Dù cho đã vào trong phòng rồi, nhưng Sun vẫn cứ nhìn trong im lặng. Tới nỗi chủ nhân căn phòng, người đã đi rót nước cho (mặc dù bình thường chưa từng có ý định làm), chỉ biết quay mặt tránh đi hướng khác. Muốn tránh né đi đổ cơm ra đĩa nữa nếu không phải bởi vì nó hỏi tiếp tục từ quán cơm.
"Anh Ryu, trả lời câu hỏi của em đi."
"Chuyện là tao... ơ...". Ryu chỉ biết ngập ngừng. Thằng nhóc nghiệp chướng này càng nhìn mặt bằng dáng vẻ nghiêm túc thì càng không biết nên bắt đầu thế nào.
"À, nóng nhỉ? Giờ tao đi mở máy lạnh trước đã."
Tao muốn điên! Tao trở thành người trốn tránh vấn đề như vậy từ hồi nào vậy!
Ryu muốn vò đầu mình thật mạnh lúc đi mở máy lạnh. Nhận biết được rằng thằng Sun đang nhìn theo, nhưng cũng không nói gì. Ra vẻ như cởi , nút áo sinh viên chậm hơn rùa cỡ lần, đi chậm còn hơn ốc sên tới ngồi đối diện nó và thấy rằng... nó vẫn cứ nhìn chằm chằm cậu như vậy đó.
"Nhìn cái gì!". Chỉ biết kêu lên lớn tiếng để che đậy bầu không khí kì lạ. Và có vẻ như chàng Arthit không định để cho chuyện trôi ra biển nhiều hơn như vậy nữa, bởi vì nó nói một cách mạnh miệng.
"Nhìn vợ tương lai."
"Tao không phải vợ mày! Tao chỉ là người yêu mày!". Người (từng) tự tin rằng bản thân nam tính phản đối bằng giọng lớn tiếng, cố gắng làm ánh mắt hung dữ, làm cái mặt đáng sợ hơn mọi lần. Nhưng Sun lại nói với giọng nghiêm túc.
"Anh nói cứ như anh chưa từng ngủ với em."
"T... Tao chưa chừng! Tao chỉ... Tao chỉ... ơ.... Tao chỉ ra trên tay mày thôi. Vậy đó... ôi, thằng chết tiệt!". Ryu mặt đỏ gắt la lớn tiếng. Hơn nữa còn cà lăm theo kiểu người không biết nên cãi thế nào, chỉ biết để cho lời thô lỗ bay khắp phòng. Thế là Sun thở dài nặng nề rồi đứng dậy tới ngồi bên cạnh, kiểu mà người có thân hình mỏng manh hơn lùi lại suýt nữa té khỏi ghế salon.
"Anh sợ em?"
"Tại sao tao phải sợ mày? Người như tao không có sợ mày đâu!". Người "không thể gϊếŧ được, cũng không thể sỉ nhục" được hất mặt lên cãi ngay lập tức, làm cho người bôi nhọ ngồi xuống bên cạnh, tìm cách dụ dỗ con hổ hung dữ của mình.
Hôm nay không moi được bí mật thì đừng có gọi tao là Sunny chuyên nhiều chuyện!
"Nếu anh không sợ... tại sao lần nào anh cũng phải tránh em chứ?"
Mặp
Vừa nói Sun vừa đặt tay lên quần jeans của anh Ryu lần nữa và bóp nhè nhẹ, kiểu mà không thèm để ý người đang trợn mắt với mình và ra vẻ định kéo tay cậu ra, chèn ép tới nỗi anh Ryu suýt nữa đã bị nuốt chửng vào ghế salon. Hơn nữa còn làm ánh mắt nghiêm túc, cho thấy rằng chắc chắn không khoan dung như mọi lần đâu. Và điều đó làm cho người hết cách phải dùng cái cớ cũ.
"T... Tao không có sợ... Mày mới là xấu xa! Chỉ việc tao không cho mà mày đã giận tao, không gọi điện cho tao!"
Chết rồi Ryu! Mày tủi thân thì chỉ tủi thân trong lòng thôi được không vậy? Nói ra cho nó biết làm gì!
