Edit: Dế Mèn
---
Sắc mặt Thẩm Tĩnh Mạn tái xanh.
”Để tôi làm vậy. Thiển Thiển mới đến, có một số thứ bậc lễ nghĩa chưa hiểu.”
”Chị cả, không hiểu thì chị có thể dạy mà! Trước đây chị cũng đã nói với chị em tôi như thế. Bây giờ Thiển Thiển là con dâu của chị, chị cứ giấu tịt như thế không phải là không chịu thừa nhận cô con dâu này chứ?”
Vinh Thiển cảm thấy cơm trong miệng nuốt xuống cổ họng khô khốc vô cùng.
Củng Khanh mà có thể nói tốt dùm cô ư?
”Mẹ! Mẹ hai! Chuyện tiệc tùng con chưa từng làm, thực sự là không được đâu.”
”Ông à, chị em nói phải. Chúng ta đã nhận Vinh Thiển là con dâu nhà họ Lệ, có một số việc không phải nên cho nó học đi?”
Lệ Cảnh Vân thường không tham dự vào chuyện đấu khẩu của mấy người phụ nữ, nhưng chuyện này liên quan tới tiệc tùng nên cũng gắng mở miệng nói: “Phải đấy. Tĩnh Mạn, bà chỉ cho Vinh Thiển một chút, để con bé từ từ mà làm.”
Vinh Thiển có cảm giác “không có trâu bắt chó đi cày” ấy...
Thẩm Tĩnh Mạn mặc dù tức giận trong lòng, nhưng tạm thời chỉ có thể đồng ý trước, hơn nữa thái độ của Lệ Cảnh Trình với Vinh Thiển cũng chẳng có gì là muốn ly hôn.
Công việc chuẩn bị tiệc rất phức tạp, từ trong tới ngoài sân, đủ kiểu cách, chuẩn mực phải chú ý. Nhìn Vinh Thiển gục xuống bàn xem tư liệu, Lệ Cảnh Trình đi qua ôm bả vai cô: “Có phải chưa thích ứng được?”
”Em chưa từng làm mấy thứ này.”
Người đàn ông nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ của cô, anh để mớ giấy tờ qua một bên: “Em chỉ cần ở một bên xem là được rồi. Mẹ thường xuyên làm mấy thứ này, sẽ có cách giúp em quen.”
”Em chỉ sợ mình làm gì sai.”
Thấy dáng vẻ cô lo nơm nớp, Lệ Cảnh Trình không nói nữa mà đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ.
Anh không biết lúc trước anh kiên quyết phải về Lại Hải có phải là sai hay không.
Anh cảm thấy Vinh Thiển có thể ứng phó được hết, nhưng lại quên mất chuyện ứng phó này nọ làm cô tốn bao nhiêu sức lực.
Lệ Cảnh Trình luôn muốn cho Vinh Thiển nửa đời sau được tràn ngập hoa sáng, rời xa nơi âm u ẩm ướt, nhưng còn có chỗ nào âm u hơn cái nhà này chứ?
Mấy ngày nay Vinh Thiển không thể không tới chỗ Thẩm Tĩnh Mạn, nhìn thấy Thịnh Thư Lan, cô thường đều ngồi im một bên, không nói chuyện.
Thẩm Tĩnh Mạn lật một trang giấy: “Trước đây, hương liệu đều do Thư Lan chuẩn bị, vừa tiện lại tiết kiệm được thời gian. Con xem?”
Vinh Thiển nhìn về phía Thịnh Thư Lan cách đó không xa.
Một số chuyện quyết định rồi mới nói. Vinh Thiển đứng dậy đi tới chỗ Thịnh Thư Lan.
”Thư Lan!”
Cô ấy giật mình: “Thiển Thiển.”
”Mẹ nói hương liệu đều là cô chuẩn bị, vậy lần nàycó được không?”
Thịnh Thư Lan gật đầu chắc nịch: “Không thành vấn đề.”
”Cảm ơn.”
Cô ấy miễn cưỡng cười: “Đều vì chuyện trong nhà, không cần cảm ơn.”
Dạ tiệc tối hôm nay, Vinh Thiển đi tới hội trường bố trí sớm.
Cô mặc một lễ phục trễ ngực màu vàng ánh, mái tóc đen nhánh búi sau ót, trên cổ vẫn mang sợi dây chuyền Lệ Cảnh Trình tặng.
Thịnh Thư Lan đi cùng Thẩm Tĩnh Mạn qua. Thịnh Thư Lan mặc đồ luôn luôn rất bảo thủ, màu tím nhạt có vẻ là màu cô ấy rất yêu, sườn xám xẻ tà tới đầu gối, cổ áo cao, thẳng đứng, không để lộ một chút cảnh xuân nào.
