Hôn lễ được tổ chức thật sang trọng, hoành tráng, khách khứa có mặt đông đủ và ko thể thiếu các nhà báo, phóng viên. Tất cả bọn họ tới đều có chung mục đích là được tận mắt chứng kiến cô dâu được cho là đáng ghen tỵ nhất thế giới.
Tuy nhiên họ đã bị ăn một quả lừa ngoạn mục khi cô dâu chú rể chẳng thấy đâu mà chỉ thấy một lời thông báo xin lỗi " hôn lễ đã bị huỷ bỏ ". Bọn họ tức giận bỏ về trong sự tiếc nuối xen lẫn uất ức.
Lý do cho sự mất tích này là do Kan và Anna đã trở về ngăn chặn hôn lễ xảy ra.
Mục đích Kan về là để nói cho Linda biết được sự thật trước khi quá muộn.
Tại một quán nước nhỏ Linda nhìn chằm chằm vào thằng nhóc miệng còn chưa hôi mùi sữa khi dám phá đám cưới của cô. Bên cạnh còn có tòng phạm ko thể yêu thương nổi khi theo trai bỏ đi biệt tích bây giờ mới trở về: Anna.
- Muốn nói gì thì nói đi tôi bận lắm.
Kan cũng chẳng phải dạng vừa đi thẳng vào vấn đề:
- Chắc chị biết tình cảm mà anh trai tôi dành cho chị.
Linda đảo mắt cố tránh né đôi mắt như diều hấu của Kan nhưng ko thành.
- Tôi biết _ mấy hôm nay ăn ko ngồi rồi thì cô mới biết đấy chứ, nếu ko chắc cô vẫn tưởng Gin yêu Nancy và cô sẽ ko dám ảo tưởng sức mạnh nữa.
- Đợi đã còn nguyên nhân cha tôi chết? _ Linda bất ngờ đổi chủ đề khiến Kan méo mặt trở ko kịp.
- Là do tai nạn, khi đó ngài The đã bắt được thủ phạm tuy nhiên Nancy đùng đùng xuất hiện cho nên......
- Cho nên cha tôi mới chết _ ko cần nói nữa cô biết hết rồi.
- Nhưng đó chỉ là một tai nạn _ Kan cố gắng giải thích cho cô hiểu.
- Còn nữa trước khi The mất, ông ấy đã nói với anh trai tôi........bula bala.......( cuối truyện tớ sẽ tiết lộ).
Thì ra mọi chuyện là như vậy, là do cô đã đổ tội cho Nancy và hiểu nhầm Gin. Cô muốn xin lỗi anh nhưng lại chẳng dám nói ra. Vì vậy cô đã nhờ Kan để bức thư do chính cô viết tay ở trên đệm phòng cô. Xong xuôi một mình cô trong trang phục cô dâu, đẹp lỗng lẫy, kiêu sa như một nàng công chúa. Cô xách váy lao tới bãi biển mà ngày xưa cha và cô vẫn thường lui tới. Nơi đây đầy ắp những kỉ niệm giữa cô và cha. Ông ấy từng nói muốn được nhìn thấy con gái yêu diện váy cưới, muốn được cầm tay con gái khoác vào lễ đường, muốn được bồng cháu.....những đứa cháu xinh xắn gọi tên ông rất đễ thương bằng hai từ: " ông ngoại ".
Quả nhiên vẫn chỉ có biển là nơi đưa ta đến gần với người thân yêu của mình nhất. Cô nhớ hình ảnh râu mọc xum xuê trên cằm của cha, lại nhớ tới món trứng ốp lát cháy đen thui như than do ông làm, rồi vẻ mặt cau có khi cô ko chịu nghe lời mà thậm chí sẵn sàng câng câng cái mặt mẹt lên để cãi lại......cô nhớ tất cả mọi thứ có liên quan tới ông - vị cha già kính mến The