Suy nghĩ của người nhìn người bên cạnh mà lúc này đang có vẻ lặng đi, sau đó nụ cười mà hôm nay có vẻ nhợt nhạt liền tươi hơn thấy rõ.
Mặp
"Ô, ô, anh Ryu đừng tủi thân mà. Em không có giận gì hết. Còn việc không gọi điện là bởi vì sợ bản thân nhịn không nổi mà đem anh đi đè đó chứ. Hãy biết rằng Sunny nhỏ nó muốn khám phá hang anh Ryu muốn chết rồi..."
Pặc
"Ối, sao anh lại đấm em!". Ryu muốn giơ chân lên đạp với cái người hỏi bằng mặt mũi thơ ngây nữa kìa. Nhưng nhìn từng câu mà nó nói đi. Trong khi đó thì mặt nóng rực, kiểu mà biết ngay rằng nó nhất định là đỏ cực kỳ để cho thằng nhóc xấu xa này đắc ý chắc luôn. Và không sai gì so với suy nghĩ, khi người bị đấm giơ tay lên chạm nhẹ vào gò má cậu.
"Gò má anh Ryu đỏ ghê."
"T... Tao không có mắc cỡ đó. Tao giận mày, giận nhiều nữa.". Sun muốn tin cái người bây giờ nhăn mặt, gò má đỏ, mím môi lắm luôn đó. Thiệt muốn nói là làm vẻ mặt như vậy, mẹ không la sao ạ? Nhìn muốn đem đi cưỡng bức cỡ , lần thiệt mà.
"Vậy giận em chuyện gì?". Sun cứ hỏi liên tục và điều đó làm cho người nghe càng mím chặt môi, nhưng không hề vùng vẫy tránh khỏi bàn tay được đưa qua để ôm hờ eo cậu.
"Giận chuyện mày giận tao!". Sun bắt đầu choáng với tội danh bị nhồi nhét vào mình rồi đó. Ai đời mà đi giận chuyện cậu giận?... Nhưng cậu vẫn gật đầu lia lịa. Trái tim héo úa tột cùng bởi lời nói của thằng con lai giống như có được người rưới nước lên, thế là phải kết luận.
"Có nghĩa là em không có quyền giận anh Ryu, phải không?"
"Ờ!". Người nghe gật đầu thật mạnh, thế là người nói tiếp tục.
"Không có quyền tủi thân anh Ryu nữa?"
"Đúng vậy."
"Không có quyền dỗi và không có quyền không chịu gọi điện ghẹo gan nữa?"
"Ừm!"
Ờ hở, trả lời như vậy Sunny nên vui mừng không đây? Người yêu đúng ngang ngược. Nhưng dáng vẻ anh Ryu gật đầu liên tục như vậy, nó đáng yêu tới mức muốn chiều lòng liền luôn.
"Vậy có nghĩa là anh Ryu có quyền giận em, nhưng em không có quyền giận anh Ryu?"
"Ờ! Là câu mày nói mà tao vừa ý nhất luôn đó.". Và rồi người hài lòng mỉm cười mà không hề nhận ra rằng Sun suýt nữa đã kéo vào ôm cả người. Và điều đó làm cho người nhìn nhịn không nổi, phải nhích tới thơm lên gò má đỏ đỏ thật đã.
Ah, sướng lòng ghê!
"Một hồi tao đạp giờ. Ai cho mày thơm má tao?"
Ờ, anh không cho gì hết. Cứ đe dọa, nhưng mặt thì đỏ gắt luôn, không vùng vẫy cái nào. Đúng là con mèo tsundere cực kỳ.
"Và buông eo tao ra đi. Ai cho mày ôm!!"
Ơ hay, cũng nhận ra đây mà. Nhưng vẫn chịu cho ôm nhỉ?
Người đã biết rằng anh Ryu đã mềm lòng với mình cực kỳ suýt nữa đã bật cười. Thừa nhận rằng khi nhìn anh Ryu làm vẻ mặt nhăn nhó, nhưng gò má lại đỏ như vậy thì thấy rất là vừa ý. Nhưng khi mà hôm nay có mục đích để tới đây, thế nên cậu quay lại chuyện cũ, tới nỗi anh Ryu không kịp phản xạ luôn.
"Em buông cũng được... nhưng tại sao anh không chịu quan hệ với em vậy?"