Thẩm Tĩnh Mạn liếc nhìn cách trang điểm của Vinh Thiển thì giật mình: “Sao con có thể ăn mặc như vậy?”
”Mẹ, đây là lễ phục dành cho dạ tiệc.”
Khuôn mặt Thẩm Tĩnh Mạn trầm xuống, ngay cả Thịnh Thư Lan cũng xấu hổ không nhìn thêm.
Thời gian bắt đầu bữa dạ tiệc dần được đếm ngược nên người tới có vẻ như cũng đã đến đông đủ. Lệ Cảnh Trình dẫn con gái tới. Anh đưa Gạo Nếp cho Thẩm Tĩnh Mạn, còn mình thì đi xã giao với những trưởng bối nhà họ Lệ.
Những chiếc ly chân dài được xếp thành hình kim tự tháp cao. Cùng với tiếng “koong”, Lệ Cảnh Trình mở sâm panh, đổ rượu vào chiếc ly trên cùng, khói trắng lượn lờ tỏa ra, rượu tràn xuống tầng thứ hai, rồi tầng thứ ba.
Hầu hết những người bên dưới ngẩng đầu, xuyên qua ánh đèn rạng rỡ xa hoa kia, cách một chồng ly pha lê trong suốt, nhìn về phía người đàn ông đứng trên sân khấu.
Đã từng là một cậu ấm con nhà giàu trăm ngàn người chạy theo, phong lưu phóng khoáng, lạnh lùng mê hoặc, thủ đoạn làm ăn có hạng, với phụ nữ càng hạng nhất.
Hôm nay, anh quang minh chính đại trở về Lại Hải tranh giành vị trí đứng đầu, chắc chắn sẽ rực rỡ chói sáng!
”Này, mấy người có từng nghe tin đồn anh ta với Tống Trĩ Ninh chưa?”
”Sao lại chưa...”
Vinh Thiển đứng lẫn giữa đám người. Xung quanh, tiếng cười nói vui vẻ cùng tin đồn tình ái một chữ không lọt khỏi lỗ tai cô.
”Nghe nói Tống Trĩ Ninh vì anh ta mà còn...”
”Suỵt!” Người bên cạnh vội ngắt lời: “Đừng lắm miệng, sắp nhảy mở màn rồi.”
Vinh Thiển lấy lại tập trung nhưng chẳng thể nào thoải mái nở nụ cười.
Sâm banh được rót xong, làn sương mù như khiến tầm mắt người ta mơ hồ. Pháo bông từ hồ nước xa xa được bắn lên. Lệ Cảnh Trình mặc bộ tây trang màu đen, cao ngất, thật mê hoặc người khác.
Trong số những người ở đây có không ít người biết thân thế của Vinh Thiển. Gạo Nếp nhìn thấy ba ở trên sân khấu lại càng muốn đi lên. Con bé né tầm tay Thẩm Tĩnh Mạn, xông lên: “Ba!”
Một tiếng kêu giòn tan, vẫy gọi biết bao nhiêu sự kinh ngạc.
Lệ Cảnh Trình biết đó là cơ hội vô cùng tốt. Vinh Thiển không vào bọc của anh thì anh cũng phải nhốt cô lại rồi mới nói.
Người đàn ông khom lưng bế Gạo Nếp. Anh đi tới trước micro: “Các vị trưởng bối! Những người bạn tốt! Đây là yến tiệc đầu tiên tôi tham gia sau khi trở về Lại Hải. Thời gian trôi rất nhanh, có một số tin tốt cũng chưa kịp thông báo ọi người.”
Anh nhìn Gạo Nếp trong lòng: “Thật ra tôi đã kết hôn, còn có một con gái.”
Xung quanh có người giật mình, có người kinh ngạc ghen tỵ, cũng có người không vui trong bụng.
Thẩm Tĩnh Mạn nhớ tới lúc trước khi nghe chuyện này, bà không ngờ con trai thật sự công khai thân phận Vinh Thiển, nhưng ly hôn là chuyện lớn, con trai bà không thể nào không biết?
Không biết đang diễn ra trò khỉ gì chứ?
Lệ Cảnh Trình để con xuống, bước mấy bước vào đám đông. Khi ngón tay thon dài của anh vươn về phía cô, đèn trên đỉnh đầu chiếu ngược sang, trong nháy mắt cũng hấp dẫn theo toàn bộ ánh mắt của mọi người.
”Bà xã!” Lệ Cảnh Trình khẽ gọi.
Vinh Thiển hít một hơi dài, đưa tay chầm chậm đặt vào tay anh.
