"Cô biết không, thật ra, cái hôm ở phòng khám cũng không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô." Chọn món xong, Trình Nhiên ngồi ở đối diện, cười khanh khách nhìn tôi.
Tôi cười cười, không đáp.
"Uhm? Cô biết lâu rồi à?" Trình Nhiên giật mình, không nghĩ tôi không có chút biểu hiện nào.
"Không biết, nhưng cũng hơi kinh ngạc." Tôi thành thật.
"Tại sao?"
"Bởi vì hôm đó, vẻ mặt Tề Phóng lúc giới thiệu tôi với anh rất kì quái." Tôi nhấp một ngụm cafe, nói tiếp: "Cho nên tôi đoán hai người có thể là đã nhắc đến tôi từ trước."
"Thật thông minh, cũng thật sắc sảo." Anh ta cười khen.
"Sắc sảo không phải lúc nào cũng tốt." Tôi cúi đầu, trong đầu hiện lên vẻ mặt phức tạp mà ảm đạm của Vệ Phi.
"...Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô là ở sân bay." Tôi ngẩng đầu, trên mặt Trình Nhiên cười. Tôi không ngờ, ngay ngày đầu tiên trở về, anh ta đã từng thấy tôi.
"Lúc đó bạn cô giơ tấm bảng chào mừng cô, rồi không hiểu tại sao, tôi chợt muốn nhìn một chút xem "Ôn Vãn" là người thế nào." Sau đó, anh ta hơi nghếch đầu, giải thích: "Kích động kì quái."
"Quả thật là vậy." Tôi thoáng cười. Song, thật ra hành động lần đó của Mễ Nhi thật khó mà không khiến người khác chú ý.
"Sau đó, cô xuất hiện." Trình nhiên đột nhiên thu hồi nụ cười, dùng giọng điệu nghiêm túc nói với tôi: "Vẻ mặt lúc đó của cô, thật đáng yêu."
"Tôi có thể xem đó là lời khen không?" Tôi cười tránh ánh mắt của anh ta, không cho mình có cơ hội tìm hiểu thâm ý trong mắt anh ta.
"À, đương nhiên." Anh ta tiếp tục nói. "Càng khéo hơn là khi tôi vô tình nhắc đến cô với Tề Phóng mới biết, hóa ra cô là bạn của cậu ta."
"Cô nói xem như vậy có tính là duyên số không?" Anh ta cười như không cười hỏi.
".....chắc là tính." Tôi giơ ly rượu lên. "Vì cơ duyên bạn bè giữa hai chúng ta, cạn ly." Tôi không nhấn mạnh hai chữ "bạn bè" nhưng anh ta đại khái cũng nghe ra, hơi hơi sửng sốt rồi nâng ly khẽ chạm với tôi. "Vì duyên số của chúng ta."
Chất lỏng màu đỏ trong ly rượu ánh lên tia sáng, tôn lên vẻ đẹp rực rỡ trong mắt anh ta. Tối đó về đến nhà, đèn nhắc nhở trong máy trả lời tự động trong căn phòng tối không ngừng lấp lóe, tin nhắn thoại Mễ Nhi để lại, muốn ngày mai tôi tới nhà cô nàng, có chuyện cần trao đổi. Không hiểu lúc này cô ấy lại có chuyện gì, tôi đi tắm, lại không nhịn được nhớ lại cái câu của Trình Nhiên lúc đưa tôi về khi nãy, khi tôi chào tạm biệt, anh ta đột nhiên thần bí nói: "Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại. Tôi cực kì mong chờ." Giọng điệu của anh ta rất chắc chắn, nếu như tôi nhớ không lầm thì trước đó tôi cũng không định hẹn hò tiếp gì với anh ta. Vì sao anh ta lại nói như vậy? Tôi cũng không rõ.
Tắm rửa xong, tôi mở máy tính lên, trong tay trừ của Vệ Phi ra, còn có hai bản vẽ khác đã gần như hoàn chỉnh, chỉ còn sửa chữa vài chỗ nữa, chắc tầm tốn vài tiếng đêm nay là xong. Còn của Vệ Phi, có lẽ là còn cần liên lạc với anh ta một chút, xác định đúng phong cách yêu cầu của anh ta. Thủy tinh...Từ hôm qua, tôi vẫn luôn có kích thích, muốn nhanh chóng bắt tay vào làm bản vẽ này. Không biết là do trời sinh yêu thích với đồ vật long lanh trong suốt hay là vì người ủy thác là Vệ Phi mà khiến trong lòng tôi ẩn ẩn sự chờ mong.
Chiều hôm sau, tôi tới tòa nhà trung tâm thương mại của Vệ thị, đi thang máy lên thẳng tầng , thư kí bên ngoài văn phòng tổng giám đốc đứng lên tiếp đón tôi. "Tôi có hẹn với giám đốc Vệ, không biết bây giờ anh ta có thể tiếp không?"
"Thật ngại quá, giám đốc đang họp, một lát nữa mới xong." Cô thư kí đó có một gương mặt thanh tú, giọng nói trầm nhẹ, cười rộ lên làm cho người khác có cảm giác thật chân thành, cũng không phải khách sáo một cách chuyên nghiệp. Gần như trong phút chốc, tôi nảy sinh thiện cảm với cô ấy, hơn nữa cô ấy còn cho tôi một cảm giác quen thuộc.
"Cô Ôn, cô có thể vào trong chờ trước." Tôi báo tên xong, cô ấy dẫn tôi vào văn phòng giám đốc.