"Tao...". Tới nỗi Ryu nói không nên lời, nhìn người mà giây trước vẫn còn chọc ghẹo cậu, nhưng bây giờ nó lại hỏi bằng giọng điệu nghiêm túc tới mức chỉ biết cúi mặt nhìn đùi của mình.
"Anh Ryu, em thừa nhận rằng em chịu thua nước mắt của anh, mặc dù nếu em làm thật thì anh không cản em được đâu. Và bây giờ chúng ta là người yêu với nhau đó... Nếu anh không nói thì làm sao em làm vừa ý anh được? Làm sao em hiểu được rằng tại sao anh không cho? Anh biết không? Những chuyện nhỏ nhặt khi tích tụ lại thật nhiều thì cũng có thể làm mất lòng nhau, khi mất lòng nhau thật nhiều thì biết bao nhiêu đôi đã phải chia tay rồi đó.". Đây khuyên răn tới tận cùng rồi đó. Sun lôi ra mọi thứ để biết được lý do, kiểu mà làm cho anh Ryu hơi tái mặt một chút và miệng hơi lẹ một tí.
"Ờ, tốt! Chia tay nhau được thì tốt. Tao không muốn quen với mày ngay từ đầu sẵn rồi mà."
Lời nói làm Sun lặng đi ngay lập tức, nhìn người xinh đẹp bằng ánh mắt tủi thân. Hai bàn tay đang ôm lấy eo liền nới ra và đứng dậy ngay khi người lỡ miệng giật nảy cả người.
"Sun, tao..."
"Anh Ryu cấm không cho em tủi thân, nhưng mà khó quá. Bây giờ em cực kỳ tủi thân vì anh luôn... Em về thì hơn, không làm phiền thời gian anh ăn cơm tối nữa.". Sun vừa nói vừa thở dài, đi về phía trước cửa làm cho chủ nhân căn phòng mở to mắt.
"Sun, tao xin lỗi. Tao không có cố ý, đừng giận tao nhé.". Mãi cho tới khi nhận ra, Ryu đã lao tới ôm thằng nhóc nghiệp chướng thật chặt. Lắp bắp nói với giọng run run, hoảng sợ giống như ngày mà Sun quay lưng đi ra khỏi phòng. Thế là người lúc đầu thật sự tủi thân, nhưng khi gặp phải vòng tay ấm áp thì... mất hẳn luôn.
Và rồi Sun đem cái khó thành cơ hội... Đau một chút đổi lấy câu trả lời mà mình muốn biết thì cũng ok.
"Em không có giận. Em chỉ tủi thân vì sao anh không trả lời được câu hỏi của em. Em chỉ muốn biết rằng anh sợ cái gì. Có cái gì làm cho anh không muốn quan hệ với em hay sao?". Sun nói bằng giọng tủi thân, kiềm chế bản thân hết mình để không phải quay lại ôm anh Ryu. Và đối phương chỉ biết lướt tay tới nắm lấy vạt áo của cậu, vùi mặt vào tấm lưng rộng.
"Tao sợ... Tao thật sự sợ. Nó đau... đau lắm."
"Anh nói... giống như đã từng". Nam khôi khoa năm nhất nín thở hỏi. Và điều đó làm cho người nghe lặng đi.
"Chưa từng... cũng giống như đã từng. Tao biết là nó đau lắm, thế nên tao sợ...". Ryu không muốn nói ra điều trong lòng chút nào khi mà nó là chuyện đáng xấu hổ. Nhưng khi Sun vẫn không ôm đáp lại cậu như mọi lần thì miệng đã đi trước sự ra lệnh của não.
"Tao sợ rằng tao sẽ thấy đau tới nỗi tao không chịu cho mày đụng chạm vào người nữa."
Đúng vậy, những câu chuyện mà cậu từng nghe thấy làm cho cậu chỉ biết nói bằng giọng thều thào một cách xấu hổ tột cùng... mà không hề nhận ra rằng người đang đứng quay lưng lại đang làm vẻ mặt như thế nào.
Vào lúc này, chàng Arthit đang mỉm cười tươi... Tươi tới mức miệng suýt nữa rách tới mang tai. Trái tim đập mạnh liên hồi tới đáng sợ. Không thèm quan tâm rằng anh Ryu đã từng qua tay con trai hay chưa, chỉ quan tâm việc anh Ryu đang rất là quan tâm mình thôi.