Cô một tay nhấc làn váy, bước từng bước lên bậc thang. Tổng cộng cũng chỉ là mấy bước, nhưng Vinh Thiển lại thấy dài dằng dặc như đã nửa đời người.
Cô cùng anh bước qua thịnh thế phồn hoa, đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tỵ của trăm ngàn người. Lệ Cảnh Trình nắm những ngón tay cô, lực nắm khiến Vinh Thiển tin rằng cho tới bây giờ anh vẫn không rời bỏ cô.
Vinh Thiển nở nụ cười, đứng trước micro; Lệ Cảnh Trình một tay bế con, tay kia ôm vai vợ.
”Đây là nửa kia của tôi.”
Lúc trước, khi bọn họ đính hôn, ai cũng có tâm tư riêng, càng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ làm bạn một đời; nhưng bây giờ, tâm tư Lệ Cảnh Trình đã là làm bằng sắt.
Phía dưới, tiếng vỗ tay rần rần, có người nói trai tài gái sắc, cũng có người nói duyên trời tác hợp.
Thịnh Thư Lan khoác màu trắng áo choàng đứng trong đám người, có dệt gấm thêu hoa, cũng không làm cô thấy khác.
Cô cảm thấy thật cô đơn, thật cô đơn. Mùa đông vừa qua không lâu, sao cô lại thấy lạnh như vậy?
Lệ Cảnh Trình có hạnh phúc thuộc về anh. Hình ảnh anh và Vinh Thiển nhìn nhau khiến hai mắt cô chói đau vô cùng.
Trong đám người, bỗng có một giọng nữ vang lên: “Anh Lệ, anh và cô đây là vợ chồng danh chính ngôn thuận sao?”
Lệ Cảnh Trình đảo ánh mắt qua. Anh duyệt danh sách vô số người nhưng chắc chắn anh không nhận ra người phụ nữ này: “Đương nhiên.”
”Nhưng sao tôi nghe hai người đã ly hôn?”
Lệ Cảnh Trình giật mình trong lòng. Thẩm Tĩnh Mạn hoảng hốt đến độ không biết làm gì, việc này mà bị bùng nổ ngay giữa đây, Lệ Cảnh Vân không tức điên lên mới là lạ.
Bà cẩn thận nhìn sang phía người đàn ông bên cạnh. Quả nhiên, sắc mặt Lệ Cảnh Vân đanh lại, hai hàng chân mày nhíu chặt.
Đôi mắt hạnh của Vinh Thiển lập tức trợn tròn cả kinh vì tin này.
Cô cảm giác rõ Lệ Cảnh Trình nắm chặt tay cô lại, sắc mặt người đàn ông cũng đanh lại, khóe môi cắn chặt.
”Là ai mời cô tới? Tôi thấy cô thực sự có ý định tới phá rối.”
”Tôi có thể tới đây thì đương nhiên là khách của nhà họ Lệ. Chỉ vì tôi quá hiếu kỳ nên mới hỏi câu đó. Tôi cũng nhìn ra được anh rất hạnh phúc, nhưng chuyện anh ly hôn chẳng lẽ là cục dân chính bị nhầm?”
Thịnh Thư Lan cũng không cách nào tiêu hóa được tin tức này.
Cô thấy người phụ nữ kia đi tới, lấy ra một tờ giấy từ trong túi xách: “Anh Lệ, tôi chỉ là một người râu ria, anh không cần giải thích với tôi. Chỉ là tôi cảm thấy cô Vinh có quyền lợi được biết.”
Vinh Thiển thấy cô ta thả tờ giấy xuống sân khấu. Vinh Thiển muốn đi qua xem lại bị Lệ Cảnh Trình kéo tay lại.
Hiển nhiên là cô không tin.
Nếu lời người kia nói là thật thì Lệ Cảnh Trình đã giả bộ quá tốt.
Cô giằng tay ra mấy cái, Lệ Cảnh Trình vẫn siết chặt không chịu buông ra, tựa như nếu lần này buông tay, chỗ khuyết khó khăn lắm mới lấp lại được sẽ bị đào lên lại.
”Thiển Bảo, đừng xem!”
Vinh Thiển hạ giọng: “Vì sao?”
Gạo Nếp trong lòng Lệ Cảnh Trình bất an nhìn hai người: “Ba? Mẹ?”
Vinh Thiển gắng cười, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay Lệ Cảnh Trình, xong cô bước nhanh tới, khom lưng nhặt tờ giấy lên nhìn.
Người phụ nữ dưới sân khấu ngóng lên nhìn: “Cô Vinh, đây là giấy chứng nhận ly hôn của hai người. Cô xem thời gian đi!”