"Mời." Lại bưng một ly cafe thơm mát tới, cô ấy mới nhẹ nhàng đóng cửa. Tôi đi tới cửa sổ sau bàn làm việc, nhìn quang cảnh bốn phía, lẳng lặng chờ. Không lâu sau, cửa được mở ra, Vệ Phi chống gậy chậm rãi đi tới, theo sau là thư kí. Cô ấy để một xấp hồ sơ trong lòng vào tủ hồ sơ rồi đi trước kéo ghế xoay ra, chờ Vệ Phi ngồi xuống, từ phía sau lấy áo khoác vest của anh ta ra, lại lấy một cái chăn lông từ trong một ngăn tủ khác, để lên đùi anh ta, cẩn thận sắp xếp xong mới đứng lên__tất cả động tác đều thuần thục tự nhiên. Tôi cũng ngồi lại xuống ghế sofa, rồi nghe cô ấy nói: "Một tiếng sau, ngài hẹn gặp giám đốc công ty Thắng Đạt, h, trưởng bộ phận tiêu thụ muốn tới báo cáo thành tích, h có tiệc rượu, không biết......."
"Tiệc rượu tôi không đi, chuyện này cô xử lý đi." Vệ Phi mở một tập văn kiện trên bàn, kí tên xong đưa cho cô ấy. "Cái này cô đưa cho bộ phận tài vụ."
"Vâng." Cô ấy nhận văn kiện, lại đi tới máy lọc nước trong góc, lấy một cốc nước ấm cho Vệ Phi xong mới xoay người ra ngoài.
"Cô thư kí của anh rất giỏi." Tôi lạnh lùng mở miệng. Vệ Phi đang uống thuốc bằng ly nước ấm cô ấy đưa cho vừa nãy, mà theo tôi, bọn họ phối hợp rất ăn ý.
"Cô ấy quả thật rất chuyên nghiệp."
Tôi không đáp, trong lòng hơi buồn bực, bởi vì một loại các hành động quen thuộc vừa rồi của cô ấy, cùng với lúc cô ấy giúp Vệ Phi, vì vẻ mặt luyện mãi thành quen của anh ta.
"Sao vậy?" Vệ Phi hỏi.
"Không có gì." Tôi nhìn anh ta. "Nghe Paul nói anh muốn nhanh chóng xác định đề án thiết kế nên sẵn dịp anh đang rảnh, mời nói ý tưởng một chút xem."
"Em nhất định phải mỗi lần đều dùng cái giọng điệu công việc hóa này để nói sao?" Ngón tay Vệ Phi ấn lên trán xoa xoa, giữa đôi lông này có một chút mệt mỏi.
"Không như vậy thì sao?" Tôi vặn lại. Anh ta cúi đầu buông tiếng thở dài, bộ dạng giống như mệt chết đi được, tựa lưng vào ghế nói: "Tùy em." Giọng điệu cực kì bất đắc dĩ, điều này khiến cho lòng tôi lại càng không thoải mái.
"Được, anh Vệ, xin nói yêu cầu của anh đi!"
"Anh không có yêu cầu đặc biệt gì." Vệ Phi nhắm mắt, lại mở ra, đôi mắt thâm thúy. "Tất cả các ý tưởng đều do em phụ trách, dù gì em cũng chuyên nghiệp, không hạn chế thời gian, cho nên em không cần vội....Anh chỉ hi vọng, em đem ý tưởng hài lòng nhất vào, anh tin tưởng ánh mắt của em."
"Không giới hạn thời gian?"
"Đúng vậy." Anh ta gật đầu, hơi dừng một chút. "Bởi vì với anh mà nói, chúng có ý nghĩa đặc biệt, nên anh hi vọng nó hoàn hảo nhất."
Ý nghĩa đặc biệt.......tôi cố gắng để cho bản thân suy nghĩ chuyện tiếp theo, nhưng trong lòng lại không nhịn được bắt đầu suy đoán xem cái "đặc biệt" anh ta nói là gì, hoặc là, nói đúng hơn là tôi muốn biết anh ta đưa bộ trang sức này cho ai.
"Tổng giám đốc." Giọng nói cô thư kí vang lên từ trong điện thoại, còn tôi thì tận dụng khoảng thời gian này để ngăn mình không được suy đoán lung tung. "Giám đốc Thắng Đạt tới sớm, giờ đang chờ ở phòng khách. Ngoài ra, vé máy bay ngày mai đã chuẩn bị tốt rồi."
"Ừm, tôi biết rồi." Vệ Phi cúp điện thoại xong thì tôi cũng đứng lên. "Vậy trước mắt cứ như vậy đi, không quấy rầy anh tiếp khách nữa." Tôi cho là nếu như anh ta đã ủy thác tôi toàn quyền thì giữa chúng tôi cũng không có gì phải bàn lại nữa.
Vệ Phi nhếch môi, vừa định mở miệng thì thư kí gõ cửa tiến vào. Cô ấy đưa vé máy bay tới, tôi cũng quay đi, sau đó, tôi nghe thấy tiếng Vệ Phi: "Anh tiễn em."
Tôi dừng bước, nhìn anh ta nhận cây gậy rồi cố hết sức đứng lên, bên cạnh có một đôi tay mảnh khảnh đỡ anh ta. Cảnh này làm tôi cảm thấy có phần chói mắt. Tôi rũ mắt xuống, nói một tiếng "Không cần" rồi vội vã rời khỏi phòng làm việc, vừa đi, trong lòng vừa nổi lên chua xót mà bản thân không muốn thừa nhận.