Anh Ryu có nhận ra hay không? Rằng anh đang thú nhận là... anh Ryu muốn em làm, nhưng sợ đau, sợ rằng nó không được hiệu quả tới nỗi không được đụng chạm vào nhau nữa, sợ rằng chúng ta sẽ chia tay nhau bởi vì chuyện này . Anh Ryu có nhận ra hay không? Rằng... anh đáng yêu như vậy, thằng Sunny này suýt nữa đã đem tim mình dâng cho anh tận nơi luôn đó!
"Lý do của tao nó tệ hại lắm phải không? Mày đang cười tao chứ gi!". Anh Ryu lung lay vạt áo của cậu thật mạnh, lại còn đem trán gõ vào vai cậu tới nỗi Sun phải cố gắng nhịn cười hết sức nhằm quay người lại, đôi mắt sắc cạnh cố gắng giấu đi ánh mắt long lanh và triệu chứng gào thét để không phải kéo anh Ryu vào ôm.
"Anh Ryu sợ chia tay với em?". Được nước thì Sun phải làm tới, nhìn vào đôi mắt trong veo đang rung động.
"Tao..."
"Sao nói anh Ryu không sợ ai mà? Chỉ trả lời câu hỏi của em như vậy mà anh Ryu muốn nói dối em hay sao?". Người cao hơn chặn đầu trước, nhìn cũng biết là mèo con đang định nói dối. Và điều đó làm cho Ryu đấm vào ngực một cái, kiềm nén cảm giác kỳ lạ xuống sâu nhất có thể.
"Ờ, tao không muốn chia tay với mày! Thì sao? Tao muốn có người chịu trận cho tao đánh đập thì sao?". Lại còn giải thích lý do thêm một chút để bản thân không mất mặt. Và thế là làm cho người nghe bao bọc lấy thân hình mỏng manh hơn mà ôm thật chặt.
Và trước khi Ryu la lối, giọng trầm thấp liền thì thầm bên tai.
"Em không chịu chia tay với anh đâu, anh Ryu.". Giọng êm êm, nũng nịu làm cho người nghe dịu đi. Mặc dù muốn đẩy nó ra, nhưng thế quái nào khi Sun cúi xuống hôn nhẹ lên môi thì cậu lại đứng yên cho nó hôn không biết nữa. Chỉ biết rằng nụ hôn này nó mềm mại lắm luôn.
Chụt
Đôi môi ấm chạm vào gò má rồi xuống tới cằm, tiếp xúc với cổ, làm cho Ryu vò chặt áo của thằng nhóc nghiệp chướng, nhắm mắt lại. Bây giờ không thể phủ nhận rằng... thích sự tiếp xúc của thằng Sun trên khắp thân người.
"Em sẽ từ từ mà tiến nhé. Để anh Ryu không phải sợ... nhé?"
Còn có mặt mũi mà nhé nữa. Mày cởi nút áo tao mất rồi, thằng xấu xa!
Ryu chỉ có thể la lối trong lòng khi cảm giác nhộn nhạo kỳ lạ đang chạy khắp người, tới nỗi chỉ biết đứng yên cho hôn chỗ kia, sờ chỗ này, hơn nữa còn lướt tay tới chạm vào xương sống, vuốt ve lên xuống làm cho cậu rên trong họng.
Nếu như thấy thích như vậy, có khi không đau như đã nghĩ đâu... Nếu tao cứ khóc, thằng Sun nhất định sẽ xỉ vả là tao nhát cáy.
Người nhiều lần sợ muốn chết chỉ biết nói với chính mình lúc đôi môi ấm áp đang trèo lên trên ngực, vừa mút vừa mím nhè nhẹ, làm cảm thấy rung động cả người và đủ nhiều để cho người cố gắng không nhát cáy để lọt ra tiếng nói nhỏ nhẹ.
"Mày..."
"Sao ạ?"
"Làm tao... cũng được đó."
Tới nỗi Sun ngẩng mặt lên ngay lập tức, nhìn vào đôi mắt hơi run run một chút, cái miệng sưng đỏ hơi run run một tí và gò má đỏ ửng mà cậu thích nhìn mỗi khi ở trên giường, thế là phải hôn lên đôi môi mềm cái nữa rồi rời ra.