Ánh mắt Vinh Thiển dời xuống. Quả nhiên là anh đã làm thủ tục ly hôn ngay ngày đó.
Nhưng anh gạt cô, nói là chưa làm, còn dẫn cô về lại Lại Hải. Móng tay hồng hồng của Vinh Thiển bấm vào mép tờ giấy A. Cô bước từng bước tới trước mặt Lệ Cảnh Trình, vung tờ giấy kia lên: “Thật sao?”
Cô lại nhớ chuyện Lệ Cảnh Trình muốn chữ ký của cô, còn hỏi cô chứng minh thư của cô...
Vinh Thiển thật sự cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Niềm tin của anh với cô, sự chờ đợi anh dành cho cô, cũng chỉ như vậy.
Cổ họng Lệ Cảnh Trình khô khốc, hoàn toàn vứt những người còn ở đấy ra ngoài suy nghĩ.
”Lúc trước, anh không ngờ luật sư chăm chỉ như vậy, lập tức đem đi làm thủ tục ly hôn.”
Xem ra là thật rồi.
Tia hy vọng cuối cùng của Vinh Thiển tan biến.
Giọng nói bỗng nhiên nghẹn nơi cổ họng, không thể thoát ra.
Ánh mắt cô chua chát không giấu được. Cô cũng không hiểu vì sao mình thấy khó chịu, ly hôn rồi không phải rất tốt sao?
Huống hồ mảnh ngọc bích cũng đã vào tay cô, cô không phải sợ Lệ Cảnh Trình lại bày ra chuyện xấu nào nữa.
Cô mím chặt môi, tia sáng trong mắt gợn sóng, Lệ Cảnh Trình cảm thấy vô cùng đau lòng. Dưới sân khấu, nhiều người đang xem, hôm nay thân thế Vinh Thiển lại bị bày ra dưới tình huống ngượng ngập như thế. Cô rũ cúi đầu. Nhìn xem, anh đã đưa cô vào tình huống như thế nào.
Lệ Cảnh Vân trầm giọng: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Thẩm Tĩnh Mạn nào dám nói thật: “Tôi, tôi cũng không rõ lắm.”
Lệ Cảnh Vân nhìn xoáy vào mắt bà: “Không nói nổi! Đang yến tiệc tốt đẹp lại xảy ra chuyện thế này! Mặt mũi nhà họ Lệ chúng ta mất hết rồi!!”
Thẩm Tĩnh Mạn không dám nói tiếp. Bà và Vinh Thiển nhọc nhằn vất vả lo việc mấy ngày, chưa được hưởng nửa phần công lao, bây giờ lại bị trận bão táp ly hôn này làm hỏng hết.
Vinh Thiển buông thỏng cánh tay, ngón tay bấm vào tờ giấy. Cô nhìn Gạo Nếp trong lòng Lệ Cảnh Trình: “Con yêu, chúng ta về nhà.”
”Hai người đi đâu?”
”Đã ly hôn thì anh đừng xen vào chuyện của em.”
Vinh Thiển bước tới, định bế lấy Gạo Nếp.
Lệ Cảnh Trình né người: “Vinh Thiển, rốt cuộc anh đối với em thế nào em không nhìn thấy sao? Giấy kết hôn thì chúng ta có thể...”
Dưới sân khấu, người phụ nữ kia lại lên tiếng: “Anh Lệ! Rốt cuộc chuyện quan trọng hôm nay anh tuyên bố là ngày kết hôn hay ngày ly hôn đây?”
Đôi mắt Vinh Thiển thấm vẻ sầu não.
Gót giầy giẫm phải lễ phục màu vàng ánh kim nên cô thiếu chút nữa té ngã. Dù sao cũng đã chật vật lắm rồi, cô xoay người muốn xuống khỏi sân khấu. Cô muốn chạy trốn xa khỏi chỗ này, không phải nhận thêm những ánh mắt đầy suy đoán hay sung sướng khi người gặp họa của những người khác.
Cô đi càng lúc càng nhanh, vừa ngoảnh đầu đã thấy rất nhiều kẻ đang ưu nhã bưng ly rượu, nhưng đều vui vẻ chỉ trỏ người một nhà cô.
”Ly hôn? Sao có thể ly hôn?”
”Anh Lệ ấy phong lưu... Cô hiểu mà...”
”Nhưng cũng có con rồi, tiếc quá!”
Vinh Thiển bỗng nhiên dừng bước. Nỗi xúc động rất lớn, dù đang đau lòng khó chịu, lại như bị người ta dí mạnh đầu xuống làn nước lạnh.
Cô nhìn thấy Thẩm Tĩnh Mạn nơm nớp lo sợ nói nói với Lệ Cảnh Vân. Hai chị em họ Củng châm chọc, khiêu khích, chân mày cong lên như sắp đụng tới tóc.
