Lynda đã vượt ngục….
- Yên Nhi! – Đặng Tuệ Hà điên cuồng vồ lấy tôi, nức nở – Yên Nhi của dì!
- Con bé bị làm sao? – Phạm Sỹ Nguyên ở bên cạnh, khẽ khoanh tay ngắm nhìn – Tại sao phản ứng của nó lại chậm chạp như vậy?
- Cô ấy đã hôn mê một thời gian dài. – Hồng Phương cũng bình tĩnh hoàn thành tốt vai diễn - Lúc tỉnh dậy thì có nói được vài câu. Sau đó thì sự tỉnh táo không còn được duy trì ổn định nữa. Bằng không, chúng tôi cũng không phải đợi đến bây giờ mới tìm ra cách liên lạc với ông bà.
Ánh mắt đờ đẫn của tôi hình như đang làm anh thấy choáng. Nếu không vì cả hai đã có thỏa thuận từ trước, chưa biết chừng Phương cũng bị mắc bẫy.
- Là ai đã làm cháu tôi trở thành thế này? Các anh đã bắt được hắn hay chưa? – Tuệ Hà nuốt nước mắt, vuốt lại mấy sợi tóc bị chính mình làm rối – Con bé trước giờ không gây thù oán với ai. Sao lại có người nhẫn tâm đối xử với nó như vậy?
- Dựa vào những chứng cứ chúng tôi có được, người chủ mưu mọi việc chính là Tống Thanh Thiện, bạn học cùng lớp với Yên Nhi. Giữa họ đã xảy ra vài hiểu lầm có liên quan đến cái chết của Tống Văn Chu. Mọi việc vẫn đang được điều tra làm sáng tỏ...Nhưng cô gái này hiện đang rất cần được người thân chăm sóc.
Nếu Phạm Sỹ Nguyên đã có thể vào tận đây để mưu sát Khương Cảnh Thuần, ông ta đương nhiên cũng sẽ tìm hiểu được tình trạng thật của tôi mấy ngày qua. Và dù đã có sự sắp xếp với bên bác sĩ và bệnh viện thì hành trình thuyết phục Sỹ Nguyên vẫn vô cùng gian nan, phức tạp. Hành động của tôi mấy ngày tới tuyệt đối không được xảy ra chút sơ sót. Bản thân Phương lại càng phải cẩn trọng. Tôi đã bàn với anh, những chuyện gì có thể bám sát sự thật thì cứ để nó y nguyên như vậy, ít nhất cũng không làm đối phương nảy sinh thêm sự ngờ vực.
- Sau khi nghe tin bệnh nhân Khương Cảnh Thuần suýt chết vì sự cố máy thở, Yên Nhi đã khóc thét trước khi ngất xỉu. Đến bây giờ vẫn chưa khôi phục tinh thần. Vừa nãy bác sĩ đến kiểm tra thì nói là do bị chấn động quá mạnh, cộng thêm cơn hoảng loạn lúc đầu nên mới lâm vào trạng thái này. Nhưng theo những gì chúng tôi điều tra được, Khương Cảnh Thuần chỉ là ba của một thầy giáo trong trường. Căn bản không có mối liên hệ đặc biệt nào với Yên Nhi. Tại sao cô ấy lại phản ứng mạnh mẽ như vậy?
- Ngày trước...con bé có vẻ thân thiết với một người tên là Khương Cảnh Huy. – Dì của Yên Nhi mơ hồ nhắc lại – Có khi nào chính là con trai của người đàn ông đó không?
- Ý anh muốn nói, tình trạng mất ý thức của con bé chuyển biến theo hướng trầm trọng hơn kể từ lúc hay tin Khương Cảnh Thuần suýt chết? – Sỹ Nguyên bình thản khẳng định lại vấn đề, hoàn toàn không quan tâm đến nhân vật tên Cảnh Huy mà vợ mình vừa nhắc đến.
Biết con cá đã bắt đầu nhìn đến mồi câu, Hồng Phương càng quyết tâm nhẫn nại thêm nữa.
- Đúng như vậy. Mấy ngày qua, nhận thấy sức khỏe cô ấy đang dần dần hồi phục, tôi còn tưởng có thể giúp ích cho việc điều tra. Không ngờ lại xảy ra chuyện này. Với tình trạng hiện tại, Yên Nhi chắc chắn cần phải có một khoảng thời gian dài để bình phục.
- Chúng tôi sẽ chăm sóc con bé – Dì hai trả lời một cách cương quyết – Hy vọng các anh có thể sớm bắt được cô gái tên Thanh Thiện, trả lại công bằng cho cháu gái của tôi.
- Xin ông bà cứ yên tâm. – Phương kín đáo quan sát thái độ từ phía Phạm Sỹ Nguyên – Chúng tôi sẽ báo ngay với gia đình khi có manh mối mới. Trong trường hợp ông bà lo lắng hung thủ có thể quay lại, chúng tôi sẽ sắp đặt người...
- Không cần phải như vậy. – Người đàn ông nhanh gọn ngắt lời – Gia đình chúng tôi tự có biện pháp an ninh phù hợp.