"Em đã nói là từ từ mà tiến rồi mà anh Ryu, để anh không phải sợ. Hơn nữa, để anh không nói rằng em quen với anh chỉ vì chuyện giường chiếu... Hôm nay tới đây thôi. Nào, em cài nút áo cho, mình ăn cơm đi thì hơn.". Người vuốt ve vỗ về lưng chừng nói rồi cúi xuống cài nút áo sinh viên một cách tập trung, cố gắng không nhìn cái hạt màu đẹp cực kỳ hút ánh nhìn.
Nhưng mắt không nhìn, đâu phải là tay sẽ không sờ đâu.
"A!"
"Em xin lỗi nhé anh Ryu. Nó cứng lên luôn. Lúc nãy mút hơi mạnh chắc luôn." Chạm ngón tay lên điểm nổi trên ngực, nhấn nhẹ vào rồi ngẩng mặt lên mỉm cười, đem đàn anh xinh đẹp trở về tình trạng ban đầu rồi quay người đi vào bếp đem cơm đổ vào đĩa một cách lấy lòng, để cho người bị cụt hứng... đứng tại chỗ cũ.
"Vậy rồi... Vậy rồi..."
"Vậy rồi cái gì anh?"
"Kh... Không, không có gì.". Sun quay lại nhìn vào mắt làm cho người miệng lưỡi run run chỉ biết lắc đầu, nghiêng người một chút nhằm che giấu cái gì đó đang tưng tưng bên trong quần jeans. Và chắc chắn rằng Sun làm ra vẻ như không biết gì mặc dù lúc quay lưng lại... mỉm cười tươi tột cùng luôn.
"Mày thử làm cho anh Ryu của mày ham muốn thật nhiều đi. Chịu đựng một chút... rồi cũng chịu không nổi thôi."
Cách của thằng Shin-chan hiệu quả ghê ta.
"Tao tới trường rồi... Ờ, đậu xe chỗ cũ đó."
Ryu, người không có giờ học vào buổi sáng, đang tắt máy xe của mình, ở trên tai thì kẹp điện thoại chiến hữu, miệng thì nói bằng giọng điệu bực bội kiểu mà không định che giấu dù chỉ một chút.
Hôm qua mày hôn tao, mút cổ tao, mút núʍ ѵú tao rồi về... Chết tiệt cực kỳ!
Chắc chắn rằng người mà cậu giận không phải ai khác ngoài người ở trong cuộc gọi đã gọi tới cứ như biết rằng cậu đã đi ra khỏi căn hộ rồi. Hai tay thì cầm lấy túi xách ngay vào lúc tiếng gõ cửa bên phía cạnh ghế lái vang lên.
[Mở khóa cho em chút đi ạ.]
Thằng Sun đứng vẫy tay ở bên ngoài, nói qua điện thoại rồi chỉ về phía cánh cửa, làm cho người bực bội càng nhăn nhó, nhưng vẫn chịu mở khóa trước khi thằng nghiệp chướng này kiếm chuyện la lối để cho thiên hạ bàn tán thêm mấy ngày.
"Hoo, trong đây mát hơn bên ngoài nhiều lắm luôn.". Vừa nói, người đặt điện thoại ở phía trước xe vừa phe phẩy áo sinh viên của mình thật mạnh rồi quay qua mỉm cười vui vẻ bằng cả mắt cả miệng với người xinh đẹp mặt nhăn nhó (như thường lệ).
"Lên làm gì? Tao định xuống đi gặp tụi thằng Nat rồi. Tao đói bụng."
"Nhưng em đói anh Ryu mà."
Người nghe suýt nữa đã giơ ngón giữa lên cho khi thằng đàn em quay qua nói như chuyện đó là chuyện bình thường. Nhưng chỉ nói không thì không có gì, nó còn đưa tay tới chạm lên môi của cậu nữa, thế là phải hất tay nó ra.