Vinh Thiển siết chặt hai tay. Cô quay người lại, thấy vẻ tủi thân trong đôi mắt của Gạo Nếp, thấy Lệ Cảnh Trình vẻ mặt ảm đạm đứng đó. Cô giận, sắp giận điên lên rồi.
Cô bị ném ra đây cho người khác chỉ trỏ, cũng bởi vì cô bây giờ đã không còn là mợ cả nhà họ Lệ.
Người đàn ông này nói muốn cưng chiều cô trong lòng bàn tay nhưng lại lấy đi danh phận cơ bản nhất của cô.
Cô thật sự muốn bỏ đi, để anh ta tự thu dọn cục diện rối rắm này.
Dưới sân khấu, không biết người phụ nữ này từ nơi nào nhô ra, cô ta hai tay ôm ở trước ngực: “Cô Vinh, không biết đứa con này là trước khi kết hôn, hay là...”
Trong mắt Lệ Cảnh Trình dâng lên sóng to gió lớn, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Cô câm miệng cho tôi! Cút ra ngoài!”
Người phụ nữ kia cười cười: “Ha ha, đây là sự hiếu khách của nhà họ Lệ sao?”
Thẩm Tĩnh Mạn cũng bước ra: “Mời cô đưa thiệp mời ra đây.”
”Đây xem như là gì đây? Quê quá thành giận? Nhưng mà ly hôn là ly hôn, cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt...”
”Phải.”
Đột nhiên từ sân khấu, một giọng nữ dứt khoát tiếp lời cô ta. Người phụ nữ nheo mắt, nghiêng đầu nhìn qua, cô ta thấy khóe miệng Vinh Thiển điểm một nụ cười, bước chân ưu nhã nhẹ nhàng bước về phía Lệ Cảnh Trình.
Ánh mắt Vinh Thiển chăm chú nhìn thẳng người đàn ông, rồi lại nhìn về phía mọi người dưới sân khấu: “Tôi và Cảnh Trình đã ly hôn bởi vì hai người đều còn trẻ, nhất thời có một quãng thời gian xúc động. Chẳng qua chỉ là tờ giấy ly hôn thôi, có thể đại biểu được gì?”
Phía dưới có không ít trưởng bối nhà họ Lệ, nghe như thế, ai ai cũng cảm thấy khó chịu.
”Giấy ly hôn chứng mà còn không đại biểu được gì?”
”Cảnh Vân, ông xem coi nó nói cái gì!”
Vinh Thiển lại nhìn về phía Lệ Cảnh Trình: “Chỉ cần tôi muốn, Lệ Cảnh Trình lập tức sẽ kết hôn với tôi, ngày mai chúng tôi có thể đi tới cục dân chính đem giấy hôn về. Lệ Cảnh Trình, anh nói có phải không?”
Những lời này chính là lời anh mong ước được nghe, ánh mắt Lệ Cảnh Trình sáng ngời, giọng nói tức thì rất to: “Phải!”
Vinh Thiển lại nhìn về phía người phụ nữ kia: “Tôi không biết cô xuất phát từ mục đích gì. Đưa thông tin này ra, nếu quả thật là muốn tốt với tôi như vậy thì tôi cám ơn cô. Tôi kết hôn với Cảnh Trình cũng sẽ không trắng trợn phô trương, cho nên đợi lúc kết hôn lại, nhất định không quên gửi thiệp mời cô, xin cô cứ để địa chỉ liên hệ lại.”
Khóe mắt người phụ nữ lộ rõ vẻ khó chịu. Thẩm Tĩnh Mạn nghe xong thì thở phào, quay trở về cạnh Lệ Cảnh Vân.
Người xung quanh còn đang nhao nhao bàn tán: “Thật là lấy hôn nhân làm trò đùa.”
Vinh Thiển cất cao giọng: “Lệ Cảnh Trình, anh còn không quỳ xuống?”
Người đàn ông nheo mắt, đây là muốn ra oai phủ đầu anh tại chỗ sao?
Thẩm Tĩnh Mạn nghe cô nói như thế liền tái mặt.
Bắt con trai bà quỳ trước mặt mọi người?
Thịnh Thư Lan đứng sau đám người nhưng cô vẫn có thể thấy rõ ràng toàn cảnh trên sân khấu.
Cô cảm thấy, Lệ Cảnh Trình sẽ không làm được.
Có đánh chết anh cũng không làm được.
Kiêu ngạo như anh, cao cao tại thượng như anh sao có thể quỳ xuống?
Người đàn ông từ từ thả Gạo Nếp trong lòng xuống.