Cặp mắt một mí vẫn không thôi dán chặt vào gương mặt vô tư lự của tôi. Ẩn chứa trong đó là vẻ hoài nghi xen lẫn khoan khoái rùng rợn. Cố gắng đè xuống cái khao khát xông về phía kẻ trước mặt, tôi chỉ có thể nhíu mày rồi hơi hơi nghiêng đầu, trưng ra vẻ mặt khó hiểu. Cái nhìn trong suốt chiếu thẳng vào gương mặt bình tĩnh đã gây ra ình không biết bao nhiêu khổ nạn, khóe môi bất giác nhếch lên thành một nụ cười ngây thơ đến chính tôi cũng...phát khiếp.
- Anh đi lo thủ tục xuất viện. – Sỹ Nguyên nghiêm mặt tuyên bố trước khi quyết định rời khỏi – Em và con bé cứ ở lại đây thu dọn.
Trông mặt hắn có vẻ rất vừa lòng với phản ứng thu được từ con nhỏ đang ngồi trong vòng tay của vợ mình.
- Nếu không có việc gì thì tôi xin phép được đi trước. – Phương cố ý nhìn tôi thêm một lần nữa.
Nhưng tôi lại muốn thủy chung với vai diễn của mình nên vẫn giữ nguyên cặp mắt lơ đãng nhìn vào một chỗ bất định trên trần nhà. Thái độ này rõ ràng đã làm anh thập phần thất vọng.
- Cảm ơn anh đã báo cho chúng tôi. Bằng không...
- Xin bà đừng nói vậy. Đây vốn là trách nhiệm của cảnh sát. Cảm phiền bà... hãy chăm sóc cho cô ấy thật tốt.
- Đương nhiên. – Tuệ Hà thoáng ngạc nhiên khi nghe thấy lời dặn dò cuối cùng – Nó là cháu ruột của tôi mà.
Nhìn anh miễn cưỡng bước ra khỏi căn phòng, tôi chỉ có thể chớp mắt ngồi yên, để người phụ nữ hết tùy ý vuốt tóc lại xoa xoa hai bàn tay đặt hờ hững trên đùi. Trông bà có vẻ hao gầy và trẻ trung hơn trước. Tôi nhận ra điểm gì đó thật lạ nơi người phụ nữ này nhưng không tìm được lời giải. Những lần gặp mặt trước, thái độ của dì tuy thân thiết nhưng vẫn tồn tại khoảng cách của một bậc tiền bối chứ không quá gần gũi như bây giờ. Điều này lý nào lại là kết quả của sự xúc động?
Dù biết Tuệ Hà có thể vô can trong mọi việc thì bản thân vẫn chưa tìm ra biện pháp để tha thứ hoặc xem bà ta như người thân của mình. Chính bà ấy chứ không ai khác, là kẻ cõng rắn cắn gà nhà. Chính bà ấy là người đã mở cánh cổng rước vào gia đình tôi một con sói khát máu. Sự ngu ngốc từ người phụ nữ này tạo điều kiện cho Phạm Sỹ Nguyên đưa cả nhà tôi và Cảnh Huy vào chỗ chết.
Ai nói ngu ngốc không phải là cái tội? Đó chỉ là một cớ để những người trong cuộc tự chống chế hoặc bao biện cho chính mình. Chính nó đồng lõa với tội ác và tạo điều kiện cho cái ác phát triển. Thần Tuyên khuyên tôi nên tìm cách vạch tội Phạm Sỹ Nguyên, thuyết phục Lynda ra làm chứng để buộc tội hắn. Nhưng điều tôi thật sự khao khát không chỉ dừng lại ở đó. Tôi chỉ muốn mượn lý do này để thuyết phục Hồng Phương tìm cách giúp mình. Còn mục đích sâu xa...
Ngày mình tìm ra điểm yếu thật sự của Phạm Sỹ Nguyên sẽ chính là ngày mọi tội ác của hắn phải bị trả giá. Tội danh giết cha đã đủ khiến tôi rục xương ở chốn địa ngục nên hai tay này chẳng còn tội ác nào mà không dám làm nữa. Ít nhất trước khi chết, tôi cũng phải khiến cho kẻ loạn tính kia mất hết tất cả, làm cho hắn bị tổn thương đến cực cùng. Bởi vạn vật trên đời, không có thứ gì là hoàn hảo. Chỉ cần tồn tại yếu điểm thì dù có phải đào xuống mười ba tấc đất, tôi cũng sẽ tìm ra bằng được.
Máu của cả gia đình đã chảy ướt quanh cơ thể tôi thì hài cốt cả nhà hắn cũng phải chất đống không chỗ chôn. Đừng trách trái tim tôi vì sao lại tàn ác như vậy. Bởi lúc hắn ra tay đánh đập một đứa trẻ chưa đến năm tuổi, có hay không nghĩ đến việc nó hoàn toàn không biết gì? Đặng Tuệ Hà, dù bà có là chị ruột của mẹ tôi cũng không thay đổi được gì cả. Nếu hắn thật sự yêu bà thì hãy xem như đây là một cơ hội ông trời ban tặng để người phụ nữ này được trả giá cho những gì chồng mình gây ra. Bởi vì, tôi nhất định sẽ dùng đó làm nhát dao chí tử, khiến cho hắn sống không bằng chết.