"Ôi, một chút thôi mà, anh Ryu... Thật sự chỉ một chút.". Thằng nhóc chai mặt nói rồi cúi mặt tới gần một chút, mỉm cười tươi rồi lấy cái tay lúc trước chạm lên đôi môi màu tươi nhè nhẹ, đôi mắt sắc cạnh nhìn chăm chú như có ẩn ý làm cho trái tim người bị nhìn rung động không phải vừa, cộng với ham muốn bị dang dở từ tối qua làm cho vô thức... đưa lưỡi tới liếm môi.
Dáng vẻ càng làm cho mắt người nhìn sáng rỡ.
"Anh Ryu... Anh không có hút thuốc chắc luôn... Miệng anh nhìn muốn hôn quá.". Thằng Sun nói như bị mớ làm cho Ryu giật mình, dùng tay định đẩy nó ra. Và điều đó làm cho đôi môi định hôn lên đôi môi đỏ phải chạm vào khóe miệng thay vào đó.
"Sun, đừng. Một hồi có người thấy!". Ryu kêu lên nói rồi quay mặt tránh đi, mặc dù thừa nhận rằng huyết áp đang tăng chỉ bởi vì sự tiếp túc trên khóe miệng.
"Thật sự... chỉ một chút thôi.". Vừa nói vừa dùng lưỡi liếm môi trên thật nhẹ rồi di chuyển xuống ngoạm lấy môi dưới, làm cho người được nhận cảm thấy giống như có dòng điện chạy khắp người ngay vào lúc bàn tay lớn di chuyển xuống bắp đùi của cậu rồi vuốt ve nhè nhẹ, tới nỗi nhột hết cả lên.
"Sun... Mày... đừng..."
"Thật sự chỉ một chút thôi mà anh.". Người cao hơn nói rồi vùi mặt vào cái cổ trắng, hôn lên nhè nhẹ. Bàn tay lớn thì vuốt ve bắp đùi như có ẩn ý và lướt dần lên tới nỗi Ryu nắm chặt tay.
"Nếu mày không ngưng thì tao sẽ giận đó!". Người thở gấp nói bằng giọng gắt gỏng hơn trước trong khi gò má thì nóng hổi, cái gì đó ở trong quần cũng nóng lên bởi sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ nho nhỏ. Và thế là Sun từ từ rời ra.
"Vậy cho em xin hôn ở sau cổ cái.". Lại còn nói tiếp bằng giọng nũng nịu, làm cho người thường hay chịu thua mỗi khi thằng nhóc này nói bằng giọng như vậy phải quét mắt qua nhìn một cách bực bội, kiềm nén cảm giác kỳ lạ trong khắp cả người, nhanh chóng rút chìa khóa xe ra rồi bước ra khỏi xe.
"Tao không chơi với mày nữa."
Vừa nói Ryu vừa mở cửa xe, tưởng là làm như vậy thì thằng Sun nhất định sẽ xuống theo. Thế nhưng chỉ mới đưa tay tới mở được một chút.
Mặp Păng!
Cái tay dài dài của người phía sau đã đè chồng lên tay của cậu rồi kéo cửa đóng lại. Tay còn lại thì khều cổ ở phía sau làm cho tóc được dạt ra cho thấy cái cổ xinh đẹp mà bản thân muốn hôn từ ngày đầu tiên gặp nhau. Cúi xuống tới gần rồi thở hơi thở ấm áp phà lên làn da.
"A!". Ryu giật mình. Trái tim đập mạnh hồi hộp không biết thằng này định làm gì cậu.
"Bấy lâu nay em luôn nghĩ rằng cổ anh Ryu đẹp... Muốn hôn như vậy từ lâu rồi... Chụt.". Đôi môi ấm chạm nhẹ lên cổ trước khi đầu lưỡi được đưa tới liếm lên làn da non, làm cho người suýt nữa đã bước xuống xe ghì chặt cửa, mở to mắt bởi cơn sóng du͙ƈ vọиɠ gợn lên khắp người.
Nếu được hôn chỗ này lúc anh Ryu làm tư thế quỳ gối bò... Ah... Chỉ nghĩ thôi là thấy sướng rồi.
Suy nghĩ của người hôn nhẹ thêm một cái, mút mím sao cho đủ thành vết mờ, có thể cảm nhận được rằng người trong vòng tay hơi run một chút. Cùng lúc đó... cậu cũng có cảm giác không khác gì đâu.