Vinh Thiển nhướng cao chân mày, lớp phấn trên mặt sáng làm sinh động ngũ quan bức người của cô.
Người đàn ông bước lên một bước rồi đột nhiên quỳ xuống. Anh kéo Gạo Nếp tới: “Vinh Thiển, lấy anh đi! Anh thế Gạo Nếp ở đây, làm lễ vật cầu hôn của anh.”
Giọng Gạo Nếp giòn tan hỏi: “Ba, "thế" là gì?”
Vinh Thiển nhìn Lệ Cảnh Trình duỗi bàn tay ra, sao cô lại có cảm giác bị ép lên Lương Sơn nhỉ?
[ t/n: 逼上梁山 - bức thượng Lương Sơn: Câu chuyện những người như Tống Giang, LâmXung trong truyện Thuỷ hử, do bị quan phủ áp bức, phải lên Lương Sơn tạo phản. Sau này dùng ví với việc vì bị ép quá nên phải làm một việc gì đó. (nguồn: wordpress nguoiquaduongat) ]
Nếu như cô không chìa tay, nhiều người như vậy đang nhìn, còn lời thề son sắt vừa rồi của cô nữa; mà nếu chìa tay ra, có phải cho thấy cô đã đồng ý lời cầu hôn?
Gió nhẹ chầm chậm thổi tới mặt cô. Vinh Thiển giũ đi vẻ do dự trong mắt, sao lo được nhiều như vậy, trước mắt cứ qua cửa ải này rồi nói sau.
Cánh tay mảnh khảnh giơ ra, lúc được giao phó vào lòng bàn tay Lệ Cảnh Trình, anh cảm nhận rõ được sức nặng đè xuống. Đây không chỉ đơn giản là một bàn tay, còn có một phần trách nhiệm, không như những cái nắm tay với những phụ nữ trước, đây là nửa đời sau của anh.
Gạo Nếp cười, tự giác rút lui, chạy xuống sân khấu tìm Thẩm Tĩnh Mạn đòi ăn.
Thịnh Thư Lan ngây ngốc nhìn chằm chằm phía trên. Vũ khúc vang lên, suýt nữa thì quên mất còn đang trong buổi tiệc.
Vinh Thiển đặt tay lên bờ vai người đàn ông, điệu nhảy mở màn này vốn là để bọn họ nhảy.
Điệu valse làm người ta xao lòng mê say. Bước chân Vinh Thiển thành thạo, khéo léo, nụ cười làm cả khuôn mặt cô đáng yêu động lòng. Không ít người dẫn bạn nhảy tiến vào.
Một cái xoay người ưu nhã, gót giày cao chót vót của Vinh Thiển bỗng nhiên giẫm lên mu bàn chân của Lệ Cảnh Trình.
”A! Ngại quá!”
Lúc này nhiều người, chẳng ai chú ý tới bọn họ. Lệ Cảnh Trình không tin, vừa nãy còn điêu luyện như vậy, sao lại phạm lỗi như người tay ngang được?
Anh nhịn đau: “Không sao, nhảy đi!”
Vinh Thiển xoay tròn, lại xoay tròn, lại giẫm phải anh.
Chân mày Lệ Cảnh Trình hơi nhướng lên, dẫn cô ra một góc: “Anh chỉ là muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói cho em biết thôi.”
”Em lại thấy anh muốn mang giấy kết hôn mà không ai hay biết?”
Đôi môi mỏng của người đàn ông ghé sát tai cô: “Anh với em thế nào em vẫn chưa rõ sao?”
”Lệ Cảnh Trình, chúng ta ly hôn rồi, đừng có dựa vào gần em!”
Vinh Thiển né mặt, tựa như không muốn anh đụng chạm.
Thẩm Tĩnh Mạn đi theo cạnh Lệ Cảnh Vân: “Ông đừng nóng giận. Cảnh Trình, thằng bé này hồ đồ thôi.”
Lệ Cảnh Vân hừ nhẹ, cầm ly rượu đi chào khách.
Thịnh Thư Lan đứng dưới hồ nước, nước bắn ra khiến cánh tay để trần của cô thấy lạnh lẽo. Tình huống lúc nãy, với cô mà nói quả thực là vô cùng nguy hiểm. Thậm chí cô cũng không hiểu được, rốt cuộc làm sao Vinh Thiển đem tình thế đảo ngược lại được.
Trên sân khấu, hai người ghé sát nhau cùng khiêu vũ. Tư thế của Vinh Thiển khá đẹp, như một đóa hồng nở rộ, tản mát ra mùi thơm tươi mát tràn ngập, phấn chấn tinh thần.