"Sun... Đủ rồi... Tao... cảm thấy...". Và dường như giọng khàn đặt đã kéo thần trí của người mê đắm làn da mềm mại quay về, bởi vì Sun chịu rời ra một chút, liếc nhìn thành quả của mình một tí. Khi thấy mèo con xinh đẹp của mình đang nổi hứng thì cậu lén cười gian rồi rời ra một cách nhanh chóng.
"Ô, xin lỗi anh. Em hơi say sưa một chút. Hồi nãy anh Ryu định đi gặp anh Nat phải không? Em thấy anh ấy ở gần nhà ăn trung tâm đó... Nào, em giúp.". Sun vừa nói vừa giật lấy cái túi mà anh Ryu quàng một bên vai một cách nhanh chóng, cầm lấy điện thoại, nhảy xuống xe, nhờ vào cái túi đó để che giấu cái gì đó đang rộn lên theo tuổi trẻ.
Dáng vẻ làm cho người mê mẩn ngớ ra, quay ngoắt qua nhìn trước khi thấy nụ cười chọc điên quen thuộc.
"Nhanh lên anh Ryu. Sao nói gấp mà?"
"Tao... Thì tao...". Ryu vô thức liếc xuống nhìn phía dưới của mình một chút trước khi cắn răng, gồng chặt nắm tay, bước xuống xe thật nhanh, dập cửa lớn tiếng bởi du͙ƈ vọиɠ dang dở một lần nữa.
Từ từ tiến của mày là như vậy ấy hả! Làm cho tao có cảm giác rồi thôi.
Người bấm khóa xe nói với chính mình một cách không hài lòng rồi phải giật mình với suy nghĩ của bản thân.
Nó từ từ tiến tới là đúng rồi mà. Nó không có chơi khăm mày đâu Ryu, tại mày không chịu cho nó mà.
Ryu liếc mắt nhìn người bước tới đứng bên cạnh, nhướng mày đại khái như "tại sao lại nhìn nó?", làm cho cậu phải lắc đầu, kiềm nén cái cảm giác sao cho nó yên bình nhất có thể rồi bước đi dẫn trước, giữ gìn khoảng cách để không có ai đem đi nói rằng thằng Ryu này mù quáng đi quen với thằng Nam khôi ghẹo gan này.
"Anh Ryu đem cái gì đi học mà nhiều vậy. Nặng dữ."
"Sách để làm báo cáo với con Pim. Nếu mày không muốn xách thì đưa đây. Tao tự mình vác theo được.". Vừa nói vừa định giật lại túi, nhưng Sun lắc đầu mạnh, mỉm cười tươi rồi làm ánh mắt long lanh.
"Không được đâu ạ. Sunny này phải làm nhiệm vụ người chồng thật tốt, xách đồ cho vợ."
"Ai vợ mày!". Không lâu sau có vụ cãi lại làm cho người nghe mỉm cười hớn hở.
"Em không có gương. Nhưng anh cần máy ảnh trong điện thoại không ạ? Camera trước nữa nhé. Người đó đó... vợ em.". Vừa nói, vừa làm ánh mắt mãn nguyện nhìn từ đầu tới chân, cố tình đem ánh mắt nhìn thấp thấp xuống phía dưới trước khi chạy lên trước. Bởi vì anh Ryu... làm vẻ mặt như muốn gϊếŧ người vậy.
"Thằng ghẹo gan! Hôm nay nếu tao không được đá mày, tao chắc chắn ngủ không được!". Người đẹp nói bằng giọng lớn tiếng rồi chạy theo dí đạp cái người vu khống cậu là vợ nó một cách vừa giận vừa mắc cỡ. Nhưng có vẻ vế đầu bị đè lắp hoàn toàn bằng vế sau rồi.
Tao chưa từng làm vợ nó!Rầm
"Hey, Ryu! Mày bực bội chuyện gì vậy? Tới nơi là ném vào giữa bàn liền luôn vậy mày.".
Tới nỗi thằng Nat đang ngồi hút nước phải giật mình, quay qua nhìn đứa bạn vuốt tóc một cách bực bội, ngồi ầm xuống bên cạnh.
"Tao gặp nhóc quỷ trên đường."
"À, thằng Sun phải không?". Đứa bạn thân nói tiếp một cách buồn cười, làm cho người nói quay ngoắt qua nhìn đại khía như "làm sao biết được là thằng nhóc này".
"Hahaha! Mày đừng có nhìn tao như vậy. Bây giờ có một mình thằng Sun là chạy theo mày, ai ai cũng biết. Và bây giờ người mà mày nổi nóng cũng chỉ có một mình nó... Nghe đồn mấy chị khóa trên kéo nhau vui mừng vì mày không có thích con trai đó. Không thì thằng Sun chết ở trong ổ của mày, không còn gì để cho cái đám ở giá cao tuổi đâu.". Ryu giật mình khi mà gần hết mọi người trong khoa biết rõ rằng cậu cực kỳ nổi giận khi có con trai tới tán tỉnh.
Nhưng thật không muốn nói cho mọi người biết rằng thằng nhóc đó... tán tao dính rồi.
Ôi, có phải đâu! Tao chỉ để lọt hố mà thôi.
"Hey, nước của tao!". Ryu bực bội giật chai nước từ tay đứa bạn rồi uống ừng ực, đè xuống cảm giác lạ là lúc biết rằng mấy chị gái nhắm vào thằng Sun, thế là chỉ có thể lầm bầm.
"Nếu mày nɠɵạı ŧìиɦ... Tao xử mày chết chắc luôn.". Người không ghen (không hề nhé) nói nhỏ với chính mình, kiểu mà người nhìn chỉ biết nhún vai, chịu đứng lên rồi định đi mua chai nước mới. Thấy thằng Ryu uống hết nửa chai như vậy thì cũng lười đòi lại rồi.
"Đưa tiền đây, tiền nước của tao."
"Thằng này đúng là keo mà.". Ryu thò tay vào túi quần móc ra từ baht đặt lên bàn, nhưng vẫn lầm bầm với chính mình để cho đứa bạn thân cầm lấy rồi nói bằng giọng ngây thơ.
"Không cần thối tiền nhé mày."
"Ờ!". Nhưng trước khi Nat định bước đi tới quán nước, ánh mắt lại liếc thấy cái gì đó.
"Hey, Ryu! Mày bị muỗi cắn không? Cổ mày đỏ lắm luôn."
Mặp
"Hey!". Kỳ này người bực bội đem cổ áo che lại suýt nữa không kịp khi nghĩ về người tiếp xúc chỗ này của cậu tới nỗi phải gồng chặt nắm tay, gầm lên trong họng.
Thằng nhóc nghiệp chướng!"Mày đi làm cái gì về vậy, Sun? Vết chân đúng nổi."
Dear mở lời hỏi đứa bạn thân ngay khi nó vừa đi vừa huýt sáo tới gần. Nhưng hôm nay khuôn mặt đẹp trai của nó không cuốn hút bằng vết giày được tô điểm trên bụng. Và nó còn ra vẻ tự hào, đưa áo tới cho xem nữa.
"Bàn chân mèo của tao đó.". Dáng vẻ mà người nghe làm vẻ mặt không chấp nhận được.
"Mày nuôi mèo khổng lồ nhỉ?"
"Hahahaha! Mặc dù hơi to con một chút, nhưng đáng yêu lắm đó mày, cái lúc kêu meo meo rồi lấy móng cào lên người tao đó.". Người biếи ŧɦái của Ryu nói một cách buồn cười trước khi quay qua đứa bạn con lai một cách cao hứng.
"À, Shin-chan. Kế của mày có vẻ hiệu quả. Nếu tao có được rồi thì tao sẽ đãi mày chầu lớn luôn.". Sun nói như đại gia, kiểu mà thằng Shin-chan bật cười trong họng.
"Tao thấy mày đem tiền nuôi vợ mày đi. Dáng vẻ thèm khát như mày mà làm... chắc vợ mày nằm bơ phờ.". Và rồi chàng trai ai nấy đều cười một cách thích thú, để cho Dear chỉ biết cười ớn lạnh, không nhịn được mà tội nghiệp anh Ryu với tư cách người cùng một phe.
Tao nên cảnh báo anh cùng mã số của tao rằng cái tụi "công" này nó đúng xấu xa không ta?... Ngoại trừ anh Porsche của tao ra.
Suy nghĩ của người... không có khoe người yêu gì hết.
------------ End Chap ------------