Thịnh Thư Lan nhìn thất thần. Bỗng nhiên, bỗng nhiên có người ghé sát vào cổ cô: “Ghen tị?”
Cô quá sợ hãi, vội vàng né: “Cậu hai, chỗ này là nơi công cộng.”
”Nơi công cộng thì sao vậy? Đây cũng là chỗ nhà họ Lệ.”
Thịnh Thư Lan cuống quít định đi, Lệ Cảnh Tầm chặn phía trước cô: “Trốn cái gì? Nhìn thấy chuyện chuyện lúc nãy chưa? Thư Lan, nếu đổi lại là em, em đã khóc trên sân khấu từ lâu rồi đúng không?”
Về điểm này, Thịnh Thư Lan không phủ nhận.
Cô khẽ cắn môi dưới: “Đúng vậy.”
”Cho nên, vị trí bên cạnh anh cả, em cũng đừng mơ ước.” Lệ Cảnh Tầm xoay người, không nhiều lời với cô, lẫn vào giữa đám người.
Sau dạ tiệc, Vinh Thiển tự mình đưa lễ vật cho khách, đều là những món cô đã lựa chọn kỹ càng.
Khi khách khứa về hết đã là nửa đêm, Vinh Thiển mệt tới nỗi đôi chân bắt đầu tê dại. Thẩm Tĩnh Mạn vẫn mặt nặng, đợi khi Lệ Cảnh Trình chuẩn bị đưa vợ con về Đông Uyển, Thẩm Tĩnh Mạn nói: “Đi đây với mẹ!”
Lệ Cảnh Trình biết bà muốn nói gì: “Giờ hơn nửa đêm, có gì để nói? Có chuyện gì để hôm khác nói.”
Nhìn cảnh trước mắt, Lệ Cảnh Vân một câu cũng không nói, đi về trước tiên.
Thẩm Tĩnh Mạn rất sợ chị em họ Củng mượn cơ hội làm lớn chuyện, đành phải vội vàng đuổi theo.
Trở lại Đông Uyển, Gạo Nếp đã nằm bò trên vai Lệ Cảnh Trình mà ngủ. Vinh Thiển đá giày cao gót rơi xuống, bế con vào phòng tắm tắm.
Lệ Cảnh Trình thấy vẻ mặt cô có vẻ không có gì lạ thường, như đã bình tâm lại rồi.
Đặt Gạo Nếp xuống giường, rửa mặt xong xuôi, thì đã gần sáng.
Vinh Thiển thấy Lệ Cảnh Trình nghênh ngang từ phòng tắm đi ra.
”Anh ra phòng khách ngủ.”
”Tại sao?”
”Chúng ta bây giờ không phải vợ chồng hợp pháp, chẳng lẽ điều ấy anh cũng không hiểu?”
Lệ Cảnh Trình biết ngay Vinh Thiển có mà xem như không có chuyện gì. Anh rũ rũ mái tóc: “Nhưng lúc nãy trước mặt nhiều người như vậy, em đã đồng ý lời cầu hôn của anh.”
”Vậy phải giữ lời sao? Kết hôn còn có thể ly hôn chứ nói gì là cầu hôn.”
Lệ Cảnh Trình ngồi xuống mép giường: “Anh biết em đang dỗi...”
Vinh Thiển ngồi trên giường khoanh chân: “Đột nhiên em cảm thấy như thế rất tốt. Lệ Cảnh Trình, em về lại Lại Hải với anh, vốn cũng chưa chuẩn bị đầy đủ. Phải, con là mối ràng buộc trung gian giữa chúng ta; dù chúng ta có thể sẽ không thể nào giống như vợ chồng, nhưng bởi vì con, cuối cùng lại vẫn đi cùng nhau. Nhưng em thật sự chưa nghĩ thông suốt. Cả đời dài như thế, bây giờ quan hệ của chúng ta đã bị phủi sạch sẽ, vừa hay có thể giúp em suy nghĩ kỹ càng.”
Con ngươi u ám của Lệ Cảnh Trình đang nhìn Vinh Thiển chăm chú, lúc Vinh Thiển thổ lộ những lời này thì chợt lộ ra thần sắc.
”Em nói thật?”
Cô gật gật đầu.
Lệ Cảnh Trình bỗng nhiên đẩy cô xuống giường.
”Suy nghĩ gì cơ? Trước mặt mọi người nói muốn đi làm giấy là em. Vinh Thiển, ngày mai chúng ta sẽ tới cục dân chính.”
Thật ra trong lòng Vinh Thiển cũng có mong chờ. Lúc nghe được tin kia, tuy không phải sét đánh ngang đầu, nhưng cũng khiến cô cảm thấy không an lòng.
”Lệ Cảnh Trình, lúc trước biết Tụng Tụng không phải con trai mình, anh đã lập tức đi ly hôn đúng không?”
Người đàn ông biết Vinh Thiển đang nghĩ gì, anh chỉ sợ mình sắp rơi vào cảnh “vạn kiếp bất phục“.
”Anh là bị em kích động khiến không chịu nổi, trong cơn tức giận mới giao cho luật sư đi làm.”
Cô nằm trên giường, kéo cao chăn.
Trong lòng tức giận.
Lệ Cảnh Trình kéo chăn của cô xuống: “Thiển Bảo, chúng ta kết hôn lần nữa. Anh nhất định sẽ cho em hôn lễ long trọng nhất.”
”Em không lạ gì.”
Cô giận tới như vậy bên trong có mấy phần là tính tình trẻ con, ngoài ra chính là vì chuyện ly hôn không phải trò đùa.
Lệ Cảnh Trình chống hai tay bên người cô, thấy Vinh Thiển không thèm nhìn, anh nằm luôn xuống cạnh cô.
Một tay người đàn ông ôm chặt hông cô.
”Anh đã quỳ một gối trước mặt em rồi, còn trước mặt nhiều người như vậy. Vợ?”
Vinh Thiển hừ lạnh.
Lệ Cảnh Trình thấy tình trạng đó liền hôn luôn xuống môi cô.
Vinh Thiển trừng to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt. Anh hôn cực kỳ cẩn thận, không giống như một Lệ Cảnh Trình. Anh bỏ qua một bên sự cuồng nhiệt sắc bén, nhẹ mổ vào cánh môi cô, thâm nhập từng chút.
Anh không có nói sai, anh quả nhiên là cao thủ ve vãn. Vinh Thiển dần dần rơi vào cảm giác kìm lòng không được, khó mà thoát ra. Lệ Cảnh Trình cảm nhận được Vinh Thiển đáp lại, bàn tay anh vòng qua hông cô, ấn chặt cô vào trong ngực.
Cô thở hổn hển, không nén được tiếng “ưm“.
Khóe miệng Lệ Cảnh Trình nở nụ cười. Vinh Thiển cảm nhận được ý cười của anh, tức giận cắn xuống cổ anh một cái.
”Ai da!” Người đàn ông sờ cổ mình: “Em muốn cắt ngang đầu anh sao?”
Vinh Thiển quay lưng lại. Lệ Cảnh Trình ở sau kiên nhẫn mở miệng: “Ngày mai chúng ta đi làm giấy.”
Thấy cô không nói lời nào, người đàn ông ghé lại gần tai cô.
Vinh Thiển cho rằng anh lại sắp nói mấy câu không đứng đắn, không nghĩ sát tai cô chỉ giọng nói trầm trầm của người đàn ông: “Vinh Thiển, khi nào anh mới có thể đợi được em yêu anh? Anh không cầu em yêu anh nhiều như anh yêu em; anh chỉ cầu em bắt đầu yêu anh là được rồi.”
Trái tim Vinh Thiển bỗng nhiên co thắt lại.
Cô không trả lời, mà nhắm lại mắt làm bộ đang ngủ.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Vinh Thiển đã đi ra ngoài, nói muốn đi làm quen công ty mới.
Tới tận hoàng hôn, Lệ Cảnh Trình gọi điện thoại tới nói muốn tới đón cô, nhưng Vinh Thiển từ chối. Cô bảo Lệ Cảnh Trình về với Gạo Nếp, tự cô sẽ lái xe về.
Trên đường về, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Tĩnh Mạn.
Sắc trời tối tăm nặng nề, hay thay đổi. Cô để điện thoại lên tai: “Alo, mẹ?”
”Thiển Thiển, không xong rồi, con mau đến bệnh viện đi!”
”Sao vậy ạ?” Vinh Thiển cả kinh.
”Tối hôm qua không ít người đã ngã bệnh, đang ở bên trong bệnh viện, con mau qua đấy.”
”Vâng vâng, dạ.” Vinh Thiển hỏi rõ địa chỉ xong, sốt ruột cuống quít tăng tốc.
Bỗng nhiên, phía trước không hiểu sao có người nhảy ra, Vinh Thiển tránh không kịp. Cô nghe thấy một tiếng vang lớn, người kia bị đụng văng thật xa. Vinh Thiển thấy gần như lại đụng vào tiếp, không kịp phanh xe. Bỗng nhiên đánh lái quá tay nên không khống chế được xe, chồm lên mép đường, đụng vào một cây đại thụ..
Đầu Vinh Thiển va vào cửa sổ xe, cô lập tức cảm thấy choáng váng nặng nề, không mở mắt ra được.
---